Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 42: Ước định!!




Cùng bốn tửu lâu bàn bạc xong rồi, còn dư lại cũng đủ khoảng hơn 10 cân sen, Đại Tráng dành thời gian ra chợ bán giỏ, chưa tới giữa trưa mọi việc đều xong.

“Đại Tráng, ngươi gầy quá, lại còn đen nữa!” Triệu Tử Dương nhàn nhã ngồi một bên, nhìn Đại Tráng thu dọn đồ đạc nhẹ dọng nói.

“Không còn cách nào,  phơi trong nắng hè, lại bận thu hoạch vụ mùa, trồng trọt đều là như vậy, năm nay coi như là tốt, năm trước mới gọi là vất vả...” Đại Tráng vừa  nhanh chóng làm công việc trên tay vừa cười đáp lại.

“Đại Tráng, nếu không các người chuyển đến trên trấn đi, mở một cửa tiệm nhỏ so với ở thôn nhỏ kia đều thoải mái hơn...” Triệu Tử Dương hào hứng đề nghị.

Đại Tráng nhìn Triệu Tử Dương, cầm đồ đạc đã thu dọn đặt trong giỏ.

Ngốc Tử đi lên, cầm lấy giỏ đeo, đứng bên người Đại Tráng, có chút khẩn trương nhìn Đại Tráng...

“Ha ha, ta không thể quản được!” Đại Tráng phủi bụi cười lớn nói.

Ngốc Tử khóe miệng khẽ thả lỏng, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, ánh mắt cũng sáng lên.

“Đều không phải còn có ta sao!” Triệu Tử Dương đuổi theo Đại Tráng nói.

Đại Tráng quay đầu nhìn Triệu Tử Dương, khẽ cười nói, “Cảm tạ, thế nhưng ta thích sinh hoạt nơi núi nhỏ, loại chuyện buôn bán này cứ quên đi...”

“Thế nhưng...” Triệu Tử Dương còn chưa từ bỏ ý định kêu lên.

“Được rồi, được rồi, biết người tốt bụng, sau này nếu như ta muốn lên trấn kiếm nhiều tiền, nhất định tìm ngươi hỗ trợ!” Đại Tráng thoải hiệp nói.

“Được, coi như cũng không tệ!” Triệu Tử Dương cao hứng nói.

“Vậy, nếu như ngày nào đó ngươi ở trên trấn này không được, hãy đến Liễu Thụ thôn tìm ta nha!” Đại Tráng nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói.

“Ngươi đừng có hối hận nha!” Triệu Tử Dương hất cằm lên, đắc ý hô.

“Nói thật đó, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, hãy đến tìm ta!” Đại Tráng thu hỏi dáng cười, nghiêm túc nói.

“Được, được mà! Làm sao vậy?” Triệu Tử Dương có chút nghi hoặc hỏi.

“Giá lương thực tăng, với lại còn có mấy chuyện kì lạ khác...” Đại Tráng nhẹ nhàng nói.

Triệu Tử Dương lông mày khẽ nhíu: “Ta sẽ để ý hỏi thăm!”

“Được rồi, chúng ta hẹn giữa trưa gặp ở cửa trấn, muốn đưa ngươi về không?” Đại Tráng vừa đánh xe lừa vừa nói.

“Nhanh như vậy?” Triệu Tử Dương ngồi phía bên cạnh Đại Tráng, không bỏ qua mà hỏi.

“Ngày kia ta lại tới trấn, đến lúc đó tìm ngươi, ngươi nói tin tức ngươi nghe được với ta!” Đại Tráng thoải mái cười nói với Triệu Tử Dương.

“Không thành vấn đề, cứ để ta!” Triệu Tử Dương nở nụ cười, tự tin bảo đảm.

Đợi Triệu Tử Dương đến tiểu viện, Đại Tráng nhịn không được, cuối cùng cũng luyến tiếc một người bạn thân tốt duy nhất ở nơi này, thấp giọng nói: “Triệu Tử Dương, chuyện lần trước đó, cái đó, sau này đừng để nó xảy ra, còn có, những người làm kia ta cũng không có để trong lòng...”

“Ai...” Triệu Tử Dương ngẩng đầu nhìn vế phía Đại Tráng.

“Được rồi, đến rồi, ta sẽ không đi vào đâu!” Đại Tráng đẩy vai Triệu Tử Dương nói.

Triệu Tử Dương mang theo biểu tình nghi hoặc nhảy xuống xe, vẫy tay với Đại Tráng.

Đại Tráng nói hết lời trong lòng, cảm thấy nhẹ nhàng, quay người nhìn về phía Triệu Tử Dương cười.

“Đại Tráng, ngươi có lên trấn hay không?” A Đại để con lừa đi chầm chậm, cúi đầu hỏi.

“Làm sao vậy?” Đại Tráng hỏi ngược lại.

“Không, không có gì...” Ngốc Tử trầm thấp nói rằng.

“Ta không phải đã nói không thích việc buôn bán trên trấn rồi sao, hơn nữa cả nhà chúng ta đều là mấy đứa bé thì lên trấn lấy gì ăn! Yên tâm đi, chờ các ngươi đều trưởng thành không muốn ta quản lý rồi hãy nói!”

“Được, ta biết rồi!” Ngốc Tử cao hứng đáp.

“Thật là, mới nhỏ xíu đã suy nghĩ linh tinh, chờ sau này chuẩn bị về già thì tính làm sao...” Đại Tráng lắc đầu, nhỏ giọng lầm bầm.

Ngốc Tử chỉ cười, không đáp lời Đại Tráng.

“A Đại, ngươi có tin ta hay không?” Đại Tráng đột ngột hỏi.

“Tin!” Ngốc Tử không suy nghĩ gì liền đáp.

“Sau khi thu hoạch lương thực, bất luận là lương thực gì cũng tạm thời không bán, mặc kệ giá lương thực tăng cao, nhớ không?” Đại Tráng nghiêm túc nói.

“Dạ, nhớ kỹ!” Ngốc Tử cũng không hỏi nhiều, Đại Tráng nói gì chính là cái đó.

“Còn chuyện làm nhà của ngươi, cũng tạm thời để đó, qua vài năm nữa rồi tính!” Đại Tráng kìm nén lại bất an trong lòng, tiếp tục nói.

“Thích cùng Đại Tráng ở chung!” Ngốc Tử vừa cười vừa nói.

“Những gì ta nói cũng không được nói với người khác nha!” Đại Tráng dặn dò.

“Không nói người khác, sẽ không nói ra!” Ngốc Tử có chút kích động nói.

Đại Tráng cười, tạm thời trước tiên chỉ có thể làm như vậy, vạn nhất thiên hạ thực sự trở nên rối loạn...

May mà mấy quán rượu phản ứng đối với củ sen cũng không tệ lắm, đều giao kèo với Đại Tráng, cách ngày giao một lần, ba tiệm lớn cần 120 cân một lần, tiệm nhỏ thì cần 90 cân. Đại Tráng mỗi lần trước tiên đều giao cho mấy tửu lâu, rồi đi ra ngoài chợ bày sạp. Hiện giờ một mẫu ruộng sen nếu như quản lý tốt, sản lượng cũng khoảng 1500 kg đến 2500 kg. Mấy mẫu ruộng sen của Đại Tráng đều là trồng năm đầu, hơn nữa còn gặp vài rủi ro, cho nên sản lượng thấp hơn nhiều. Đại Tráng còn mấy mảnh đất giữ lại để làm củ sen giống, một mảnh có lẽ cũng đào được 1000 cân củ sen, 4 mảnh đất khoảng chừng có 7000 cân, như vậy  một ngày đào được 5-6 trăm cân, sản lượng cho một tháng cũng không tệ...

“A Đại, qua đây!” Đại Tráng đứng ở cửa phòng mình vẫy tay với Ngốc Tử.

Ngốc Tử buông dùi gỗ và cây ngô, bước nhanh tới.

Dùi gỗ là do Đại Tráng tìm gỗ cứng làm ra, dùng để khi bóc hạt ngô, trước tiên hái một bó xuống, như vậy để dựng đứng lên bóc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, vốn dùng thiết thì tốt hơn, thế nhưng để làm một cái dùi chuyên để bóc thì không có lợi...

“Chuyện gì, Đại Tráng?” Ngốc Tử đứng ở trước cửa, vỗ vỗ râu ngô trên người, rồi mới đi vào.

“Cái này cho ngươi, cất đi!” Đại Tráng cầm hai lượng bạc ra, đưa cho Ngốc Tử nói.

“Cho ta?” Ngốc Tử nghi ngờ hỏi.

“Cầm đi, bán củ sen phân ra phần của ngươi!” Đại Tráng nhét bạc vào tay Ngốc Tử, liền không an tâm nhắc nhở một câu: “Cất cẩn thận nha!”

Ngốc Tử trầm mặc nhận bạc, khom lưng xuống giường, móc ra một cái bình bỏ bạc vào.

Củ sen sau khi bán xong, Đại Tráng cầm 60 lượng bạc lên tiễn trang trên trấn đổi thành 6 đĩnh vàng, tuy rằng tốn 100 văn phí, thế nhưng cũng chỉ nhiều hơn nửa lượng vàng so với sau mươi lượng bạc dễ dàng hơn. Ngốc Tử cũng đòi theo đổi mấy đồng tiền lẻ thành bạc. Đại Tráng nghĩ như vậy cũng không có gì không tốt, cũng không hỏi đến, chỉ dặn Ngốc Tử đem bạc cất kĩ.

Củ sen bán xong liền rảnh rỗi, Đại Tráng nghĩ đến chỗ tin tức có được từ Triệu Tử Dương lần trước, lòng càng ngày càng bất an nghiêm trọng. Nhìn Nhị Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi và hai đứa sinh đôi chạy loạn trong sân, lông mày Đại Tráng bất giác nhíu lại...

Triệu Tử Dương còn viết thư cho nhà của mình mới được tin tức chính xác. Tân hoàng đang thu thập lương thực, cho nên giá lương thực thị trường mới tăng lên. Cái này cũng không phải cái Đại Tráng lo lắng nhất mà ngoại trừ thu thập lương thực, tân hoàng còn khuyến khích nhập ngũ. Trong kinh thành rất nhiều gia đình con vợ kế không có khả năng thừa kế đều đầu nhập quân đội. Hơn nữa triệu tập mấy đứa con của vợ kế trong mấy gia đình là chuyện đã bắt đầu từ năm trước. Hiện tại đang chiêu tân binh trong bình dân thông thường để xây dựng thêm quân đội. Thế nhưng tin tức còn chưa truyền tới địa phương nhỏ này...

“Đại Nựu Nhi, ngày hôm nay làm mấy cái bánh bao, xào mấy miếng củ sen, ta cùng A Đại vào trong núi, buổi trưa không ăn!” Đại Tráng hướng về Đại Nựu Nhi trong nhà bếp nói.

“Dạ, đã biết!” Đại Nựu Nhi đáp.

Củ sen ngâm cũng là do Đại Tráng làm. Kiếp trước ở nông thôn, rất nhiều gia đình vào đông liền cắt củ cải trắng thành miếng, trộn với một ít ruột heo ngâm giấm, dùng bột mì trộn đều, bỏ trong một cái bình đậy kín, năm sau đầu xuân là ăn được. Củ sen cũng có thể dùng cách này để lên men, hơn nữa vị rất ngon. Vì thế Đại Tráng liền đặc biệt mua mấy cái bình lớn, cắt mỏng củ cải cùng củ sen để vào mấy cái bình, xào lên ăn chung với bánh bao không thể chê được!

“Đại Tráng, chúng ta tìm cái gì?” Ngốc Tử đẩy đẩy vai Đại Tráng, có chút hởn hển thở hỏi.

“Hô... hô, tìm chỗ nghỉ một lát đi!” Đại Tráng chống đầu ngối thở hổn hển mấy cái, quay đầu nói.

Bởi vì Đại Tráng tìm ở mấy chỗ không có người tới, cho nên đặc biệt khó đi. Ngốc Tử kéo Đại Tráng đến một miếng đất nhỏ tương đối trống, cầm một khối vải rách rải trên đất, cùng Đại Tráng ngồi xuống.

“Đại Tráng, chúng ta tới nơi này làm gì? Ngươi trước đây không phải nói trên núi có dã thú sao!” Ngốc Tử cầm lấy bình nước để Đại Tráng uống một ngụm, hỏi tiếp.

“Tìm một hang động khô ráo tương đối bí ẩn, sau đó giấu thật nhiều lương thực, để ngừa vạn nhất...” Đại Tráng thở dài một cái, nhẹ giọng nói.

“Làm sao vậy?” Ngốc Tử ăn một ngụm bánh bao lớn, hàm hàm hồ hồ hỏi.

“Haizz, thiên hạ muốn loạn rồi...” Đại Tráng ngửa đầu khẽ thở dài một tiếng.

“Cái gì, cái gì muốn loạn?” Ngốc Tử quay đầu lại hỏi.

“Quên đi, nói cũng không có tác dụng gì, may mắn đoán chừng còn có vài năm để chuẩn bị...” Đại Tráng cúi đầu đưa bánh bao trong tay qua cho Ngốc Tử, giúp hắn cầm mấy cái bánh bao mở ra, bỏ thêm thức ăn đứa tới, thấp giọng nói mấy câu.

Ngốc Tử cười cười, cúi đầu há to miệng ngậm màn thầu.

Đại Tráng nhìn dáng vẻ vui vẻ của Ngốc Tử, đứa nhỏ này có hai điểm hay nhất, dễ thỏa mãn và chưa bao giờ tìm hiểu chuyện người khác không muốn nói...

Ở trong núi dạo qua một vòng, mãi cho đến lúc sắc trời tối dần xong cũng không có thu hoạch gì. Tuy rằng núi này cho tới bây giờ cũng không phát hiện mãnh thú to lớn nào, thế nhưng bằng vào hai đứa nhỏ chỉ sợ là ngay cả sói cũng không thể có khả năng đối phó...

“Chúng ta trở về đi, ngày mai trở lại!” Đại Tráng quay đầu hướng Ngốc Tử nói.

“Dạ!” Ngốc Tử lên tiếng đáp, nói tiếp: “Đại Tráng, để ta lên trước.”

“Không cần, ngưởi cẩn thận theo ta, ngày mai để ngươi đi trước! Đại Tráng miễn cưỡng nở nụ cười, nhỏ giọng nói.