Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 101: Lục tổng bảo cô đến phòng làm việc một chuyến




Không thể không nói, công ty của Lục Hạo Thành có thể nổi lên trong vòng ba năm trở thành công ty đứng đầu trên thị trường ở Giang Thị, mỗi một phân đoạn, cách dùng người, tài liệu, đều được nghiêm khắc lựa chọn rất tốt!

Hiệu quả làm việc cũng rất cao, có thể làm việc một công ty như vậy thì sẽ thoải mái rất nhiều.

Chắc chắn xong bảng màu, Lam Hân lại dùng điện thoại vỗ vào bảng màu.

Đây là vì đảm bảo cho hậu kỳ.

Viên Viên nhìn thấy phong cách làm việc của Lam Hân, quả thật là làm việc cẩn thận!

Lam Hân không chỉ cẩn thận, mà càng vì để không bị người khác hãm hại.

Từ sau khi bước vào công ty, cô đã chịu không ít khổ cực.

Người ta đều nói một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!

Lam Hân đã từng chịu thiệt thòi, nên không thể không kỹ tính hơn, có lẽ một phần là do thói quen cân thận dè dặt lúc nhỏ của cô, mà thật sự cũng chẳng có gì là không tốt cả!

Bởi vì theo đuổi nội tâm, kiên trì với cách sống mà bản thân thích, nên cô rất ít khi quan tâm đến dư luận của người khác, trong cuộc sống hiện thực vốn rất cần dũng khí và nghị lực phi phàm như vậy.

Thay vì suốt ngày đi gây oán, suốt ngày mơ mộng, chi bằng bản thân ra tay hành động, kiên trì đi làm chuyện mà bản thân nhiệt huyết yêu thích.

Thiết kế thời trang, là nhiệt huyết cả đời của cô. Vừa đến năm giờ, Lam Hân liền chuẩn bị tan ca.

Cô và Viên Viên cùng nhau rời khỏi văn phòng làm việc, thì nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu đi đến.

Một tay anh ta bỏ vào trong túi quần, sắc đẹp hoàn mỹ, hàng lông mày kiếm giãn ra, ánh mắt mang nét cười nho nhã hướng về phía Lam Hân, "gíam đốc Lam, Lục tổng bảo cô đến phòng làm việc một chuyến." Giọng nói không vội không gấp, trầm giọng mà mang theo chút thì thầm.

Viên Viên ở bên cạnh vừa nghe thấy, thì liền lộ ra ánh mắt đố kị.

Tan làm tìm Lam Hân qua đó, không thể là việc công được.

Ánh mắt của Lam Hân nhẹ nhàng nhìn vào Âu Cảnh Nghiêu, trong lòng lại nghĩ đến mục đích mà Lục Hạo Thành tìm mình.

Cô nhìn vào Âu Cảnh Nghiêu, cười rồi gật gật đầu, sau đó dưới ánh mắt đố kị của Viên Viên, bước đi một cách nho nhã với đôi giày cao gót cao tám phân đến phòng làm việc của tổng tài.

"Cộc cộc!" Lam Hân gõ cửa.

Vào đi!" Giọng nói của Lục Hạo Thành không chút dao động.

Nhưng Lam Hân lại giật mình, cô hít thở sâu, đẩy của, bước nhẹ nhàng từ từ vào trong.

Lúc này Lục Hạo Thành đang ngồi viết chữ, thần sắc nghiêm túc đến nỗi thu hút người khác, động tác thì lại nho nhã lưu loát.

Ánh hoàng hôn rọi vào từ hướng cửa sổ, phủ một lớp nắng vàng nhẹ lên người anh, khiến cả con người anh như có sự tồn tại của thần đế.

Anh nhẹ nhàng cúi đầu, đường nét đẹp đẽ tuấn diễm sắc nét như một con dao sắc bén, góc cạnh rõ ràng hiện ra sự lạnh lùng khiến người ta không thể cưỡng lại được mà muốn tiến lại gần anh.

Nhường như cảm nhận được ánh mắt của Lam Hân, anh liền ngẩng đầu nhìn, trong khoảnh khắc bỗng bắt gặp được sự ngạc nhiên và ánh mắt không kịp thu hồi lại của cô.

Khóe miệng của anh dần dần nhếch lên, lộ ra nụ cười quỷ dị, nhưng cũng mang theo chút ấm áp: "Lam Lam, ngồi đi!"

Hai tiếng Lam Lam đó, khiến cho thần sắc của Lam Hân dần có chút giận hờn.

Bây giờ đang ở trong công ty, với lại, bọn họ cũng chẳng thân thiết gì mấy, tại sao anh lại gọi cô như vậy chứ?

Lục Hạo Thành chẳng quan tâm đến việc Lam Hân đang tức giận, trong lòng lại tuyên bố một cách bá đạo.

Lam Lam, nếu như thật sự là em, thì em chính là người của Lục Hạo Thành tôi đây, ai cũng đừng hòng cướp, Lục Hạo Thành tôi chính là bá đạo như vậy đấy.

Tiếp xúc với Lam Hân vài hôm, người phụ nữ này vô tình đã xông vào và chiếm lấy trái tim anh mất rồi.

Lam Hân lúc này không nói gì cả, cô đi đến bên ghế số fa làm bằng da thật và ngồi xuống, yên lặng ngồi chờ Lục Hạo Thành xử lý xong công việc.

Lục Hạo Thành đưa mắt nhìn cô một lượt, mỉm cười, động tác tay lúc này nhanh lên rất nhiều.

Năm phút sau, động tác của Lục Hạo Thành nho nhã đóng lại công văn.

Anh ngẩng đầu đưa mắt nhìn Lam Hân, nhìn thấy cô ngoan ngoãn, lại thấy thiếu đi một phần yên lặng và đôi phần điềm tĩnh của ngày thường.