Một Tấc Thời Gian

Chương 25: Cô ấy là tình yêu của tôi




Editor: Linqq

Trường An suy tính thật lâu, sáng hôm sau thức dậy liền gọi điện thoại cho biên tập.

"Alo? Trường An?"

"Là tôi, chào buổi sáng, biên tập." Trường An nhìn ánh nắng màu da cam ngoài cửa sổ, vô cùng hào hứng chào hỏi.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, tự nhiên giọng nói của biên tập ở đầu bên kia cũng nhẹ nhàng hơn: "Sao vậy? Đã suy nghĩ kỹ rồi hả?"

"Vâng, đã suy nghĩ kỹ rồi. Tôi đáp ứng yêu cầu phía bên đầu tư, để Tiêu Viễn Nam làm nam chính."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá! Tôi đã nói rồi, Tiêu Viễn Nam thật sự rất thích hợp, có đúng không?"

Trường An cười cười, không nói gì.

Bên kia biên tập nói tiếp: "Vậy thì, bây giờ tôi thông báo điều này với bọn họ, sau đó gõ hợp đồng, sau khi gõ xong sẽ gửi cho cô."

"Được. Ừm... Nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy trước."

"Được, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho bên kia."

"Làm phiền biên kịch rồi, tạm biệt."

"Ừm, tạm biệt."

Trường An cúp điện thoại, nhìn ánh nắng bên ngoài tốt như vậy, thoải mái duỗi lưng một cái.

"Chào buổi sáng."

Vén chăn lên xuống giường, cô cũng không thèm đi dép, đi chân trần lên sàn nhà màu nâu nhạt.

Sáng sớm Mao Mao đã đi làm, hiện tại trong nhà chỉ có mình cô.

Một đường lắc lư đến phòng khách, bởi vì cửa sổ trong nhà là cửa sổ sát đất, cho nên ánh nắng ở phòng khách càng chiếu rọi hơn, cả phòng đều là không khí ấm áp.

Trường An hưởng thụ híp híp mắt: Lúc trước khi thuê nhà, cô nhìn trúng căn nhà này cũng bởi vì nó có cửa sổ sát đất, lúc ấy đã cảm thấy nhà mà có cửa sổ sát đất thì chắc chắn sẽ rất ấm áp, xem ra bây giờ, quả nhiên không sai.

Tâm tình tốt chạy đến phòng đọc sách, lấy một quyển sách từ giá sách xuống, cầm nó đi đến trước ghế đu trước cửa sổ sát đất, thoải mái nằm trên đó, tiện tay lật quyển sách ra, đọc đến xuất thần.

...

Rất nhanh liền đến buổi trưa, Trường An sờ sờ bụng, có chút đói, tìm thẻ đánh dấu kẹp vào trong sách, khép sách lại, bắt đầu suy nghĩ làm chút gì đó cho mình ăn.

Mở tủ lạnh ra, bên trong còn lại mấy quả trứng gà, thở dài, cam chịu số phận lấy trứng gà ra.

Đây là quy tắc cũ, dù lúc nào thì trong nhà cũng đều có sẵn mì sợi, một khi không có thứ gì có thể thì liền lấy mì ra ăn - bởi vì Trường An và Mao Mao đều thích mì, cho nên cảm thấy vô cùng thuận tiện.

Thế nhưng... Trường An nhìn mì sợi đang lăn lộn trong nồi, có phải nên sửa đổi thói quen này rồi hay không? Cứ như vậy ăn hết, về sau đoán chừng cũng không muốn ăn mì nữa...

Vậy dùng cái gì để thay thế? Mì vằn thắn? Sủi cảo? Chuối tiêu? Hay là cứ một tháng thì quay vòng một lần?

...

Trong khi Trường An đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề ăn cái gì, thì cô cũng đã giải quyết xong bữa trưa.

Hôm nay đã lâu như vậy mà Chử Trì Tô vẫn chưa gọi điện thoại tới, hẳn là bận rất nhiều việc... Không biết buổi trưa đã ăn cơm chưa?

Nếu không... Cô làm một ít thức ăn tối rồi tới gặp anh cùng ăn? Dù sao anh cũng nói có thể đến tìm anh ăn cơm cùng mà!

Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Trường An liền tràn đầy động lực, vội vàng rửa bát, về phòng ngủ mở tủ quần áo ra, ngón tay sờ qua một lượt, tỉ mỉ chọn lấy một bộ quần áo, kéo màn lên thay đồ.

Thậm chí đây còn là lần đầu tiên cô chạy vào nhà vệ sinh, cẩn thận trang điểm cho bản thân.

Trường An nhìn người da thịt trắng nõn trong gương, đắc ý tự khen thưởng mình một phen, sau đó cầm túi đi ra ngoài, mua thức ăn!

Bởi vì là buổi chiều, siêu thị không có người nào, Trường An đẩy xe đẩy thảnh thơi đi dạo, thấy cái gì thuận mắt liền cầm lên xem, nếu cảm thấy không quá đắt thì liền cho vào trong xe đẩy, cứ như vậy đi một đường tới khu rau quả.

Đương nhiên rau quả không được tươi mới như buổi sáng, nhưng vẫn còn chấp nhận được. Trường An kiên nhẫn chọn, nhân viên phục vụ nhìn qua là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, lúc này nhìn Trường An, cười cực kỳ hiền lành: "Cô gái trẻ này... Nếu ai mà lấy được về nhà thì đúng là có phúc!"

Trường An bị nói đến mức xẩu hổ, đỏ mặt cười cười, đưa đồ trong tay cho bà ấy: "Phiền bác ạ."

"Việc này thì có phiền gì đâu!" Bác gái hào sảng khoát tay, nói xong thì lưu loát cân đồ rồi dán giá cả lên.

Trường An nhận đồ xong, cười yếu ớt nhẹ nhàng gật đầu với bác gái một cái, rồi mới tiếp tục đẩy xe đẩy đi lên phía trước.

Phía trước là chỗ bán dầu với gạo, Trường An không nhìn nhiều, đẩy xe đi thẳng về phía quầy thu ngân, trả tiền.

***

Về đến nhà thay quần áo, Trường An liền bắp đầu chuẩn bị vào phòng bếp, mặc tạp dề, nhìn dòng nước trong veo chảy qua tay mình, đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt, cực kỳ tốt.

Mang laptop đặt trên bàn cơm, nhìn những nguyên liệu mình mua về, suy nghĩ xem làm món gì, nghĩ xong thì liền lên mạng tra thực đơn, nhìn thực đơn chuẩn bị từng bước từng bước một... Cứ như vậy nấu ăn, chờ đến lúc Trường An cảm thấy sắp đến giờ, thì trời cũng rất nhanh đã sắp tối.

Lấy hộp cơm ra, cẩn thận sắp xếp từng thứ vào, gọi điện thoại cho Mao Mao bảo cô ấy ăn ở ngoài, thay xong quần áo thì liền đến bệnh viện của Chử Trì Tô.

Đến bệnh viện, hỏi y tá trước, quả nhiên Chử Trì Tô vẫn đang rất bận.

Y tá biết Trường An, lúc này nhiệt tình chỉ đường cho cô, nói cho Trường An biết, hiện tại bác sĩ Chử hẳn là vẫn còn ở trong phòng nghiên cứu trên tầng ba.

Trường An nói cảm ơn, đi về hướng y tá chỉ.

Quả nhiên cách rất xa đã nhìn thấy dòng chữ "Phòng nghiên cứu chuyên dụng khoa ngoại", dường như chiếm gần một nửa tầng ba.

Trường An đi tới trước cửa, vừa đưa tay muốn gõ, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nữ.

"Chử Trì Tô... Em thật sự thích anh!"

Trường An: "..."

... Loại tình huống này cô phải làm gì?

Không chờ cô nghĩ xong, bên trong liền truyền đến lời từ chối cực kỳ lạnh lùng, dường như là không để chừa lại đường sống: "Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi, tôi cũng không hy vọng có quá nhiều người làm liên lụy đến mình ngoại trừ bạn gái."

Trường An yên lặng tán thưởng anh trong lòng! Làm tốt lắm!

Cô gái kia sau khi nghe anh nói vậy thì đột nhiên kích động: "Anh đừng lừa em! Người như anh sao có thể có bạn gái!"

Chử Trì Tô lại mở miệng, gióng nói mang theo chút bất đắc dĩ: "Tôi cũng là người, vì sao không thể có? Hơn nữa, tôi cho rằng, tôi không cần thiết phải lừa cô."

"Không thể nào... Nếu như vậy, em thích anh nhiều năm rồi, vì sao đến một cái liếc mắt anh cũng không cho em! Đến một cái liếc cũng không có! Chử Trì Tô! Anh đừng nói với em rằng anh không biết!"

Thích nhiều năm rồi... Trường An ở bên ngoài nghe được thì lòng tràn đầy tính hóng chuyện, trông mong chờ Chử Trì Tô trả lời.

Chử Trì Tô trầm mặc một lúc: "Bởi vì tôi vẫn luôn đợi một người, bây giờ tôi chờ được rồi, đương nhiên là sẽ ở cùng cô ấy. Cô không cần lãng phí thời gian trên người tôi, như vậy không đáng, tôi sẽ không chia tay với bạn gái mình, cũng sẽ không thích người khác. Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi thật sự không thể đồng ý. Chú ý giữ gìn sức khỏe."

Nói xong liền không muốn dây dưa với cô ta nữa, quả quyết nói tạm biệt: "Tạm biệt."

Sau đó Trường An chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, muốn quay người chạy thì đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa phòng nghiên cứu bị khác mở ra từ bên trong.

Chử Trì Tô mở cửa nhìn thấy cô, cũng khẽ giật mình.

Nhất thời hai người đều có chút im lặng.

Vẫn là Trường An phá vỡ cục diện lúng túng trước, giơ tay không cầm đồ lên, quơ quơ về phía anh: "Này..."

Chử Trì Tô: "..."

Vẫn không nhịn được bị bộ dạng ngốc nghếch của cô chọc cười: "Sao em lại tới đây? Ăn cơm chưa?"

Trường An lắc đầu: "Vẫn chưa, em sợ hôm nay anh bận quá, không có thời gian ăn cơm, cho nên liền nấu mấy món mang đến ăn với anh. Chẳng qua..." Trường An gượng cười hai tiếng: "Dường như không tới đúng lúc..."

Nói xong, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, biểu hiện trên mặt thay đổi, chế nhạo nhìn anh híp mắt cười nói: "Lại nói, bác sĩ Chử, số anh đào hoa nhỉ!"

Chử Trì Tô im lặng, bất đắc dĩ trừng cô một cái: "Đây là phản ứng mà một người thân là bạn gái nên có sao?"

Trường An bị anh nói có chút mông lung: "Vậy nên phản ứng như thế nào... Đây là lần đầu tiên của em, em không có kinh nghiệm."

Chử Trì Tô: "... Không phải em viết tiểu thuyết sao? Lúc này nữ chính bình thường sẽ phản ứng như thế nào?"

"Tiểu thuyết của em không có loại tình huống này! Cũng không biết phản ứng như thế nào... Cho nên em vẫn không viết bao giờ. Chẳng qua... Chử Trì Tô, vậy rốt cuộc nên phản ứng như nào? Xông vào? Hét to người đàn ông này là của tôi sao?"

Chử Trì Tô trầm mặc một lúc: "... Anh cũng không biết, chẳng qua, khụ... Anh thích loại phản ứng mà em nói." Sau đó rõ ràng là nín cười.

"..."

Trường An liền trừng anh!

Kết quả liền lơ đãng nhìn người phụ nữ mắt đỏ hồng sau lưng anh - tóc dài tới eo, khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt như mưa, dáng vẻ đáng yêu này... Trường An là phụ nữ mà nhìn còn có chút không đành lòng, thật không biết lúc nãy sao Chử Trì Tô có thể dùng khuôn mặt lạnh lùng để đối xử đây.

Nhất thời Trường An không biết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể lúng túng đứng nguyên tại chỗ... Vừa mới nhìn thấy anh cho nên rất vui vẻ, quên mất là trong phòng vẫn còn có một người.

Chử Trì Tô thấy cô đột nhiên dừng lại, có chút kỳ quái, theo ánh mắt cô nhìn ra sau, hiểu rồi.

Nhìn thấy cô xấu hổ, Chử Trì Tô trực tiếp dắt tay cô: "Đi thôi."

Điều nên nói cũng nói rồi, ở lại dây dưa cũng vô ích.

Trường An gật gật đầu, yên lặng theo phía sau anh, bị anh kéo một đường ra khỏi bệnh viện.

Chờ ra khỏi bệnh viện, Trường An mới hoàn toàn thở dài một hơi. Ngược lại không phải là cô không tin Chử Trì Tô, mà bởi vì quá tin tưởng, cho nên không khỏi có một loại cảm giác tội ác đối với cô gái kia...

Bây giờ chỉ còn lại hai người, cả ngày không gọi điện cũng không gặp mặt, đương nhiên Trường An không còn lòng dạ nào mà quan tâm đến người khác, trên đường đi đều bị anh nắm tay đến mức cười híp cả mắt.

Kết quả hai người vừa lên xe, người nào đó liền bắt đầu không đứng đắn: "Phần thưởng của anh đâu?"

Trường An sững sờ! Xong, quên mất việc này rồi!