Một Quả Mai Không Giải Được Cơn Khát

Chương 54: Khoảnh khắc mong đợi đã lâu




Sau khi vào năm học lớp mười hai, không khí học tập cũng trở nên căng thẳng hơn rõ ràng. Bên dưới tòa nhà dạy học của khối mười hai có treo một hàng biểu ngữ: Cách kỳ thi đại học còn xxx ngày.

Ngay cả những học sinh như Trình Chu, bình thường không thể nhìn ra sự chăm chỉ nỗ lực của anh, thì đến lúc này, sau giờ học cũng nán lại, ngồi trong lớp đọc sách thêm một lúc. Người khác không biết, nhưng Cố Kiều là rõ nhất, cái tên này rất thích việc sau mỗi giờ tự học buổi tối, khi các bạn đã lần lượt rời đi, anh sẽ tắt đèn, rồi hôn cô.

“Anh học hành vất vả cả một ngày, mệt mỏi lắm, em đừng cử động, để anh hôn một chút.”

Ngoài hành lang phòng học có bật đèn, ánh sáng hắt vào qua khung cửa sổ, bên ngoài có một giáo viên đang đi từng lớp kiểm tra xem tất cả phòng học đã đóng cửa tắt đèn hay chưa.

Cố Kiều bị Trình Chu ấn vào cửa sau lớp học hôn, nghe thấy tiếng bước chân của giáo viên tới gần, tim cô như muốn nhảy luôn ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Nhưng người trước mặt lại làm như không hề nghe thấy. May mắn thay, lần nào anh cũng khóa cửa sổ và cửa trước lớp học, nên giáo viên không thể đi vào.

Khi tiếng bước chân của giáo viên xa dần, Cố Kiều mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng còn chưa kịp thở, lại bị anh bế lên bàn, tiếp tục hôn. Cảm nhận được sự quyết liệt và bá đạo của anh, điều này khác hoàn toàn so với anh trong những lúc nghiêm túc nghe giảng trên lớp. Nếu để những cô gái khác biết được, hotboy như ánh mặt trời mà mọi người ngưỡng mộ lại cầm thú như vậy, thì không biết họ sẽ cảm thấy thế nào.

Sau đủ loại thi thố, anh cũng không thích ra ngoài chơi cùng hội Triệu Hà để giảm bớt áp lực. Bởi vì anh đã có phương pháp giải tỏa tốt hơn thế. Đó là ức hiếp cô, ức hiếp cô đến chết.

Cố Kiều nằm trên giường, cúi đầu nhìn xuống những dấu vết mà anh tạo ra trên làn da trắng như tuyết của mình. Đây còn chưa phải là bước cuối cùng, không khó để tưởng tượng, nếu thực sự đến ngày đó, đợi đến ngày anh có thể hoàn toàn chiếm hữu cô, thì cô sẽ bị anh ức hiếp đến mức nào.

Thời gian cứ thế trôi đi qua những lần thi thử. Trình Chu luôn duy trì hạng nhất toàn khối, đối thủ số một của anh là Tần Dịch cũng mỗi ngày một tiến bộ, số điểm thấp hơn đã dần kéo gần khoảng cách, từ mười điểm, xuống chín điểm, xuống tám điểm… Cứ thế cho đến lần thi thử đại học cuối cùng, Tần Dịch vẫn kém Trình Chu hai điểm.

Cố Kiều mua hai cây kem, chia cho Tần Dịch một cây, hai người cùng đứng bên lan can ngoài lớp học nhấm nháp. Cô và Trình Chu cả đời này cũng không rời xa và sẽ mãi giữ liên lạc với đám Triệu Hà, Thôi Cửu. Nhưng với Tần Dịch, thì rất khó nói. Vì có rất nhiều tình bạn thời cấp ba sau khi kết thúc kỳ thi đại học sẽ phai nhạt dần theo khoảng cách và thời gian.

“Cậu đưa cánh tay ra cho tớ xem.” Cố Kiều quay lại nói với Tần Dịch.

Tần Dịch mỉm cười, duỗi cánh tay ra: “Không sao, cậu không cần lo lắng cho tớ đâu.”

Cố Kiều nhìn xuống, thấy bên trên không có vết thương, có lẽ ba dượng không đánh cậu ấy.

Tần Dịch nói: “Công việc của ba dượng tớ bận hơn trước nhiều rồi, cộng thêm còn phải lo cho tiểu Bân, cơ bản là chẳng có thời gian để ý đến tớ.”

Cố Kiều mỉm cười, cô biết Tần Dịch là một người có năng lực, tương lai của cậu ấy sẽ rất xán lạn, cậu sẽ có cuộc sống riêng của mình. Sau này kết hôn rồi, cũng sẽ có gia đình riêng.

Tần Dịch nghiêng đầu sang nhìn Cố Kiều: “Sau kỳ thi đại học, không biết còn có thể gặp nhau nữa hay không, Cố Kiều, cả đời này chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau chứ?”

Cố Kiều gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Tần Dịch liếc nhìn vào phòng học, đối diện với ánh mắt đang liếc về phía này của Trình Chu, nói với Cố Kiều: “Nếu có người bắt nạt cậu, tớ sẽ chịu trách nhiệm đánh bay cậu ấy.”

Câu nói này, cậu ấy đang nói đến Trình Chu.

Quả nhiên là Trình Chu chẳng thể ngồi yên được nữa, anh từ lớp học đi ra, bước đến sau lưng Cố Kiều, ghé sát vào tai cô: “Nói đi, ai bắt nạt em thế?”

Tần Dịch nhìn thấy sự thân thiết giữa hai người liền dời ánh mắt sang chỗ khác.

Cố Kiều đứng sang một bên, quay đầu lại nói với Trình Chu: “Anh còn hỏi được nữa à?” Những vết anh để lại trên người cô, sâu có nông có, chẳng thể nào đếm xuể.

Tần Dịch cúi đầu, ánh mắt lóe lên khi nhìn thấy vết đỏ bên cạnh xương quai xanh của Cố Kiều. Trong hơn một năm này, không phải cậu không cố gắng quên cô, nhưng người mà mình thích thời niên thiếu, sao có thể nói quên là quên được ngay. Cô như tia sáng chiếu rọi cuộc đời của cậu. Sau nay, khi cậu đã được đắm mình trong ánh nắng, sẽ mãi mãi không quên khoảnh khắc bản thân rung động với cô.

Hôm đó, là một ngày nắng đẹp, cậu đeo ba lô trở về từ lớp học thêm, buổi sáng còn bị ba dượng mắng một trận, cô cúi đầu giúp cậu đo độ rộng cổ tay, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt cô, phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng, những lọn tóc ngắn dài bị gió thổi tung bay, đuôi mắt cong cong đong đầy ấm áp. Đó là lần đầu tiên cậu muốn ôm một người, lần đầu tiên muốn ôm ai đó để giữ ấm. Chỉ là cậu đến muộn mất rồi, thật sự bất đắc dĩ và tiếc nuối.

Sau khi biết việc cô và Trình Chu đang hẹn hò, cậu đã thu lại ý định muốn theo đuổi cô, bởi vì không muốn gây ra cho cô dù chỉ là một chút rắc rối.

Cố Kiều bị Trình Chu kéo trở lại lớp học, Tần Dịch đứng dựa vào lan can, dưới lầu có người đang gọi tên cậu bằng giọng nói rất vui vẻ thoải mái.

Trần Điềm leo lên lầu, đưa cây kem trong tay cho Tần Dịch: “Cậu xem tớ yêu cậu biết bao, chỉ có một cây kem nhưng nhường cả cho cậu.”

Sợ Tần Dịch từ chối, Trần Điềm nhét cây kem vào tay cậu, rồi quay người bỏ chạy, lại nghe thấy người phía sau nói: “Cảm ơn.”

Trần Điềm đỏ mặt chạy mất, về đến lớp học, mới thò đầu ra lén lút nhìn Tần Dịch. Cô ấy rất vui mừng khi thấy cậu bóc vỏ cây kem ra.

“Tần Dịch, chẳng phải cậu vừa ăn một cái rồi sao, tôi nhìn thấy rồi, cái này cho tôi đi.” Triệu Hà không biết từ đâu chui ra, cướp lấy cây kem.

Trần Điềm suýt chút nữa chết vì tức.

Buổi chiều kết thúc kỳ thi đại học, lớp trưởng bắt đầu lên kế hoạch tổ chức buổi tiệc tối cho cả lớp, tất cả mọi người đều phải có mặt. Bởi vì sau khi tốt nghiệp, về cơ bản là chẳng thể tụ tập đầy đủ.

Bất luận là những học bá như Trình Chu, Tần Dịch, hay lênh đênh giữa dòng như Triệu Hà, Thôi Cửu, hay loại học hành không tốt như Cố Kiều đều phát huy được phong độ thường ngày của mình.

Từ phòng thi đi ra, Trình Chu cứ thế nắm chặt tay Cố Kiều, thậm chí đến cả khi cô đi vệ sinh, anh cũng đứng canh ngoài cửa, như thể nếu không cẩn thận cô sẽ bay mất vậy.

Cùng với việc kết thúc kỳ thi đại học, thần kinh căng thẳng bấy lâu cũng theo đó được giải tỏa. Việc hai người nghĩ đến đã lâu, cuối cùng cũng có thể chuẩn bị bắt đầu. Mặc dù không ai nhắc đến việc này, nhưng trong đầu lại chỉ suy nghĩ về nó. Thậm chí ba tháng trước, Cố Kiều đã mua một chiếc váy ren màu đen.

Lớp trưởng gọi đến thúc giục: “Trình Chu, cậu ở cùng Cố Kiều phải không, hai người nhanh lên, tiệc chia tay sắp bắt đầu rồi, mọi người đều đã đến đủ, chỉ thiếu hai cậu thôi đó.”

Sau khi cúp máy, Trình Chu và Cố Kiều cùng lúc nhìn nhau, hai người không hẹn và gặp, đồng thời đọc được ý định từ mắt đối phương, không đi. Kiên quyết không đi. Còn có việc quan trọng hơn đang chờ họ làm.

Ngay cả trong phòng thi của môn thi cuối cùng ngày hôm nay, làm xong bài còn thừa nửa giờ, Cố Kiều đã bắt đầu nghĩ đến việc của buổi tối.

Tháng sáu trời âm u, đèn nê ông bên đường nhấp nháy, lòng bàn tay hai người đổ đầy mồ hôi, không biết do nóng hay là do gấp gáp.

“Em muốn ở đâu?” Anh trầm giọng hỏi.

“Em, thế nào cũng được.” Cô nhỏ giọng nói.

Trông bộ dạng hai người rất thận trọng, giống như hai tên trộm.

“Nhà anh chắc chắn không được rồi, bà nội ở nhà, nhà em thì sao?” Trình Chu hỏi.

“Nhà em, cũng không an toàn, gần đầy công xưởng không nhiều việc, ba mẹ em không cần tăng ca.” Cố Kiều nhỏ giọng đáp lại.

Thật ra nơi an toàn nhất chính là khách sạn, hai người đều đã trưởng thành, cũng đã tạm biệt thân phận học sinh cấp ba, có thể đến nơi đó làm những việc mà nam nữ trưởng thành có thể làm. Nhưng Cố Kiều không muốn dành lần đầu tiên của mình ở một nơi xa lạ.

“Về nhà anh đi, ba mẹ anh hôm qua đi công tác rồi, phải hai ngày nữa mới về, Trình Tranh cũng đã được giao cho bà ngoại.” Trình Chu kéo Cố Kiều rời đi.

Mười ngón tay hai người đan vào nhau, thậm chí đến lúc vẫy taxi cũng không chịu rời. Tài xế còn trêu đùa một câu rằng đôi vợ chồng trẻ này thật tình cảm.

Họ dừng xe bên ngoài khu biệt thự, cạnh đó có một cửa hàng tiện lợi. Trình Chu bảo Cố Kiều đứng đó đợi, còn anh thì đi vào cửa hàng. Cố Kiều không hỏi anh muốn mua gì, anh cũng không nói, nhưng họ đều biết rằng anh vào đó để mua bao cao su. Khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Cố Kiều liếc nhìn vào cặp sách Trình Chu, xanh xanh đỏ đỏ đầy cả một cặp, ai không biết còn tưởng anh vừa cướp cửa hàng tiện lợi xong đó.

“Anh mua nhiều vậy, dùng sao hết?” Cố Kiều nhỏ giọng nói.

“Sẽ dùng hết.” Trình Chu nắm tay Cố Kiều.

Cả hai vội vã đi đến nhà Trình Chu. Anh chạy rất nhanh, kéo theo cô, đem theo luồng gió, không biết còn tưởng trong nhà xảy ra hỏa hoạn không bằng, chạy nhanh như vậy. Với Trình Chu mà nói, quả thực là xảy ra hỏa hoạn, hiện tại trong lòng anh khó chịu như có lửa đốt, “tiểu Chu Chu” không nghe theo lời anh nữa rồi.

Cuối cùng cũng về tới nhà, dì giúp việc trong nhà đã nghỉ phép, quả nhiên chẳng còn một ai. Trình Chu mở cửa, Cố Kiều theo sau, cô thò đầu vào trong ngó nghiêng, để xác nhận xem có đúng là không có ai ở nhà không.

Còn chưa kịp thay dép lê, anh đã ôm lấy cô, ấn lên tường hôn. Thậm chí còn quên cả bật điều hòa. Vốn dĩ đang là tháng sáu nóng như thiêu như đốt, lúc này nhiệt độ lại càng nóng tới mức khiến người ta tan chảy.

Cô được anh bế lên lầu, vào phòng, đóng cửa, anh vẫn tiếp tục hôn cô. Cố Kiều ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt Trình Chu, cảm xúc dâng trào như thể chạm vào sẽ lập tức nổ tung.

Chuông điện thoại vang lên thật không đúng lúc, Cố Kiều liếc nhìn, là Lộ Nhiễm gọi tới, có lẽ là giục bọn họ tới ăn cơm chia tay. Tất nhiên là Cố Kiều lựa chọn phớt lờ nó. Nhưng ngay sau đó, cuộc gọi thứ hai, thứ ba lại nối đuôi nhau đến, không phải của Cố Kiều mà là Trình Chu, nhất thời, như thể cả thế giới đang tìm kiếm họ vậy.

Lộ Nhiễm ôm điện thoại, gọi lại cho Cố Kiều, trong lòng thầm nghĩ, bà trẻ ơi, bà giấu hotboy trường đi đâu mất rồi, dù thế nào cũng phải đến dự bữa tiệc chia tay, để bọn họ được gặp nhau lần cuối, lưu lại chút kỷ niệm chứ. Sau đó, tất cả những người hâm mộ Trình Chu đều lần lượt gọi tới. Một số là gọi cho Cố Kiều, một số gọi cho Trình Chu.

Lúc này, cả hai đang dính chặt lấy nhau, mọi thứ xung quanh đều không liên quan gì đến họ. Không khí dường như trở nên loãng hơn, cô ôm chặt lấy anh, móng tay gần như cắm sâu vào máu thịt anh, cô nghiêng đầu, chịu đựng cơn đau bị xé rách, cùng niềm hạnh phúc ngập tràn ập đến.

……

Anh nói sẽ dùng hết hộp nhỏ, vốn dĩ cô không tin, nhưng hiện tại thì đã tin rồi. Hơn nữa, ước tính vài ngày nữa là lại phải mua thêm nữa rồi. Ba mẹ Trình Chu đi công tác, hai ngày nữa mới về, cộng cả ngày hôm nay là ba ngày. Trong ba ngày này, cả hai không hề ra ngoài.

Giống như người đang đi trên sa mạc bỗng gặp được suối nước trong, dòng nước trong vắt xoa dịu cơn khát, nước suối mát lạnh chảy qua hết lần này đến lần khác, từ chân tóc đến đầu ngón chân, khiến từng lỗ chân lông trên cơ thể đều như bị điện giật, đã đạt được khoái lạc, hạnh phúc tột cùng thì không bao giờ muốn thoát khỏi nữa.

Trình Chu nằm trên giường, đầu óc trống rỗng. Bên tai là tiếng nước chảy, người con gái của anh đang tắm trong phòng tắm, đến khi cô mặc chiếc áo phông rộng thùng thình của anh bước ra, trên người đem theo cả hương hoa cam thoang thoảng. Anh đứng dậy, bước tới ôm cô, đang muốn hôn cô lần nữa, thì dưới lầu có tiếng hô to.

“Mẹ ơi, có trộm rồi.”

Là giọng của Trình Tranh.

Trình Chu bảo Cố Kiều yên lặng ở trong phòng đợi anh, còn anh thì sửa sang lại quần áo rồi ra khỏi phòng.

Trình Tranh từ nhà bà ngoại trở về, tài xế đến đón cô ấy đang đứng ở cửa với chiếc vali.

Trình Tranh hét lên: “Anh, anh về khi nào thế, trong nhà sao thế này, có trộm phải không?”

Chú Lâm đặt vali xuống, rồi ra ngoài.

Trình Chu nhướng mắt nhìn đến phòng khách, thật không ngoa khi nói trong nhà có trộm. Gối trên sofa vương vãi khắp sàn, còn có một chiếc chăn nhàu nhĩ dưới mặt đất, đó là do anh sợ Cố Kiều nằm không thoải mái nên trải xuống cho cô. Một vài cuốn sách trên tủ trang trí cũng nằm rải rác trên sàn, là anh dùng chúng để kê cho cô. Bình hoa trên bàn trà cũng lăn lóc dưới gầm ghế sofa từ bao giờ.

Trình Chu híp mắt, lén lút mỉm cười. Mọi sự lộn xộn nơi đây đều là dấu vết cho thấy niềm vui vẻ, hạnh phúc của cô và anh. Chỉ có điều không ngờ rằng Trình Tranh lại về sớm hơn dự tính. Nên họ chưa kịp thu dọn hiện trường “phạm tội”.

“Trong nhà không có trộm, lát nữa bảo dì dọn dẹp một chút.” Trình Chu nói.

Trình Chu đang chuẩn bị về phòng, lại nhìn thấy đôi tất da chân màu đen vứt cạnh chiếc tủ nhỏ kế bên sofa. Hai người chơi đùa chán rồi lại quên mang về phòng. Trình Chu đi xuống, lén lút nhặt đôi tất bỏ vào túi, lại âm thầm nhét đôi giày của Cố Kiều vào trong tủ giày.

Định rằng nhân lúc Trình Tranh không để ý sẽ bí mật đưa Cố Kiều đi. Ai ngờ, Hứa Mạn lại bất ngờ gọi về nói bọn họ đã đến cổng biệt thự, sắp về đến nhà rồi.

Cố Kiều trốn trong phòng Trình Chu, lén lút hé cửa ngó ra ngoài. Trình Tranh đang đi lên lầu hai, còn Trình Chu thì đang nghe điện thoại của Hứa Mạn, giọng của anh rất lớn, như thể cố ý để Cố Kiều nghe thấy vậy.

Ba mẹ Trình Chu đã trở về, bọn họ đến cổng biệt thự rồi.

Không quá khó để qua mặt một cô gái chưa có tí “kinh nghiệm” nào như Trình Tranh, nhưng muốn qua mặt ba mẹ Trình Tranh, những người đã trưởng thành quả là vấn đề không dễ. Phòng khách bị hai người phá thành ra thế này, những người có kinh nghiệm chỉ cần thoáng nhìn cũng hiểu.

Trình Tranh bắt đầu dọn dẹp lại phòng khách, còn Cố Kiều thì trốn vào tủ quần áo.