Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức)

Chương 6: Cách thứ hai (hạ)




Khi Kỳ Vũ mở mắt ra thì đã chạng vạng tối, trong phòng không có mở điều hòa nên không khí tắc nghẽn nóng bức, làm cho thân thể cũng đầy mồ hôi dính dấp khó chịu.

Trở mình xuống giường, Kỳ Vũ mở ra cửa sổ sát đất để không khí trong phòng được lưu thông, bởi vì mùa hè cho nên dù chạng vạng tối, gió thổi tới mang theo hơi nóng nhàn nhạt, Kỳ Vũ nhíu mày, khó chịu khiến cậu muốn được nằm vào trong nước lạnh.

Trong nước a…

Kỳ Vũ cúi đầu, nhớ tới nguyên nhân vì sao mình thích hắn.

Đó là vào buổi trưa một ngày tháng 9.

Lúc biết được lớp của mình và hắn cùng vào khóa học bơi, trong lòng cao hứng như điên, nghĩ đến cuối cùng mình cũng có thể không cần đứng ở xa nhìn lén, có thể quang minh chính đại ở khoảng cách gần khiến Kỳ Vũ rất vui sướng.

Nhưng thực sự đến lúc đó, Kỳ Vũ lại sợ hãi.

Giống như đang nghiêm túc khởi động, kỳ thực lại nhìn qua hướng khác, đang nhìn đến hắn chỉ mặc một cái quần bơi, trong lòng khẽ dao động, tiếp theo lại nhìn độ cong khi kéo dài, hoặc đường cong khi cúi người, liền cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cuối cùng là cong khuỷu tay vặn người, quần bơi bao chặt chẽ lấy cái chỗ hơi nhô lên kia.

Thoáng chốc, đầu óc Kỳ Vũ trống rỗng.

Vẫn không kịp nghĩ nhiều, các bạn học đã quay người chuẩn bị xuống nước, ngay lúc đó cậu đành phải đuổi kịp, đợi đến lúc rơi xuống nước thì bắt đầu suy nghĩ lại, Kỳ Vũ lại phát hiện hình như có chỗ không đúng.

Cậu đối với hắn… có phản ứng?!

Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, mặt Kỳ Vũ lập tức trắng bệch.

Kéo xuống kính bơi, Kỳ Vũ bắt đầu ra sức mà bơi, giống như muốn làm cho mình tỉnh táo hơn, hoặc là chỉ muốn thoát khỏi ý nghĩ này, dùng sức làm nước tung tóe bắn lên người khác Kỳ Vũ cũng không chút nào để ý, nước lạnh buốt khiến cho khô nóng trong cơ thể dần hạ xuống, nhưng lại giống như đem tâm của Kỳ Vũ trở càng ngày càng lạnh.

Cuối cùng bởi vì bơi quá mãnh liệt khiến cho bị sặc nước, Kỳ Vũ dừng lại bơi đến thành hồ.

Thẳng đến khi chống ở bồn rửa tay, liên tục ho khàn, Kỳ Vũ lại yên tĩnh mà suy nghĩ lại chuyện này.

Cậu đối với cơn trai… có phản ứng.

Cậu là… đồng tính luyến ái?

Đầu óc đang lộn xộn bỗng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, vô thức mà nghiêng đầu nhìn là ai, kết quả lại trông thấy cái người mà mình đang nghĩ đến.

Kỳ Vũ liếc mắt, cảm thấy càng muốn tiếp tục ho khan, nhưng ngoài ý muốn lại trầm mặc.

Không phải bởi vì cô đơn lạnh lẽo đã quá lâu, khi thích một người nên cảm thấy sợ hãi?

Aizz…

Đồng tính luyến ái thì đồng tính luyến ái…

Thích hắn thì liền thích hắn…

Dù sao, đối phương cũng không biết.

Kỳ Vũ nhắm mắt lại, khẽ thở dài, quay người đi trở lại bể bơi.

Lấy lại tinh thần, Kỳ Vũ phát hiện tay phải của mình đang nắm chặt lấy thành cửa sổ, chậm rãi buông ra, dùng tay trái vuốt ve bàn tay phải bởi vì vô ý cầm chặt mà cảm thấy đau đớn.

Kết quả bây giờ đối phương thật sự không biết, mà chính mình cũng coi như là thất tình rồi.

Bởi vì đối phương vẫn một mực không có kết giao bạn gái, khiến cho Kỳ Vũ mừng thầm nghĩ đến một ngày có thể đứng bên cạnh hắn, nhưng đột nhiên lại xuất hiện sự thật tàn khốc như muốn cho cậu một cái tát vào mặt, khiến cho Kỳ Vũ đột nhiên thanh tỉnh đối diện với sự thật, rõ ràng cái chuyện kia chỉ là do cậu quá si tâm vọng tưởng (*Mơ mộng hão huyền) mà thôi.

Biết rõ không có khả năng, vẫn là nhịn không được mà sinh ra hy vọng.

Dần dần ý thức được kết quả cuối cùng của đoạn tình cảm này, khi đó không phải là không nghĩ đến muốn chặt đứt loại yêu thích này, để làm giảm đi sự thống khổ chua xót trong lòng, nhưng tình cảm này như một màng nhện dày đặc, bao phủ lấy cậu lại khiến cho cậu dù có giãy giụa cũng không cách nào trốn thoát.

Thềm mến không thể nghi ngờ là một chuyện vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, Kỳ Vũ cũng từng vui vẻ, ở một bên vụng trộm chú ý hắn, chậm rãi chuyển thành hứng thú khi biết rõ hắn, khi biết cậu và hắn có sở thích giống nhau thì tâm tình sung sướng dường như muốn chết mất, tuy rằng Kỳ Vũ hơn phân nửa là khổ sở.

Mặc kệ là nam thầm mến nữ hay là nữ thầm mến nam, dù cho không thích nhưng có thể quang minh chính đại.

Còn cậu thầm mến lại chỉ có thể ẩn dấu trong tim, không thể phơi bày ra.

Tựa như vai phụ pháo hôi trong các bộ phim, chi có thể thầm lặng yêu thích, lại không dám nói ra, đã bị đánh đuổi đi mất.

Kỳ Vũ nhìn bầu trời một mảnh hồng hồng phía xa xa, không khỏi cười khổ.

Nước a…

Dứt khoát chết đuối đi.

Nghĩ đến điều đó, giống như đã hạ xuống gánh nặng trên vai, Kỳ Vũ thở nhẹ ra, chậm rãi bước đến phòng tắm.

Kỳ Vũ thuê căn phòng này là có bồn tắm lớn, cái bồn này so với một người đàn ông trưởng thành mà nói cũng đủ lớn, thậm chí toàn bộ người nằm xuống cũng không có vấn đề, tuy rằng không thường dùng, nhưng hiện tại lại cậu lại cảm thấy vô cùng may mắn khi có bồn tắm lớn.

Bằng không thì đi đến đâu để chết đuối đây?

Hiện tại là chạng vạng tối, ra ngoài lại gặp nhiều phiền phức!

Được rồi, thật ra Kỳ Vũ là muốn chết ở nhà hơn là ra bên ngoài, nếu như nhảy xuống biển, thi thể không chừng sẽ bị cá mập gặm đi a!

Mà không! Nói không chừng lúc đang giãy giụa, vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, bị cá mập xé nát!!

Ngẫm lại thì rất đau đớn!

Kỳ Vũ hít hít cái mũi, cúi người vặn mở vòi nước.

Đóng lại cửa phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước chảy, Kỳ Vũ dựa lưng vào bức tường phòng tắm, hai tay bắt chéo nhau ôm ngực mà trầm tư.

Có hay không nên ghi lại di thư? Ít nhất vẫn còn lưu lại mấy chữ, chứng minh cậu cũng từng có mặt trên đời này.

….Được rồi, thật ra là cậu vẫn muốn để lại chứng cứ xác minh là Kỳ Vũ có yêu Bùi Thiên, dù sao đã chết thì cái gì cũng không biết nhà.

Nhưng nghĩ lại, Nếu như di thư của mình lọt vào tay một người có lòng tốt, cho nên người đó giúp mình nói cho hắn nghe thì làm sao bây giờ?

Hắn là thẳng nam, nghe như vậy chỉ sợ sẽ buồn nôn, rồi lại áy náy vì hắn mà hại chết mình.

Hay là cứ ghi lại lời vĩnh biệt là được rồi, như vậy hắn có thể sống vui vẻ, dù sao trên đời này cũng không còn người thấp thỏm nhớ mong.

Khiến cho tình yêu say đắm trong năm năm vĩnh viễn chôn dấu theo chính mình cho đến cùng, nghĩ như vậy thật là đáng buồn, Kỳ Vũ cúi đầu cảm khái.

Nhưng không được bao lâu, phòng tắm bỗng nhiên im ắng, Kỳ Vũ cứng người.

Đi đến bên cạnh bồn tắm, ánh mắt chăm chú nhìn vào vòi nước, vươn tay tháo ra vòi nước, vặn qua vặn lại, nhưng vẫn không có nước chảy ra.

Dừng lại một chút, Kỳ Vũ đứng dậy đi đến cửa ra vào.

Đến trước cột thông báo gần thang máy, nhìn chăm chú vào tấm poster màu đỏ, Kỳ Vũ trầm mặc.

Cái gì mà quyết định vệ sinh bể chứa nước?!!

Cái gì mà chạng vàng tối 6 giờ mới bắt đầu vệ sinh?!!

Cái gì mà mời các hộ gia đình nhớ trữ nước?!!

Cái gì mà thời gian thông báo là 11 giờ sáng?!!

Cậu cái gì cũng không biết nha!! Cậu một giấc ngủ hơn năm tiếng a!

Kỳ Vũ nâng trán, chết coi như không thành nhưng mà…

Cậu còn không có chỗ tắm rửa nấu ăn a!!!