Một Quả Dâu Tây Nhỏ

Chương 9




Editor: coki

Một ngày huấn luyện quân sự trôi qua, tất cả đều mệt mỏi rã rời.

Nam Ninh và Nghê Hàm Hàm nhanh chóng đi tới ký túc xá nữ sinh sau đó vọt vào phòng vệ sinh tắm rửa thay quần áo.

Lúc hai người ra khỏi ký túc xá, Nam Ninh nhìn về phía ký túc xá của nam sinh sau đó nói với Nghê Hàm Hàm: "Lát nữa cậu và Lông Quăn đi về trước đi, tớ phải ở lại trường lớp tự học buổi tối."

Trong lúc các học sinh mới vào trường tham gia huấn luyện quân sự thì không cần học lớp tối nhưng nếu học sinh nào có nhu cầu thì vẫn có thể đến phòng học tự học.

"Cậu muốn học lớp tự học buổi tối?" Nghê Hàm Hàm rất kinh ngạc.

"Ừ, đúng vậy." Nam Ninh quay đầu lại nhéo khuôn mặt tròn tròn của Nghê Hàm Hàm: "Hai cậu về đi, tớ cũng không đi ăn cơm với các cậu đâu, tớ đi căn tin ăn."

"Này....Cậu có thẻ cơm căn tin sao?" Nghê Hàm Hàm không ngăn cản, chỉ cảm thấy kì quái.

Nam Ninh nói: "Chắc là mua bằng tiền được mà."

Đột nhiên nghĩ đến một người, Nghê Hàm Hàm hỏi: "Ninh Ninh, có phải cậu muốn tự học với Bạch Lục hay không?"

Nam Ninh cười xoa đầu Nghê Hàm Hàm một cái: "Rất thông minh."

Bạch Lục không giống với những người trước kia, thoạt nhìn cậu ta có vẻ là một học sinh rất chăm chỉ. Nghê Hàm Hàm cảm thấy nếu Ninh Ninh lui tới với người như vậy thì có lẽ việc học tập của cô sẽ tích cực hơn.

"Tớ mang quần áo của cậu về trước nha?" Nghê Hàm Hàm có chút vui vẻ.

"Ừ, được."

Lúc này điện thoại trong tay Nam Ninh rung lên, là Tống Thành Ngạn gọi tới.

Cô cắt điện thoại sau đó nhắn tin lại: "Cách mạng chưa thành công, cậu và Tiểu Bạch Thỏ về nhà trước đi."

Ngay lập tức Nam Ninh nhận được tin nhắn của Tống Thành Ngạn: "Thấy cậu liều mạng như vậy, tớ thắng cậu cũng không ý nghĩa gì."

Tống Thành Ngạn lập tức hiểu ra Nam Ninh đang muốn làm gì.

"Vậy cậu chờ cởi truồng chạy đi." Nam Ninh vừa cười vừa nhắn tin.

"Hừ, bảo Tiểu Bạch Thỏ ra nhanh lên, tớ đợi cậu ấy ở cổng trường."

Sau khi Nghê Hàm Hàm đi, Nam Ninh đứng tại chỗ do dự trong chốc lát sau đó đi về phía căn tin.

Trên con đường nhỏ đi về phía căn tin, hoa quế hai bên đang nở rộ, trong không khí toàn là mùi hương ngọt ngào ngây ngất.

Nam Ninh đứng ở trên một tảng đá hình vuông, nghịch điện thoại di động trong tay.

Cô vào danh sách bạn bè, tìm tới cái tên "Người yêu dâu tây." Đây là số điện thoại lớp trưởng cho cô lúc trưa.

Nam Ninh nhấn gọi, điện thoại chỉ vang lên hai tiếng đã bị ngắt.

Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất nhắn tin: "Đi căn tin ăn cơm không?"

Lại đợi vài giây nhưng điện thoại không hề có động tĩnh gì cả.

Nam Ninh lại bắt đầu gõ chữ: "Cậu biết tớ...."

Cô còn chưa gửi đi thì bên kia đã nhắn tin trả lời: "Ai vậy?"

Nam Ninh nở nụ cười, đứng lên: "Tớ là bạn học của cậu."

Trong lòng cô đếm thầm ba giây —

"Tên?" Cậu ta nhắn tới một chữ đơn giản.

"Cậu đoán đi." Nam Ninh nhắn lại.

Sau khi gửi tin này đi, Bạch Lục không có trả lời lại.

Sau khi đi hết con đường nhỏ thì hình như Nam Ninh nghe thấy có người đang gọi cô, là giọng của nam sinh.

Cô nhìn quanh thì thấy một đám nam sinh đang đi từ sân bóng rổ tới. Bọn họ có rất nhiều người, mặc quần áo nhiều màu sắc khác nhau, có mấy người trong tay còn đang ôm bóng.

Bọn họ thấy tiếng la của mình có hiệu quả, vài nam sinh còn nở nụ cười mờ ám, đẩy người có vóc dáng cao to nhất ở chính giữa ra ngoài.

"Đàn em, có một đàn anh muốn mời em đi ăn cơm!"

"Anh này tên là Dương Xuyên Tuân, đàn em, em còn nhớ không?"

"A Tuân, đừng có sờ đầu nữa, tới đây...!"

Đột nhiên có người đẩy Dương Xuyên một cái khiến cậu ta bước vài bước tới trước mặt Nam Ninh.

Vóc dáng cao lớn của anh ta khiến Nam Ninh có cảm giác áp bách nên cô vô thức lùi về sau một bước sau đó ngẩng đầu hỏi: "Muốn mời em ăn cơm?"

Cả người Dương Xuyên Tuân đầy mồ hôi, cười một tiếng, nói:"Vậy em có rảnh không?"

Anh ta cao như vậy, Nam Ninh nhìn chằm chằm anh ta một hồi thì nhớ lại anh ta là ai.

Chính là người cao cao đưa lá thư màu hồng nhạt cho cô.

"Không." Cô cười lắc đầu: "Em..."

Đột nhiên Nam Ninh nhìn thấy một góc áo trắng quen thuộc trong đám người nên vội vàng phất tay với Dương Xuyên Tuân: "Em còn có việc, đi trước đây."

Nói xong thì vội vàng chạy đi.

Dương Xuyên sững sờ nhìn theo bóng lưng của Nam Ninh giống như còn chưa kịp phản ứng. Sau lưng có người kéo cánh tay cậu ta, tò mò hỏi: "Sao vậy, không hẹn được à?"

Lông mày đang nhíu lại của Dương Xuyên Tuân giãn ra, cười tỏ vẻ không để ý: "Chỉ là giỡn chơi thôi, đi, lát nữa chúng ta ăn ở đâu?"

"Ôi, lúc trước thấy cậu chuẩn bị thư tình còn tưởng rằng cậu biến thành ngây thơ rồi, làm tớ sợ đến nhảy dựng." Một nam sinh cười vỗ vào quả bóng.

Dương Xuyên Tuân kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên mặt sau đó nói: "Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đi ăn cơm đi."

Hiện tại trong căn tin không có nhiều người, chỉ có nhân viên đang lau bàn ăn.

Nếu sau khi huấn luyện quân sự kết thúc mà trở về ký túc xá tắm rửa trước thì e rằng lúc đến sẽ không còn gì ăn nữa.

Âu Thần Quang ghé vào cửa sổ nhìn các món ăn bên trong, bên cạnh là Bạch Lục đã gọi món xong. Âu Thần Quang muốn tham khảo các món ăn mà Bạch Lục đã mua, đang định liếc sang thì lập tức thấy một bóng người hấp tấp đẩy cửa đi vào.

Nam Ninh.

Kỳ thật vừa rồi Âu Thần Quang đã nhìn thấy Nam Ninh, ngay ở trên đường, lúc đó cô đang nói chuyện với người học lớp thể dục.

"Haa...." Nam Ninh đứng ở trước mặt bọn họ thở hắt ra, sau đó liếc nhìn khay cơm trên tay Bạch Lục: "Ăn cơm tối à."

Âu Thần Quang len lén liếc nhìn Bạch Lục, Bạch Lục đang im lặng chờ dì xới cơm cho mình, giống như là không nghe được câu hỏi của Nam Ninh.

Âu Thần Quang thấy vậy cười cười vẫy tay với Nam Ninh: "Cậu không về nhà à?"

"Tớ ở lại học lớp tự học."

Âu Thần Quang à một tiếng sau đó tầm mắt lại lướt qua người Bạch Lục.

"Tớ xong rồi." Bạch Lục bưng khay ăn, lướt qua người Nam Ninh đi về phía bàn ăn, lúc đi cậu ta nói với Âu Thần Quang đứng bên cạnh: "Cậu nhanh lên."

Nam Ninh chắp hai tay sau lưng, nhắm mắt theo đuôi đuổi theo sát Bạch Lục.

Lúc cậu ta ngồi xuống cô cũng an vị ở đối diện, quơ quơ hai tay trước mặt Bạch Lục: "Này, không thấy tớ sao?"

Lỗ tai không dùng được, con mắt cũng không dùng được luôn hả?

Lúc này Bạch Lục mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên nói: "Cậu có việc gì không?"

"Cho tớ mượn thẻ cơm." Cô chìa tay ra.

Bạch Lục lại cúi đầu xuống ăn cơm. Nam Ninh thấy vậy thì đột ngột chúi người về phía trước, mùi sữa tắm ngòn ngọt đánh úp lại khiến Bạch Lục vội vàng cầm đũa ngả ra sau.

Trong nháy mắt lỗ tai cậu ta đỏ lên sau đó chậm rãi lan ra gò má.

Nam Ninh đặt hai tay trên bàn, cười híp mắt với Bạch Lục: "Tại sao mỗi lần nhìn thấy tớ cậu đều đỏ mặt vậy?"

"Tớ không có." Bạch Lục cứng ngắc nuốt cơm trong miệng xuống.

Nam Ninh hơi nhổm người dậy khiến cô gần Bạch Lục hơn: "Cậu có."

Bạch Lục mím môi không nói lời nào, trên mặt hiện lên chút tức giận.

"Giận à?" Nam Ninh ngồi xuống sau đó cười rộ lên khiến hai má xuất hiện lúm đồng tiền như là bị người ta dùng ngón tay chọc vào.

Bạch Lục cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không để ý đến cô.

Lúc này Âu Thần Quang đã bưng khay cơm tới nhưng còn chưa ngồi xuống đã bị một nam sinh ngồi cách đó hai ba bàn gọi lại: "Tiểu Bàn! Có mắt không vậy, hai người bọn họ đang ăn cơm, đừng tới làm bóng đèn! Mau tới chỗ bọn tớ này!"

Những người ngồi bên kia đều là học sinh lớp 5.

Âu Thần Quang hơi do dự, lúc này Bạch Lục đang cúi đầu ăn cơm, cũng không có mở miệng giữ cậu lại nên sau khi suy nghĩ một lúc Âu Thần Quang bưng khay cơm sang bàn bên kia.

"Trên người của tớ chỉ có tiền." Nam Ninh chỉ chỉ cửa sổ mua đồ ăn, nói với Bạch Lục: "Nhưng bên cạnh có dán giấy nói chỉ có thể dùng thẻ cơm, cậu cho tớ mượn đi, tớ trả tiền lại được không?"

Bạch Lục vẫn ngồi im không động đậy.

Đột nhiên Nam Ninh chống hai tay xuống bàn, đứng dậy sau đó xoay người rời đi mà không thấy cánh tay đang đặt trên bàn của Bạch Lục đang động đậy rất khẽ.

Chưa tới một phút cô đã trở lại, trong tay có thêm một đôi đũa, vừa ngồi xuống, đôi đũa đã vươn về phía khay cơm của Bạch Lục.

Cậu ta dừng lại, nhíu mày nhìn Nam Ninh.

Nam Ninh gắp một miếng sườn, đặt ở trước mặt sau đó cười thật tươi nhìn thẳng vào mắt Bạch Lục.

Bàn nam sinh lớp 5 bên kia đã dời chủ đề, đang bàn luận về huấn luyện viên lớp bọn họ. Xung quanh toàn là tiếng người nói ồn ào, huyên náo, chỉ có bàn hai người là cực kì yên tĩnh.

Bạch Lục có một nốt ruồi lệ, đuôi mắt lại hơi hếch lên, ánh mắt trầm tĩnh khiến cậu ta có vẻ hơi nghiêm túc.

Nam Ninh phát hiện chỉ cần yên lặng thì tật xấu đỏ mặt của cậu ta sẽ tự động biến mất.

Lúc này Bạch Lục đột nhiên đặt thẻ cơm lên bàn trước mặt cô: "Không cần trả lại." Sau đó bưng khay cơm bỏ đi.

Cậu ta đi tới cửa sau đó đổ thức ăn thừa không còn bao nhiêu vào thùng rác.

Nam Ninh cầm thẻ cơm của Bạch Lục sau đó đến bên cửa sổ kiểm tra, bên trong còn hơn bốn trăm tệ.

Cô mua mấy cái bánh mì, hai chai sữa sau đó bỏ vào trong túi nylon rồi đi về phía lớp học.

Rất nhanh đã tới bảy giờ, các lớp đã bắt đầu buổi tự học.

Nam Ninh gục xuống bàn, chỉ mới gặm được nửa cái bánh mì thì đã không gặm nổi nữa, hiện tại bụng đói kêu vang nên cực kì buồn ngủ.

Lớp tự học không nhiều người lắm, ngoại trừ cô thì hầu hết những người còn lại đều đã học từ trước.

À, còn có bạn Bạch Lục ở cuối lớp.

Nam Ninh gối đầu lên cánh tay, quay đầu nhìn Bạch Lục: "Này, cậu có đói bụng không?"

Sau đó bụng Nam Ninh phối hợp vang lên tiếng ọt ọt.

Bạch Lục không trả lời cô, chỉ cúi đầu viết cái gì đấy.

Nam Ninh lại nhìn lớp trưởng bên cạnh đang múa bút thành văn, lập tức cảm thấy đầu to ra, cũng không biết là đang viết gì nữa.

Nam Ninh cầm sữa và bánh mì đi tới chỗ ngồi của Nghê Hàm Hàm.

Ngồi cùng bàn với Nghê Hàm Hàm là một bạn học đang ở kí túc xá, tối nay cũng đến lớp tự học. Nam Ninh đột nhiên ngồi xuống khiến cậu ta bị giật mình.

Nam Ninh thấy vậy thì chuyển sang ngồi ghế của Triệu Tịnh, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Lục.

Cậu ta giống như là đang ngăn cản tầm mắt của người bên cạnh nên chỉ thấy được tiêu đề trên tờ giấy. Nam Ninh lấy điện thoại di động ra, chỉ vài giây sau điện thoại trong hộc bàn Bạch Lục đã rung lên.

Cậu ta lấy ra xem —

"Muốn ăn bánh mì không?"

Bạch Lục ngẩng đầu lên thì thấy Nam Ninh đang nằm trên bàn nháy mắt với mình.

Cậu ta tắt máy sau đó bỏ điện thoại vào hộc bàn lại.

Lúc này Nam Ninh mới phát hiện Bạch Lục có chút khó chịu, mềm không ăn, chẳng lẽ muốn ăn cứng?

Cô đập thẻ cơm và tiền lên trên sách của Bạch Lục sau đó mở hộp sữa hút mấy cái.

Trong phòng học rất yên tĩnh nên tiếng hút sữa vang lên rất rõ ràng, rột rột hai cái rồi dừng lại giống như là là cố ý phát ra tiếng động.

Không bao lâu tiếng hút sữa cũng dừng lại.

Bạch Lục đang cúi đầu viết phương trình hoá học lên trên tờ giấy nháp, tay lướt qua thẻ cơm và tiền trên sách sau đó dứt khoát rút quyển sách hóa học bên dưới ra khiến chồng sách vở bị nghiêng, đụng vào khuỷu tay người bên cạnh khiến cô kêu nhỏ một tiếng.

Trên bàn Triệu Tịnh không có một quyển sách nào, lúc này Nam Ninh đang nằm sấp trên đó ngủ, một tay vẫn còn đang cầm hộp sữa, vài giọt sữa chảy từ ống hút xuống, chất lỏng thuần trắng nhỏ lên cổ tay cô sau đó chậm rãi chảy xuống mặt bàn.

Mặt cô đối diện với Bạch Lục, lông mày hơi nhíu lại, như là đang ngủ nhưng cũng không giống như đang ngủ.

Bạch Lục vừa dọn dẹp sách vở vừa thu hồi tầm mắt.

....

Lúc chuông tan học vang lên, Nam Ninh đột nhiên mở mắt ra thì thấy Bạch Lục vừa đứng dậy.

Nam Ninh thấy vậy thì lấy điện thoại di động ra xem giờ, lúc cô ngủ điện thoại đều để chế độ im lặng nên vừa mở ra đã nhìn thấy mấy tin nhắn, sau khi cô nhắn tin trả lời, hoàn hồn lại thì Bạch Lục đã đi rồi.

Nam Ninh cũng không đuổi theo mà nhắn cho cậu ta một cái tin sau đó theo các bạn học khác đi ra cổng trường.

Trời đã tối hoàn toàn, học sinh lớp 11, 12 cũng đã tan học nên chỉ trong nháy mắt lớp học đang yên tĩnh trở nên náo nhiệt chen chúc.

(Theo coki nghĩ chắc bên đó học sinh 10 thì tự nguyện học thêm buổi tối hoặc không còn 11, 12 thì bắt buộc phải học thêm buổi tối.)

Phía ngoài cổng trường có một con đường bán đồ ăn vặt, hiện tại chính là thời điểm buôn bán tốt nhất, hầu hết khách đều là học sinh tan học.

Nam Ninh dựa lưng vào một cột đèn đường, dưới chân cô là hai bông hoa dại. Nam Ninh dùng chân chà nó vài cái.

Bên tai là tiếng nói chuyện, cười đùa ồn ào huyên náo của mọi người, bên bụi cây ven đường cũng truyền đến tiếng côn trùng kêu vang lúc to lúc nhỏ.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, đỉnh đầu cô bị một bóng đen che khuất, mùi thơm ngát nhàn nhạt quấn quanh chóp mũi.

Nam Ninh ngẩng đầu sau đó đứng thẳng dậy: "Cậu tới rồi."