Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1087




Bị hỏi vấn đề nhạy cảm này, Đến Anh Thy không khỏi rối bời, lập tức ngồi thẳng lưng, hai tay nắm chặt, giống như học sinh cấp ba yêu sớm bị phụ huynh phát hiện.

Nói không thích, nhưng sự thật cô chưa bao giờ có cảm giác vừa mông lung vừa vui sướng như thế nào, giống như một hòn đá nhỏ bị ném vào hồ nước tạo ra gợn sóng, sau đó chìm vào hồ. Mà người ném đá chính là Tư Hải Minh.

Thực tế không cần Đế Anh Thy nói, Đế Hạo Thiên cũng đã nhận ra. Trước khi thôi miên sâu, Đế Anh Thy không thích Tư Hải Minh, chỉ muốn trốn thoát. Bây giờ quên hết mọi chuyện, cô lại bị Tư Hải Minh thu hút, khiến anh vô cùng táo bạo.

Tuy nhiên Đế Hạo Thiên cũng không lo mọi chuyện sẽ diễn ra theo ý muốn của của Tư Hải Minh, rơi vào cạm bẫy không thể tự kiềm chế. Có thể nói Đế Anh Thy bây giờ chỉ là một giấc mơ của Tư Hải Minh mà thôi. Tỉnh mộng, cái gì cũng không còn.

“Anh hai, nếu em nói thích… Thích Tư Hải Minh, anh có giận không?” Đế Anh Thy cẩn thận hỏi.

“Anh nói giận thì em sẽ không đi theo cậu ta sao?” Đế Hạo Thiên hỏi.

Để Anh Thy chần chờ một chút, khẽ gật đầu: “Vâng.”

Trái tim cứng rằng của Đế Hạo Thiên bỗng chốc mềm mại. Anh yêu thương xoa đầu cô, mái tóc đen óng càng làm tôn lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Sau đó Đế Hạo Thiên lại nói một câu lệch khỏi quỹ đạo ban đầu: “Em muốn làm gì thì làm, anh hai sẽ không ngăn cản em.”

Đế Anh Thy kinh ngạc nhìn anh. “Sao lại giật mình như thế? Anh hai là loại người vô tình lắm sao?” Đế Hạo Thiên bật cười, xoa mái tóc cô rối bời.

Đế Anh Thy mỉm cười, lắc đầu nói: “Các anh là người thân nhất của em trên thế giới này, cho dù em thích, nhưng các anh không đồng ý thì em cũng sẽ bỏ qua.”

Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Để Hạo Thiên cảm thấy rất áp lực. Anh muốn liều lĩnh dẫn cô rời đi, khiến cô không bị tổn thương vì tình yêu. Bởi vì cứ tiếp tục phát triển theo xu thế này thì sẽ không ai có thể khống chế.

Nhưng nếu thật sự dẫn cô rời đi, cô lại ở trên đảo Trân Châu buồn bã không vui thì ba người anh lại không muốn. Có lẽ nên dứt khoát, đau dài không bằng đau ngắn. “Anh hai sẽ ở lại đây cùng em. Chơi đủ rồi, chúng ta lại cùng nhau về đảo Trân Châu.” Đế Hạo Thiên nói.

Đế Anh Thy không hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng.”

Xe vững vàng chạy trên đường, bầu không khí trong xe yên tĩnh hòa thuận. Cảm giác áp lực vừa rồi tan biến, Để Anh Thy tựa đầu vào cửa kính im lặng một lát, chợt hỏi: “Anh hai, anh với Chương Vĩ rất thân nhau hả?”

Đế Hạo Thiên rớt di động, còn chưa chạm đất thì đã bị vớt lên: “Không thân.”

“Nhưng vừa rồi trong quán bar, anh còn đè lên người anh ấy. Anh hai, như thế là không được đâu.”

Đế Hạo Thiên chỉ muốn nhảy xuống xe.

Xe dừng lại trước cổng biệt thự Minh Uyển. Đế Anh Thy xuống xe, quay đầu lại thấy chiếc Rolls-Royce chạy vào nhà, cô đương nhiên biết đó là xe của ai. Đế Hạo Thiên kéo tay em gái: “Về phòng ngủ.”

Đế Anh Thy không dám cãi lời, cùng anh hai lên lầu, thậm chí bị anh hai đẩy vào phòng: “Ngủ sớm một chút.” “Vâng..”

Cửa phòng đóng lại, Đế Anh Thy bất đắc dĩ thở dài. Lúc trên xe anh hai còn bảo cô muốn làm gì thì làm, vừa thấy Tư Hải Minh xuất hiện, anh ấy lại thay đổi sắc mặt, trở mặt còn nhanh hơn cả người yêu cũ.

Đế Anh Thy nhún vai, xoay người vào phòng tắm tắm rửa. Váy dài bằng lụa được cởi ra, cô đứng dưới vòng hoa sen, dáng người thướt tha gợi cảm, làn da vô cùng mịn màng.

Hình xăm màu đen nơi xương cụt giống như vết mực trên giấy trắng. Để Anh Thy ngẩn người suy nghĩ Tư Hải Minh đã về, anh ấy đang làm gì nhỉ? Có phải cũng đã về phòng không?

Các anh của cô ngăn cản như vậy, anh ấy còn muốn tiếp tục sao? Thật sự sẽ bất chấp tất cả sao? Hôm nay anh ấy còn kêu cô làm bạn gái cơ mà…

Cô chạm lên đôi môi mềm mại, dường như hơi ấm vẫn còn đó. Thực tế cô rất hy vọng các anh có thể đồng ý, nhưng hình như các anh rất không thích Tư Hải Minh, tại sao lại như thế? Họ thích cả sáu đứa bé cơ mà? Để Anh Thy hơi phiền muộn, có lẽ là các anh luyến tiếc cô gả chồng…

Tắm rửa xong, Đế Anh Thy lên giường, nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Đến gần nửa đêm, một bóng đen từ lan can phòng bên cạnh nhảy qua, bước chân nhẹ nhàng gần như không có tiếng động đi vào phòng ngủ, đến bên cạnh giường. Bóng người yểu điệu nằm trên giường, cánh tay lộ bên ngoài trắng nõn như ngọc, khiến người ta không thể dời mắt. Bóng đen lại gần, ngồi xuống bên giường, cầm bàn tay mềm mại, mười ngón đan vào nhau.

Tư Hải Minh nhìn gương mặt ngủ say của cô, dường như được bao phủ một quầng sáng mông lung, điềm tĩnh thanh thuần, mà anh lại muốn phá hủy sự điềm tĩnh đó. Anh dời mắt nhìn đôi môi đỏ au, không cần chạm vào cũng biết nó mềm mại, thơm tho, ngọt ngào cỡ nào.

Anh từng hôn nó vô số lần, càng ngày càng say mê, còn muốn nhiều hơn nữa. Tư Hải Minh không nhịn được chạm lên môi cô vuốt ve.

Đế Anh Thy đang ngủ say sưa, thậm chí nằm mơ thấy mình đang ăn một bữa tiệc lớn. Ăn được một lát, cô bỗng cảm thấy đồ ăn trong miệng nhúc nhích, khiến ý thức của cô càng ngày càng rõ ràng.

Khi cô mờ mịt mở mắt ra, bóng đen trước giường khiến cô giật mình, lúc này mới phát hiện không phải mình đang ăn tiệc mà là ngón tay của Tư Hải Minh. Cô ngây người không biết nên phản ứng như thế nào.

Người này đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, chạy qua phòng cô làm gì? Thò tay vô miệng cô chơi sao? “Em..” Đến Anh Thy đỏ mặt, rút ngón tay anh ra: “Anh… Anh làm vậy! Kỳ cục quá…”

Hơi thở Tư Hải Minh nặng nhọc, nhoài lên hôn đôi môi bị anh chà đạp đỏ au.

“Um.” Nụ hôn bất ngờ khiến Đế Anh Thy run lên, hơi thở rối loạn. Tư Hải Minh mặc áo ngủ, dường như ôm cô cách một lớp chăn khiến anh không thỏa mãn, xốc chăn lên muốn chen vào.

“Um… Anh…” Đế Anh Thy còn chưa nói được gì thì đã bị anh ôm chặt, đôi môi dây dưa sâu hơn. Đế Anh Thy cảm thấy người này sắp nuốt chửng mình. Lúc sắp tắt thở, Tư Hải Minh mới hơi rút lui, hô hấp rối loạn nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen như mực: “Anh Thy…” Giọng nói khàn khàn quyến rũ, lại run rẩy vì kìm nén đến cực hạn.

Tiếng thở dốc của anh khiến Đế Anh Thy đỏ mặt, đầu óc mơ màng: “Anh… Sao anh lại đến đây?”

“Tôi nhớ em, không ngủ được.” Tư Hải Minh si mê nhìn gương mặt đỏ ửng và đôi mắt ngập nước của cô, dã thú trong lòng bị kìm nén, thân thể như sắp nổ tung.

“Anh…” Đế Anh Thy ngượng ngùng nhắm mắt. Cô không dám nhìn anh thêm giây phút nào nữa, thân thể mềm nhũn, đầu óc nóng lên, cảm thấy mình không phải đang nằm trên giường mà nằm bên cạnh dung nham, sắp tan chảy.

Chỉ nhắm mắt lại thì mới có thể nói chuyện: “Anh… Anh muốn làm gì? Không thể…”