Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1196: 1196: Chương 1197






Lục Hạo Thành nháy mắt giật mình đứng ngốc ở tại chỗ, toàn thân tê dại, mặc kệ là món quà gì bây giờ đều không thể so sánh với khoảnh khắc này được, Lam Lam không chuẩn bị quà cho anh, nhưng nụ hôn này, còn hơn tắt cả.

Cách đó không xa Mộ Thanh và Dịch Thiên Kỳ: “…….

m Dịch Thiên Kỳ ngạc nhiên nói: “Thanh Thanh, con trai bà đã dạy hư con gái tôi rôi.”
Mộ Thanh oán trách nhìn thoáng qua chồng mình “Kia cũng là con gái của tôi.”
Dịch Thiên Kỳ: “……..

” Ông thấp giọng nói: “Thanh Thanh, tôi uống có chút nhiều, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi!”
Trong giọng ông có chút trầm đục mơ hồ.

Mặt Mộ Thanh có chút nóng lên, dặn dò máy đứa nhỏ, bữa tiệc cũng đến hồi kết rồi, nói bọn họ sẽ trở về nghỉ ngơi, lúc này mới cùng Dịch Thiên Kỳ trở về phòng.

Mà Lục Hạo Thành là nhân vật chính ngày hôm nay, cũng nháy mắt trở thành mục tiêu của tất cả mọi người, mỗi người đều quết bánh ngọt trên mặt anh thì bữa tiệc sinh nhật mới coi như hoàn thành.

Lục Hạo Thành cũng vì muốn để mọi người cao hứng, cũng không có tránh né.


Nếu bình thường cùng Lục Hạo Thành có hận thù gì, thì đây tuyệt đối là một cơ hội tốt nhất để báo thù rửa hồn 25 Đêm dài yên tĩnh, tất cả mọi người chơi đến mệt mỏi, Lam Hân gọi lái xe thuê cho đám người Âu Cảnh Nghiêu.

Lại chăm sóc cho ba đứa nhỏ đi ngủ, Lục Tư Tư cùng Nghiên Nghiên cũng uống có chút quá chén, đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhóm đầu bếp cũng đã rời đi, buổi sáng cô sẽ thuê người dọn dẹp theo giờ đến, họ cũng rất nhanh chóng dọn dẹp lại phòng khách sạch sẽ như cũ rồi rời đi.

Lam Hân nhìn thấy phòng khách đã khôi phục trạng thái im lặng như cũ, giống như bữa tiệc tưng bừng tối qua chưa từng diễn ra vậy.

Cô liếc mắt về phía cửa phòng đóng chặt của Tràm Giai Kỳ, buổi tối hôm nay Giai Kỳ không có trở về, không biết cha mẹ, anh hai cùng bà nội cùng đi qua nhà Giai Kỳ, bàn bạc thế nào rồi?
Đêm nay cũng không thời gian hỏi, chỉ có thể đợi đến sáng mai gọi một cuộc điện thoại cho anh hai hoặc là Giai Kỳ.

“Lam Lam.”
Lục Hạo Thành ngồi nhìn quà tặng từ đám bạn bè thân thiết, sau khi tắm rửa đã đi xuống tìm đến Lam Hân, bữa tiệc sinh nhật đơn giản và âm áp thê này khiên anh vô cùng sảng khoái.

Lam Hân nâng mắt cười nhẹ với anh, đi về phía ông xã nhà mình.

“Chúng ta đi lên trước đi.”

Lục Hạo Thành nắm lấy tay cô, có chút lạnh như băng, anh nắm chặt hơn, thấp giọng hỏi: “Lam Lam, mệt mỏi rồi.”
Lam Hân khẽ lắc đầu, “Em hiện tại là đối tượng cần được bảo vệ nhát trong nhà, chuyện gì mọi người cũng không để em đụng vào, em không thấy mệt mỏi chút nào cả.”
Lục Hạo Thành giang tay ôm lấy cô, khóe mắt đuôi lông mày đều nhộn nhạo ý cười: “Lam Lam, nhiệm vụ chính hiện tại của em là yên tâm sinh con, mẹ tròn con vuông, ngày mai anh sẽ cùng em đi đến bệnh viện khám thai.”
Lam Hân gật gật đầu, “Vâng! Cũng là lúc nên đi kiểm tra rồi.”
Hai người cùng trở lại phòng, Lam Hân đi tắm rửa, Lục Hạo Thành ngồi chờ cô đi ra.

“AjI”
Lục Hạo Thành thở dài một hơi, không có được món quà từ Lam Lam như mong đợi, anh cũng có chút mất mát.

Tuy nhiên, nghĩ đến nụ hôn chủ động trước đó của cô, anh lại cảm thấy có quà hay không cũng không quan trọng.

Sau khi Lam Hân tắm rửa đi ra, cô mặc áo khoác tăm, sau đó xoay người và đi đến tủ quần áo.

Lục Hạo Thành muốn gọi cô lại, thấy cô mở tủ quần áo ra, lại không lên tiếng nữa.

Lam Hân mở ngăn kéo thấy ra một chiếc hộp mạ vàng lộng lẫy, môi cô từ từ hiện lên ý cười.

Cầm lấy chiếc hộp, cô xoay người đi về phía Lục Hạo Thành.

Ánh mắt sắc bén của Lục Hạo Thành nhìn tháy chiếc hộp trong tay cô, trong lòng lập tức căng thẳng.

Đây chẳng lẽ là quà sinh nhật của anh sao?.