Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 600




Chương 600 Tắt cả đều nghe anh

“Lam Lam, anh chuẩn bị ngay đây.”Giọng nói ngái ngủ đầy từ tính.

Đêm qua, ngủ rất ngon, chỉ cần có cô bên cạnh, ác mộng đã theo anh mười mấy năm cũng không xuất hiện nữa.Cảm giác ngủ ngon đến khi tự thức dậy thật thoải mái.

“Lam Lam, ngủ ngon không?”

Lục Hạo Thành cười hỏi, xuống giường đi rửa mặt.

“Không tồi!”

Lam Hân cười nói, cô mệt chết đi được, cũng nhanh chóng đi vào giác ngủ .

Giờ phút này cô mới phát hiện, đối với anh, cô không hè có phòng bị.

Đó là một loại tin tưởng từ tận đáy lòng, néu không cô sẽ không ngủ sâu như vậy.

Lục Hạo Thành liếc cô một cái, trong lòng cảm thấy có lỗi, tối hôm qua vốn muốn nói cho cô biết chuyện bảy năm trước, nhưng cảm giác đêm qua quá tốt đẹp, anh không muốn tàn nhẫn tiết lộ sự thật. Cần có thời gian để cô chấp nhận anh của bây giờ, và cần thời gian để chấp nhận anh của bảy năm trước..

Đột nhiên cảm thấy con đường theo đuổi vợ của anh còn dài vô tận Sau khi Lục Hạo Thành chuẩn bị xong, nhân viên khách sạn đã mang đồ ăn sáng tới, Lục Hạo Thành bước ra nhận, lại phân phó quản lý, khách sạn đóng cửa thêm hai ngày.

Trong khoảng thời gian này, anh cảm thấy ngày tháng thật thoải mái và ấm áp, mọi lo lắng trong lòng hoàn toàn được chữa lành, chờ đợi bấy lâu và cảm giác trống trải cũng không còn nữa.

Anh đầy xe ăn đi vào, Lam Hân đang thu dọn đồ đạc.

Lục Hạo Thành nhìn cô, cười cười: “Lam Lam, lại đây ăn sáng đi, không cần phải dọn đồ, đêm nay cùng đêm mai, chúng ta vẫn ở đây.

Nhưng hôm nay có một buổi tiệc tối, em sẽ là người đồng hành của anh.”

Lam Hân thu tay, ngước mặt lên nhìn anh: “Lục Hạo Thành, anh ở đến nghiện rồi à.

Không phải, mấy ngày này cũng sẽ không buôn bán chứ?”

Rất nhiều khoản 1 triệu không cánh mà bay, cô ngẫm lại liền cảm giác đau lòng, chưa từng nghèo khó sao có thể hiểu được cảm giác này.

Lục Hạo Thành , anh là đồ ăn chơi trác táng.

Lục Hạo Thành cười gật đầu, đem đồ ăn đặt lên bàn tai LAN»? 3 “Hừm! ! Có tiền thì thích tùy hứng!

“Hai người ở chung một phòng, trừ chính mình ra thì không ai có thể vào đây. Vẫn nên mở cửa kinh doanh đi, nếu không em sẽ cảm tháy bát an.”

Lục Hạo Thành cười hỏi: “Nhóc con, đây là em tiếc tiền à , có xem qua số dư trên thẻ ngân hàng mà cha và mẹ em đưa chưa, bên trong có bao nhiêu tiền?”

Lam Hân đặt đồ trong tay xuống rồi đi qua ngồi vào bàn: “Em cũng không biết, dù sao trong thẻ em chỉ còn hai tháng tiền lương, còn phải trả học phí cho ba anh em Tiểu Tuấn nữa đầy.”

Mua nhà xong, cô đã cạn kiệt tài chính, giờ còn đang dùng vào tiền thưởng của con gái vẽ tranh, cô luôn cảm thấy áy náy.

Có biết bao nhiêu khoản phải lo, cũng không thể quên thanh toán chỉ phí sinh hoạt.

Cô còn đang chờ lương tháng này đây.

Lam Hân nói xong, cúi đầu ăn cơm.

Lục Hạo Thành bắt lực nhìn cô, về phương diện tài chính, cô rất rõ ràng, không nợ ân huệ của người khác.

Tủ quần áo của một số cô gái đều đầy ắp, trong tủ của cô lại chỉ có những kiểu thời trang của mùa, do cô tự may.

Cô gái này, bị cuộc sống bức ép, năng lực sinh tồn rất mạnh mẽ !”Lam Lam, học phí của ba anh em Tiểu Tuần em không cần lo lắng.”

Lam Hân nâng mắt nhìn anh, cô không lo lắng mới là lạ, trường học quý tộc như vậy, thật sự đất đỏ, một đứa nhỏ còn gặp khó khăn.

Cô có ba đứa, muốn khóc rồi đây “Không cần, em có thể tự giải quyết.”Lam Hân lập tức từ chối.

Còn có thù lao quảng cáo của Nhiên Nhiên nữa mà.

Đối với số tiền nhà họ Cố đưa cho, bởi vì không phải tiền mình tự kiếm, cô sớm đã quên bẵng lên chín tầng mây.

Sắc mặt Lục Hạo Thành nháy mắt âm trầm, cô và anh, nhất định phải phân rõ ràng như vậy sao?

Anh không thèm nói gì mà tập trung ăn cháo, nhưng càng ăn càng thấy không có khẩu vị.

Lam Hân cảm giác được tâm trạng anh thay đổi, nhìn anh đang chọc chọc bát cháo, lại không ăn một thìa, cô lén lút nhìn qua, biết anh đang suy nghĩ cái gì, thật ra cô đã thiếu nợ người đàn ông này rất nhiều rồi, không muốn làm anh KHỎE. cô: “Lục Hạo Thành, anh đừng như vậy. …. .

Lục Hạo Thành ngắt lời cô, “Lam Lam, anh chưa bao giờ coi em là người ngoài, từ nhỏ đến giờ anh đều độc đoán cho rằng em là của anh.”

Lời này, Lục Hạo Thành nói vô cùng bá đạo, đôi mắt đen kia không hề che giấu tính chiếm hữu của mình.

Lam Hân nghe được sửng sốt, nghĩ như cách nói, cô là của anh , anh cũng là của cô, hợp pháp giữ lầy?

Đáy lòng Lam Hân có chút xao động! Cô đập đầu cũng không nghĩ sẽ có ngày mình bỗng nhiên trở thành tỷ phú.

” “Nhưng lòng em vẫn không chịu đón nhận Lục Hạo Thành ủ rũ buông thìa, ăn không nồi nữa rồi.

Lam Hân vừa thấy thì vô cùng bát lực, cô đúng là điên rồi, mới sáng sớm nói với anh mắy cái này làm gì?

Tối hôm qua đã hạ quyết tâm, sao sau một đêm đã quên mắt rồi?

TẤN tr vậy, Lục Hạo Thành, em đều nghe lời anh, nhanh ăn đi!”

Chưa thấy ai có thể không ăn mà sống , Kỳ Kỳ nhà cô, trời đất bao la, ăn cơm là chuyện lớn nhát, sao có thể tức giận với đồ ăn chứ?

Lục Hạo Thành chần chờ nhìn cô một lát, nhìn thấy vẻ mặt cô chân thành, tâm trạng cũng tốt hơn chút.

“Thật sự, cái gì cũng nghe anh 2”

Lục Hạo Thành phúc cười xấu xa, tính khí thất thường thật sự khiến Lam Hân cảm nhận được thế nào là trở mặt nhanh hon lật sách.

“Thật sự, còn thật hơn vàng!”

Lam Hân vội vàng gật đầu.

Người đàn ông này, không có lúc nào khiến cô hết đau lòng.

“Được! Vậy từ giờ trở đi, đều nghe anh , việc anh em Tiểu Tuấn đến trường em không cần lo lắng, một hồi, lát nữa anh cũng đưa thẻ cho em muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn mua gì liền mua.”

Lục Hạo Thành nghĩ nghĩ, còn nói: “Lam Lam, quần áo của em thật sự không nhiều lắm, về sau quần áo của công ty, em muốn mặc bộ nảo thì tự mình lấy, của anh cũng là của em.”

Câu cuối cũng đã nói ra ý chính.

Lam Hân đột nhiên hóa đá, chuyện này rất kích động lòng người .

Người ta là mắc nợ mà buồn thiu, cô là nhiều tiền mà buồn thiu! Cô nghĩ muốn từ chối, như vậy, cô sẽ mắt đi ước mơ và động lực cố gắng .

Lục Hạo Thành thấy cô không nói lời nào, ánh mắt lại yên lặng nhìn Lam Hân.

Lam Hân cũng nhìn thấy anh, ánh mắt tựa hồ muốn nói: “Lục Hạo Thành, anh đừng nên ép em.”

Mà Lục Hạo Thành dường như cũng dùng ánh mắt trả lời cô: “Anh không ép em, chúng ta là người một nhà.”

Kiểu giao tiếp này khiến mi mắt Lam Hân nhức nhối, cô vội lắc đầu, chớp chớp mắt rồi vội vã ăn một thìa cháo, lắp bắp nói: “Chuyện này ….. Chuyện này về sau rồi nói.”

“Vậy như vậy định rồi, không cần về sau.”

Lục Hạo Thành giải quyết dứt khoát.

Lam Hân khóc không ra nước mắt nhìn anh, đại boss, anh tùy hứng như vậy, vừa rồi còn hỏi em làm gì?

Anh tự quyết định không phải được rồi soa, hỏi cô, cô có quyền quyết định sao?