Một Nửa Yêu Thương

Chương 1-1




Type: Phạm Thủy

Tống Tiểu Hoa không biết cái cây màu vàng trong sân viện là cây gì, lại thở dài nặng nề, phủi mông đứng dậy, sau lưng lập tức bụi đất bay mù.

Tống Tiểu Hoa vốn không phải tên Tống Tiểu Hoa, có điều tên là gì cũng chẳng quan trọng nữa, vì giờ nàng chỉ có thể tên là Tống Tiểu Hoa, một người thời Tống, vợ kế của một tên quan thất phẩm bé nhỏ.

Là một thành viên trong đội quân một thời gian, nàng không biết còn ai có thảm hại hơn mình không? Dù sao, nàng đã tự oán thán và xót xa nhiều ngày nay rồi.

Vừa ngủ ngon lành một giấc, chẳng trêu ai chọc ai, còn mắt nhắm mắt mở thì nàng đã ngơ ngác thấy mình từ một nhân viên văn phòng mới toe ở thế kỉ XXI khó khăn lắm mới tìm được công việc để lăn lộn kiếm sống trong xã hội, bỗng biến thành cô vợ chẳng biết được mấy chữ nghĩa ở hơn một nghìn năm trước. Điều này cũng coi như xong, đã vậy còn là vợ kế của một huyện lệnh bé nhỏ, hơn nữa còn là huyện lệnh của cái huyện nghéo kiết xác…

Trông dáng người hiện tại của mình như chiếc bàn giặt quần áo, nghĩ đến vóc dáng với những đường cong trước đây, Tống Tiểu Hoa càng cảm thấy thảm hại.

-Mẹ - một giọng trẻ con trong trẻo cất lên khiến sự thảm hại của Tống Tiểu Hoa bị đẩy lên đến cực điểm trong nháy mắt.

Trời ơi ! Đúng là Chopin sống lại cũng không nói hết nỗi bi thương của bà cô này.

Tống Tiểu Hoa vốn là thê tử của huyện lệnh, từ nhỏ đã mất cha mẹ, được đại ca và đại tẩu nuôi dạy khôn lớn, sống cũng được coi là trung thực. Nửa năm trước, hôn sự của nàng được định cho “Huyện huynh đệ”, huyện lệnh mới của huyện Bắc Nhai tục huyền*. Một tháng trước, nàng đã vượt núi vượt sông để gả đến đây, chẳng ngờ trên đường đi không may bị phong hàn, từ đó đến giờ bệnh chưa khỏi hẳn. Than ôi, lúc ấy một kẻ xui xẻo nào đó đã “hồ đồ” nhập vào…

*Tục huyền : Lấy vợ khác sau khi vợ cũ chết

Tống Tiểu Hoa biết được những điều này thông qua thím Trương, “ người giúp việc kiêm nhiệm” duy nhất trong nhà bóng gió.

Nhìn xem, người ta vượt thời gian không phải vào hoàng cung thì cũng nhà lầu gác tía, bên cạnh vô khối kẻ hầu người hạ. Còn nàng thì hay rồi. Về cơ bản, những ngày này chỉ thấy môt bà “ bảo mẫu bán thời gian” khoảng gần bốn mươi tuổi. Bà ấy ở đây là vì thời gian trước nàng bị bệnh sắp chết nên người chồng chưa gặp bao giờ đã tạm thời thuê về chăm sóc nàng.

Nói đến người này thím Trương lập tưc hết lời cảm tạ ơn đức, tạ ơn Trời Phật, tạ ơn Hoàng đế đã cử đến huyện Bắc Nhai một vị quan phụ mẫu hết lòng vì việc công như vậy.

Còn trong lòng Tống Tiểu Hoa thì muốn hỏi tội tổ tông mười tám đời kẻ cứ đi lo chuyện chỉ huy thu hoạch mùa màng bận rộn gì đó mà bỏ mặc người vợ mới cưới sống dở chết dở của mình.

Nếu không phải nàng lẽ ra chết mà vẫn qua khỏi, thì người được gọi là chồng đó, “người đầy tớ tốt của nhân dân huyện Bắc Nhai”, đồng chí Lục Tử Kỳ chỉ có đợi quay về nhận xác vợ, chuyện hỷ thành chuyện tang thôi.

Tống Tiểu Hoa còn chưa kịp oán thán thì đã bị một đứa trẻ như quả cầu đỏ rất lớn ập đến ôm lấy chân, suýt nữa ngã chổng vó.

Cúi xuống nhìn nhóc tì thò lò mũi, cao bằng nửa thân mình trước mặt, nàng chỉ có thể đứng đó không biết nói gì.

Vì bản thân nàng lúc này chỉ cao khoảng mét rưỡi, tuổi thì tầm mười sáu. Hơn nữa dáng người bé nhỏ, chẳng có mấy sức lực. May mà tuy khuôn mặt sau khi hồi phục sau trận ốm còn nhợt nhạt nhưng ít nhất cũng được coi là thanh tú, nucows da cũng không đến nỗi, tương đối có tiềm năng trở thành mĩ nữ.

Nếu không, nàng thề, kiếp này chắc chăn sẽ không bao giờ có Tống Tiểu Hoa…

- Mẹ !

Sau khi nhìn đôi mắt to tròn đen láy suốt năm giây, Tống Tiểu Hoa cuối cùng cũng bại trận một cách hiển nhiên. Nàng ngồi xuống, bất giác dịu giọng

- Lăng Nhi, chuyện gì thế?

Đứa trẻ này lên ba còn chưa nói sõi, lông mi cong vút như bút bê Tây, hơn nữa khuôn mặt còn luôn nở nụ cười ngọt ngào, chưa bao giờ khóc ầm ĩ, khiến ai trông thấy cũng không kìm đucợ chỉ muốn thơm một cái, véo hai cái. Đứa trẻ này đáng yêu như vậy, chắc gen của cha mẹ nó cũng không đến nỗi tồi. Đây là điểm sáng nhỏ nhoi duy nhất trong tình trạng thê thảm kình hoàng này của Tống Tiểu Hoa

- Cha ơi !

Lục Lăng không để ý đến câu hỏi của Tống Tiểu Hoa mà reo hò chạy về phía cổng sau lưng nàng, tiện thể thành công khiến nàng chổng bốn vó lên trời…

Tống Tiểu Hoa vừa bực mình vừa bị choáng, lồm cồm bò dậy, quay người, sững sờ.

Nàng chỉ thấy một người đứng ở cổng một tay ôm Lăng Nhi, một tay cầm cái cuốc, ông quần xắn cao để lộ đôi chân bết bẩn, chiếc áo vải thô ngắn dính một lớp bùn đất dày, mặt lấm lem hoàn toàn không phân biệt nổi màu da, lại còn mái tóc rối bù…

Đây là Huyện lệnh sao? Đây là một vị quan ư? Đây là một nhân viên công vụ ?? Đây là… phu quân của nàng ??!!!

Tống Tiểu Hoa có vô số điều muốn hỏi trời xanh mà khoogn thốt nổi lên lời, nước mắt ngân ngấn.

Lục Tử Kỳ thấy nữ tử có nét mặt kì lạ đó đứng trong sân viện, không khỏi hơi chau mày. Sao lại kém xa so với bà mối miêu tả nhưu vậy? Người gầy gò ốm yếu đâu có khỏe mạnh xốc vác, liệu người như thế này có thể đảm đương toàn bộ việc nhà hay không?

Hôm đó hành lễ xong, Huyện lệnh còn chưa kịp ngắm kĩ nàng thì nghe tin sông Liễu đột nhiên vỡ đê, một nửa số ruộng của huyện đang chờ thu hoạch trong phút chốc đứng trước nguy cơ lớn. Là quan phụ mẫu của một phương, đối mặt với một tình thế nguy hiểm này thì không thể để lỡ việc lớn vì chuyện nhi nữ thường tình. Sau khi vội vàng rời đi, chàng nghe báo nàng đổ bệnh do đường xá vất vả. Tuy lo lắng nhưng Huyện lệnh cũng chỉ có thể sai người nhờ thím Trương tạm thời đến chăm sóc thê tử của mình.

Kể ra, lần nàycũng đúng là Huyện lệnh đi quá vội vàng, không sắp xếp chu đáo, nơi đến lại quá nguy hiểm nên không thể mang Lăng Nhi đi theo. Chàng chỉ nghĩ tuy Hoắc Nam xin nghỉ về quê hương nhưng trong nhà vẫn còn có nàng nên không phải lo. Tuy nhiên Huyện lệnh lại không để ý đến chuyện sức khỏe của nàng sau đường dài xa xôi, cũng không để ý nàng mới về nên mọi thứ đều rất xa lạ, không biết có ứng phó nổi không.

Dù ngôi nhà này giản dị nhưng có phần sơ sài, dù Lăng Nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhưng rốt cuộc vẫn quá khó khăn…

Dù thế nào, trong lòng Huyện lệnh cũng cảm thấy có lỗi sâu sắc với nàng, chỉ biết để sau này dần dần bù đắp.

Lục Tử Kỳ giọng vốn hào sảng, há miệng nhưng không tài nào thốt nổi tiếng “phu nhân”.

Đã từng tưởng rằng, đời này sẽ chỉ gọi một nữ tử là “phu nhân”.

Đã từng tưởng rằng, đời này sẽ chỉ cùng một nữ tử chung sống đến già.

Đã từng tưởng rằng, đời này sẽ chỉ nắm tay một nữ tử cùng hướng về tương lai…

Tuy Huyện lệnh có thể không có thê tử nhưng Lăng Nhi thì không thể không có mẹ.

Đứa trẻ này mất mẹ ngay khi mới sinh, trước hai tuổi gần như không gặp được người cha tối ngày say xỉn vì đau khổ. Sau đó, cuối cùng người cha trấn tĩnh lại đã đem nó đến huyện Bắc Nhai nghèo khó xa xôi hẻo lánh này, rồi vì bận việc công nên cũng bỏ bê chăm sóc nó.

Có thể đối với Lăng Nhi, Hoắc Nam và các nha dịch của huyện còn thân thiết hơn cả cha.

Cũng đến lúc cho Lăng Nhi một người mẹ, cho nó một gia đình hoàn chỉnh rồi.

Lục Lăng vẫn tựa vào lòng Lục Tử Kỳ nhìn người này rồi nhìn người kia :

- Cha! Mẹ! Sao cha mẹ không nói chuyện thế?

Khóe miệng Tống Tiểu Hoa giật giật, trong lòng điên cuồng gào thét: Không, không, không. Tôi không phải mẹ cháu, không phải !!

Giọng Huyện lệnh hào sảng mà ấm áp, hàm răng trắng đều thẳng tăm tắp, có điều không thể thốt nổi từ “phu nhân” với Tống Tiểu Hoa. Còn Tống Tiểu Hoa đang nghĩ, lẽ nào, mình thật sự phải làm vợ “tên nhà quê” của một nghìn năm trước này sao?

-Cái đó ….

Tống Tiểu Hoa hắng giộng nhưng chỉ có nói được có vậy, không biết phải nói tiếp thế nào? Xưng hô với người đó thế nào đây? Phu quân? Lang quân? Tướng công? Đương gia?....

Gần như mọi kiến thức lịch sử trong đầu nàng đều đến từ những bộ phim truyền hình càng ngày càng không đáng tin cậy, hoàn toàn mù tịt về những chi tiết nhỏ bé trong cuộc sống, chần chừ do dự, loại trừ dần dần. Dù sao bao nhiêu đó không thể khiến nàng đóng vai người cổ mà không mắc lỗi. Nếu sớm muộn gì cũng bị bại lộ thì thà rằng đưa ra phương án dự phòng sớm hơn, để tránh lúc đó quá khích lại không thể thu lại. Nàng mạnh dạng lên tiếng:

-Thực ra, có thể gọi thiếp là Dao Dao… Chính là nhũ danh* - Đây vốn là tên của nàng. Tóm lại còn hay hơn cái tên “Tiểu Hoa” nhiều.

*Nhũ danh: Tên khi còn nhỏ.

Thấy Lục Tử Kỳ hơi sững sờ, nàng cúi xuống làm vẻ e thẹn :

-Ca ca và tẩu tẩu gọi thiếp như vậy. Thiếp nghĩ chúng ra đã là… người một nhà…

- “ Dao” trong từ hoa “Quỳnh Dao” ư? - Vào lúc Tống Tiểu Hoa đang sống dở chết dở vì chính mình thì Lục Tử Kỳ bế Lăng Nhi sải bước tiến đến.

-Không phải. “ Dao” trong từ “dao viễn”.

- Được rồi. Vậy sau này nàng gọi ra là Đông Thanh đi. Đó là tên của ta. – Thực ra thế này có thể né tránh cách xưng hô đó, như vậy là tốt lắm rồi…

Tống Tiểu Hoa có chút bất ngờ về việc có thể nói chuyện trôi chảy với Lục Tử Kỳ như vậy. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng không khỏi khen ngợi. Nếu bỏ qua khuông mặt “mộc mạc quá mức” và cả vẻ “quê mùa” bên ngoài thì chiều cao và dáng người đều khá chuẩn. Thật là đáng tiếc, đáng tiếc quá!

Lục Tử Kỳ thấy ảnh mắt của nàng không hề lảng tránh thì bất giác nhíu mày. Là to gan không được dạy dỗ, hay là ngây thơ không biết gì đây?

- Chao ôi! Lục đại nhân đã về rồi- Theo giọng nữ cao rành rọt, một người phụ nữ trung niên rắn rỏi đậm người nhanh chóng bước vào, trên tay còn xách giỏ rau tươi.

- Thím Trương những ngày qua thật phiền thím quá! – Lục Tử Kỳ cúi người đặt Lăng Nhi xuống mỉm cười đỡ giỏ rau tươi – Thím mau về với lão Trương nhà thím đi. Lần này may là có ông ấy nhưng cũng đúng là mệt đứt cả hơi. Mau về chuẩn bị một chút rượu ngon, đồ ngon cho ông ấy. Phải rồi. Chi tiêu những ngày qua hết bao nhiêu? Thím bảo lão Trương mai đến chỗ ta lấy nhé.

- Chao ôi! Lục đại nhân, coi ngài nói kìa. Nếu không có đại nhân chắc năm sau dân cả huyện chúng tôi phải ra đường ăn xin mất. Chút tiền công này của tôi có đáng là gì chứ?

- Thím đã giúp ta lo việc nhà mà. Mai nhớ nhắc lão Trương nhé. Vậy hôm nay ta không tiện giữ thím nữa. Hôm khác chắc chắn sẽ chuẩn bị bàn rượu ngon mời hai người vài ly.

Lời nói vui vẻ, ấm áp của Lục Tử Kỳ chẳng có gì đáng hoài nghi, thím Trương thấy khó lòng từ chối nên đành nhận lời, trước khi ra về còn dặn dò:

-Phu nhân còn yếu, cần nghỉ ngơi. Vẫn còn hai thang thuốc tôi để trong bếp, cần sắc để trưa và tối nay uống. Ngày mai, Hồ đại phu sẽ đến khám lại cho phu nhân, kê lại toa mới. Lục đại nhân, ngài không biết đấy thôi, bệnh của phụ nhân vô cùng hung hiểm, không chữa tận gốc thì e…

Nói đến đây, thím Trương lo lắng thở dài, nhìn bộ dạng miễn cưỡng ra vể tươi cười của Tống Tiểu Hoa nói lời khen ngợi :

-Phu nhân tuy trẻ người nhưng hiểu đại nghĩa, bầy nhiêu ngày nay không mở lời oán trách, lại còn chăm sóc chu đáo Tiểu thiếu gia, Lục đại nhân, ngài thật có phúc, đúng là ở hiền gặp lành

Thím Trương nhắc nhở vài câu rồi cười ha ha vội vã ra về đoàn tụ cùng quân nhà mình, bỏ lại hai người lớn cùng một đứa trẻ trong không khí trầm mặc, ngại ngùng ở sân viện.

Lục Tử Kỳ chỉ nghe tin Tống Tiểu Hoa lâm bệnh chứ không hề hay biết bệnh tình lại nặng đến vậy. Đối diện với vẻ mặt bình thản, không chút oán giận của thê tử mới, Huyện lệnh càng áy náy bội phần. Tống Tiểu Hoa nhìn lạnh nhạt nhưng thực ra trong lòng đang trào dâng sóng dữ, bởi nàng chợt nghĩ đến hai vấn đề nghiêm trọng :

Thứ nhất: nàng không biết nấu nướng, nói một cách chính xác là ngoài nồi cơm điện và lò vi sóng ra, nàng không biết sử dụng bất cứ môt dụng cụ gì để nấu nướng. Sau khi hồ đồ vượt thời gian đến đây, việc đầu tiên cần làm là nhanh chóng khôi phục tâm trạng sợ hãi, tiếp đó lại thích ứng với cuộc sống nhàm chán không điện thoại và Internet, không có bất kì phương tiện truyền thông nào. Rồi tiếp đến là học cách ăn mặc tầng tầng lớp lớp, phức tạp muốn chết, và cả cách chải chuốt kiểu bó tết khiến nàng hận mình sao không thể cạo trọc đầu cho nhàn. Đôi khi còn phải tranh thủ thẫn thờ than vãn với trời đất, rồi còn ứng phó với thằng nhóc của bà cả, làm gì có tâm trạng nghiên cứu cách nấu cơm bằng thứ lò lửa mà mình chưa nhìn thấy bao giờ. May mà có thím Trương, ngày ba bữa giúp mua bán rồi đun nấu, không thì nàng đã chết đói từ lâu và phải đầu thai lại rồi.

Nhưng bây giờ, bênh tình của nàng lại sắp khỏi, người được gọi là phu quân của nàng cũng đã về, thím Trương đương nhiên sẽ không đến làm “ người giúp việc theo giờ” miễn phí nữa, vậy thì từ nay mọi việc sẽ do một mình cô vợ bé bỏng này đảm đương sao?

Thứ hai: Theo nàng được biết , nàng là Lục Tử Kỳ chưa kịp làm… chuyện ấy. Trước khi vượt thời gian đến đây, nàng chỉ ở lì trong nhà, tìm hiểu tình yêu của những kẻ gay nên kiến thức về đàn ông chỉ dừng lại ở “bề ngoài” chứ chưa đi sâu vào”thực chất”. Chẳng nhẽ “lần đầu tiên” của linh hồn trước đây và thân thể hiện tại, nàng đều trao cho người đàn ông trông như cục đất sét trước mặt này?

-Mẹ ơi, Lăng Nhi đói rồi !

Tống Tiểu Hoa đang bấn loạn thì bị Lục Lăng ôm chặt chân.

Vấn đề thứ nhất nhanh chóng phơi bày ra trươc mặt.

Lục Tử Kỳ cũng cất tiếng, nói:

- Dao Dao, ta đi tắm rửa, thay đồ trước đây.

Đây là “vấn đề thứ hai” sao? Có đúng không?

- Chờ một chút.

Tiếng nói bất ngờ của Tống Tiểu Hoa khiến người đang quay bước đi là Lục Tử Kỳ cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ cơ thể nhỏ bé của nàng có thể phát ra âm lượng lớn đến thế,người đó vui vẻ nhướng mày hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- À… Ý thiếp là hình như hết củi rồi, không thể đun nước tắm được, việc tắm rửa … - Động tác nhướn mày của người đó khiến lòng dạ Tống Tiểu Hoa rối loạn, nàng đành nghĩ ra một cớ để cho qua chuyện.

Lục Tử Kỳ ngạc nhiên nhướng cao mày :

- Ta nhớ là khi ta đi kho củi vẫn còn một nửa, đã dùng hết rồi sao?

- Ờ… có lẽ thiếp bệnh đến hồ đồ nên nhớ nhầm rồi - Tống Tiểu Hoa vừa nói vừa ho sụ mấy tiếng cho hợp ngữ cảnh.

- Ở đây gió to, cẩn thận không lại bị lạnh – Lục Tử Kỳ thấy vậy bỗng mềm lòng, không hề để ý đến kẽ hở trong lời nói rối loạn của nàng – Nàng vào phòng nghỉ đi, lát nữa nấu cơm xong ta sẽ vào gọi.

Tống Tiểu Hoa vô cùng ngạc nhiên hỏi :

- Chàng… chàng biết nấu cơm?

Lúc này, người bị phớt lờ lúc lâu là Lục Lăng giật giật vạt áo của nàng nói:

- Cơm cha nấu ngon nhất thiên hạ.

Tiếng nói trong trẻo của thằng bé chất chứa niềm tự hào.

Lục Tử Kỳ vỗ vỗ đỉnh đầu mượt như nhung của con trai, nói :

-Nàng đừng nghe Lăng Nhi nói linh tinh, cơm ta nấu có thể nuốt được là tốt rồi.

Do vậy, dáng vẻ vốn chẳng có gì hấp dẫn của người ta khiến Tống Tiểu Hoa cũng thêm vài phần thuận mắt, nàng nói :

-Vậy thì phiền chàng. Lăng Nhi, đi cùng ta về phòng.

-Không. Lăng Nhi muốn giúp cha.

-Ôi dào, con thì giúp được gì. Đừng phá đám nữa.

Lục Lăng vùng khỏi tay Tống Tiểu Hoa, nhào về phía Lục Tử Kỳ, nói :

-Cha, cha nói với mẹ đi, Lăng Nhi giúp cha được mà.

Lục Tử Kỳ vừa cười vừa gật đầu, nói :

-Để nó đi với ta. Không làm phiền nàng nghỉ ngơi nữa.

-Thôi được. Cung kính không bằng tuân lệnh.

Trút được tảng đá lớn trong lòng. Tống Tiểu Hoa hớn hở đi vào trong phòng. Nàng vừa ngồi xuống vào trong giường bỗng lập tức nhảy thót lên. Vấn đề chiếc giường, rất nghiêm trọng.

Hiện tại nàng đang ở trong phủ đệ của Huyện lệnh, một nơi thực sự nghèo khổ đến thảm hại. Trong cái sân viện nhỏ bé này, ngoài gian bếp, gian chứa củi ra, thì chỉ còn bốn dãy gian nhà gạch nửa mới, nửa cũ, bao gồm gian nhà khách, hai buồng ngủ, thêm một thư phòng.

Thấy Lăng Nhi bảo, trong đó một buồng ngủ là của Hoắc Nam, người này là bằng hữu của Lục Tử Kỳ, đã ở cùng hai cha con họ mấy năm nay, thân thiết như người nhà. Lúc trước vì người này có việc gấp nên phải về quê, vốn hẹn nhất định lên uống rượu mừng, nhưng chắc gặp phải chuyện gì đó nên nhỡ hành trình, đến giờ vẫn chưa lên được.

Thông thường, cuộc sống của hai cha con do Hoắc Nam lo liệu, Lục Từ Kiều quen thức khuya, dậy sớm. vậy nên Lăng Nhi chủ yếu ngủ cùng Hoắc Nam.

Nhưng nay, gia đình nhỏ của huyện lệnh này đã biến thành một nhà ba người thực thụ. Do vậy, việc ngủ như thế nào trở thành vấn đề cấp bách cần giải quyết.

Lăng Nhi còn bé, chắc chắn không thể ngủ riêng một gian, chẳng nhẽ một nhà ba người chen chúc nhau trên một chiếc giường?

Ồ, có khi lại là cách hay, cho thằng bé nằm giữa, cha nó dù “đói khát” mấy, chắc cũng không đến nỗi làm chuyện ấy trước vách ngăn là nó… Trước khi Hoắc Nam quay về thì chỉ có thể ứng phó bằng cách này, đi bước nào hay bước ấy…

Nghĩ thế, Tống Tiểu Hoa quyết định đi lấy hai chiếc chăn ra, chuẩn bị sẵn sàng từng chi tiết nhỏ.

Tống Tiểu Hoa vừa tự an ủi mình vừa lấy từ hòm đựng đồ cưới ra hai chiếc chăn bông mới toanh, tranh phủ phơi dưới nắng và cũng nhân tiện diệt trùng.

Sân trước không có dây phơi, Tống Tiểu Hoa bước ra khỏi cửa phòng, vác chăn, cắm cúi đi về phía sân sau. Cơ thể nhỏ bé thiếu dinh dưỡng của nàng bị ép xuống.

Vừa qua góc phòng thì nàng nghe thấy một tiếng nói lanh lảnh :

-Mẹ, để Lăng Nhi giúp.

Dù trong lòng cảm thấy đắc ý, nhưng Tống Tiểu Hoa không dám để thằng bé củ cải này can thiệp vào, không giúp được việc mà chỉ thêm loạn thì là chuyện nhỏ, chẳng may không cẩn thận, ruột chăn rơi vào đầu nó thì hỏng, phiền phức to :

-Đừng, đừng, đừng, ra đằng kia cho mát… Nào, Lăng Nhi ngoan.

Tống Tiểu Hoa chỉ lo điều chỉnh giọng điệu đừng thô lỗ quá mà không để ý nên giẫm vào mép chăn, nói không ngoa chút nào là suýt cắm miệng xuống đất, may là bên dưới có tấm nệm chăn nên mới không bị thương.

Âm thanh “bụp bụp bụp” vang lên, một cơ thể lóng ngóng bò dậy,sau đó, lần thứ hai trong vòng một giờ đồng hồ ngắn ngủi, Tống Tiểu Hoa sững sờ.

Dáng vóc cao ráo, tỉ lệ hoàn hảo, da màu lúa mạch, mái tóc dài ướt sũng, xương đòn tuyệt đẹp, cặp mày xếch, đồng tử đen láy, chiếc mũi thẳng tắp,… ánh mặt trời mùa thu rọi xuống cơ thể mang đầy những giọt nước long lanh tạo nên vô số những tia sáng khiến Tống Tiểu Hoa hoa mắt, tim đập loạn xạ.

Người đàn ông này chính là kẻ trông như cục đất sét, lôi thôi lếch thếch đến thảm hại lúc nãy sao?

Lục Tử Kỳ không ngờ Tống Tiểu Hoa đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất thời cảm thấy chân tay lóng ngóng. Dù trên danh nghĩa đã là phu thê, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thực sự là phu thê, việc đối diện nhau “rõ mồn một” như thế này chưa hề có sự chuẩn bị nên chàng cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng. Đôi mắt đờ đẫn kia cho thấy nàng sợ hãi đến ngây người rồi…

Lục Tử Kỳ khẽ thở dài,quay lưng lại, với tay lấy chiếc áo the dài sạch sẽ bên cạnh rồi nhanh chóng mặc vào người, chàng hắng giọng ho một tiếng, quay lại, cố gắng để sắc mặt và giọng điệu bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nói :

-Ra phơi chăn à?

-Vâng… - Cuối cùng Tống Tiểu Hoa cũng cố gắng dời ánh mắt ra khỏi cơ thể gần như khỏa thân của người đàn ông đẹp này, nàng đáp lời rồi đờ đẫn ngồi xổm xuống định ôm chăn lên.

Lục Tử Kỳ thấy vậy, vội vã bước lên phía trước nhanh nhẹn và dễ dàng phơi hai chiếc chăn mỏng lên dây. Lúc đưa tay lên, đường nét phần thân thể dưới chiếc áo thể hiện lên rõ ràng.

Tống Tiểu Hoa day day mũi, cổ họng cảm thấy hơi khô, nói :

-Sao chàng không tắm bằng nước nóng, không sợ bị lạnh à?

Dù lúc này chưa được coi là lạnh giá, nhưng nhiệt độ chỉ tầm mười độ, thế mà tắm bằng nước lạnh vừa múc ở dưới giếng lên, chỉ nghĩ đến thôi nàng đã run lẩy bẩy rồi.

-Mùa đông cha cũng đều tắm như thế này. Cha bảo như vậy cơ thể mới tráng kiện. –Lục Lăng liền trả lời thay, cái thằng bé cứ hễ nhắc đến cha mình là luôn tỏ ra vô cùng tự hào.

Tống Tiểu Hoa day day mũi, đương nhiên người đàn ông này không chỉ “nam tính” mà còn rất “mạnh mẽ”…

Lục Tử Kỳ chỉnh chăn xong, quay người lại, đúng lúc bắt gặp đôi mắt mê hoặc của nàng, là do ban nãy chưa kịp hoàn hồn, hay là…

-Dao Dao, nàng sao thế?

-Hả? Không… không sao…

Lục Tử Kỳ thấy sắc mặt của nàng biến thiên vạn hóa, trong lòng bỗng nhiên xao động, thê tử bé nhỏ này của mình hình như không giống với những cô nương bình thường luôn tuân thủ phép tắc, lễ nghĩa, càng không giống những gì lúc đầu người làm mai miêu tả.

Đúng là “thê tử bé nhỏ”

Nha đầu mười sáu tuổi, trong mắt Lục Tử Kỳ, vẫn chỉ là đứa trẻ chưa lớn.