Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 49: Một tiếng ngáy vang dội non sông




Sau khi đến nơi, Tưởng Phi xuống xe định mở cốp sau lấy hành lý cho Yến Tử Hoàn.

“Chờ một chút”. Yến Tử Hoàn xông lại đem cốp xe Tưởng Phi mới nâng lên một chút sập xuống.

Tưởng Phi khó chịu: “Tôi lấy hành lý cho cậu đấy”.

“Tôi không muốn lấy lúc này”. Yến Tử Hoàn quét mắt một vòng xung quanh, tứ phía đều là nhân viên của đoàn làm phim, họ mà nhìn thấy trong cốp xe mình giấu người thì có chút kỳ quái, hơn nữa trong nháy mắt mở cốp ra không biết Long Dực sẽ làm trò mèo gì, nói không chừng sẽ nhảy lên mui xe, hất áo choàng hét to surprise gì gì đó…

Nếu vậy thì chẳng biết ngày mai có được lên trang nhất báo giải trí không!

“Vậy tôi lấy của tôi trước”. Tưởng Phi nói.

“Không được”. Yến Tử Hoàn ngang ngược.

“…Tại sao?”. Tưởng Phi không nhịn được hỏi một câu.

Yến Tử Hoàn im lặng giây lát, khó khăn đáp: “Tại vì tôi thích thế”.

Tưởng Phi không nói gì nữa, theo Yến Tử Hoàn vào khách sạn, đi mãi đi mãi, thấy bên cạnh không có người, Tưởng Phi liền thấp giọng hỏi: “Long Dực ở bên trong à?”.

Quả nhiên không giấu được trợ lý, Yến Tử Hoàn bi tráng gật đầu: “Ừ”.

Tưởng Phi ngẫm nghĩ, có chút lo lắng: “Anh ta cứ ở trong cốp xe như vậy liệu có vấn đề gì không? Trời hôm nay nóng lắm”.

“Không đâu”. Yến Tử Hoàn chắc như đinh đóng cột, “Anh ta nói mình là thân bất tử mà, vậy thì cứ ở trong đó cả trăm nữa cũng không sao”.

“Chuẩn”. Tưởng Phi thấy cũng đúng, “Dù sao cũng là một Ma vương”.

“Đợi lát nữa bãi đỗ xe vãn người thì anh lén thả anh ta ra”. Yến Tử Hoàn nghiến răng dặn dò, “Sao đó bảo anh ta cuốn xéo”.

Tưởng Phi gật đầu “Được”.

Cùng lúc đó, Ma vương bệ hạ bất tử đang ở trong cốp xe buồn bực gần chết.

“A ha, cảm giác nóng bức quen thuộc này, giống như trở về với địa ngục vậy”. Long Dực mồ hôi đầm đìa lấy tay quạt, trong bóng tối lộ ra nụ cười tà ác miễn cưỡng, “Thân thể ta đang nóng lên, trong huyết quản như đang có dung nham chảy xuôi, ha ha, thú vị! Đến đây nào hơi nóng, hãy cho ta xem thực lực chân chính của ngươi”.

Thế là một tiếng sau khi Tưởng Phi giải cứu Long Dực, Ma vương bệ hạ tôn quý tê liệt trong cốp xe, toàn thân đẫm mồ hôi, sắc mặt đỏ rực, hai mắt vô hồn, hơi thở mong manh, cả người trông như dưa muối ngâm trong vại.

Hiển nhiên đã bị thực lực chân chính của hơi nóng đánh bại!

Tưởng Phi nhếch mày: “Anh có ổn không?”

Long Dực ngơ ngác ngồi dậy: “Nô lệ của ta đâu?”.

Tưởng Phi quả thực có phần không nỡ: “Cậu ta đang ở trong khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai chính thức khai máy, khoảng thời gian này cậu ta sẽ rất bận, mong anh đừng quấy rầy, tôi tìm tài xế đưa anh về”.

“Không!”. Long Dực nhảy phắt ra từ trong cốp xe, “Vậy bản vương ở trong cốp ngột ngạt lâu như vậy bằng không à!”.

Ít nhất cũng phải ăn đậu hũ của Vương hậu rồi mới coi như không uổng chuyến này.

“Tôi không phải đang thương lượng với anh”. Tưởng Phi nhíu mày, “Anh muốn về thì về, mà không muốn về cũng phải về”.

“Không, không, ta không về”. Long Dực áu áu gào to, bất ngờ sải đôi chân dài chạy về phía khách sạn – điểm đến tuyệt vời!

Không ngờ đường đường là một Đại ma vương mà lại không biết xấu hổ như vậy, Tưởng Phi sững sờ một chút, rồi chạy đuổi theo, nhưng Long Dực chạy nhanh vô cùng, áo choàng bay phần phật trong gió, cực kỳ đẹp trai!

“Đứng lại!”. Tưởng Phi hô to.

“Ha ha ha đuổi không kịp kìa”. Long Dực cười như điên, vô cùng đắc ý, vừa chạy vừa khoe khoang: “Bản vương ngày nào cũng bị truy sát mười tám con phố”, mấy con gà con các ngươi căn bản là không đủ trình!

Tưởng Phi:…

Chuyện này có nhất thiết phải tự hào nói ra thế không?

“Không phải tôi bảo anh đuổi tên thiểu năng này đi rồi sao?”. Trong phòng khách sạn, Yến Tử Hoàn tức giận ăn liền một lúc ba miếng dưa hấu, mười phần khí thế.

“Bản vương mới không phải là thiểu năng”. Long Dực kịch liệt phản bác, nhưng không ai thèm để ý.

“Anh ta hất áo choàng chạy khắp nơi gào thét, tôi sợ bị người trong đoàn nhìn thấy, liền đem anh ta vào”. Tưởng Phi siết tay thành nắm đấm, kiềm chế kích động muốn đấm tung Long Dực.

Đúng, đấm tung.

Yến Tử Hoàn lạnh lùng trừng mắt nhìn Long Dực, hung hăng cắn một miếng dưa hấu, trách móc: “Đã nói bao nhiêu lần là không cho anh đến rồi”.

Long Dực ủ rũ cúi đầu, thấp giọng hỏi một câu: “Thế bản vương nhớ cậu thì phải làm sao?”.

“Khụ…” Yến Tử Hoàn mất tự nhiên nhìn Long Dực, nhịp tim tăng vọt.

“Mặc dù ta có thể dùng quả cầu thủy tinh rình coi cậu, nhưng nhìn thấy mà sờ không tới thì có nghĩa lý gì!”. Long Dực đau lòng che ngực.

Yến Tử Hoàn:…

Mẹ nó quả nhiên là một tên thiểu năng không sai vào dâu được.

“Anh đi xem có còn phòng dư nào không, chuẩn bị cho anh ta một phòng”. Yến Tử Hoàn một hơi ăn hết đĩa dưa, giao việc cho Tưởng Phi.

Sao bảo Long Dực đi theo thì hành hung một trận? Tưởng tiên sinh bất đắc dĩ xuống lầu, hơn mười phút sau mới quay lại.

“Không có phòng dư”. Tưởng Phi nói, mặc dù đây là khách sạn cao cấp, nhưng nằm bên cạnh vùng ngoại cảnh, điều kiện không bằng trong thành phố, khách sạn cũng không lớn lắm, “Nhưng mà bên cạnh có một nhà dân, tôi đi xem có thể vẫn còn phòng”.

Long dực điên cuồng lắc đầu: “Ta không đi đâu!”.

Tưởng Phi khẩn thiết dụ dỗ: “Nhà đó vừa giết heo, món thịt heo vừa ra lò thơm lắm”. Hiển nhiên là ở cùng bé hamster quá lâu, Tưởng tiên sinh bị mắc thói tưởng rằng mọi chuyện đều có thể dùng đồ ăn ngon để giải quyết!

“Hơ! Nực cười! Bản vương sao có thể hứng thú với thứ đó?”. Long Dực cười ha ha.

“Thật ra tôi lại hơi muốn đi”. Yến tiểu béo yếu ớt giơ tay.

Tưởng Phi nháy mắt với cậu, hung ác cực kì: “Không được, cậu phải ở đây”.

“Vậy anh đi mua cho tôi một mâm bưng lên nhé”. Yến tiểu béo tha thiết dặn dò, “Nhớ là xới nhiều cơm vào, nhất định phải cho nhiều thịt nữa, chúng ta có thể thêm tiền”.

“…Được rồi”. Tưởng tiên sinh váng đầu, thầm nghĩ tại sao mình lại đưa ra đề nghị này, “Thế Long Dực ở đâu?”.

Long Dực nhanh chóng cởi áo choàng chui vào chăn quấn mình thành kén: “Bản vương không đi đâu hết!”.

Yến Tử Hoàn giật giật khóe miệng: “Hai anh ở chung một phòng”.

“Tôi ở phòng đơn, giường rất nhỏ”. Tưởng Phi lạnh lùng.

Buổi tối còn phải chat video với bé hamster nữa, nói mấy lời âu yếm rồi cho bé hamster ngắm cơ bắp và [beep ——] lớn vân vân, bên cạnh có người cực kì không tiện.

Yến Tử Hoàn nhìn chiếc giường lớn ba người ngủ cũng vừa trong phòng mình:…

Thế là Ma vương bệ hạ cứ như vậy dựa vào mặt dày mày dạn đại pháp thành công giành được quyền lợi nghỉ lại trong phòng Vương hậu.

Thật sự là mất hết mặt mũi địa ngục.

“Ai…”. Tưởng tiên sinh thở dài, ngày càng hoài nghi Yến Tử Hoàn thật ra là kiểu người khẩu thị tâm phi, bất đắc dĩ dặn dò: “Cậu phải nghỉ ngơi cho khỏe, mai là ngày đầu tiên đóng phim, gây ấn tượng tốt với đạo diễn mới được”.

“Yên tâm đi”. Yến tiểu béo vỗ vỗ vai Tưởng Phi.

Lúc này, điện thoại của Yến Tử Hoàn truyền đến âm báo từ người bạn đặc biệt quan tâm, Yến Từ Hoàn bước nhanh qua cầm lên xem…

Đại ma vương tận thế: Hôm nay cuối cùng cũng được ngủ cùng một giường với Vương hậu yêu yêu dễ thương nhà ta! Trời ơi, lửa tình yêu thiêu đốt lồng ngực ta! Ta phải nhân lúc đêm hôm khuya khoắt cậu ấy ngủ say nhẹ nhàng hôn một cái!

Vẻ mặt Yến Tử Hoàn nhất thời phức tạp khó diễn tả:…

Tối hôm đó trước khi đi ngủ, Yến Tử Hoàn trầm mặc đọc ba điều quy ước với Long Dực: “Chiếc giường này, ba phần tư bên trái là của tôi, một phần tư bên phải là của anh, không được vượt qua ranh giới”.

“Ôi, nô lệ thật là láo xược!”. Long Dực mặc bộ đồ ngủ hình vẽ dơi nhỏ, tự cho là rất sát với hình tượng Ma vương tà ác, vừa kêu gào kháng nghị, vừa ngoan ngoãn nằm xuống mép giường, yên lặng nằm thành một đường thẳng.

“Nửa đêm không được trở mình, không được chạm vào tôi, không thì tôi sẽ đánh anh”. Yến Tử Hoàn hung ác dứ nắm đấm, ánh mắt dạo một vòng quanh cổ áo hé mở của Long Dực, cặp xương quai xanh xinh đẹp kéo xuống, cách lớp vải mềm mại cũng có thể nhìn thấy cơ bắp nhất định vô cùng nở nang bị che phủ bên dưới, Yến tiểu béo cơ khát nhiều năm không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, sau đó vội xoay người tắt đèn đầu giường, chui vào trong chăn lấy chăn trùm kín đầu.

Nửa đêm, Long Dực vẫn ngoan ngoãn nằm ở mé phải giường, đột nhiên trở mình một cái, cách Yến Tử Hoàn gần hơn một chút.

Yến Tử Hoàn đang giả vờ ngủ say, lông mi lập tức rung rung.

Mà ngay sau đó Long Dực lại trở mình tiếp, một cánh tay và một cẳng chân tự nhiên không gì sánh được vắt lên người Yến Tử Hoàn, môi cũng tỉnh bơ dán lên tai Yến Tử Hoàn.

Đệt mẹ! Đệt mẹ đệt mẹ tên này giả vờ ngủ y như thật! Không đóng phim thì quá đáng tiếc! Làn da bị cơ thể của Long Dực tiếp xúc đến trở nên nóng hầm hập, Yến Tử Hoàn cứng đờ người, trong lòng không ngừng chửi bậy, mí mắt nhắm chặt, thề phải giả vờ ngủ đến cùng.

Lúc này, môi Long Dực dán lên tai Yến Tử Hoàn hơi nhúc nhích.

“Ư…”. Yến Tử Hoàn mặt đỏ tới mang tai, tai vừa mềm vừa ngứa, không nhịn được phát ra tiếng hừ nhẹ.

Thế là, Long Dực liền kề tai Yến Tử Hoàn, đánh một tiếng ngáy vang dội non sông, khò khò.

Yến Tử Hoàn:…

Tiếng ngáy của Long Dực ngày càng quá sức chịu đựng!

“LONG DỰC ——!”. Yến Tử Hoàn đột ngột vặn đèn đầu giường, vớ lấy gối đầu không nói một lời bắt đầu đánh Long Dực!

“Làm sao vậy làm sao vậy!”. Long Dực thất kinh ngồi bật dậy, nửa đêm đang ngủ ngon đột nhiên bị đánh tỉnh thật sự quá hung tàn rồi!

“Anh nói làm sao hả! Anh tự nói đi!”. Yến Tử Hoàn túm cổ áo Long Dực điên cuồng lắc một trận trước sau trái phải.

Nói nửa đêm hôn lén ông cơ mà! Làm ông đây còn cố ý thức đợi!

“Ta không biết!”. Long Dực vẻ mặt mờ mịt.

“Sao hôm nay anh ngủ ngon thế hả!”. Yến Tử Hoàn nhất thời lắc càng mạnh bạo hơn.

“Ta ngủ ngon sao cậu lại đánh ta…”. Long Dực vừa khó hiểu dùng tay áo lau miếng miếng, vừa lộ ra nụ cười tà mị, “Ha, tiểu nô lệ thực sự được ta cưng chiều đến ngày càng tùy hứng rồi”.

“Làm gì có nhiều sao như vậy, muốn đánh thì đánh đấy!”. Yến Tử Hoàn trút giận đủ, liền tắt đèn ngả đầu xuống gối, vì nửa đêm đầu vẫn luôn giả vờ ngủ nên bây giờ rất buồn ngủ, nháy mắt đã rơi vào mộng đẹp.

Trong bóng tối, vẻ mặt Long Dực mờ mịt ngồi ngây một lúc, sau đó rón rén tiến gần tai Yến Tử Hoàn, khẽ gọi: “Vương hậu?”.

Yến Tử Hoàn ngủ say như chết:…

Long Dực hít sâu một hơi, ưu nhã cúi người, hôn nhẹ một cái lên môi Yến Tử Hoàn.