Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1175: 1175: Chương 1176






Tần Ninh Trăn mang vẻ mặt trào phúng lắc lắc đầu.

Lam Tử Tuấn cũng chỉ lạnh lùng cong khóe môi, không nói gì.

Bà ta thế mà lại bị bồi rồi trước máy lời của một thằng nhãi con, mà còn thiếu chút nữa tin tưởng lời của một đứa trẻ, chuyện này chỉ có thể là do Lục Hạo Thành làm.

Lam Tử Tuần không thèm để ý với bà ta, mang theo em trai em gái rời đi.

Mà Lam Tử Kỳ lại xoay người nhìn qua Cố An An, nói: “
Đại tiểu thư nhà họ Có, cô phải đợi tôi lớn lên nhé, tôi mà lớn lên thì sẽ từ từ báo thù.”
Nói xong, còn hướng về phía Cố An An làm một cái mặt xấu.


Cố An An vừa nghe lời này của cô bé, cảm giác trên mặt một trận nóng bừng, bị một đứa trẻ nói như vậy, khiến cho cô ta có cảm giác bị nhục nhã đến xấu hồ.

“Con nhóc thôi, mày muốn trả thù như thế nào?Ta và mày.

có thù oán gì sao?”
Cố An An nhịn không được hỏi, giờ phút này không còn chút dáng vẻ dịu dàng động lòng người trước đó nữa.

Cô ta tỏ vẻ mặt cao quý, hơi hơi ngửa đầu, ánh mắt đầy khinh miệt, bước trên đôi giày cao gót cao 8 phân, nện xuống từng bước đến gần Lam Tử Tuấn và Lam Tử Kỳ.

Lam Tử Kỳ cũng xoay người lại đối mặt với cô ta, đôi môi hồng nở nụ cười đầy châm chọc còn hơn cả Cố An An.

“Cố An An, những gì cô đã làm với mẹ tôi, tôi vẫn luôn ghi nhớ rõ cả đấy.

Đều nói tiểu thư nhà thế gia, quý tộc là những người phụ nữ đoan trang từ trong ra ngoài, từ trong cốt cách, nhưng cô là loại người thế nào?
Vừa xấu xí lại không có nội hàm, tâm hồn sao có thể vừa xấu xa và bản thỉu đến vậy chứ?”
Lam Tử Kỳ cười cười nói nói như vậy, nhưng vẻ tươi cười không có một tia độ ấm.

Mặc dù nội tâm Cố An An rất mạnh mẽ, nhưng bị một đứa nhỏ như vậy chỉ thẳng vào mũi mình mà mắng, cô ta bình thường có được dạy dỗ thế nào, giờ phút này cũng không có cách nào bình tĩnh nỗi.


Nếm trải đủ trăm vị tạp trần của cuộc đời, thì mới hiểu rõ những lạnh lẽo cùng ám áp của thế gian này, cô ta hiểu được điểm này rõ hơn bắt cứ ai hết.

Tâm hồn cô ta thật bẩn thỉu, ánh mắt của một đứa trẻ lại có thể cay độc đến vậy, nói toạc hết ra.

.

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Đúng vậy, cô ta ác độc, cô ta mỗi ngày đều hy vọng Cô Ức Lam đã chết, bản thân có được tài sản nhà họ Cố, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, cô ta đều cầu nguyện một lần.

“Mày, mày nói lại một lần nữa xem.”
Giọng Cố An An có chút run rẩy, cho dù đáy lòng cô ta thừa nhận, ngoài miệng cũng sẽ không thừa nhận.

Lam Tử Kỳ hơi nhíu mi, khóe môi cong lên, ý cười xấu xa không có độ ấm, “Cố An An, lặp lại lần nữa cô cũng nghe không hiểu, tính tình của tôi phụ thuộc vào người khác mà hình thành, cô là hạng người gì, tôi sẽ dùng thái độ đó với cô, bán đứng cả linh hồn của chính mình cùng nguyên tắc cũng không có gì là xáu hổ, xấu hồ chính ra đã bán rồi còn không được giá tốt, Tất nhiên rồi, ông trời cũng rất công băng.”
Sao Một cảm giác nhục nhã chưa từng có lan tràn khắp toàn thân, Cố An An giận đế đỏ mắt, “Quả nhiên là con gái do đồ tiện nhân Lam Hân kia dạy dỗ ra, đúng là loại vô giáo dục, nhìn xem cô ta đã dạy dỗ ra những đứa nhỏ thế nào, một đám đều giống như lũ rác rưởi, đi ra đâu cũng ra mặt làm mắt mặt cô ta, chúng mày làm mất mặt Lam Hân như vậy, mẹ chúng mày có biết không?”
Cố An An nói chuyện không hè lựa lời, ở trong mắt cô ta Lam Hân đã từng có quá khứ như vậy, vĩnh viễn luôn thua kém một bậc, cho dù là gả cho Lục Hạo Thành, cũng không hề cao quý hơn chút nào.


Tần Ninh Trăn vừa nghe lời này, chỉ cảm thấy Cố An An mắng quá đúng.

Người phụ nữ Lam Hân kia đúng là khó ưa, ngay cả máy đứa con của cô ta cũng khó đối phó như vậy, cái gì mà ông trời rất công bằng?
Ha ha.

…! Nực cười, bà ta lại chưa từng cảm thấy ông trời có công bằng chỗ nào.

Lam Tử Kỳ không giận mà còn cười, “Cô mắng ai là đồ tiện nhân vậy?
Rác rưởi cũng cần phải theo tiêu chuẩn của cô mà phân loại đấy, tuy rằng cô cả người toàn mặc đồ cao cấp, nhưng vẫn không che dấu nổi được cái mùi thối rữa kinh tởm của bản thân, cô hẳn là loại rác không thẻ tái chế nhỉ..