Một Vạn Câu Em Yêu Anh (Nhất Vạn Cú Ngã Ái Nhĩ)

Chương 6




Trên thực tế dưới sự chờ mong của mọi người, sau khi hai người thông báo chuyện tình mãnh liệt về đêm cũng không hề phát sinh.

Nhìn Phác Xán Liệt bộ dạng nhìn không ra, Biện Bạch Hiền bỏ lại câu: “Mong anh hảo hảo suy nghĩ một chút, em là thật sự muốn cùng anh kết giao nếu anh đồng ý thì gọi số điện thoại này cho em!” Mang danh thiếp đưa cho pho tượng Phác Xán Liệt, xoay người rời đi.

Gió lạnh tiếp tục lùa qua lạnh rung, lá vàng khô xung quanh Phác Xán Liệt bốn phía thổi ồ ạt.

”Hắt xì!” Gió lạnh có người bị cảm!

Cứ như vậy qua vài ngày, thời điểm Biện Bạch Hiền nghĩ sẽ buông tay.

Một cú điện thoại ngoài ý muốn làm cho y tin tưởng ý trời.

”Biện Bạch Hiền?” Dãy số xa lạ, người bên kia đầu dây mở miệng cũng là câu hỏi. Làm cho y tiếp điện thoại có chút bất ngờ không kịp suy nghĩ.

”Là ta, ngươi là...” Biện Bạch Hiền bừng tỉnh đại ngộ. “Tiếng của cưng sao lại biến thành như vậy?”

”Còn không phải là vì cưng, khụ khụ...... Hôm đó đột nhiên chạy đi không cầm theo áo khoác, khụ khụ...... anh bị cảm mạo hơn nữa ho khan phát sốt...... khụ khụ......”

”Vậy anh gọi điện thoại đến là...?” Thật đúng là đáng thương, Biện Bạch Hiền nghĩ.

Bên kia nghiến răng nghiến lợi: “Cưng có bị ngu ngốc hay không? Đương nhiên là muốn cưng đến giúp ta, người giúp việc hôm nay xin phép nghĩ rồi. Ta không có gì ăn, sắp chết đói.” Những lời này nói trôi chảy không hề vấp, Phác Xán Liệt thật đang bệnh sao còn có tinh thần vậy a?

“......” Biện Bạch Hiền nghĩ, anh lại không nói cho em biết đương nhiên em muốn hỏi một chút.

”Xảy ra chuyện gì? Không muốn?......Khụ khụ...... ta như vậy cưng là tại lỗi của cưng, cưng không đến không được.” Bên kia nói giọng đáng thương

Biện Bạch Hiền trong đầu không khỏi tưởng tượng, Phác Xán Liệt trên giường nằm chèo quẻo như bánh quai rất đáng thương.

Mồ hôi lạnh chảy xuống, “Ân, vậy nhà anh ở chỗ nào?”

Phác Xán Liệt rất nhanh nói địa chỉ nhà, rồi mới sợ y đổi ý nên nói một câu có công đạo: “Cưng mau một chút, anh sắp chết đói.” Rồi mới cúp máy.

Biện Bạch Hiền nhìn màn hình di động chuyển thành màu đen, nghĩ thầm, Kể lể thê thảm như vậy không phải chỉ muốn em mua đồ ăn đến thôi sao?

Nghĩ nghĩ vẫn là quyết định ra siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, rồi mới lái xe đến khu chung cư cao cấp của Phác Xán Liệt.

Bởi vì là ban ngày (chu ngày), xe cộ trên đường đông gấp đôi bình thường cho nên chờ lúc Biện Bạch Hiền đến dưới nhà Phác Xán Liệt đã là qua một tiếng.

Lúc đi vào bên trong không khỏi đề ra nghi vấn một phen, cho đến khi bảo vệ gọi cho Phác Xán Liệt xong mới cho đi vào.

Lên thang máy bấm tầng 20 theo lời Phác Xán Liệt.

Tìm được cửa nhà của Phác Xán Liệt nói, xoa bóp mặt một chút trước khi nhấn chuông.

Qua vài phút, tiếng cửa mở cửa rồi mới thấy mặt Phác Xán Liệt trắng bệnh phía sau cửa.

”Cưng cuối cùng đã đến...... khụ khụ......vào đi!” Rồi mới tránh qua cho Biện Bạch Hiền đi vào.

Biện Bạch Hiền cùng hắn vào căn phòng lớn, nhìn Phác Xán Liệt như u hồn bay tới trong phòng, nhảy lên giường lớn nằm bất động.

Bị hành vi của hắn làm cho hoảng sợ, Biện Bạch Hiền mới quay đầu thưởng thức căn phòng ở lớn cả 100m2.

Ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng tắm, một nhà bếp. Thật là nơi phù hợp với nam nhân độc thân lại có tài, trang trí đơn giản mà không mất tính hoa lệ, giống như không gian phòng khách được trang trí bằng đèn thủy tinh.

Duy nhất là cho Biện Bạch Hiền vừa lòng chính là tấm lông dê màu xám trong phòng khách, trang trí phối hợp hoàng hảo thiên y vô cùng, trước ghế sô pha là bàn trà thấp làm cho Biện Bạch Hiền đi đến nhìn thảm lông dê tinh khiết làm từ thủ công của Ai Cập.

Bởi vì thói quen nghề nghiệp làm cho y cứ quan sát thưởng thức phòng ở, quên cả mục đích mình đến đây.

Chỉ khi phía sau truyền đến tiếng như động đất: “Họ Biện kia, anh gọi cưng tới cũng không phải cho cưng tham quan nhà của anh.”

Biện Bạch Hiền phát ra tiếng cười ha hả, rồi mới tìm nhà bếp chui vào.

Nhìn nhìn tủ lạnh, thấy mình may mắn vì sáng suốt, tủ lạnh nhà Phác Xán Liệt trừ bỏ bia cùng đồ uống ra thì cả một cái trứng chim cũng tìm không ra.

Cũng may nhiều năm vào nhà bếp không phải là vô ích, thiết bị ở đây vẫn đầy đủ, tìm cái nồi bỏ gạo vào, rửa con cá, mở gas ninh cháo.

Phác Xán Liệt nhìn nam nhân vạn năm cũng chưa vào nhà bếp, vội đông vội tây qua lại không ngừng.

Cảm giác kỳ dị cũng dâng lên, này là lần đầu tiên có người bất kể đại giới vì hắn làm việc này.

Hôm nay dì Thẩm vì đứa con bị bệnh nên xin phép nghỉ, mà hắn vừa tỉnh lại mới phát hiện bụng mình đói, trong nhà cái gì cũng không có.

Mấy ngày nay còn bệnh, làm hắn chịu nhiều đau khổ. Mà hậu chứng sinh bệnh lớn nhất là tay nhân như nhũn ra, cả người vô lực. Hắn tự nhiên cũng không thể ra ngoài để ăn cái gì.

Nguyên bản muốn gọi đồ ăn bên ngoài mang đến, có thể vừa nghe tên món ăn liền cảm thấy mất hứng.

Hắn lại không có bằng hữu, đại đa số đều là bạn trên giường, ngươi nghĩ ngươi có thể trông cậy vào bạn giường cho ngươi chút tình yêu ấm áp sao?

Nghĩ đến hắn thấy thần tình hắc tuyến, rồi mới không biết làm sao đã nghĩ đến người hại hắn sinh bệnh.

Cũng may không có bỏ đi danh thiếp của y, nhìn theo số điện thoại mà gọi, chờ thời gian rất lâu cũng chưa ai bắt máy, hắn còn tưởng rằng y không nghe. Chờ bảo an gọi điện thoại báo có người tới, hắn mới biết được người kia thật đã đến.

Biện Bạch Hiền cảm thấy có người nhìn phía sau lưng mình, nói không biết là nói xạo.

Y quay đầu quả nhiên nhìn Phác Xán Liệt ngây ngốc tiều tụy: “Có chuyện gì? Anh vẫn nằm ngủ chút nữa đi, cháo nấu thêm chút nữa mới có thể ăn.”

”Cháo? Anh cũng không muốn ăn món đó!” Thói quen thiếu gia toát ra đầu.

Biện Bạch Hiền không đồng ý lắc đầu: “Khó mà làm được, anh bây giờ là người bệnh, hơn nữa anh bị bệnh nhiều ngày rồi không thể ăn mấy thứ dầu mỡ, cháo đối với tiêu hoa của anh có lợi.”

“...” Có lẽ sinh bệnh, Biện Bạch Hiền không có nhảy dựng lên phản bác.

”Nhanh đi ngủ thêm chút đi!” Không được, ngủ cả ngày rồi, mình ngồi đây nhìn cưng ấy nấu thức ăn đi!

Biện Bạch Hiền nhìn theo hắn, thấy hắn ngồi trên bàn ăn cũng không phản đối. Tiếp tục vào nhà bếp làm mấy món ăn sáng nhẹ.