Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 23: Cọng tóc ngố trên đỉnh đầu đung đưa




Tôi từng”. Yến Nhất thong thả nói, “Yêu thầm”.

Mạnh Phồn liền cảm thấy đầu óc sôi sục, phản bác: “Loại anh mà cũng từng yêu thầm sao?”.

Trêu đùa tới bến rồi được chứ, quả thực không thể rõ ràng hơn!

“Không được à?”. Yến Nhất tỏ vẻ thất vọng, vội hỏi lại: “Vậy lẽ nào phải như anh mới được yêu thầm?”.

Mạnh Phồn buột miệng: “Đúng vậy”.

Cả phòng im lặng ba giây.

Yến Nhất không nhịn được, bật cười phì.

Mạnh Phồn hận không thể chui vào đầu Yến Nhất ăn sạch ký ức vừa rồi của hắn, nhưng lúc này năng lực tinh thần của Yến Nhất mạnh đến nghịch thiên, căn bản là không thể nào ăn nổi!

Thế là bác sĩ Mạnh chỉ có thể lo lắng lên án: “Anh đây là đang quấy rối tôi!”.

“Quấy rối đến mức anh không cẩn thận mà nói thật?”. Yến Nhất cười cười hỏi.

“Tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi phải đi tra tài liệu”. Mạnh Phồn căn bản không dám ở cùng một chỗ với kẻ khiến chỉ số IQ của mình bị tuột dốc nữa, bèn hừ lạnh một tiếng quay đầu bỏ đi, vừa đi vừa tức tối oán giận,“Tình hình nghiêm trọng thế này còn không nghiêm túc suy nghĩ đối sách, chỉ biết yêu đương…”.

Bệnh thành ra như vậy căn bản là không thể vui vẻ mà yêu đương nổi chứ!

Sự việc giữa cơn mưa giông trên bầu trời xuất hiện khuôn mặt người cực đại nhanh chóng lan truyền trên mạng, cư dân mạng bàn tán sôi nổi, thế nhưng ý kiến rộng rãi nhất không phải là tận thế sắp giáng xuống đại ma vương khủng bố sắp đến nhân gian, mà là “Mẹ nó sương mù thành tinh”.

Còn có một số cư dân mạng lý trí thì cho rằng đây chẳng qua chỉ là một hiện tượng thiên nhiên, là trùng hợp mà thôi.

Sau khi mọi người trêu đùa rầm rộ một trận, độ hot của sự việc khuôn mặt người nhanh chóng giảm xuống, dù sao đầu năm nay, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra, mây đen kết thành mặt người cũng chẳng đẹp trai bằng Song Joong Ki!

Không ai biết rằng ngay lúc này kẻ chủ mưu trong sự việc mặt người này đang âm thầm lập mưu chiếm lĩnh thế giới…

“Ha, chắc hẳn hiện giờ loài người ngu xuẩn đã rơi vào khủng hoảng rồi”. Long Dực ngồi ngay ngắn trên vương vị, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị: “Ma lực đang dần khôi phục, phong ấn sắp rạn nứt, đến lúc đó ta dẫn đầu đội quân tiên phong đột nhập nhân giới, đánh tan tác loài người chia năm xẻ bảy, nhân gian rồi sẽ chìm trong biển lửa địa ngục, ha ha ha ha…”.

“Ừ ừ, đánh tan tác, loài người vô cùng hoảng sợ”. Hydra vừa đáp lại cho có lệ vừa dùng quả cầu thủy tinh lướt Weibo, đồng thời mặt không biểu cảm hung hăng nhấn một like cho top comment “Mẹ nó sương mù thành tinh”.

Thật là một chút cũng không cho lão đại của mình thể diện.

Ánh mắt Long Dực lập lòe nhìn về phía Hydra: “Đội quân tiên phong chuẩn bị thế nào rồi?”.

Hydra phất tay một cái, quả cầu thủy tinh chiếu cảnh một đám đại ác ma đang vây quanh bàn tròn nghiên cứu bản đồ, Hydra lơ đãng nói: “Bệ hạ, chúng đang nghiên cứu bản đồ, chuẩn bị tác chiến”.

“Tốt”. Long Dực gật đầu, uy nghiêm nói: “Chắc hẳn chúng vẫn chưa quên nỗi nhục mà loài người mang đến cho chúng ta”.

Đại ác ma số một: “Trạm thứ nhất của chúng ta, là Bắc Kinh, đi thăm Cố Cung và Trường Thành, còn phải ăn thử vịt quay Toàn Tụ Đức nữa”.

Đại ác ma số hai: “Tôi muốn đi khu 798 Art Zone, còn muốn ăn phô mai Văn Vũ, nhịn hơn hai mươi năm rồi, tôi phải một hơi ăn hết 10 bát”.

(*) Vịt quay Toàn Tụ Đức và phô mai Văn Vũ có thể coi là đặc sản của Bắc Kinh. Còn khu 798 Art Zone là một điểm dừng chân được nhiều nghệ sĩ và nhiếp ảnh gia yêu thích. Được xây dựng vào những năm 1950 với vai trò như một nhà máy công nghiệp, hiện tại nó đã được chuyển đổi thành xưởng nghệ thuật, phòng trưng bày và nhiều cửa hàng thời trang.

Đại ác ma số một: “Được, thêm vào, mọi người còn có ý kiến gì không?”.

Hydra nhanh chóng thu lại hình ảnh.

Long Dực vẻ mặt hoang mang: “Chúng đang nói gì thế?”.

Hydra mặt không biến sắc: “Chúng nói, đầu tiên phải phá hủy Cố Cung và Trường Thành, khiến loài người ngu xuẩn chịu đả kích lớn về mặt tinh thần”.

Một trợ lý xuất sắc nhất định phải biết làm thế nào để làm yên lòng ông chủ!

Long Dực vẫn duy trì trạng thái hoang mang:…

Không đúng! Hình như có chỗ nào đó không đúng!

“Lẽ nào chỉ có mình tôi cảm thấy cái mặt người cực đại kia là điềm báo tận thế sắp đến sao?”. Yến Tử Hoàn uể oải lướt Weibo, đối với đám cư dân mạng chỉ biết xếp hàng lướt “Mẹ nó sương mù thành tinh” cậu quả thực không thể hiểu nổi.

“Chẳng qua cậu muốn tìm cớ ăn thịt nướng thôi”. Tưởng Phi lạnh lùng nói.

“Nhưng thật sự rất giống mặt người mà!”. Yến Tử Hoàn khua tay múa chân miêu tả, “Ảnh chụp và video hoàn toàn không tái hiện được cảm giác sợ hãi như lúc ở hiện trường! Anh không biết nhìn tận mắt sợ thế nào đâu!”.

Tưởng Phi ngó lơ, cúi đầu xác nhận số đo trên thước dây, sắc mặt âm trầm như muốn ăn thịt người: “Vòng eo của cậu vậy mà lại to ra 3cm”.

Dường như hận không thể lập tức xuống bếp lấy ngay con dao phay gọt eo Yến Tử Hoàn luôn cho xong!

Yến Tử Hoàn đỏ mặt, vội vàng che cái bụng nhỏ phình ra sau một đêm của mình, la hét: “Tận thế đến nơi rồi mà anh còn quan tâm đến việc eo tôi to ra 3cm sao!?”.

Tưởng Phi chắc như đinh đóng cột: “Quan tâm”.

“Anh hết thuốc chữa rồi!”. Yến Tử Hoàn đau lòng nói, “Ma vương khủng bố sắp tới rồi, nhân gian sắp chìm trong biển lửa địa ngục, anh không những không quý trọng những ngày cuối cùng tranh thủ yêu đương, vậy mà còn kì kèo chuyện nhỏ nhặt như vòng eo 3cm…”.

Yêu đương ư…

Tưởng Phi bị mấy chữ nào đó chọc trúng vẻ mặt nháy mắt lên level dịu dàng.

Lúc này Phương Kỳ ôm một chồng tài liệu dày đi qua, trên đỉnh đầu có một cọng tóc ngố bị gió thổi dựng đứng, trông như anten bảo bối (*) vậy!

(*) Teletubbies.

Tưởng Phi lúc này tức giận bay biến hết, thản nhiên nói với Yến Tử Hoàn: “Hôm nay phải huấn luyện tập trung vào phần bụng, cậu làm nóng người trước đi”.

Không chỉ đổi sắc mặt rất nhanh mà giọng điệu cũng mềm mỏng muốn chết! Yến Tử Hoàn nhất thời cảm thấy hình như mình gặp quỷ!

Tưởng Phi quay người đuổi ra ngoài cửa, gọi Phương Kỳ, đỡ một chồng tệp tài liệu như ngọn núi nhỏ trên tay cậu nói: “Đến thư phòng à? Để tôi bê giúp”.

“Cảm ơn anh”. Phương Kỳ ngẩng đầu cười với Tưởng Phi, đôi mắt sáng ngời cong cong, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu đung đưa.

Tưởng Phi bị moe đến nỗi con tim rỉ máu, nghĩ nghĩ, liền đem chồng tệp tài liệu vừa nhận lấy nhét hết về tay Phương Kỳ, nói: “Cậu cầm trước một chút đã”.

“…”. Phương Kỳ mờ mịt nhận lại.

“Tóc rồi rồi, anten bảo bối”. Tưởng Phi vươn tay đè cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Phương Kỳ, lại không kìm lòng được xoa nhẹ sợi tóc mềm mại trong tay, sau đó lấy lại chồng tệp tài liệu, ân cần nói: “Tôi qua không ngủ ngon à?”.

“Vâng, chỉ ngủ được 4 tiếng”. Phương Kỳ ngại ngùng giơ tay sờ sờ tóc.

“Tôi cũng vậy”. Tưởng Phi thấp giọng nói, “Có chút hưng phấn, không ngủ được”.

Bởi vì vừa nhắm mắt liền nhìn thấy dáng vẻ bé hamster mở to hai mắt tập trung tinh thần vớt xương sườn từ nồi lẩu phô mai ra, còn có cái miệng nhỏ xinh xắn cứ nhai đồ ăn nhem nhép, lại còn chủ động cởi áo khoác giương cao che mưa cho hai người, kết quả Tưởng Phi cao quá nên Phương Kỳ phải vươn thẳng hai tay và kiễng chân cố gắng giương áo khoác…Đương nhiên cuối cùng vẫn là Tưởng Phi dùng ác khoác của mình.

Tưởng tiên sinh nhớ lại tình cảnh buổi hẹn hò, trên mặt hiện ra nụ cười mê say.

Thực sự là ngọt ngào mất ngủ!

Phương Kỳ ngáp một cái, rất không có tinh thần nói: “Tôi là vì thức đêm sắp xếp tài liệu cho bác sĩ Mạnh nên mới ngủ muộn, Tưởng tiên sinh sao lại hưng phấn tới mất ngủ thế? Có chuyện gì vui à?”.

Chuyện này quá xấu hổ.

Thế là Tưởng Phi ngớ ra một chút, lắc đầu nói: “Không có gì, có thể là trước khi ngủ vận động quá độ”.

Phương Kỳ ngơ ngác: “À”.

Tưởng tiên sinh trầm mặc không nói gì giúp Phương Kỳ bê tài liệu đến cửa thư phòng.

Trong thư phòng, Mạnh Phồn đang bận rộn tra cứu những tài liệu rất quý giá mà Ngô Liệt lợi dụng quyền hạn của thợ săn quái vật điều tra được, Mạnh Phồn nghi ngờ Ngô Liệt có thể đã phục chế một phần kho tài liệu của Cục điều tra những sự việc bất thường gửi cho mình, bao nhiêu thứ loạn thất bát tao có tác dụng hay không có tác dụng đều đủ cả, Mạnh Phồn đọc đến xanh cả mắt.

“Bác sĩ Mạnh, em đã in, phân loại và đóng tệp tất cả xong rồi”. Phương Kỳ chỉ chỉ tệp tư liệu chất cao như núi, “Đây là nhóm cuối cùng”.

“Ừ, anh biết rồi…”. Mạnh Phồn day day mắt, cảm thấy đời này mình chưa từng chăm chỉ như thế này.

Yến Nhất ngồi đối diện Mạnh Phồn, cũng cầm một phần tài liệu nhởn nhơ tự đắc xem xét, vừa xem vừa đọc: “Trong ‘Kinh Thánh’ nói, địa ngục là nơi nóng cháy và lửa đỏ, dung nham chảy thành sông, lưu huỳnh vàng rực như núi. Nơi ác ma xuất hiện, tràn ngập mùi vị tà ác…Chỗ này chắc là nói đến mùi lưu huỳnh nhỉ? Lưu huỳnh đốt cháy trong không khí có màu xanh nhạt, mùi gay mũi, phù hợp với chuyện tôi gặp phải”.

“Chắc là vậy”. Mạnh Phồn xoa mặt, “Hiện giờ anh cảm thấy thế nào?”.

“Cũng được”. Yến Nhất cười nhún nhún vai, “Bọn họ đang trò chuyện sôi nổi với nhau, có người đang hát, có người kể chuyện, còn có người đang kêu gào với tôi, muốn tôi đi làm chút chuyện vui vẻ, đừng chỉ ngồi ở đây đọc sách, nhưng may là đa số đều đồng ý để tôi ở đây tra cứu tài liệu, làm rõ ràng mọi chuyện…Thực ra trạng thái hiện giờ cũng ổn, chỉ là phải thuận theo ý muốn của phần lớn các nhân cách mà hành động, hơn nữa trong đầu ồn vô cùng, nhưng nhìn chung tốt hơn nhiều so với trước khi gặp anh”.

Mạnh Phồn thở dài: “Tạm thời đành phải như vậy, anh đừng sốt ruột, tôi nhất định có thể tìm thấy cách giải quyết”.

“Không sốt ruột, tôi tin anh”. Yến Nhất dịu dàng tình tứ nhìn Mạnh Phồn, hơi hơi ngả người về phía trước, chậm rãi nói: “Yến Nhị đang học thuộc lòng trong đầu tôi, anh có cách gì làm hắn im miệng không?”.

“Trước mắt không có cách gì”. Mạnh Phồn khoanh tay.

Hiện tại năng lực tinh thần của các nhân cách phụ mạnh đến nghịch thiên, bác sĩ Mạnh không dám dối kháng chính diện với bọn họ.

“À, thế thì tôi yên tâm rồi”. Yến Nhất ưu nhã nháy nháy mắt.

Mạnh Phồn lơ mơ: “Logic gì vậy? Anh yên tâm cái gì?”.

“Anh biết hắn đang học thuộc sách gì không?”. Yến Nhất khẽ nói.

Mạnh Phồn cảnh giác: “Tôi không muốn biết, cảm ơn”. Nhất định lại là thứ bát nháo gì đó!

Nhưng Yến Nhất nói nhanh: “Cuốn ‘Làm chết bác sĩ’, anh từng đọc chưa?”.

Nói thừa! Sách cấm kinh điển như vậy chưa đọc mà dám mặt dày nói mình là gay sao? Hai gò má Mạnh Phồn nháy mắt đỏ bừng, cứng rắn phủ nhận: “Chưa từng, hơn nữa không có hứng thú, chúng ta tiếp tục tra tài liệu thôi”.