Mr. Perfect

Chương 2




Thứ sáu hàng tuần, Jaine và ba người bạn từ Hammerstead Technology, nơi họ cùng làm việc, gặp gỡ sau giờ làm tại Ernie’s, một quán bar bán kèm thịt nướng ở gần đó để uống một ly rượu, dùng bữa mà họ không cần chuẩn bị nấu nướng và chuyện trò giữa các cô gái với nhau.

Sau cả một tuần làm việc dưới môi trường mà đàn ông chiếm đa số, họ thực sự, thực sự cần cuộc chuyện trò giữa các cô gái. Hammerstead là công ty vệ tinh cung cấp công nghệ máy tính cho nhà máy General Motors ở vùng Detroit, và ở lĩnh vực máy tính thì hầu hết vẫn là đàn ông. Công ty cũng khá lớn, cũng đồng nghĩa là không khí làm việc nói chung hơi kỳ lạ, đôi khi là sự pha trộn phức tạp giữa các chuyên viên máy tính, những người không biết ý nghĩa của từ “appropriate for the office” và các dạng quản lý liên kết thông thường. Nếu Jaine làm việc ở bất cứ bộ phận nghiên cứu và phát triển nào thì chẳng ai biết sáng nay cô đi làm muộn. Nhưng không may, cô lại chịu trách nhiệm ở phòng trả lương và người quản lý trực tiếp của cô thì thực sự là cái đồng hồ giám sát.

Vì cô phải làm bù thời gian bị muộn sáng nay nên cô đến Ernie’s chậm mất gần mười lăm phút; nhưng tạ ơn Chúa, ba cô gái kia đã chiếm được một cái bàn. Ernie’s đã đông kín người như các ngày cuối tuần khác. Cô không muốn phải ngồi chờ ở quầy bar cho đến khi tìm được bàn ngay cả khi cô có ở trong tâm trạng tốt đi chăng nữa. Mà hôm nay thì tâm trạng cô không tốt tí nào.

“Ngày gì thế này,” cô nói khi thả người xuống chiếc ghế thứ tư còn trống. Khi cô cám ơn chúa, cô thêm vào danh sách lời cảm ơn hôm nay là thứ sáu. Đó là một ngày chó chết nhưng là ngày chó chết cuối cùng – ít nhất là cho đến thứ hai.

“Kể với tớ đi.” Marci làu nhàu khi cô dụi tắt điếu thuốc và ngay lập tức châm một điếu khác. “Gần đây Brick trở nên phiền muộn. Liệu đàn ông có bị PMS không nhỉ (hội chứng tiền kinh nguyệt)?”

“Họ không cần,” Jaine nói, nghĩ về gã hàng xóm đần độn xấu xa của cô – một tên cớm đần độn xấu xa. “ Bọn họ sinh ra đã bị đầu độc bằng testosterone (kích thích tố sinh dục nam) rồi.”

“Ồ, có gì không ổn à?” Marci đảo mắt “Tớ nghĩ nó gọi là trăng tròn hay cái gì đại loại thế. Các bạn không đoán được đâu – hôm nay Kellman đã tóm mông tớ”

“Kellman?” ba cô còn lại ngạc nhiên đồng thanh nói, tiếng nói của họ lôi kéo sự chú ý của tất cả những người xung quanh. Họ cười vang bởi vì trong những người có thể có tội thì anh ta ít khả năng nhất.

Derek Kellman, hai mươi ba tuổi, là định nghĩa sống về cái gọi là nerd and geek (người say mê máy tính tới mức kinh khủng). Anh ta cao lênh khênh giống như con cò say rượu. Trái cổ của anh ta nổi bật trong cái cổ gầy nhẳng của anh ta đến mức nếu anh nuốt một quả chanh thì có lẽ nó sẽ nằm mãi trong cổ anh ta mất. Mái tóc đỏ của anh ta hình như chẳng bao giờ dùng đến lược nên nó phẳng lì ở một chỗ và dựng đứng ở những chỗ khác: chỗ áp vào đầu giường. Nhưng anh ta thực sự là một thiên tài máy tính, và thực tế chúng trở nên có trật tự trước mặt anh theo kiểu thân tình và được bao bọc. Trong công ty đồn anh ta có hai giới tính nhưng không chắc tin đồn ấy là thật. Kellman là người cuối cùng có thể tóm mông một cô gái.

“Không thể nào,” Luna nói.

“Cậu dựng chuyện,” T.J. kết tội.

Marci cười với giọng khàn khàn của kẻ nghiện thuốc và rít một hơi hết điếu thuốc.

“Thề có Chúa, đó là sự thật. Tất cả những gì tớ làm là đi ngang anh ta ở hành lang. Điều tiếp theo tớ biết là anh ta túm lấy tớ bằng cả hai tay và rồi chỉ đứng đó, giữ lấy tớ như thể giữ quả bóng rổ và anh ta như thể bắt đầu dẫn bóng.

Hình ảnh mất trí đấy làm tất cả bọn họ lại cười khúc khích lần nữa “Thế cậu làm gì?” Jaine hỏi.

“À, chả làm gì,” Marci thú nhận. “Vấn đề là Bennett đang nhìn bọn tớ, gã đần độn xấu xa.”

Họ rên rỉ. Bennett Trotter rất thích thú trong việc soi mói những ai lão cho là cấp dưới của lão, và Kellman tội nghiệp là mục tiêu ưa thích của gã. “Tớ có thể làm gì?” Marci lắc đầu. “Tớ chẳng đời nào cho con lừa bần tiện ấy thêm cớ để chống lại cậu bé tội nghiệp đó. Vì thế tớ vỗ vào mông Kellman và nói những lời tán tỉnh theo kiểu “Tôi không biết là anh quan tâm.” Mặt Kellman đỏ bừng lên như tóc anh ta và lách vào phòng dành cho đàn ông.”

“Thế Bennett làm gì?” Luna hỏi.

“Lão cười tự mãn một cách kinh tởm và nói rằng nếu lão biết rằng tớ khó khăn trong việc dàn xếp với Kellman thì với sự quan tâm của một tấm lòng nhân hậu, lão đã đề nghị phục vụ tớ từ lâu rồi .”

Mắt họ đồng loạt long lên như thể truyền dịch bệnh.“Nói cách khác, bản thân lão ấy đã luôn là một gã đần độn xấu xa,” Jaine nói với giọng ghê tởm.

Có một điều trước tiên đúng đắn trong chính trị và sau đó là trong cuộc sống “Con người là con người.”

Một số gã đồng nghiệp của họ ở Hammerstead là những con đỉa thô tục mà dù có dạy bảo chúng về sự tế nhị bao nhiêu lâu thì cũng chẳng thay đổi được gì. Mặc dù vậy đa phần các chàng trai đều tốt và số lượng những mụ chó cái đanh đá cũng tương đương vậy. Jaine đã thôi không tìm kiếm sự hoàn hảo ở nơi làm việc cũng như bất kỳ nơi nào khác. Luna, người trẻ nhất trong nhóm nghĩ rằng cô là người quá hoài nghi nhưng rồi cái lăng kính màu hồng của cũng phải phai nhạt bớt, tuy nhiên nó vẫn còn nguyên vẹn.

Bề ngoài bốn người bạn này chẳng có điểm gì chung ngoài nơi làm việc. Marci Dean, kế toán trưởng, bốn mốt tuổi và là người già nhất nhóm. Cô đã kết hôn, ly dị ba lần và từ chuyến công du cuối cùng của cô đến toà án, cô thích sự thu xếp bớt hình thức màu mè hơn. Mái tóc vàng hoe đã bắt đầu có những sợi bạc, thói quen hút thuốc đã ghi dấu lên làn da cô và cô mặc quần áo lúc nào cũng hơi chật một chút. Cô thích người đàn ông lao động chân tay và rượu bia, làm tình ầm ĩ và tự nhận cô thích chè chén. “Tớ là giấc mơ của lũ đàn ông,” cô nói và cười. “Tớ có vị bia trong một chai sâm panh.”

Marci đang sống với bạn trai tên Brick, một người đần độn vai u thịt bắt to lớn khiến chẳng ai trong ba người còn lại thích. Suy nghĩ riêng của Jaine là tên anh ta thật thích hợp vì anh ta nặng nề như gạch.

Anh ta trẻ hơn Marci đến mười tuổi, làm việc theo thời vụ và dùng hầu hết thời gian vào việc uống bia và xem ti vi của cô. Theo lời Marci, mặc dù vậy, anh ta chỉ thích làm tình theo cách của cô và đó là lý do đủ để giữ anh ta cạnh cô một thời gian nữa.

Luna Scissum, người trẻ nhất, hai mươi tư tuổi và là “wunderkind” (đứa trẻ phi thường) trong ban mua bán. Cô cao, yểu điệu và có cả sự uyển chuyển lẫn vẻ kiêu kỳ của con mèo. Làn da hoàn hảo của cô có màu kem caramen nhạt, giọng cô dịu dàng và trữ tình, đàn ông bâu xung quanh cô như ruồi. Cô, thực ra mà nói, trái ngược hoàn toàn với Marci. Marci hay la lối còn Luna luôn điềm tĩnh và quý phái. Người ta chỉ thấy Luna tức giận khi họ ám chỉ cô là người Mỹ gốc Phi.

“Tôi là người Mỹ,” cô cáu kỉnh, quay người phạm lỗi như chong chóng. “Tôi chưa bao giờ đến châu Phi. Tôi sinh ra ở California, cha tôi là lãnh đạo trong Marine Corp và tôi không lai tạp. Tôi thừa hưởng dòng máu da đen nhưng tôi cũng thừa hưởng dòng máu da trắng.” Cô giơ một cánh tay thanh mảnh của mình và nghiên cứu màu của nó. “Nhìn tôi đây. Da tôi màu nâu. Da của tất cả chúng ta chỉ là màu nâu theo kiểu khác nhau nên đừng có cố gắng mà tách riêng tôi ra.”

Anh chàng đó lắp bắp xin lỗi và Luna, lại trở lại là Luna, tặng cho anh ta một nụ cười lịch thiệp, tha thứ cho anh ta một cách dịu dàng và kết thúc là anh ta đề nghị cô hẹn hò ở bên ngoài. Cô đang hẹn hò với một hậu vệ đội bóng Detroit Lions; không may đó lại là Shamal King trong khi anh ta có tiếng là kẻ tiệc tùng hoang đàng với nhiều phụ nữ khác nhau ở tất cả các thành phố có đội bóng của Liên đoàn Bóng đá Quốc gia. Điều đó khiến đôi mắt màu nâu lục nhạt của cô thường xuyên u sầu và tăm tối nhưng cô từ chối tha thứ cho anh ta.

T.J. Yother làm việc ở phòng nhân sự, cô là kiểu người truyền thống nhất trong bốn người. Cô cùng tuổi với Jaine, ba mươi, và đã kết hôn được chín năm với người yêu từ hồi cấp ba. Họ sống trong ngôi nhà xinh đẹp ở vùng ngoại ô với hai con mèo, một con vẹt và một con chó xpanhơn. Chỉ có một con sâu làm hỏng cuộc sống tốt đẹp của cô là cô muốn có con còn chồng cô, Galan thì không. Jaine nghĩ T.J có thể độc lập hơn. Mặc dù Galan là quản đốc của ba trên tổng số mười một dây chuyền ở Chevrolet và dù thế nào cũng không ở nhà lúc này nhưng T.J. vẫn luôn nhìn nhìn đồng hồ kiểm tra giờ dường như cô phải về nhà vào giờ nào đó. Từ những gì Jaine thu thập được, Galan không đồng ý họ sẽ ở cùng nhau vào đêm thứ sáu. Tất cả những gì họ làm là gặp nhau ở Ernie để ăn tối và họ không bao giờ ở bên ngoài quá chín giờ, điều này cấm kị như thể họ đi tất cả các quán bar và uống cho đến khi đi tè hàng giờ.

Chẳng có cuộc sống của ai hoàn hảo cả, Jaine nghĩ. Cô không làm những điều lãng mạn hoành tráng. Cô hứa hôn ba lần nhưng chưa lần nào đi đến bàn thờ Chúa. Sau sự đổ vỡ lần thứ ba, cô quyết định sẽ ngừng hẹn hò một thời gian để tập trung vào sự nghiệp. Giờ đây, sau bảy năm, vẫn tập trung vào công việc. Cô đã đạt được uy tín, một kế toán ngân hàng chu đáo và vừa mua ngôi nhà riêng đầu tiên – không có nghĩa là cô thích thú với ngôi nhà nhiều như cô đã nghĩ, không biết gã hàng xóm ngu si đần độn, thiếu suy nghĩ với bản tính cáu kỉnh ấy là thế nào. Gã có thể là cớm nhưng gã vẫn làm cô thấy không yên vì dù có là cớm hay không thì gã vẫn giống như loại người sẵn sàng thiêu trụi nhà bạn nếu bạn lỡ làm hắn tức giận.

Cô đã làm hắn tức giận từ ngày cô chuyển đến.

“Tớ có chuyện với hàng xóm sáng nay.” Cô nói, thở dài khi cô chống khuỷ tay lên bàn và dựa cằm lên các ngón tay đang vào nhau.

“Hắn ta đã làm gì?” T.J. tỏ ra thông cảm bởi vì họ đều biết Jaine đang bị bế tắc và gã hàng xóm xấu xa có thể làm cuộc sống của cô như dưới địa ngục.

“Tớ vội và lùi phải cái thùng rác nhà tớ. Các cậu có biết khi cuống cuồng vì muộn thì các cậu sẽ gây ra những việc mà sẽ không bao giờ xảy ra nếu cậu có thời gian như thế nào không? Sáng nay, mọi thứ trở nên tồi tệ. Không hiểu thế nào mà cái thùng nhà tớ lại va vào cửa nhà hắn và cái nắp thì bật ra giữa đường. Các cậu có thể tưởng tượng tiếng ồn thế nào rồi đấy. Hắn đi ra cửa trước giống như một người thô lỗ và la hét tớ là người ồn ào nhất hắn từng thấy.”

“Cứ kệ hắn không có thùng rác cũng được,” Marci nói. Cô không phải là kiểu người bị người ta tát má phải thì giơ nốt má trái ra.

“Hắn sẽ bắt giữ tớ vì tội gây náo động,” Jaine nói với vẻ buồn rầu. “Hắn là cớm.”

“Không thể nào!” Trông họ đầy hoài nghi nhưng sau đó, họ lại tiếp tục nghe cô miêu tả hắn, mắt vằn đỏ, râu ria lởm chởm, quần áo bẩn thỉu, trông chẳng giống cớm tí nào.

“Tớ cho rằng cớm cũng có thể say xỉn như những người khác,” T.J. nói hơi ngập ngừng. “Tớ nói là hơn vậy.”

Jaine cau mày nghĩ về cuộc chạm chán sáng nay. “Hãy nghĩ về điều này, tớ không ngửi thấy mùi gì trên người hắn. Người hắn trông như đã say xỉn suốt ba ngày nhưng mùi hắn thì không giống thế. Chết tiệt, tớ ghét phải nghĩ hắn có thể cáu bẳn như vậy khi mà hắn không bị buồn nôn vì say rượu.”

“Trả tiền đi,” Marci nói.

“Chết tiệt!” Jaine nói, tự bực bội với bản thân mình. Cô đã thoả thuận với họ là cô sẽ trả mỗi người 25 xu mỗi khi cô chửi thề, cho rằng làm thế sẽ khuyến khích cô bỏ tật chửi thề đi.

“Nhân đôi,” T.J. cười nắc nẻ, giơ tay ra.

Cô cằn nhằn nhưng vẫn cẩn thận không chửi thề nữa, Jaine lôi ra tiền ra trả mỗi người 50 xu. Cô chắc chắn rằng dạo này cô thay đổi nhiều.

“Ít ra hắn chỉ là hàng xóm,” Luna nói dịu dàng. “Cậu có thể tránh hắn được.”

“Cho đến giờ tớ vẫn không làm tốt việc đó,” Jaine thú nhận, quắc mắt nhìn xuống cái bàn. Sau đó cô ngồi thẳng dậy, quyết tâm không để kẻ đần độn xấu xa đó khống chế cuộc sống của cô nữa và cô nghĩ về cách hắn sống hai tuần qua. “Nói về hắn thế là đủ rồi. Có gì thú vị với những anh chàng của mọi người không?”

Luna mím môi và sự đau khổ chạy qua gương mặt cô. “Tớ gọi cho Shamal đêm qua và giọng phụ nữ trả lời máy.”

“Ôi, chết tiệt.” Marci chồm qua bàn vỗ nhẹ vào tay Luna còn Jaine làm một cử chỉ ghen tị với với bạn vì quyền tự do ăn nói.

Lúc đó người bồi bàn làm một việc không cần thiết là đưa thực đơn cho họ bởi vì họ đã thuộc lòng họ muốn chọn gì. Họ nói yêu cầu với anh ta, anh ta thu lại tập thực đơn vẫn còn đóng và khi anh ta đi, tất cả lại túm tụm quanh bàn.

“Cậu định làm gì?” Jaine hỏi. Cô là chuyên ra trong lĩnh vực chia tay, cũng như bị đá. Vị hôn phu thứ hai của cô là một tên con hoang, hắn đã đợi đến đêm trước ngày cưới, đêm chuẩn bị để nói rằng hắn không thể tiếp tục được. Phỉnh phờ cô là hắn cần một thời gian – và cô không phải trả tiền cho những từ cô nghĩ nhưng không được nói to lên. “Tên con hoang” có phải từ chửi thề không nhỉ? Liệu cô có cần tra cứu trong danh sách chính thức không nhỉ?

Luna nhún vai. Cô gần như sắp khóc và cố gắng tỏ ra lạnh nhạt. “Chúng tớ chưa hứa hôn hay thậm chí chưa gặp bố mẹ nhau. Tớ chẳng có quyền gì để kêu ca phàn nàn cả.”

“Không, nhưng cậu có thể bảo vệ bản thân cậu và không gặp hắn nữa,” T.J. nói dịu dàng. “Hắn có đáng để cậu đau khổ thế không?”

Marci khịt mũi. “Chẵng gã đàn ông nào đáng hết.”

“A men,” Jaine nói, vẫn còn nghĩ về ba cuộc hứa hôn bị đổ vỡ của cô.

Luna vầy vò cái khăn ăn, những ngón tay dài, mảnh dẻ của cô không ngừng nghỉ. “Nhưng khi bọn tớ gần nhau, anh ấy hành động như thể anh ấy thực sự quan tâm. Anh ấy ngọt ngào, đáng yêu và quá chu đáo...”

“Tất cả bọn họ đều thế cho đến khi họ đạt được điều họ muốn.” Marci dụi tắt điều thuốc thứ ba. “Dây là kinh nghiệm cá nhân của mình, cậu hiểu không. Cậu có thể vui vẻ với hắn nhưng đừng mong chờ hắn thay đổi.”

“Không phải thế sao,” T.J. nói rầu rĩ. “Họ không bao giờ thay đổi. Họ có thể làm ra vẻ thay đổi một thời gian nhưng khi họ nghĩ họ đã túm chặt và ràng buộc được cậu, họ sẽ buông lơi và ngài Hyde lại lộ ra bộ mặt lông lá của mình.”

(Câu nói này mượn hình ảnh nhân vật Mr. Hyde trong tác phẩm “Dr. Jekyll and Mr. Hyde” nổi tiếng. Hai linh hồn trong một cơ thể. Để biết thêm chi tiết xin mời cả nhà tìm xem phim Dr. Jekyll and Mr. Hyde”)

Jaine cười. “Có vẻ như giống như tớ định nói.”

“Ngoại trừ nó không có từ chửi thề nào hết,” Marci lưu ý.

T.J làm một tín hiệu để cắt đứt các câu nói đùa. Nhìn Luna thậm chí còn đau khổ hơn trước. “Vậy tớ nên chịu đựng làm một trong bầy người tình của anh ta hay là không gặp anh ta nữa?”

“À... ừm”

“Nhưng nó không thể như thế được! Anh ấy quan tâm đến tớ, làm sao anh ấy có thể quan tâm đến tất cả những người đàn bà kia được?”

“Ồ! Dễ thôi,” Jaine trả lời. “Con rắn chột mắt thì không có vị giác.”

“Bạn yêu,” Marci nói, giọng nói thuốc lá của cô ân cần hết mức có thể, “nếu cậu tìm kiếm một anh chàng hoàn hảo, bạn sẽ phí hoài cả đời với nỗi thất vọng bởi anh ta không tồn tại. Bạn phải đạt được sự thoả hiệp tốt nhất có thể nhưng sẽ luôn có các vấn đề.”

“Tớ biết anh ấy không hoàn hảo nhưng mà...”

“Nhưng mà cậu muốn anh ta hoàn hảo,” T.J. kết thúc hộ cô.

Jaine lắc đầu. “Điều đó không thể xảy ra được,” cô tuyên bố. “Người đàn ông hoàn hảo chỉ có trong khoa học giả tưởng thuần tuý thôi. Ngay cả chúng ta cũng không,” cô bổ sung, “nhưng đa số phụ nữ ít nhất đã cố gắng còn đàn ông thì không. Đó là lý do vì sao chúng ta từ bỏ họ. Các mối ràng buộc chẳng giúp gì cho tớ.” Cô dừng lại, sau đó nói đầy với vẻ đầy sâu sắc. “Tuy nhiên, tớ không phản đối một nô lệ tình dục.”

Ba người còn lại cười ầm lên, kể cả Luna.

“Tớ có thể vướng vào điều đó,” Marci nói. “Tớ tự hỏi tớ có thể kiếm ở đâu nhỉ?”

“Thử Sexslaves-R-Us xem,” T.J. đề nghị và họ lại chìm vào trận cười lần nữa.

“Có thể là một Website,” Luna nói, hơi ngạt mũi.

“Tất nhiên.” Jaine hoàn toàn bất động. “Nó nằm trong Favorite list của tớ: www.sexslaves.com.”

“Chỉ cần gõ yêu cầu của cậu và cậu có thể thuê được một anh chàng hoàn hảo trả tiền theo giờ hoặc theo ngày.” T.J. gạt cốc bia của cô đi với vẻ hăng hái.

“Một ngày? Hãy biến điều đó thành sự thật.” Jaine huýt sáo. “Một giờ cho điều kỳ diệu.”

“Bên cạnh đó không có anh chàng hoàn hảo, nhớ không?” Marci nói.

“Không phải người hoàn hảo thật nhưng nô lệ tình dục sẽ giả vờ là người đúng như cậu muốn, đúng không?”

Marci không bao giờ rời cái cặp táp bằng da mềm của cô. Cô mở nó, lôi ra một tập giấy và bút, đặt lên bàn. “Gần như chắc chắn anh ta sẽ thế. Bây giờ hãy xem anh chàng hoàn hảo sẽ thế nào?”

“Một nửa thời gian anh ta dọn dẹp bát đĩa mà không cần phải nhắc,” T.J. nói, đập mạnh tay xuống mặt bàn, lôi kéo những ánh mắt tò mò về phía họ.

Sau khi cố gắng kiềm chế không cười một lúc để có thể nói một cách mạch lạc, Marci viết nguệch ngoạc lên tập giấy. “OK, số một: dọn dẹp bát đĩa.”

“Không, này, dọn dẹp bát đĩa không thể là số một,” Jaine phản đối. “Chúng ta có nhiều tiêu chuẩn nghiêm túc hơn cần phải xác định trước.”

“Ừ,” Luna nói. “Nghiêm túc nhé. Các cậu nghĩ người đàn ông hoàn hảo sẽ như thế nào? Tớ chưa bao giờ nghĩ về điều này cả. Có thể nó sẽ có ích nếu tớ suy nghĩ rõ ràng tớ thích người đàn ông nào.”

Tất cả họ đều dừng lại. “Người đàn ông hoàn hảo? Nghiêm túc?” Jaine chun mũi.

“Nghiêm túc.”

“Vậy thì phải nghĩ đi,” Marci tuyên bố.

“Không phải dành cho tớ,” T.J. nói, một nụ cười thoáng qua gương mặt cô. “Điều quan trọng nhất là anh ta phải có mục đích cuộc sống giống như cậu.”

Họ chìm vào yên lặng một chút. Các thực khách từ những bàn xung quanh đã chuyển sự chú ý từ tràng cười của các cô gái sang các mục tiêu hứa hẹn hơn.

“Có cùng mục đích cuộc sống,” Marci nhắc lại khi cô viết. “Điều này là số một? Đồng ý chứ?”

“Điều đó quan trọng,” Jaine nói. “Nhưng tớ không chắc là số một.”

“Vậy với cậu tiêu chuẩn số một là gì?”

“Sự trung thực.” Cô nghĩ về gã hôn phu thứ hai của cô, đồ con hoang. “Cuộc đời quá ngắn ngủi để phí hoài với người mà cậu không thể tin. Cậu chỉ có thể dựa dẫm vào người đàn ông cậu yêu và họ không nói dối hay lừa bịp cậu. Nếu cậu có nền tảng đó, cậu có thể giải quyết những vấn đề khác.”

“Đó là tiêu chuẩn số một của tớ,” Luna nói lặng lẽ.

T.J. nghĩ về điều đó. “OK,” cuối cùng cô nói. “Nếu Galan không trung thực, tớ sẽ không muốn có con với anh ấy.”

“Tớ cũng ý,” Marci nói. “Tớ không thể chịu được người hai mặt. Tiêu chuẩn số một: trung thực. Không lừa bịp hay nói dối.”

Tất cả đều gật đầu.

“Còn gì nữa?” Cô ngồi sẵn sàn với cây bút trên tập giấy.

“Anh ta phải tử tế,” T.J. đề xuất.

“Tử tế?” Marci tỏ vẻ hoài nghi.

“Đúng, tử tế. Ai muốn sống cả đời với một gã đần độn xấu xa?”

“Hay sống gần nhà hắn?” Jaine lầm bầm. Cô gật đầu đồng ý. “Tử tế là tốt. Nghe thì có vẻ không thú vị lắm nhưng hãy nghĩ về điều đó. Tớ nghĩ anh chàng hoàn hảo sẽ phải tốt bụng với trẻ con và động vật, giúp đỡ người già qua đường, không lăng mạ cậu nếu ý kiến của cậu khác của anh ta. Tử tế quan trọng gần như là số một.”

Luna gật đầu.

“OK.” Marci nói. “Quỷ thật, các cậu thậm chí cũng làm cho tớ tin thế. Tớ nghĩ tớ chưa bao giờ biết anh chàng tử tế nào cả. Thứ hai: Tử tế.” Cô viết ra. “Thứ ba? Tớ có ý kiến riêng. Tớ muốn một chàng trai có thể tin cậy được. Nếu anh ta nói anh ta sẽ làm gì, anh ta nên thực hiện nó. Nếu anh ta đề nghị gặp tớ vào bảy giờ tối ở đâu đó, anh ta nên có mặt lúc bảy giờ, không thả bộ đến lúc 9h30 hay muộn chút nào hết. Ai đồng ý với điều này?”

Cả bốn người cùng giơ tay, và “đáng tin cậy” được viết vào dòng thứ ba.

“Thứ tư?”

“Hiển nhiên là,” Jaine nói. “Một công việc ổn định.”

Marci cau mặt. “Ối. Điều này thật đau lòng.” Hiện tại Brick đang ngồi ì một chỗ thay vì làm việc.”

“Công việc ổn định là một phần của việc đáng tin cậy,” T.J. chỉ ra. “Và tớ đồng ý nó quan trọng. Giữ một công việc ổn định cho thấy sự trưởng thành và có trách nhiệm.”

“Công việc ổn định,” Marci vừa nói vừa viết.

“Anh ta cần có khiếu hài hước.” Luna nói.

“Cái gì đó hơn giá trị của ‘Ba chàng hề’ chứ?” Jaine hỏi.

Họ bắt đầu cười khúc khích. “Có điều gì với những người đàn ông trong ‘Ba chàng hề’?” T.J. đảo mắt hỏi. “ Chuyện hài về các chức năng cơ thể ấy mà! Hãy đưa điều này lên vị trí đầu tiên, Marci... không có những câu chuyện cười về nhà vệ sinh!”

“Thứ năm: khiếu hài hước.” Marci cười thầm, viết. “Với sự công bằng không thiên vị, tớ không nghĩ chúng ta có thể ra lệnh cho anh ta làm một người hài hước được .”

“Chắc chắn chúng ta có thể.” Jaine chỉnh lại. “Anh ta sẽ là nô lệ tình dục của chúng ta, nhớ không?”

“Thứ sáu.” Marci nhắc họ tập trung bằng cách gõ nhẹ cái bút lên mép ly của cô. “Hãy quay trở lại việc của chúng ta, thưa các quý cô. Thứ sáu là gì?”

Họ nhìn nhau và nhún vai. “Nhiều tiền,” Cuối cùng T.J. đề xuất. “Đó không phải là yêu cầu, không phải trong thực tế, đây là tưởng tượng, đúng không? Người đàn ông hoàn hảo cần có tiền.”

“Giàu khủng khiếp hay thoải mái tiền nong thôi?”

Điều này lại đòi hỏi phải nghĩ thêm.

“Bản thân tớ thì tớ thích giàu kinh khủng,” Marci nói.

“Nhưng nếu anh ta giàu khủng khiếp thì anh ta sẽ muốn tất cả những người đeo đuổi anh ta. Anh ta được dùng cho việc đó.”

“Không có cách nào lại thế. Thôi được, tiền là tốt nhưng không quá nhiều tiền. Vừa phải. Anh chàng hoàn hảo là người thoải mái về mặt tài chính.

Bốn cánh tay giơ lên và “Tiền” được ghi bên cạnh số sáu.

“Vì đây là tưởng tượng,” Jaine nói, “nên anh ta phải ưa nhìn. Không phải đẹp trai chết người vì điều đó có thể gây ra một số vấn đề khác. Luna là người duy nhất trong chúng ta đủ xinh đẹp để giữ bên mình một anh chàng đẹp trai.”

“Nhưng mình đã làm không tốt, đúng không?” Luna trả lời với vẻ cay đắng. “Nhưng, ừm, vì anh chàng hoàn hảo phải hoàn hảo nên cậu phải thích nhìn anh ta.”

“Nghe này, nghe này. Thứ bảy là: ưa nhìn.” Khi viết xong, Marci ngẩng lên cười toe toét. “Tớ sẽ nói ra điều mà chúng ta đang nghĩ. Anh ta còn phải tuyệt khi ở trên giường. Không phải là giỏi mà phải là tuyệt. Anh ta phải có khả năng làm cho ngón chân tớ xoắn lại, mắt tớ nhắm tịt lại. Anh ta phải có thể lực của người thắng trong giải Kentucky Derby và phải có sự hăng hái của chàng trai mười sáu.”

Họ vẫn còn cười ngất khi người phục vụ đặt đồ họ yêu cầu xuống bàn. “Có gì vui thế?” anh hỏi.

“Anh không hiểu được đâu.” Mary nói một cách khó khăn.

“Tôi biết,” anh nói ra chiều am hiểu. “Các cô đang nói về đàn ông.”

“Không, chúng tôi nói về khoa học viễn tưởng.” Jaine nói và tống khứ anh chàng đi. Những người khách ở bàn khác lại nhìn chằm chằm vào họ và cố gắng nghe lỏm xem điều gì hay ho đến thế.

Người phục vụ rời đi. Marci chồm qua bàn. “Và trong khi tớ làm điều đó, tớ muốn anh chàng hoàn hảo của tớ phải dài 10 inch!”

“Ôi trời!” T.J. giả bộ ngất, tự đấm ngực mình. “Liệu tớ không thể làm gì với cái mười inch hay đúng hơn, liệu tớ có thể làm gì với cái 10 inch!”

Jaine cười ngặt nghẽo đến mức phải ôm sườn. Giữ cho giọng nhỏ xuống là cả một sự nỗ lực và những lời của cô rung rung với vẻ vui nhộn. “C’mon! Bất cứ cái nào hơn 8 inch hoàn toàn là để trưng bày và giới thiệu. Nó ở đó nhưng cậu không thể dùng được. Nó có vẻ tuyệt trong căn phòng khoá chặt nhưng hãy xem – 2 inch còn lại là phần thừa.”

“Phần thừa,” Luna thở hổn hển, giữ chặt dạ dày cô và cười ngặt nghẽo. “Hãy lắng nghe điều đó vì phần thừa đầu tiên!”

“Ôi, chàng trai!” Marci dụi mắt khi cô viết nguệch ngoạc một cách vội vàng. “Bây giờ chúng ta giả thiết tiếp. Anh chàng hoàn hảo cần gì nữa?”

T.J. vẫy tay một cách yếu ớt. “Tớ,” cô đề xuất với tiếng cười khúc khích. “Anh ta cần có tớ.”

“Nếu bọn tớ không giẫm đạp lên cậu để chiếm anh ta,” Jaine nói và nâng cốc. Ba người còn lại cũng nâng cốc và họ chạm cốc kêu leng keng. “Vì anh chàng hoàn hảo, dù anh ở bất cứ đâu!”