Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ

Chương 8




Chuyện phát sinh nửa đêm ngày đó quả thực kinh sợ đến tâm linh yếu đuối của Lý Tầm, mấy ngày sau đó hắn đều không dám nhìn thẳng hoàng đế, may mà hắn lúc thường chỉ lo ghi chép mà không nói lời nào, hoàng đế trong thời gian ngắn cũng không phát hiện không đúng ở đâu.

Trong mấy ngày này, Lý tầm đem hết thảy sự việc trải qua từ khi chính mính bắt đầu được đề bạt đến bên người hoàng đế làm sử quan mãi cho tới bây giờ đều chải vuốt một lần, càng nghĩ càng là kinh hồn bạt vía, không khỏi muốn chửi chính mình quá tùy ý làm việc.

Thái độ của hoàng đế đối với hắn hiển nhiên không chỉ là tri kỷ, kia khoan dung cùng giữ gìn biểu hiện rõ ràng như thế, chỉ sợ cũng chỉ có người nằm ở trong cuộc như hắn đâyb không hề hay biết.

Hoàng đế nói không sai, uổng hắn tự xưng là tài trí hơn người, nhưng chưa bao giờ phát hiện vị đế vương hắn hầu hạ bên mình sẽ có tâm tư như thế.

Mà giờ phút này, hoàng đế ngồi ở trước án thư xử lý tấu chương, Lý Tầm cẩn thận nhìn hắn, thấy hắn nhíu chặt lông mày, ngón tay vô ý thức vân vê mép trang.

Hắn vẫn luôn có thói quen như thế sao? Mỗi một ngày đều có rất nhiều tấu chương đưa đến trước mặt hắn, hóa ra trong lòng hắn cũng không phải vui sướng như vậy sao?

Lý Tầm âm thầm nghĩ, phảng phất giờ khắc này mới chính thức có ý thức mà đi tìm hiểu vị này trẻ tuổi đế vương.

Hắn không thể không thừa nhận, chính mình một năm trước được đề bạt đến bên người hoàng đế vẫn như trước giữ nguyên tính cách thanh cao tự kiêu không coi ai ra gì kia, mặc dù thường ngày bị che dấu rất khá, nhưng hắn quả nhiên chưa bao giờ đối với người nào để bụng, kể cả hoàng đế.

Có lẽ là ánh mắt đánh giá của Lý Tầm đánh quá rõ ràng, hoàng đế ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Ngươi nhìn trẫm làm cái gì?”

Lý Tầm lắc đầu một cái, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Bệ hạ cau mày là bởi vì có chuyện gì phiền lòng sao?”

Hoàng đế sững sờ, trêu chọc nói: “Hiếm thấy ái khanh quan tâm lo lắng trẫm, chẳng lẽ sửa tính rồi?”

Lý Tầm trong lòng một mảnh hỗn loạn, một mặt muốn hỏi hoàng đế tại sao lại đối với hắn tốt như vậy, một mặt lại lại co đầu rụt cổ không dám tiến lên mở miệng, không thể làm gì khác hơn là qua loa nói: “Là bệ hạ biểu hiện quá rõ ràng.”

“Trẫm trước kia liền biểu hiện không rõ ràng sao? Ái khanh đây là đang kiếm cớ đi?”

“Không…” Lý Tầm giật giật môi, lời nói còn lại liền nuốt trở về, hắn đích xác là đang kiếm cớ, hắn quả thực chưa bao giờ chủ động để ý tới tâm tình của hoàng đế.

Lý Tầm không phải không dám thừa nhận, nếu là hắn lúc trước tất nhiên có thể thừa nhận đến thập phần thản nhiên, thậm chí có thể thản nhiên đến mức tìm ra vô số lời giải thích làm cho không có ai chỉ trích được, hơn nữa cũng có thể vững tin rằng hoàng đế chắc chắn sẽ không trách cứ hắn, nhiều lắm cười mắng một câu hắn không có lương tâm, mà nếu quả thật nói ra miệng, có phải liền quá tổn thương người?

Lý Tầm giống như bị người rút hết sức lực, một câu cũng chẳng nói, chỉ nhìn hoàng đế, cười cười.

Biểu tình của hoàng đế dần dần thay đổi: “Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói chứa đựng thân thiết cùng lo lắng kia khiến Lý Tầm chua xót trong lòng.

“Không có phát sinh cái gì, thần chỉ là đang suy nghĩ, như Thượng thư đại nhân chuyện tình cũng không phải là chưa xảy ra, tính tình thần như vậy luôn rước lấy rất nhiều phiền phức. Bệ hạ vì sao lại nguyện ý tin tưởng thần?”

Hoàng đế thực rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Ánh mắt nhìn người của trẫm đương nhiên sẽ không sai. Dù cho ngày sau lại xuất hiện sự việc này, có trẫm ở cũng không có quan hệ gì, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.”

Lý Tầm cụp mắt, thấp giọng đáp lại.

Hoàng đế lúc này mới nhớ tới vấn đề Lý Tầm hỏi lúc đầu, vẫy tay gọi hắn đi qua, chờ Lý Tầm tới gần, mới chỉ một đoạn văn trên tấu chương, nói: “Lúc nãy ngươi hỏi trẫm sầu lo chuyện gì, vừa vặn ngươi cũng là xuất thân trạng nguyên, tới xem một chút sổ con này do Hàn Lâm viện trình lên nên hồi phục thế nào.”

Lý Tầm thu lại tâm tư, xoay người lại xem sổ con kia. Trên đó viết Hàn Lâm viện mới thu một nhóm sách cổ độc bản sưu tầm ở dân gian, bởi vì sách độc bản(1) quý giá, Hàn Lâm viện mới đặc biệt dâng sổ con hỏi thu nhận như thế nào.

Lý Tầm nhanh như gió xem xong sổ con, nói: “Đã là sách độc bản, hay là trước tiên phân rõ thật giả, rồi hãy làm mục lục ghi chép.”

Hoàng đế nói: “Vậy cứ an bài như thế đi.” Dứt lời cầm bút viết xuống châu phê(2), đúng là nội dung Lý Tầm nói.

Lý Tầm nghiêng đầu xem hoàng đế, hai người lúc này kề đến quá gần, khí tức cũng gống như quấn quýt cùng nhau, trong lòng Lý Tầm trong khẽ động, lập tức lại bị càng nhiều sợ hãi đè ép xuống.

Hắn thu liễm thần sắc, rút khỏi quân thần chi gian khoảng cách, thi lễ một cái, nói: “Vi thần vẫn đối với sách độc bản thập phần yêu thích, lần này Hàn lâm viện sắp xếp sách cổ, vi thần cũng muốn tận sức mọn này, kính xin bệ hạ ân chuẩn.”

Hoàng đế tươi cười chợt biến mất, mặt âm trầm: “Kia ái khanh là muốn tự ý rời khỏi chức vị của mình?”

Lý Tầm bình tĩnh nói: “Vi thần không dám, chỉ là thực sự không kiềm chế nổi lòng yêu thích, rất muốn tự mình tham gia, mới cả gan hướng bệ hạ đưa ra thỉnh cầu.”

Hoàng đế trầm mặc nhìn hắn, Lý Tầm hiển nhiên không chịu thoái nhượng. Hoàng đế đành phải thở dài, nhượng bộ.

“Nếu chỉ là muốn nhìn sách độc bản một chút, vậy trẫm cho ngươi ba ngày nghỉ phép, đi Hàn Lâm viện bên kia giúp đỡ một tay, hết hạn liền trở về, còn ba ngày này, để cho người khác đến giúp ngươi làm.”

Lý Tầm tạ ơn.

(1) Sách độc bản: sách chỉ còn một bản duy nhất (có thể do bị thất lạc)

(2) Châu phê: lời phê bằng mực đỏ