Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1210: 1210: Chương 1211






Bà nội Cố nở nụ Cười sâu xa nhìn đối phương “Nhìn thấy con nói ra máy lời trái với lòng như vậy, sao ta lại cảm thấy con làm hơi quá rôi nhỉ?
Đáy lòng chắc.

hẳn khó chịu lắm nhỉ, khó chịu là được rồi, con người thì phải biết thông cảm cho người khác, tôn trọng tất cả mọi người.”
Bà nội Cô cười với vẻ mặt thích thú nhìn sang, vẻ mặt hả hê kia lại khiến Lâm Mộng Nghỉ tức giận như thiêu đốt, đáy mắt lại nhẫn nhịn để cơn tức không tràn ra ngoài.

“Mẹ me… Sao mẹ lại như thé, đây….

Đây là lời nói chân thành, sao lại là lời trái với lòng chứ?”
Lâm Mộng Nghỉ nói cũng lắp bắp, còn ỞỎ.


trước mặt con dâu tương lai nữa, thật xấu hỗ.

Tràm Giai Kỳ nghe qua nghe lại,, cuối cùng đã biệt chuyện gì xảy ra Cô nói: “Bà nội, Cố phu nhân, không cần như vậy.”
Cô trong khoảng thời gian này tự mình kiếm tiên, cũng tích góp được một ít, chính mình kiếm tiền thì sau đó mới hiểu được, mặc kệ bản thân có bao nhiêu tốt đẹp cũng phải chăm chỉ nỗ lực là chính mình, sắc đẹp cùng tiền tài, rồi cũng biến mắt, nhưng những kỹ năng cô đã học được, thì Suốt đời vân luôn còn đó.

Bà nội có từ ái cười nói: “Giai Kỳ, sao có thể không cần, đây chính là vì trước kia cháu đã chịu nhiêu thiệt thòi, hơn nữa, gọi là phu nhân gì chứ, cháu cùng Ức Lâm đã sắp đi lĩnh chứng rôi, sau này phải gọi là Hắc 9 Trầm Giai Kỳ mỉm cười, không nói gì.

.

Truyện Võng Du
Ít nhất bây giờ cô cũng chưa thể thốt ra được “Ea Cố An An đập đôi đũa xuống bàn vẻ mặt âm trầm.

Mọi người bị bất thình lình bị âm thanh này làm hoảng sợ, ánh mắt không tự chủ được nhìn qua Cố An An.

“Cố An An, cô bực tức cái gì vậy?”
Bà nội Cố vẻ mặt tức giận nhìn thấy cô.


Cố An An cũng phát hiện bản thân mình thất thố, cô ta tháp giọng nói: “Bà nội, cháu không có, chỉ là nhật thời cháu không cầm chắc đũa mà thôi.”
“Không có cằm chắc? Hừ, mượn cái cớ cũng tôt thật đầy.”
Bà nội Cố lạnh lùng trừng mắt liếc cô ta một cái, Cố An An rõ ràng là ghen tị không kìm lòng được.

Kể từ khi phát hiện ra bản chất thật của cô ta, hằng năm bà nội Cố đều không cho cô ta tiền mừng tuổi nữa, không phải bởi vì bà keo kiệt, cũng không phải bởi vì bà cảm thấy cô ta không phải cháu gái ruột mình, cùng với cô ta ở chung nhà mười mây năm, bà vẫn có chút cảm tình Nhưng những chuyện Có An An làm đều khiên bà vô cùng thất vọng, nên bà mới hoàn toàn từ bỏ cô ta.

Có rất nhiều đứa nhỏ được nhận nuôi, như ng.

rất nhiều đứa nhỏ đều biết được phải cảm ơn, biết được cần hiệu kính cha mẹ, môi người đêu biết yêu thương mái âm mới của mình, nhưng người phụ nữ này, từ trước đến nay chỉ biệt nghĩ cho bản thân mình, vô cùng ích kỷ.

Cho dù là như thế, bà vẫn không đuổi cô ta đi, bởi vì những thứ cô ta hiện đang có, nều đột nhiên đuổi cô ta đi sẽ để lại bóng ma quá lớn trong cuộc đời cô ta, cho dù lòng dạ bà có sắt đá đến đâu, cũng không muôn tôn thương người khác.

Có An An gắt gao cắn chặt răng, cô ta liếc mắt về phía bà nội Cố, con ngươi lóe lên ánh sáng “Bà nội, cha mẹ, anh cả, anh hai, con ăn no rôi, con vê phòng trước.”

Nếu còn tiếp tục ở lại, cô ta không biết bản thân sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.

Dựa vào cái gì mà Trầm Giai Kỳ không cần làm gì cả, mà đã có khoản tiền lớn như vậy, còn cô ta mưu tính nhiều năm qua, cái gì cũng không có.

Lâm Mộng Nghi nhìn cô ta đầy, bắt mãn, “Đúng rôi, An An, hôm trước ta thấy con cùng Bùi Dao Tinh đến công ty, cũng không phải đi đi làm ở đó, hai người đi qua có Việc gì sao?”
Cố An An vừa nghe lời này, cảm thầy giật mình, miễn cưỡng cười đùa nói: “Mẹ, con và cô giáo tình cờ đi ngang qua tập đoàn Cố Thị, cô giáo đột nhiên muôn đi thăm một chút, cũng không đi qua văn phòng chào mẹ.”
Ánh mắt Cố Ức Lâm lại nặng nề nhìn thoáng qua cô ta, Bùi Dao Tỉnh mượn danh thu mua cô phần công ty, anh nhất định sẽ mau chóng điêu tra được “Ừ!” Này lại nói tiếp, nhà của chúng ta cũng chưa có dịp mời người ta ăn một bữa cơm người ta đã nhìn trúng con, chúng ta cũng rât cảm kích, con thử đánh tiêng với cô Bùi trước, hỏi xem khi nào người ta có thời gian.

Ta và cha con sẽ mời bà ấy ăn một bữa cơm, cũng muốn cám ơn người ta tử tế mới phải.”.