Mua Dây Buộc Mình

Chương 26




Có lẽ tình thân là cơ sở để duy trì hôn nhân, nhưng chưa bao giờ là tiền đề của hôn nhân.

Cuối tuần Trịnh Hài đưa Dương Úy Kỳ về nhà.

Anh tự mình lái xe. Hành trình mấy tiếng đồng hồ, Trịnh Hài rất ít nói chuyện, vẻ mặt chuyên tâm.

Thật ra Trịnh Hài xưa nay thường làm hai việc một lúc. Trông anh càng chuyên tâm chăm chú, lại càng có khả năng không tập trung tinh thần. Giống như lúc họp bình thường, 2/3 sự tập trung dùng để nghỉ ngơi, chỉ dùng 1/3 để quan sát và quản lý cuộc họp. Hễ có tình hình xuất hiện, sự chú ý 2/3 đó trong chốc lát liền trở lại.

Lúc này cũng như vậy. Anh trông thì rất chuyên tâm nhìn đường, nhưng giảm tốc hay là tăng tốc đều hoàn toàn từ phản ứng bản năng, 2/3 sự chú ý của anh luôn đang nghĩ nhưng việc khác.

Anh đang nghĩ đến tình cảnh anh bỗng nhiên mở miệng yêu cầu Dương Úy Kỳ về nhà với anh.

Tại sao nhỉ? Rõ ràng là trong lòng đang rối loạn, không có chỗ dựa, cũng không có kết luận, lại đang lúc sốt cao nói buột miệng ra một câu quan trọng như thế. Lúc nói ra câu đó, bản thân anh cũng khựng lại một lát, nhưng nhanh chóng lại có một cảm giác cam chịu số phận, dường như tất cả đều đã có kết quả, cuối cùng lại thành một việc.

Không bằng như vậy đi. Hòa Hòa đã chấp nhận ở bên cạnh Sầm Thế, vậy anh cũng không đi làm phiền cuộc sống của cô nữa, chỉ đứng nhìn từ xa là được, trong lúc cô cần thì bảo vệ và chăm sóc cho cô.

Còn Dương Úy Kỳ, anh đã hứa với cô rồi, bất kể chỉ như là một trò đùa, nhưng hai người đều biết không phải là thuận miệng mà nói ra. Vậy vì thành tín, vì trách nhiệm, anh sẽ đi thực hiện.

Anh xưa nay đều không quen việc cục diện nằm trong sự khống chế của người khác. So với chờ đợi, không bằng lựa chọn, để tất cả về đúng vị trí.

Anh vẫn còn nghĩ đến tình cảnh tối qua nói trong điện thoại với cha là muốn đưa Dương Úy Kỳ về gặp ông.

Xưa nay người cha ít nói chuyện đó của anh nghe có vẻ dường như rất vui, thậm chí cẩn thận xác nhận thời gian mà họ đến.

Sau đó cha nói: “Ngày mai cha hẹn cả Hòa Hòa và mẹ con bé cùng ăn cơm, còn cả bạn trai Hòa Hòa. Con và Tiểu Dương cũng cùng đến đi.”

Trịnh Hài yên lặng một lát, nghe cha lại nói: “Hòa Hòa con nha đầu này giấu bạn trai rất kỹ, cha nhắc đến ba lần nó mới chịu cho cha gặp.”

Trịnh Hài chần chừ một lát nói: “Như vậy sẽ rất lúng túng.”

Tâm trạng của cha không tồi, thoải mái nói với anh: “Con trở nên ngại ngùng từ lúc nào thế? Chỉ là một bữa cơm gia đình mà thôi. Hòa Hòa và mẹ con bé con đều thân quen, hơn nữa Hòa Hòa cũng quen Tiểu Dương. Nếu con ở đó, Hòa Hòa chắc sẽ càng thoải mái hơn.”

Trịnh Hài nghĩ đến cảnh tượng tối nay sẽ xuất hiện, than một tiếng, lại cảm thấy trong xe quá yên tĩnh, liền đưa tay ra mở đài.

Có lẽ là tốc độ lái xe của anh quá nhanh, hoặc có lẽ thời tiết không tốt, luôn có tiềng rè rè không rõ ràng.

Dương Úy Kỳ thấy vậy liền mở hộp để đồ trong xe anh, chọn ra một chiếc đĩa đặt vào, giọng hát thanh lạnh mà ấm áp của Trần Dịch Tấn vang lên.

Trịnh Hài rất ít khi nghe nhạc trên xe, lúc anh lái xe không muốn bị chuyện khác làm phiền.

Nhưng trước đây Hòa Hòa luôn nói những người giống như anh lúc lái xe nghe nhạc ngược lại có thể tránh khỏi mất tập trung, đĩa trên xe anh đa phần đều là của cô. Thật ra sau này Hòa Hòa nói thật, chủ yếu là thích hiệu quả âm thanh trên chiếc xe này của anh.

Bây giờ đang phát bài hát “Chúng ta đều cô đơn”, rất nhẹ nhàng. Trước đây Hòa Hòa thích nhất bài hát này, bật đi bật lại trên xe anh, anh bị sự thê lương trong bài hát này làm cho phiền não, thường chế giễu cô là giả tiểu tư bản, giả vờ giả vịt.

Trước đây anh chưa từng chú ý vẻ mặt nghe nhạc của Hòa Hòa. Cô có tâm trạng như thế nào khi nghe bài hát này. Trái tim Trịnh Hài hơi xao động một lát.

Sau khi bài hát đó dừng lại, trong xe lại yên lặng mấy giây, liền vang lên bài hát nổi tiếng “Huynh muội”, thậm chí Dương Úy Kỳ còn nhẹ nhàng hát theo nhạc: “Một đôi thương yêu giống như anh em không thể yêu nhau…..quan hệ như thế em nói xem hoàn mỹ biết bao…..”

Trịnh Hài không báo trước đưa tay ra bật sang bài sau của CD.

Dương Úy Kỳ hỏi: “Sao vậy, không thích bài hát này?”

“Anh cảm thấy bản tiếng Đài Loan hay hơn.”

” ? Ồ, nhưng dù là hai bản cùng ca từ, bản tiếng Đài Loan thường vẫn hay hơn một chút, bởi vì tiếng phổ thông của người Hồng Kông không đủ chuẩn. Nhưng lời bài này viết quá hay, anh không cảm thấy sao?”

Trịnh Hài cảm thấy bản thân mình lúc nãy quá kích động, áy náy cười với cô, lại giúp cô bật lại bài lúc nãy.

Dương Úy Kỳ tắt nhạc đi: “Không nghe nữa, em nhớ là anh không thích nghe nhạc trên xe.”

Trịnh Hài nói: “Không sao, em cứ tự nhiên.”

Nhưng Dương Úy Kỳ không bật nhạc lên nữa, trong xe lại yên tĩnh trở lại. Rất lâu sau Dương Úy Kỳ bỗng nhiên hỏi: “Anh xem bộ quần áo trên người của em có được không?”

Trịnh Hài nghiêng mặt nhìn một cái: “Rất đẹp.”

“Nhưng em cảm thấy hơi chật, có phải là trông không được trang trọng? Gần đây em béo hơn một chút.”

“Không đâu. Nhưng nếu em thật sự cảm thấy không ổn, sau khi đến anh đưa em đi mua bộ mới.”

“Anh cảm thấy được là ổn rồi, không cần thay nữa.” Lát sau cô lại vì sự kích động của mình mà cảm thấy buồn cười, giải thích nói: “Em hơi hồi hộp.”

Trịnh Hài an ủi cô: “Cha anh sẽ thích em, em không cần lo lắng.”

Dương Úy Kỳ cúi đầu vặn ngón tay: “Em có cảm giác gặp giám khảo.”

Cô lo lắng không yên, nên không hề để ý đến dáng vẻ đầy tâm trạng của Trịnh Hài.

Trịnh Hài lái xe xưa nay rất nhanh, cho nên đến nhà sớm hơn thời gian bình thường nửa tiếng. Cha Trịnh Hài đang ở trong nhà đợi họ.

Đến nhà đã là buổi trưa, sau khi cùng nhau ăn cơm trưa, ông Trịnh và Dương Úy Kỳ nói chuyện linh tinh một lúc, hòa nhã dễ gần, cười rất nhiều.

Sau này Dương Úy Kỳ nói với Trịnh Hài: “Bác Trịnh rất khác so với tưởng tượng của em. Đầu năm lúc em tham gia cuộc họp ở tỉnh ông còn từng nói chuyện, vô cùng nghiêm túc, cho nên hôm nay em rất lo lắng.”

Trịnh Hài nói: “Em tham gia cuộc họp đó chắc là cuộc họp nghiêm túc. Thật ra bình thường ông rất dễ gần.”

Dương Úy Kỳ gật đầu: “Có phải là anh cảm thấy em rất kém cỏi không?”

Trịnh Hài nói: ‘Không.” Lại bổ sung thêm một câu: “Làm sao có thể chứ?”

Lúc muộn hơn một chút, Trịnh Hài uống trà với cha ở trong phòng sách. Anh hơi cúi đầu, cha hỏi một câu, anh đáp một câu.

Trước mặt Trịnh Hài ông Trịnh rất ít khi thể hiện hình tượng gần gũi của mình, xưa nay tuyên dương ít, phê bình nhiều. Nhưng hôm nay ông vô cùng hỏi han ân cần, thậm chí khen một chút mấy công việc gần đây anh làm.

Anh vốn cho rằng cha không rảnh rỗi để ý đến việc của anh, không ngờ ông có tai mắt bên cạnh anh. Người tốt thật nhiều, tóm lại anh rất không thoải mái.

Sau này cha liền nhắc đến Dương Úy Kỳ. Ông nói: “Từ nhỏ con đã có cách nghĩ của riêng mình, cho nên cha không thật sự can dự vào việc của con, bao gồm hôn nhân. Lúc mẹ con còn sống, chúng ta đã từng thống nhất ý kiến trên vấn đề này, chỉ cần không quá đà, chúng ta tôn trọng sự lựa chọn của con.”

Đúng lúc cha dừng lại, Trịnh Hài nói: “Cảm ơn cha, cả mẹ nữa.”

Cha uống một ngụm trà tiếp tục nói: “Tính cách Tiểu Dương khéo léo, dung mạo cũng được, có quan hệ không khá sâu với nhà chúng ta. Con chọn không tồi.”

Trịnh Hài hơi động động khóe môi, bày tỏ trả lời lời khen của cha.

Ông Trịnh đặt chiếc cốc xuống tiếp tục nói: “Cha biết, con là đứa biết chừng mực, nhưng có một số lời, cha vẫn phải nhấn mạnh. Ở nhà chúng ta, con có tự do lựa chọn hôn nhân, nhưng không có tự do ly hôn, đây là luật bất thành văn ở trong nhà, ai cũng không thể làm trái lại, cô con chính là một ví dụ. Đó đã là sự lựa chọn của con, vậy bất luận trong lòng con còn có bao nhiêu việc không từ bỏ được, đều làm cho thỏa đáng trước hôn nhân. Hôn nhân không phải là điều quan trọng nhất đối với một người đàn ông, nhưng nếu một người đàn ông có hôn nhân thất bại, những mặt khác của anh ta có thành công hơn nữa, cũng không bù đắp nổi sự thiếu sót đó.”

Trịnh Hài nhìn thẳng cha, anh luôn nhìn thẳng vào mắt cha. Ông Trịnh cuối cùng cười: “Hôm nay vốn là một ngày vui vẻ, nói những lời này mất hứng đúng không?”

Trịnh Hài nói: “Cha, con hiểu được ý nghĩa và trách nhiệm của hôn nhân.”

Ông Trịnh đứng dậy, đặt tay lên vai Trịnh Hài: ‘”Vậy thì tốt, cha tin con.”

——————————

Buổi chiều chú đến nhà nói chuyện công việc với cha Trịnh Hài, đúng lúc gặp Dương Úy Kỳ

Trịnh Hài từ nhỏ đã có quan hệ tốt với chú, tuy rất ít khi gặp mặt, nhưng qua lại với anh còn nhiều hơn cha, giống như là bạn bè nhiều năm. Hai nhà ở gần nhau, chú đi bộ đến. Lúc ông về, Trịnh Hài tiễn ông, đi cùng ông một đoạn dài.

Chú cười nói: “Không tồi đâu, rất có khả năng hành động. Năm ngoái cô cháu còn bảo cháu đi xem mặt, cháu vẫn phản bác rất có lỹ lẽ, nhanh như vậy bản thân đã rơi vào phần mộ hôn nhân. Cô gái đó có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?”

Trịnh Hài nói: “Cháu đã đến lúc nên kết hôn rồi, mà cô ấy rất phù hợp.”

Chú nói: “Nói cái gì vậy hả? Nếu để người ta nghe thấy, cô ấy nhất định sẽ buồn. Cái đứa trẻ này, từ nhỏ chỉ có lí tính thắng cảm tính. Chú hỏi cháu, cháu thật sự chưa từng có thứ gì muốn mà không đặt được sao?”

Trịnh Hài nói: “Không có. Nếu không đặt được, cháu liền không nghĩ đến nữa.”

Chú than thở: “Tính cách cháu quá giống cha, không giống mẹ cháu chút nào. Cô cháu cũng thế, gen di truyên của cả nhà cháu thật giống nhau. Tiểu Hài, chú vẫn còn nhớ trước đây có một lần, lúc đấy cháu mới mấy tuổi, hình như chưa lên cấp 3, chúng ta thảo luận một cuốn tiểu thuyết, quan điểm của cháu và chú hoàn toàn khác nhau. Cháu nói đối với đàn ông tình yêu có thể có có thể không, có rồi thậm chí là thừa, phụ nữ đối với đàn ông lại có tác dụng khác nhau, có lúc dùng để bảo vệ, có lúc dùng để chiêm ngưỡng, có lúc dùng để cùng làm việc, còn có dùng để giết thời gian. Cháu nhớ không, lúc đó chú bị cháu bị cháu hù dọa một cách triệt để, muốn giúp cháu tìm bác sỹ tâm lý. Sao hả, bây giờ vẫn là cái cách nghĩ ấy? Vậy Dương Úy Kỳ đó là loại nào trong đó hả?”

Trịnh Hài cảm thấy vấn đề này khiến anh rất mệt. Anh miễn cưỡng lấy lệ bỏ qua vấn đề này của chú, giả vờ không để tâm nói: “Chú và cô cháu gần đây thế nào?”

Chú quả nhiên không trêu đùa và truy hỏi anh nữa, giọng điệu cũng thấp hơn chút: “Vẫn như thế, kệ cô ấy đi. Con của chúng ta đều kết hôn rồi, còn có thể thế nào nữa.”

Trịnh Hài nói: “Chú, có một vấn đề hơi thất lễ cháu luôn muốn hỏi chú. Chú rõ ràng là biết tính cách, sở thích của cô và chú rất khác nhau, lại vẫn cố sức đi theo đuổi cô, lấy cô. Tại sao vậy? Là tức giận? Lúc đó có nghĩ sau này sẽ thế nào không?”

“Tiểu Hài, cháu là muốn hỏi chú, chú yêu cô cháu mà cô không yêu chú, tại sao vẫn còn muốn lấy cô phải không? Lúc đó chính là muốn lấy cô, bây giờ cũng không hối hận. Còn tại sao, chú chưa từng nghĩ. Nếu mỗi việc trên thế giới này đều phải làm cho rõ ràng, vậy thì quá thiếu niềm vui rồi.”

“Hai người giày vò nhau nhiều năm như vậy, tình yêu của chú không ngờ vẫn chưa chết đi?”

“Chú nói là tình thân. Vợ chồng là quan hệ tình thân kiên cố nhất trên thế giới này ngoài quan hệ huyết thống, không phải nói cắt đứt là cắt đứt được.”

“Nhưng con người đa phần đều là vì yêu mà kết hôn, chứ không phải vì tình thân mà kết hôn, đúng không?”

Chú nói: “Tiểu Hài, có phải là cháu hơi có chứng khủng hoảng hôn nhân không hả? Hôm nay cháu rất kỳ lạ, không giống cháu.”

Bữa tối hôm đó không có điều vui vẻ kinh ngạc nào.

Địa điểm chọn ở Vân Chí Hiên, bên trong tứ hợp viện kiểu cũ, thông thường khách đến phải đặt chỗ trước nửa tháng mới được.

Lúc mẹ con sống, rất thích nơi này. Càng đến gần tết cha lại càng không thể rời đi, cho nên bữa cơm đoàn viên của cả nhà ngoài lúc ở nhà ra, đa phần đều đến đây ăn cơm. Rất nhiều lúc, còn thêm hai mẹ con Hòa Hòa.

Từ sau khi mẹ qua đời, anh liền rất ít khi đến đây.

Cha và mẹ Hòa Hòa giống như thường lệ bắt đầu hàn huyên từ thời tiết, lịch sự, khách sáo chu đáo. Đợi họ động đũa, bề dưới mới bắt đầu động đũa.

Có bề trên cùng với hai người mới có mặt, tình cảnh không hề thân thiết hay nồng ấm, tuy mọi người đều nỗ lực muốn thể hiện thân thết và nồng ấm

Ông Trịnh nói: “Lần trước Tiểu Hài và Hòa Hòa về, chúng ta cũng cùng nhau ăn cơm, dường như vẫn còn là chuyện của hôm qua. Trong chốc lát, đội quân của chúng ta đã hùng mạnh lên.”

Mẹ Hòa Hòa nói: “Cục diện thế giới đều cũng đổi nhanh như thế, mỗi ngày một khác, huống hồ là người. Tiểu Hài, hôm nay cháu ăn không nhiều, có phải là không thoải mái không?”

Trịnh Hài nói: “Đâu có, cô Lâm. Ồ, đúng rồi, gần đây dạ dày cháu không được ổn.”

Ông Trịnh nói: “Nó từ nhỏ đã thế, kén chọn thứ ăn, ăn cơm giống như là uống thuốc, luôn cho rằng nó sẽ nhỏ con, không ngờ lại cao như vậy.” Lời của ông là nói với Dương Úy Kỳ, kèm theo chút yêu thương, lại giống như là khiểm trách.

Trịnh Hài cúi đầu không nói, Dương Úy Kỳ mỉm cười.

Mẹ Hòa Hòa nói: “Dáng người cao chủ yếu là do di truyền, thêm nữa là luyện tập. Hòa Hòa xưa nay ăn uống tốt, chưa từng kén chọn đồ ăn, cũng vẫn thấp bé.”

Hòa Hòa nghe thấy có người nhắc đến cô, ngẩng đầu lên từ đĩa thức ăn. Từ đầu bữa ăn đến bây giờ, cô chưa từng dừng lại, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Chủ đề như vậy tương đối nhạt, người hưởng ứng cũng rất ít. Do đó ông Trịnh gắp thức ăn cho Sầm Thế và Dương Úy Kỳ, nói với Dương Úy Kỳ: “Lúc nhỏ có một khoảng thời gian cháu ở nhà bác cháu đúng không, ta còn bế cháu. Chắc chắn là cháu không nhớ.” Lại nói với Sầm Thế: “Từ lúc Hòa Hòa sinh ra, ta luôn nhìn nó lớn lên đến bây giờ, giống như là con của mình vậy. Từ nhỏ con bé đã ngoan, cháu không được bắt nặt con bé đâu đấy.”

Sầm Thế mỉm cười khiêm tốn: “Bác yên tâm, không có đâu ạ.”

Sau đó liền nói đến không ngờ Hòa Hòa và Sầm Thế là bạn học đại học.

Ông Trịnh nói: “Hóa ra là có duyên như vậy, bắt đầu yêu nhau từ đại học. Giáo sư lâm cô cũng không biết chuyện này sao? Tiểu Hài chắc con biết đúng không?”

Trịnh Hài qua loa đáp một tiếng.

Sầm Thế nghiêm túc mà cẩn thận nói: “Chúng cháu lỡ mất rất nhiều năm. Nhưng may mắn đó là lại gặp lại nhau.”

Hòa Hòa dường như cắm đầu vào đĩa, mà Trịnh Hài lại không tập trung dùng đũa xâu thành xiên những viên thịt trong đĩa của mình.

Mẹ Hòa Hòa hỏi: “Tiểu Hài và Tiểu Dương lúc nào định tổ chức hả?”

Trịnh Hài ngẩng đầu, hơi sững lại, cùng nhìn Dương Úy Kỳ một lát, sau đó mở miệng: “Chúng cháu đang suy nghĩ.”

Ông Trịnh hỏi: “Mùa xuân năm sau không tồi.” Lại nhìn Hòa Hòa và Sầm Thế:”Hai cháu thì sao?”

Hòa Hòa dùng khóe mắt nhìn Sầm Thế một cái, cướp lời anh trước khi anh mở miệng: “Đương nhiên là đợi chuyện vui của anh trai và chị dâu làm xong rồi hãy nói.”

Ông Trịnh cười: “Lúc nhỏ không phải thường lấy ga giường làm váy cưới sao? Sao bây giờ không vội nữa hả?”

Hòa Hòa cười hì hì, không nói. Mẹ Hòa Hòa cười giải vây giúp cô: “Hòa Hòa bây giờ vẫn còn giống như đứa trẻ con, không vững vàng như Tiểu Dương. Tôi nghĩ trước khi con bé kết hôn cần phải bồi dưỡng một đợt đã. Đúng không, Hòa Hòa.”

Hòa Hòa cúi đầu tiếp tục cười, những người ở đó cũng cười với cô một lát.

————————————

Lúc bữa cơm kết thúc, thời gian vẫn sớm. Cha Trịnh Hài lên xe rời đi, mẹ Hòa Hòa cũng tự mình lái xe đi.

Màn đêm rất đẹp, bầu trời quang đãng, chỉ còn lại Trịnh Hài bốn người bọn họ.

Trịnh Hài hỏi Sầm Thế: “Vết thương của anh ổn rồi chứ?”

Sầm Thế nói: “Không sao, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Trịnh Hài quay về phía Dương Úy Kỳ: “Em muốn đi đâu dạo một chút không?”

Dương Úy Kỳ nói: “Tùy.” Nghĩ một lát, mỉm cười về phía Hòa Hòa, “Hòa Hòa, cô có thể cho tôi chút ý kiến không?”

Hòa Hòa nói: “Các thành phố phía Bắc đều giống nhau, kiến trúc, đồ ăn vặt, còn có cây bên đường. Không bằng đi chợ đêm, chợ đêm ở đây rất dài rất náo nhiệt, có thể đi dạo cả buổi tối.”

Dương Úy Kỳ nói: “Nghe cũng không tồi. Hay là mấy người chúng ta cũng đi nhé.”

Hòa Hòa tươi cười: “Sau này tôi có thể đưa cô đi riêng, nhưng tối nay tôi có chút chuyện với Sầm Thế.”

Dưới sự chú ý của Trịnh Hài và Dương Úy Kỳ, cô kéo gấu áo Sầm Thế kéo anh đến hẳn bên cạnh xe.

————————————

Sầm Thế lái xe không nhanh không chậm, bị từng chiếc xe phía sau vượt qua, lúc chiếc xe vượt qua, ánh đèn chiếu vào mặt anh và Hòa Hòa.

Sầm Thế nói: “Bây giờ cuối cùng anh đã hiểu vì sao em thà cả ngày ở bên cạnh Trịnh Hài, cũng không chịu ở cùng mẹ em. Ngày ngày đều giống như là phỏng vấn, cảm giác đúng là không dễ chịu.”

Hòa Hòa nói: “Anh lái nhanh một chút, cửa hàng đó sắp đóng cửa rồi.”

Sầm Thế nhướn mày: “Em còn dám bảo anh lái nhanh? Việc lần trước không để lại cho em ám ảnh tâm lý sao?”

Hòa Hòa nói: “Ăn cơm còn sẽ nghẹn chết đó, làm gì có nhiều ám ảnh tâm lý thế chứ. Anh còn rùa bò như vậy, em sẽ bắt xe đi đấy.”

Sầm Thế than: “Chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi, Tiêu Hòa Hòa, hai cái đó em đều chiếm hết.”

Hòa Hòa quay đầu đi không nhìn anh. Sầm Thế nhấn ga hết cơ, chiếc xe lao đi, Hòa Hòa suýt nữa đập vào kính xe.

Sầm Thế hơi nhàm chán ngồi trong xe đợi Hòa Hòa, lúc Hòa Hòa chạy kịp đến cửa hàng tinh xảo đó còn 10 phút nữa là đóng cửa, nhưng không cho anh đi theo. 3 phút cũng chưa đến, cô lại chạy ra, trong tay xách hai túi lớn.

Sầm Thế không nói lên lời: “Tốc độ này của em quả thật không phải là giả.”

Hòa Hòa sau khi chạy ra rõ ràng là vui hơn rất nhiều, còn chủ động mua đồ cho Sầm Thế, là hai đôi giày cùng kiểu dáng, một đôi màu xanh lá cây, một đôi màu sữa.

Sầm Thế gật đầu: “Không tồi. Tiêu tiểu thư, dáng vẻ mua đồ của em càng ngày càng có phong độ nổi tiếng đấy.”

Hòa Hòa giả vờ không nghe thấy lời chế giễu của anh, nghiêm túc giải thích cho anh: “Mấy hôm trước em chần chừ không mua màu đó, định đợi nghĩ rõ ràng rồi mới mua. Hôm nay bỗng nhiên nghĩ, chẳng may bị người khác mua mất thì sao, nên mua sớm thì tốt hơn.”

Sầm Thế trịnh trọng nói: “Đương nhiên đương nhiên, nắm vững quyền chủ động là quan trọng nhất. Mua giày đâu phải là chọn chồng, chỉ có thể chọn một đôi. Chỉ cần em thích hơn nữa đủ tiền, mua 10 màu cũng không sao. Tiền không đủ không sao, anh có thể cho em vay.”

Hòa Hòa hứ một tiếng, vứt mạnh túi giày vào ghế sau, lại quay đầu đi không để ý đến anh nữa.

Sầm Thế chuyên tâm lái xe, một lúc sau lại cười: “Hai vị bề trên đó của em, còn có ngài Tiểu Trịnh, có phải là chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ghê gớm này của em không? Lúc nãy ở đó em quả thật giống như một con thỏ trắng nhỏ, quá ngoan. Nói ra thì, anh may mắn hơn họ nhiều. Em nói xem?”

Hòa Hòa tức giận: “Sầm Thế anh có thể ngậm miệng lại được không?”

Sầm Thế làm bộ dạng kinh hãi một cách khoa trương, ngược lại lại khiến Hòa Hòa hết giận. Cô cắn cắn môi, lại nhìn ra phía của sổ.

Một lúc lâu sau, Sầm Thế nói: “Tức giận thì phải phát ra, có lời muốn nói thì nói ra. Kiềm nén không sợ bị bệnh tim sao?”

Hòa Hòa nói: “Anh mới bị bệnh tim ấy.”

Sau khi Sầm Thế chuyên tâm rẽ ngoặt nói: “Trịnh Hài có gì tốt? Giống như là một bức tượng cẩm thạch dát vàng đính ngọc vậy, lạnh băng băng, không có cảm xúc của người bình thường. Ồ xin lỗi, anh quên mất nội tâm mạnh mẽ của anh ta, nội tâm anh ta là người máy vạn năng, hơn nữa vĩnh viễn là phiên bản mới nhất.” Hòa Hòa lườm anh một cái.

Sầm Thế không thèm để ý: “Tiêu Hòa Hòa, em tìm anh diễn kịch cùng em, rốt cuộc là diễn cho mẹ em xem, hay là diễn cho Trịnh Hài xem? Hay là, em là diễn cho bản thân em xem hả?”

“Sầm Thế, nếu anh chán ghét rồi, có thể ra đi trước. Cảm ơn anh đợt này đã diễn với em.”

Sầm Thế nói: “Không phiền, anh đang cảm thấy thú vị đây. Chỉ là hôm nay bỗng nhiên anh phát hiện ra, anh không tìm thấy vai diễn định vị, muốn làm bài kỹ hơn một chút, tránh khỏi việc bị bại lộ.”

“Xin lỗi.”

Sầm Thế bị câu trả lời không suy nghĩ của Hòa Hòa làm cho không có lời đáp trả. Lúc lâu sau nói: “Hòa Hòa, trước đây em thật sự thích anh sao?”

Hòa Hòa nghĩ rất lâu, nói: “Đúng. Rất lâu trước đây rồi.”

Sầm Thế nói: “Hòa Hòa, lúc đó em đi rất dứt khoát, anh cho rằng em vốn dĩ không thích anh, chỉ là lòng tự trọng bị tổn thương. Nếu lúc đó anh biết em thích anh thật sự, bất luận thế nào, anh cũng sẽ không……”

“Đều qua rồi. Đừng nói nữa, đều đã qua rồi.” Hòa Hòa thấp giọng ngắt lời anh.

“Thật ra anh muốn nói với em, thích một người, nên để cho anh ta biết.” Sầm Thế thấy Hòa Hòa rất lâu không trả lời, cũng nói một câu không suy nghĩ, “Anh mời em ăn kem nhé. Em muốn ăn không?”

Hòa Hòa nói: “Không muốn.”

Sầm Thế nói: “Anh muốn ăn. Hay là, em mời anh nhé.”

——————————————

Ở một góc khác của thành phố. Dương Úy Kỳ khoác tay Trịnh Hài, đi xuyên qua chợ đêm.

Chợ đêm ồn ào náo nhiệt, quầy hàng đồ ăn thực phẩm đủ loại mùi hòa quyện vào nhau, trở thành một mùi kỳ quái, những sạp hàng nhỏ bán hàng hóa bày đầy trước mắt, trên trời dưới đất, không có gì là không có.

Dương Úy Kỳ sau khi mua một đôi cá vải quay lại bên cạnh Trịnh Hài nói: “Trong nhà anh cũng có cái này, là Hòa Hòa tự làm phải không?”

Trịnh Hài vừa gật đầu, vừa đưa tay ra vuốt gấu áo mình.

Dương Úy Kỳ cười: “Tối nay anh đã kéo gấu áo mấy lần rồi. Hóa ra anh cũng có động tác nhỏ đó, thật thú vị.”

Trịnh Hài cười cười, nhưng nụ cười rất nhanh được thu về khóe môi.

Anh cũng không biết bản thân mình có hành động đó từ bao giờ.

Lúc Hòa Hòa còn rất nhỏ, khi đi ra ngoài luôn nắm chặt lấy tay anh.

Khi cô lớn hơn một chút, biết được sự khác biệt giữa con trai con gái, liền không chịu nắm tay anh nữa.

Nhưng ở nơi nhiều người, anh sợ cô lạc mất, thường kéo kéo túi xách của cô, hoặc là kéo dây đai váy cô, Hòa Hòa luôn nói anh dắt cô như dắt một con chó con.

Sau này cô liền kéo gấu áo anh. Đặc biệt là lúc cô mệt, dựa cả cơ thể vào người anh, thường kéo gấu áo anh đến mức nhăn nhúm, hại anh không thể không vuốt thẳng lại.

Anh vẫn nhớ, lần trước cô nắm gấu áo anh bám lấy người anh cho anh kéo đi, chính là ở chợ đêm này.

Mới có thấy tháng, dường như cách cả đời.

Anh đồng thời nhớ lại dáng vẻ lúc nãy Hòa Hòa kéo gấu áo Sầm Thế. Hóa ra đó chỉ là động tác quen thuộc của cô mà thôi, đối với ai cũng thế.

Anh cũng nên nỗ lực thay đổi cái thói quen này.

Đến nơi đông người, Dương Úy Kỳ lại nắm chặt lấy tay anh, sợ anh đi mất. Tay hai người chảy mồ hôi, dấp dính dấp dính. Trịnh Hài hốt hoảng trong chốc lát, anh rút tay ra, quay tay nắm lấy bàn tay cô. Tay cô gầy gầy, mềm mại dụi dàng, có một cảm giác quen thuộc.

——————————

Ngày hôm sau, Hòa Hòa vè mẹ cùng ngồi trong phòng, vừa sưởi nắng vừa uống trà nói chuyện.

Mẹ Hòa Hòa hỏi: “Con và Trịnh Hài sao vậy?”

“Không sao cả.”

“Lần trước cùng nhau quay lại, còn còn nũng nụi với nó. Tối qua lại không nhìn nó một cái, giả vờ như người xa lạ.”

“Cái đó…….con và anh Trịnh Hài quá thân thiết, sợ Dương tiểu thư hiểu lầm………không phải, sợ cô ấy để ý.”

“Con và Trịnh Hài thân thiết gần 20 năm rồi, cô ấy muốn để ý cũng không kịp nữa.”

Hòa Hòa cúi mắt xuống: “Thêm một việc không bằng bớt một việc.”

Sau đó Hòa Hòa lật tiểu thuyết, mẹ Hòa Hòa đang xem tạp chí chuyên ngành của bà.

“Sấm Thế đó, chắc không phải là đối tượng kết hôn của con phải không.” Mẹ Hòa Hòa lạnh lùng bất ngờ hỏi một câu như thế.

“Cái đó……” Hòa Hòa sững lại lúc lâu, “Vẫn chưa nghĩ xa như vậy…..”

“Con chịu để cho cậu ta lấy danh nghĩa bạn trai cũ gặp mẹ, chắc cũng có tiền đề kết hôn trước khi qua lại chứ.”

Hòa Hòa cẩn thận hỏi: “Mẹ, có phải là mẹ không thích anh ấy không?”

“Nếu là người con thích, mẽ sẽ không phản đối. Nhưng theo sự lý giải của mẹ, người con đồng ý cưới, chắc cũng sẽ là kiểu khiến con tôn trọng thậm chí kính nể, mà thái độ con đối với cậu ta, không giống.”

Hòa Hòa lúc lâu không nói. Cô yên lặng rất lâu, bỗng nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ vì tôn trọng và kính nể mà gả cho cha con sao?”

“Trước đây con chưa từng hỏi mẹ về việc có liên quan đến cha con.”

“Thật ra con luôn muốn hỏi, chỉ là không dám. Mẹ và cha quen nhau như thế nào? Có một lần con thấy cuốn niên giám thành phố rất cũ ở trong thư viện, bên trong có giới thiệu qua về cha, bên trên viết, ba chỉ học hết trung học. Lúc mẹ gả cho cha mẹ đã là nghiên cứu sinh. Lúc đó con rất muốn hỏi, sao mẹ lại gả cho cha.”

“Học lực không thể hiện được khoảng cách của hai con người. Cha con là người tốt.”

“Con biết. Xin lỗi, mẹ coi như con chưa hỏi nhé.”

“Không sao. Nhiều năm nay, ai cũng cho rằng mẹ không thích nói, cho nên chưa từng hỏi mẹ. Mẹ và cha con đều là trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Mẹ thấp bé, thường bị ức hiếp, cha luôn bảo vệ mẹ. Sau này cha con nói, về sau gả cho ông nhé, ông có thể bảo vệ mẹ cả đời. Sau này mẹ học lên, cha con đi làm, có lần viết thư nói với mẹ, cha con đi coi mắt quen một cô gái, cảm thấy không tồi, muốn qua lại với cô ấy, thích hợp liền kết hôn. Ngày hôm sau mẹ nói với trường anh trai mẹ bị ốm xin nghỉ phép, quay lại cảnh cáo cha con, đàn ông nói phải giữ lời, cả đời cha con hoặc là không kết hôn, nếu kết hôn chỉ có thể lấy mẹ.”

“Sau này thì sao?”

“Cha con không chịu, nhưng mẹ kiên trì. Cho nên cha con đợi đến lúc mẹ tốt nghiệp, thật sự lấy mẹ. Cha con nói hoàn thành được một nửa lời hứa, sau đó dùng cách thức khiến người khác tôn trọng nhất hủy hoại nửa lời hứa còn lại.”

“Tại sao mẹ lại muốn gả cho cha? Lúc nãy mẹ không nhắc đến vấn đề này.”

“Cha con là người tốt, là người tốt nhất mà từ nhỏ đến lớn mẹ gặp. Lúc đó mẹ chỉ nghĩ, bỏ lỡ người này, sau này không gặp được người tốt hơn, nhất định sẽ hối hận.”

“Mẹ, mẹ yêu cha không?”

Mẹ Hòa Hòa nghĩ rất lâu: “Mẹ chỉ nghiên cứu vật chất định lượng, còn “yêu” quá hư vô. Mẹ không biết.”

“Cảm ơn mẹ nói cho con biết những chuyện này.” Hòa Hòa nói nghiêm túc.

Mẹ Hòa Hòa nhìn cô một lát: “Hòa Hòa, trước đây con chưa từng nói những lời này với mẹ, cũng không hỏi mẹ những vấn đề này.”

“Đó là vì chúng ta rất ít khi cùng nhau nói chuyện, công việc của mẹ đều rất bận.”

“Lúc con còn nhỏ, có lúc muốn mẹ làm cho con điều gì đó, đều không chịu tự mình mở miệng, mà là Trịnh Hài giúp con chuyển lời.”

Hòa Hòa lại không nói.

“Hòa Hòa.” Mẹ Hòa Hòa dụi dàng gọi tên cô, Hòa Hòa ngẩng đầu lên.

“Mẹ cũng luôn có một điều nghi vấn, từ trước đến nay chưa tìm được cơ hội thích hợp để hỏi. Mùa hè năm con học năm thứ nhất, xảy ra chuyện gì hả?”

“Dạ?”

“Chính là mùa hè năm mà Trịnh Hài ra nước ngoài du học.”

“Không có gì…..lâu quá rồi.”

“Năm đó con cùng Trịnh Hài quay lại, cũng bỗng nhiên trở nên xa lạ, giống như hai đứa con tối qua vậy.”

“Có sao? Con không nhớ nữa. Trí nhớ của mẹ thật tốt.” Hòa Hòa cười hai tiếng.

“Lần này không nói một tiếng liền quay lại, còn thêm một người bạn trai, lại bỗng nhiên giận dỗi với Trịnh Hài. Hai việc này có liên quan với nhau không? Hay là mẹ nghĩ nhiều?”

Hòa Hòa nhìn bìa sách trong tay, không dám nhìn vào mắt mẹ. Cô yên lặng một lúc, nói nhỏ: “Mẹ, con không muốn nói gì. Mẹ cũng đừng hỏi.”

“Được, mẹ không hỏi.”

Một lúc sau Hòa Hòa lại chủ động nói: “Không có liên quan đến anh ấy.”

Hai mẹ con lại trở lại sự yên lặng lúc đầu, trong căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy máy móc.

“Hòa Hòa, mẹ có thể làm cho con cái gì không?” Mẹ Hòa Hòa bỗng nhiên nói.

“Không cần gì cả, mẹ.”

“Con thích Trịnh Hài, hy vọng người Trịnh Hài lấy là con phải không?”

“Con thích anh ấy như một người anh trai. Con chưa từng nghĩ sẽ gả cho anh ấy, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng nghĩ vậy.”