Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 11: Trước lễ mừng năm mới




Lần này bán giỏ được hơn một trăm đồng, còn thêm tiền bán trứng gà, tổng cộng được hai trăm lẻ bảy đồng, Đại Tráng cắn răng lấy một trăm tám mươi đồng đi mua đồ dùng cho lễ mừng năm mới, mà trong đó dùng nhiều nhất chính là mua một mảnh vải màu vàng cùng một mảnh vải màu xanh điểm ít hoa, cái này chuẩn bị để cho bọn nhỏ quần áo mới, ở trong thôn có hai góa phụ, ngày thường chỉ dựa vào việc thêu thùa để sống, mấy người vợ khác trong thôn cũng biết việc này thế nên những lúc nhiều việc cũng bỏ vài đồng tiền hay dùng đồ vật đổi lấy, mời hai người giúp đỡ làm quần áo. Dần dần, mọi ngươi đều có thói quen, nếu làm không kịp việc thêu thùa đều nhờ hai góa phụ này. Đại Tráng lần này cũng tính nhờ hai người giúp đỡ.

Muốn mừng lễ năm mới, tuy rằng trong nhà chỉ có mấy đứa trẻ nhỏ, nhưng chuyện phải làm đều giống nhau không thể thiếu, phải quét dọn, chuẩn bị đồ ăn...

Hôm nay hai mươi tám tháng chạp, Đại Tráng dọn dẹp xong phòng bếp, lại tiếp tục ngồi xuống đan giỏ, cái này là chuẩn bị để đầu xuân năm sau đem bán, mua hạt giống.

“Đại ca, Nhị Tráng, các anh có nhà không?”

Đại Tráng nghe ra là tiếng của Tam Nhi, để cho Đại Nựu Nhi đi ra cổng mở cửa.

“Đại Nựu Nhi, anh tới gọi các em đến nhà cha anh ăn bữa cơm đoàn viên nè!” Tam  Nhi đứng ở công lớn tiếng nói.

Đại Nựu Nhi nho nhỏ hoan hô một tiếng, xoay người chạy vào sấn đối dn nói: “Đại ca, đại ca, hôm nay đến nhà đại bá phụ ăn bữa cơm đoàn viên nha!”

Tam Nhi nhà đại bá phụ gọi Đại Tráng là anh, Đại Nựu Nhi là chị, Nhị Nựu Nhi và Tam Nựu Nhi là em, chỉ có duy nhất kêu tên là Nhị Tráng vì cả hai người tuổi đều ngang nhau.

Đại Tráng lúc này mới nhớ ra, khi ba mẹ thân thể này còn chưa gặp chuyện không may, hàng năm trước lễ mừng năm mới đều đến nhà đại bá phụ ăn cơm một lần, rồi một lần khác mời lại cơm, người hai nhà xem như là gặp mặt hàng năm.

Đại Tráng lên tiếng, dọn dẹp này nọ, đem cửa cùng cổng đều đóng kĩ, dắt theo một đám trẻ nhỏ nói nói cười cười hướng nhà đại bá phụ.

Đến nhà đại bá phụ, đại đường tỷ đã sắp xong bát đũa, thấy bọn Đại Tráng đến, xoa xoa hai tay bế Tam Tráng từ tây Đại Tráng, để bọn nhỏ ngồi xuống xung quanh bàn.

Đại bá mẫu hôm nay vô cùng nhiệt tình, bưng đồ ăn đi lên, liên thanh nhắc bọn Đại Tráng ăn.

Đại Tráng nhìn một chút, đồ ăn chủ yếu là thịt heo cùng cải trắng, bên cạnh còn có sáu bảy loại rau có vào mùa đông, cộng thêm một đĩa lạc rang, đây coi như là đồ ăn phong phú của nhà nông đi.

Trong ngày thường, mọi người mới khách hoặc cùng nhau ăn cơm, phụ nữ cùng trẻ nhỏ không thể ngồi cùng bàn, thế nhưng hôm nay là ăn bữa cơm đoàn viên, hơn nữa đều là họ hàng thân thích, sẽ không để ý đến cấp bậc lễ nghĩa, mọi người trong hai nhà đều ngồi quanh bàn.

Có lẽ do có nhiều người, Đại Tráng cảm thấy đồ ăn không được lắm thế nhưng bọn Nhị Tráng cùng với bọn nhỏ nhà đại bá phụ, kể cả đại bá phụ lẫn đại bá mẫu đều ăn vô cùng sôi nổi.

Đại Tráng ôm Tứ Tráng, đại đường tỷ giúp đỡ ôm Tam Tráng, Đại Nựu Nhi vừa ăn vừa nhìn Tam Nựu Nhi, Nhị Tráng, Nhị Nựu Nhi đã sớm cùng với mấy đứa nhỏ nhà đại bá phụ chơi với nhau, mấy đứa nhỏ giành ăn cười đùa hi hi ha ha.

Buổi chiều, Đại Tráng để Nhị Tráng, Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi ba người ở lại nhà đại bá phụ chơi, còn mình mang Tam Nựu Nhi cùng hai đứa trẻ song sinh trở về, để bọn nhỏ ngủ trưa, tranh thủ thời gian tiếp tục đan giỏ, trong lòng thầm tính ngày mai  cũng nên nấu gì đó mời lại nhà đại bá phụ.

Quần áo mới của bọn Nhị Tráng đã giao cho Vương quả phụ làm, nói đến thì Vương quả phụ với thân thể này cũng có loại quan hệ họ hàng, chồng của Vương quả phụ cùng với ba Đại Tráng và đại bá phụ, hai nhà bình thường nếu không có việc lớn gì cũng không qua lại, sau chồng Vương quả phụ ngã trên núi chết, liền để lại hai mẹ con Vương quả phụ, trong nhà không có đàn ông, làm việc gì cũng khó khăn.

Lúc chiều, Vương quả phụ mang theo con gái nhỏ lại đây đưa quần áo, tổng cộng lớn nhỏ năm kiện áo bông mới, với đưa lại cho Nhị Tráng cùng Đại Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi quần.

Con gái duy nhất của Vương quả phụ gọi là Vương Niếp Niếp, mẹ nó ngày thường quản lí rất nghiêm con gái của mình, rất ít để bé ra ngoài, hôm nay bởi vì lễ mừng năm mới, hơn nữa còn coi như họ hàng thân thích, liền dẫn theo con gái đi ra ngoài hít thở không khí.

Đại Tráng nhiệt tình mời hai mẹ con vào sân ngồi, để Tam Nựu Nhi cùng Niếp Niếp chơi đồ hàng, đồ chơi của Tam Nựu Nhi là do Đại Tráng bỏ công sức giúp nó làm, nào là bát nào là gáo, muỗng đều có, dùng một cái giỏ nhỏ bỏ tất cả vào, tuy rằng chỉ là một tảng đá, mái ngói, miếng gỗ, nhưng mà ở trong tâm trí của một đứa trẻ như Tam Nựu Nhi mà nói thì là đồ tốt nhất, mỗi ngày mang theo cái giỏ nhỏ của mình, ngồi nơi sáng sủa trong sân, liền có thể chơi nửa ngày.

Niếp Niếp năm nay mới bốn tuổi, ngày thường đều ở nhà đến hoảng loạn, lúc này được chơi với Tam Nựu Nhi, hai bé gái ngồi ở một góc sáng sủa, vừa đào cát, vừa nhỏ giọng nói.

Đại Tráng sờ vào áo bông Vương quả phụ đưa tới, bên trong nhét đầy bông, vô cùng dày, Vương quả phụ còn dùng vải thừa may thêm mấy đôi tất.

Theo trí nhớ của thân thể này, Đại Tráng biết, nơi này mọi người đã sớm dùng bông, thế nhưng rất ít người dùng vải bông, gia đình nhà nghèo thì ngại vải bông mặc không được, giặt không được, hơn nữa giá cũng không phù hợp như vải bó, gia đình nhà giàu thì lại cảm thấy tơ lụa vừa mượt mà lại đẹp đễ, hơn nữa còn có nhiều nguyên nhân khác khiến vải bông ế, thế nhưng mọi người đồng thời cũng phát hiện, bông sau khi gia công một chút, bỏ thêm vào quần áo cũng chăn mền, thì vô cùng ấm áp, hơn nữa trình tự gia công cũng ít, phí tổn cũng giảm xuống nên nhiều nơi nhà nông cũng thường dùng một chút.

Đại Tráng chưa từng thấy kiểu canh cửi thời xưa này, thế nên cũng không biết nguyên lý hoạt động của canh cửi, tuy rằng có hiểu về tình hình của vải bông nơi đây nhưng bản thân cũng không có năng lực mà cải tạo khung dệt để thay đổi thị trường bông vải, đây căn bản cũng không phải vấn đề về kĩ thuật, trí tuệ người xưa không thể khinh thường, hình thành nhận thức của một thời đại  đâu dễ dàng bị thay đổi.

Vương quả phụ nói chuyện với Đại Tráng một lát rồi về, thế nhưng nhìn Niếp Niếp đang chơi đùa vô cùng vui vẻ, Vương quả phụ có chút không đành lòng kéo con gái về.

Nhìn Vương quả phụ khó xử, Đại Tráng cười nói: “Dì Vương, cứ để Niếp Niếp ở đây chơi một tí, chờ một chút cháu để Nhị Tráng đưa Niếp Niếp về!”

Vương quả phụ có chút do dự.

Đại Tráng hiểu Vương quả phụ là tuổi xuân thủ tiết, mang theo một đứa con gái sống qua ngày, so với mọi thứ thì thanh danh vô cùng quan trọng, cho nên mới ngay cả con gái đi ra ngoài chơi một tí cũng để ý như vậy.

“Dì Vương, dì có việc thì cứ về đi, Niếp Niếp cùng lắm chỉ ở nhà bà con chơi một chút, không có việc gì đâu mà!” Đại Tráng khuyên.

Vương quả phụ trong lòng đắn đo một hồi, không nỡ để con gái đang chơi đùa vui vẻ thì phải về, mới miễn cưỡng đồng ý với Đại Tráng, trong lòng hạ quyết tấm, trước khi trời tối, mình phải dành thời gian chơi với con gái...