Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 46: Có cây bút viết truyện đồng nhân thâu đêm






Phương Kỳ hơi do dự, vốn dĩ cậu không muốn nói ra nhanh như vậy, nhưng ngẫm lại khoảng thời gian này sức chịu đựng của Tưởng Phi có lẽ đã được rèn luyện tương đối rồi, thế là liền thành thật khai báo: “Thật ra em cũng có một chút dòng máu mị ma, nhưng chỉ có 1/4 thôi, bà ngoại của em là mị ma, anh…có để bụng không?”.

Quả nhiên chỉ có mình và Yến Tử Hoàn là con người sao…

Thế giới thật diệu kỳ…

Tưởng tiên sinh thầm cảm thán trong lòng, ôm Phương Kỳ chặt hơn một chút, dịu dàng nói: “Đừng lo, anh không để ý đâu”.

Dù sao ngay cả chuyện có hai Ma vương điện hạ ở bên cạnh Tưởng tiên sinh còn không để ý, con người cứng rắn quả là con người cứng rắn, tố chất tâm lý rất đáng khen.

Phương Kỳ nghiêm túc giải thích: “Những phương diện khác em không khác con người nhiều, chỉ là năng lực tinh thần mạnh hơn một chút, anh không cần có áp lực tâm lý”.

Tưởng Phi không nhịn được bật cười: “Anh không có áp lực gì hết”.

“Em và con người còn có một điểm khác biệt nữa, đó là em biết dùng ảo thuật”. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Kỳ hơi kiêu ngạo: “Vừa nữa lúc em dùng ảo thuật, có phải anh cảm thấy yêu em hơn không?”.

Tưởng Phi suy nghĩ một lát, tuy không muốn đả kích bé hamster nhà mình, nhưng vẫn trịnh trọng nói: “Vừa nãy anh không cảm thấy gì cả, tình cảm anh dành cho em hoàn toàn là thật lòng”.

Phương Kỳ phùng má: “Vậy là bác sĩ Mạnh lừa em sao…”.

“Đừng để ý đến mấy thứ ảo thuật”. Tưởng Phi nâng mặt cậu lên, dịu dàng nói: “Anh thích em, rất thích, thích em từ tận đáy lòng, như vậy không tốt à?”.

“Tốt…”. Phương Kỳ tò mò chủ động chạm môi Tưởng Phi, sau đó vùi mặt vào lòng Tưởng Phi, ngại ngùng!

“Ngẩng đầu lên, bảo bối”. Tưởng Phi cười nhạo nâng cằm cậu, “Để anh nhìn em”.

“Không ngẩng, không ngẩng!”. Bé hamster rất xẩu hổ, đem mặt vùi sâu hơn, cuống quýt nói: “Tưởng tiên sinh, anh đừng đùa”.

“Hả?”. Tưởng Phi giả vờ không vui: “Với quan hệ của chúng ta bây giờ mà em vẫn gọi anh là Tưởng tiên sinh, có thích hợp không?”.

Quả là không thích hợp, hai tai Phương Kỳ đỏ bừng: “Thế phải gọi là gì?”.

“Em nói thử xem?”. Tâm tình Tưởng Phi tốt hẳn lên, vuốt ve tai cậu: “Gợi ý cho em, ông ——”.

“Ông gì?”. Phương Kỳ nghi hoặc ngẩng đầu, không chắc chắn nói: “Ông Tưởng?”.

Mặt Tưởng tiên sinh nhất thời xanh lét: “…Không phải”.

Phương Kỳ bừng tỉnh đại ngộ: “A, em biết rồi…”.

“Gọi đi, ngoan”. Tưởng Phi xoa nắn eo nhỏ của cậu, vô cùng cần một chút an ủi.

Mắt Phương Kỳ sáng lên, hơi kiễng chân, như nói thầm lấy tay áp lên tai Tưởng Phi, lí nhí gọi một tiếng, âm thanh khe khẽ mềm mại ngon miệng, thế là Tưởng tiên sinh hóa sói, không kiềm chế được đẩy Phương Kỳ dựa vào lan can, hôn đến khi đối phương thở hổn hển nói không nên lời.

“Đừng…”. Phương Kỳ lo lắng, một chữ mới ra khỏi miệng đã bị chặn lại.

Hôn tiếp nữa lại phải kiềm chế phát tình a a a!

Dưới lầu, Yến Tử Hoàn từ trong hồ bơi nhô lên, cánh tay khoát lên thành bể, vừa nghỉ ngơi vừa đạp nước chơi đùa.

Tuy không phải suy nghĩ về vấn đề hình thể nữa, nhưng bơi lội vốn là một trong những sở thích của cậu.

Cảm giác tự do bơi lội trong nước rất thích, khi thời tiết đẹp, ánh nắng chiếu xuyên qua làn nước chiếu xuống, đáy nước xanh biếc chói lọi lúc ẩn lúc hiện như một thế giới khác, vô cùng mỹ…lệ…

Yến Tử Hoàn đau trứng nhìn lên ban công biệt thự nhà mình.

Trên ban công thư phòng, Yến Nhất và Mạnh Phồn mỗi người tay cầm một quyển sách, bề ngoài nhìn như đang đọc nhưng thực tế là đang ve vãn nhau, không biết Yến Nhất nói gì mà Mạnh Phồn cười đến là vui vẻ, hai người mắt qua mày lại một phen, rồi ai nấy cúi đầu xem sách mười giây, sau đó tiếp tục diễn lại màn vừa rồi!

Đây quả thực là nỗi sỉ nhục đối với sách!

Yến Tử Hoàn căm giận nghĩ.

Trên ban công phòng Tưởng Phi, có hai người đang hôn nhau đến thiên hôn địa ám vô cùng kịch liệt, thoạt nhìn dường như hận không thể play một phát ngay tại chỗ!

Mẹ nó ngứa mắt quá!

Yến Tử Hoàn lặng lẽ siết chặt nắm đấm, trong lòng lạnh lẽo thê lương.

Đầu năm nay, minh tinh muốn an ổn mà yêu đương vốn đã là chuyện không dễ dàng, huống chi Yến Tử Hoàn còn thích đàn ông, cho nên càng không dám làm bậy, sợ bị người có dã tâm nắm được điểm yếu, vì vậy bề ngoài là một đại minh tinh sôi nổi, trong lòng thật ra đang vô cùng cô quạnh đói khát, vô cùng khao khát tình yêu!

Lúc này Chihuahua đang nằm phơi nắng trong sân đột nhiên lắc mông chạy qua, ba cái đầu sủa Yến Tử Hoàn ba tiếng: “Gâu, gâu, gâu!”.

Yến Tử Hoàn cũng nhe răng đáp lễ: “Gâu, gâu, gâu!”.

Hai cẩu FA khốn khổ.

Chihuahua được đáp lại liền hài lòng vẫy vẫy đuôi, lại lắc mông chạy đến bụi cây trước lùm cây đối diện Yến Tử Hoàn, tiếp tục sủa: “Gâu, gâu, gâu!”.

Không gian yên tĩnh, không một tiếng đáp lại.

Chihuahua bất mãn, ba đầu thay nhau sủa hăng hơn: “Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu, gâu gâu gâu”.

Yến Tử Hoàn nheo mắt, nhìn chằm chằm lùm cây, nhưng đằng sau lùm cây vẫn không chút động tĩnh.

Chihuahua không cam tâm hít hít ngửi ngửi, sau đó nhảy vọt lên, vượt qua lùm cây hạ xuống đằng sau, kéo Long Dực đang không ngừng giãy dụa ra ngoài!

Yến Tử Hoàn:…

Long Dực:…

Hai người lúng túng nhìn nhau ba giây, Long Dực đột nhiên phấn khởi vỗ đầu Chihuahua, cười to: “Ha ha, bị mày bắt được rồi! Thật thông minh, lần này đến lượt mày đi trốn! Tao bắt đầu đếm ngược, mười, chín, tám…”.

Nhưng ba mặt Chihuahua tỏ vẻ khó hiểu, chẳng những không đi trốn, ngược lại còn ngồi xuống vững vàng, phát ra tiếng ư ử nghi hoặc từ cổ họng.

“Không phải vừa nãy chúng ta đang chơi trốn tìm sao?”. Long Dực nháy mắt ra hiệu cho Chihuahua.

Chihuahua vậy mà lại nghe hiểu, ba cái đầu lắc lắc, vô cùng không nể mặt!

Yến Tử Hoàn lạnh như băng trừng mắt nhìn Long Dực.

“Ha ha, thật nghịch ngợm”. Long Dực vẻ mặt hết cách lần lượt sờ ba cái đầu của Chihuahua.

Yến Tử Hoàn lau nước trên mặt đi lên bờ, một phát tóm được Long Dực muốn đang định chuồn, đoạt lấy quả cầu thủy tinh mini trong tay hắn, không khí trước mặt lập tức phóng ra hình chiếu Yến Tử Hoàn mặc quần bơi, hơn nữa còn là 3D, vô cùng sống động…

“Ớ! Cái gì đây?”. Long Dực cả kinh thất sắc.

“Anh chụp anh tôi?”. Yến Tử Hoàn bật ra vài chữ từ kẽ răng.

“Nhất định là quả cầu thủy tinh bị hỏng rồi”. Long Dực gian xảo thoái thác, “Ta chỉ nằm sau lùm cây vừa phơi nắng vừa nhìn bầu trời sao ngẫm chuyện nhân sinh…A!”.

Ma vương bệ hạ lại chịu đòn lần nữa!

“Tức chết tôi mất!”. Yến Tử Hoàn phát tiết đủ rồi, bỏ lại Long Dực bị đánh đến thất điên bát đảo, quay người rời đi.

“Nô lệ láo xược này, lại dám cả gan dùng mông hướng về bản vương!”. Long Dực giãy dụa nâng quả cầu thủy tinh lên, tap tap lại chiếu lên hình ảnh, “A ha ~ vừa tròn vừa vểnh”.

Sau khi bóng lưng của Yến Tử Hoàn biến mất, Long Dực ngồi xếp bằng bên bể bơi, bắt đầu thưởng thức thành quả chiến đấu chụp được hôm nay.

Thưởng thức xong, lại chạy đi lướt Weibo, thành thạo nhập vào ba chữ Yến Tử Hoàn trên ô tìm kiếm, sau đó mắt sáng như đuốc kiểm tra từng nick Weibo!

Yến đại béo vô cùng béo: Ha ha ha trước khi Yến Tử Hoàn debut thật ra là tên mập nặng 100 kg! Nam thần quốc dân cái gì tao nhổ vào!

Đại ma vương tận thế khủng bố: Tin vịt nực cười! Từ trước đến nay cậu ấy cực kì gầy!

Yến đại béo vô cùng béo: Fan não tàn lượn đi!

Đại ma vương tận thế khủng bố: Ha ha, thú vị, dám bôi nhọ Vương hậu của bản vương, bản vương sẽ kéo ngươi xuống địa ngục, khiến người ngày đêm chịu khổ hình lửa thiêu!

Yến đại béo vô cùng béo: Thiểu năng.

Thế là Ma vương bệ hạ liền thê thảm bị antifan kéo vào sổ đen (block).

Đám người kia sao có thể như vậy chứ! Long Dực vô cùng phẫn nộ, tiếp tục dùng phương thức đặc biệt của riêng mình để kéo antifan xuống, bảo vệ Vương hậu của mình.

Ta là antifan cắn ta đi: Yến Tử Hoàn diễn như hạch, hơn nữa nhất định từng dao kéo!

Đại ma vương tận thế: Ngu dân thô bỉ nực cười! Rút lại lời phỉ báng bẩn thỉu của ngươi lại! Bằng không bản vương sẽ phái rắn chín đầu hung bạo ra cắn nuốt linh hồn thối hoắc của ngươi!

Thật ra Ma vương bệ hạ có kỹ năng đấu võ mồm level max!

Chỉ tiếc rằng không ai hiểu được:…

Ta là antifan cắn ta đi: Đệch, đồ thần kinh.

Sau khi bị kéo vào sổ đen lần nữa, Ma vương bệ hạ ấm ức đi like ảnh Yến Tử Hoàn đẹp trai cải thiện tâm trạng.

Đây là một ngày bình thường của Đại ma vương mưu toan chiếm lĩnh thế giới…

Lướt lướt, Long Dực đột nhiên bị một tiêu đề thần kỳ hấp dẫn —— #Fanboy nam thần ở fan meeting của Yến Tử Hoàn#!

Long Dực không cần nghĩ liền nhấn vào, sau đó liền bị khuôn mặt của chính mình hung mãnh quét sạch!

Đó là một loạt ảnh chụp Long Dực của quần chúng dưới sân khấu, bắt đầu từ cảnh hắn và Yến Tử Hoàn ôm nhau không nỡ tách rời, đến khi hắn bị Yến Tử Hoàn cấu rưng rưng nước mắt đi xuống, toàn bộ quá trình gồm bảy tấm! Thậm chí còn có hai tấm chụp cận cảnh sườn mặt hắn dùng khăn tay chấm nước mắt, bởi vì trị số nhan sắc của Long Dực thực sự cao đến nghịch thiên, hơn nữa lúc không nói chuyện khí chất quá tuyệt, phối hợp với mái tóc màu bạc thoạt nhìn như một quý tộc! Vì vậy sau một đêm chùm ảnh này phát tán trên mạng, tâm hồn hủ của các fangirl bùng cháy rần rần, thậm chí đã có cây bút viết truyện đồng nhân thâu đêm!

“A ha!”. Long Dực nhanh chóng nhấn một like cho nhà văn, đói khát đọc một mạch, trong truyện miêu tả một fanboy là quý tộc Bắc Âu cao phú soái si tình, ở fan meeting đã hấp dẫn sự chú ý của Yến Tử Hoàn, hai người ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã nhận định đối phương là duy nhất trong cuộc đời mình, yêu say đắm dứt ruột dứt gan vô cùng cảm động, không những văn phòng vô cùng hay mà còn có thịt!

Thế là Ma vương bệ hạ mặt đỏ tới mang tai đọc sách cấm lấy mình làm nhân vật chính, thân tâm đều đạt được sự thỏa mãn cực độ.

Đại ma vương tận thế: Ha, một câu chuyện thú vị. Tác giả, nếu hôm nay ngươi ra thêm một vạn chữ nữa, bản vương có thể suy xét đến việc trao cho ngươi vẻ đẹp thanh xuân vĩnh hằng, và của cải dùng mãi không hết! Ha ha, đừng vội mừng, nhớ là phải viết tỉ mỉ đoạn hai người giao hợp a.

Tác giả: …Mẹ nó tôi mắc bệnh xấu hổ, hôm nay không thêm gì hết.

Long Dực:…

Fanboy mất mát rất nhanh đã phấn chấn trở lại, vui vẻ nâng quả cầu thủy tinh đi tìm Yến Tử Hoàn.

Yến Tử Hoàn từ bể bơi đi ra, vừa mới tắm xong, đang mặc áo ba lỗ quần đùi nằm trên ghế sofa ăn kem ly.

Biến nỗi buồn độc thân thành cơn thèm ăn!

“Này, nô lệ, ta nhìn thấy một tiểu thuyết rất thú vị!”. Long Dực như dâng bảo vật sáp lại.

Yến Tử Hoàn thờ ơ: “Cái gì?”.