Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 27: Không phải bác sĩ Mạnh uống nhầm thuốc chứ?




Yến Nhất mang một thân hơi nước bước ra từ phòng tắm, trên đầu phủ một chiếc khăn lông, vừa lau vừa đi vào phòng ngủ mở ngăn kéo, nửa buồn cười nửa bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Muốn mặc cái nào? Bỏ phiếu đi”.

Trong một thân thể có hai mươi tư người, đến chọn quần lót cũng phải họp, thực sự không dễ dàng.

Yến Thất phát rồ không bỏ lỡ thời cơ đòi mặc loại có ren màu hồng phấn đính thỏ nhỏ, kết quả bị vây công thảm thương.

Yến Nhất bình tĩnh khoát khoát tay: “Đừng kích động, dù sao trong nhà cũng không có”.

Yến Thất khóc nức nở: “Có, tôi giấu ở gác xép, các anh thực sự không thể suy xét một chút sao?”.

Yến Nhất:…

Cuối cùng ý kiến “Vẫn là màu đen gợi gảm hơn” vượt qua một nửa, thế là Yến Nhất móc một chiếc quần lót đen treo trên đầu ngón tay lắc lư qua lại: “Cái này?”.

Các nhân cách phụ lập tức này tỏ không thích cái này, cái này bó trứng bó chặt lắm anh quên rồi sao? Mặc dù kể cả trứng anh bị bó anh cũng vẫn có thể không đổi sắc mặt mà trêu chọc bác sĩ Mạnh nhưng chúng tôi đều không thích cảm giác bó chặt đó, anh mau vứt cái này đi!

Yến Nhất cười xì một tiếng, rút ra một chiếc quần lót màu đen kiểu khác, đi ra cửa vứt chiếc quần lót bó trứng vào sọt rác, sau đó vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mạnh Phồn đang dùng ánh mắt nhìn biến thái đứng ở cửa nhìn mình chăm chú.

“Có chuyện gì sao?”. Yến Nhất thoải mái hỏi.

“Tôi đi ngang qua thôi!”. Khuôn mặt Mạnh Phồn đỏ đến nỗi có chút không bình thường, quả thực hơi giống như vừa uống rượu, “Anh tắm xong sao chưa mặc đồ đã ra ngoài rồi!”.

Yến Nhất khoanh tay, hết sức vô tội: “Bây giờ tôi mặc gì cũng phải mở cuộc họp bỏ phiếu cùng mọi người, cũng không thể chuyển tủ quần áo vào phòng tắm được”.

Quả thực lý lẽ hùng hồn vô cùng.

“Vậy sao anh cũng không đóng cửa!”. Ánh mắt Mạnh Phồn lơ lửng, liếc qua liếc lại, lát sau nhanh chóng quét mắt nhìn Yến Nhất, miệng nói không muốn không muốn nhưng đôi mắt lại rất thành thực!

“Để cho anh xem đấy”. Yến Nhất vô cùng tự nhiên giở trò lưu manh, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc quần lót vào.

“Hạ lưu!”. Hai chân Mạnh Phồn như mọc rễ tại chỗ, tiếp tục trông trời trông đất trông không khí, “Mau mặc cả đồ ngủ vào!”.

Yến Nhất buông tay, cười bỉ ổi nói: “Hơn một nửa trong số bọn họ không thích mặc đồ ngủ đi ngủ, tôi cũng không có cách nào”.

Dù sao nếu không hợp với ý muốn của đại đa số nhân cách thân thể sẽ cứng đờ bất động.

Mạnh Phồn nhạt nhẽo “À” một tiếng, tiếp tục đứng bất động ở cửa, vẻ mặt vừa ngơ ngẩn vừa mơ màng, dường như hơi giống đang mộng du.

Thực ra bình thường Yến Nhất cũng không có thói quen tập thể hình, nhưng vóc dáng lại vẫn hoàn mỹ, quả thực giống như tạo hóa ban ơn, cơ bắp rắn chắc khỏe đẹp nhưng không thô kệch, bên dưới cặp xương quai xanh mê người cơ ngực phồng lên, bên trên còn vương giọt nước  nhỏ chưa lau sạch. Đường cong cơ bụng rõ ràng, hai đường nhân ngư tuyến gợi cảm kéo một đường xuống nơi Mạnh Phồn không nhìn thấy, chất vải màu đen co dãn bao chặt lấy một vật rõ ràng rất có phân lượng. Thấy Mạnh Phồn đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, khóe miệng Yến Nhất nhếch lên, cười xấu xa, ưu nhã quay người, nói: “Đằng sau cũng rất đẹp”.

“Tôi có nhìn đâu”. Mạnh Phồn như đói khát dùng ánh mắt quét qua tấm lưng với rắn rỏi ưu nhã của Yến Nhất, vô cùng giả dối.

Yến Nhất ngừng cười, quay người lại đột ngột không nặng không nhẹ áp Mạnh Phồn lên tường, hít thở nặng nề, hầu kết lăn lộn: “Anh đứng đây, là muốn khiêu khích tôi đúng không?”.

“Tất nhiên là không, tôi đang lên án hành vi biến thái của anh…”. Ánh mắt Mạnh Phồn mơ màng, bắt đầu hít thở dồn dập, nhưng miệng nói không muốn, thân thể lại rất thành thật: “Anh không được làm bậy”.

“Yên tâm, tôi không cử động được rồi”. Yến Nhất cười khổ, vì trừ Yến Thất và Yến Nhị không ai muốn làm chuyện gì đó với Mạnh Phồn cả, vì vậy thân thể của Yến Nhất dứt khoát cứng đơ rồi.

Mạnh Phồn nhìn Yến Nhật thật lâu, ngực không ngừng phập phồng kịch liệt, khuôn mặt tuấn tú tinh xảo ngày thường hôm nay không biết tại sao lại nhiều thêm một chút ý tứ khó tả không thể nói rõ, đầu mày khóe mắt hiện ra vẻ êm dịu như xuân thủy hiền hòa mê hoặc, từ gò má đến vành tai, từ cổ xuống xương quai xanh, làn da trắng sứ dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được phủ lên màu hồng nhạt, nhưng con ngươi vốn có màu nâu đậm lại dần dần trở nên tối tăm, cuối cùng hoàn toàn biến thành màu đen huyền, những chấm sáng li ti hiện ra, trông như hai vũ trụ thu nhỏ…

“Anh sao vậy?”. Nhận ra đối phương bất thường, Yến Nhất nhíu mày hỏi, thân thể vẫn cứng ngắc vẫn giữ nguyên tư thế ép Mạnh Phồn vào tường.

“Không sao…”. Mạnh phồn mở miệng, giọng nói hơi ấm ách, lộ ra ý vị bị dục vọng ngấm dần.

Nhưng cả người rõ ràng chính là dáng vẻ ăn phải xuân dược chuẩn bị phát tình!

Yến Nhất còn muốn nói gì, Mạnh Phồn lại như vừa mới tỉnh mộng, thân thể run lên, bất ngờ đẩy mạnh hắn, quay đầu chạy vầ phòng mình rồi vội vàng đòng rầm cửa.

Anh vừa đi, thân thể Yến Nhất lập tức liền khôi phục tự do, thế giới tinh thần xôn xao.

Yến Thất lo lắng: “Không phải bác sĩ Mạnh uống nhầm thuốc chứ?”.

Yến Nhị xoa xoa tay: “Uống nhầm thì tốt chứ sao! Mẹ nó Yến Nhất anh mau lên đi! Tôi và Yến Thất giúp anh cản bọn họ!”.

Yến Thất kinh sợ: “Tôi không cản được đâu”.

Yến Nhị:…

“Không, trước hết phải mặc đồ ngủ, sau đó qua xem thế nào, đồng ý không?”. Yến Nhất giơ hai tay tỏ vẻ thuần khiết, “Không làm gì khác”.

Vừa đi tới cửa phòng Mạnh Phồn, Yến Nhất liền nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh không hài hòa.

Tiếng rên rỉ chọc người của mị ma, hình như bị chủ nhân của âm thanh cố gắng kìm nén, nhưng không thể che giấu được, từng sợi nhè nhẹ xuyên qua cánh cửa chui vào tai Yến Nhất, giống như móng vuốt mèo mềm mại, cào tim Yến Nhất ngứa ngáy.

“Mạnh Phồn?”. Yến Nhất gõ cửa, “Anh đang làm gì vậy”.

“Ư…”. Mạnh Phồn khổ sở kêu một tiếng, “Anh đi đi!”.

“Anh làm sao rồi?”. Yến Nhất lo lắng, “Có cần giúp không?”.

Rầm một tiếng, là âm thanh vật gì đó ném lên cánh cửa, ngay sau đó giọng nói khàn khàn mê người của Mạnh Phồn vô lực vang lên: “Anh đừng nói gì cả!”.

Yến Nhất không hiểu ra sao, đứng ở cửa nghe một lúc, dựa vào tiếng động xác định Mạnh Phồn chỉ là đang ở trong làm việc đó, mặc dù Yến Nhất không hiểu tại sao Mạnh Phồn đột nhiên vội vàng chạy về phòng mình làm việc đó, nhưng vẫn tương đối yên tâm, quay đầu đi về phía thư phòng.

Trước đó Ngô Liệt không chỉ truyền tới tài liệu về hệ địa ngục, vì thợ săn quái vật này rất lười, nên hắn đem tất toàn bộ kho tư liệu nằm trong quyền hạn của mình phục chế lại hết rồi gửi cho Mạnh Phồn, Yến Nhất đoán trong đó chắc chắn cũng có tài liệu liên quan đến mị ma, chẳng qua hai ngày trước liên tục tra xét những chuyện liên quan đến địa ngục nên vẫn không kịp đọc.

Yến Nhị tê tâm liệt phế kêu to: “Ây ây ây, sao lại bỏ đi? Cơ hội tốt như vậy mà không xông vào? Tôi cản bọn họ cho anh bằng không à, anh là đồ tiểu xử nam!”.

Yến Nhất:…