Mua Dây Buộc Mình

Chương 5




Công tử quyền quý sinh ra trong châu báu, cũng có nỗi khổ riêng của mình.

Khi Vi Chi Huyền họp mặt cùng mấy người phụ nữ, trong phòng có người phẫn nộ nói một câu: “Cùng người không cùng mệnh, có người trời sinh ra đã sống trong châu báu.” Cô tự nhiên liền nghĩ đến ông chủ của mình—Trịnh Hài.

Trịnh Hài quả thật mệnh tốt, cha có chức vị cao, cùng với người mẹ xuất thân từ gia đình thương gia, còn ngược dòng về ông bà nội ngoại, trong nhà kỷ niệm cách mạng và tài liệu lịch sử đều có thể tìm thấy những ghi chép.

Cái đó cũng không nói làm gì, anh lại có một vẻ bề ngoài dễ gây chuyện thị phi, một đầu óc khiến người ta phải đố kỵ, ngay cả tính nết cũng khó có thể tìm ra được mấy điểm thiếu sót. Người khác ngưỡng mộ đến đỏ cả mắt, anh ta vốn dĩ lại không thèm coi ra gì, không chịu gia nhập vào sản nghiệp gia tộc to lớn của gia đình bên ngoại đó, lại giữ khoảng cách an toàn không gần không xa với người cha, sau khi về nước bỏ ra một khoản đầu từ nguy hiểm không lớn cũng không bé để gây dựng sự nghiệp của mình, chỉ dùng 5 năm công sức mở rộng công ty lên cả hơn trăm lần.

Quả thật hoàn cảnh xuất thân của anh khiến anh ít gặp trở ngại hơn rất nhiều, nhưng cô từ khi làm việc cho anh đến nay, công sức anh bỏ ra trong đó, cùng với điều kiện quan trọng để thành công, cô là người hiểu rõ nhất.

Đúng ra trong hàng vạn sự việc trên thế gian này cũng cần phải có sự cân bằng, có được có mất, nhưng Trịnh Hài thuận buồm xuôi gió hoàn mỹ không có khuyết điểm như thế, Vi Chi Huyền chỉ có thể thở dài một tiếng, tổ tiên của Trịnh Hài tích đức có thể nói là đã đủ nhiều.

Đương nhiên, những người sinh ra trong châu báu, cũng thiếu đi một thể nghiệm cuộc sống khác.

Như những người bạn của Trịnh Hài, chưa từng biết đến cơm áo gạo tiền, tuổi thanh xuân dường như đều phí phạm trong sự ăn chơi trụy lạc. Cũng giống như người bạn cô quen Tô Nhắm Nhiếm, trong lụa là gấm vóc dường như lại mắc bệnh trầm cảm, sau này tìm lại được niềm vui của cuộc sống trong viện phúc lợi với những đứa trẻ tàn tật, dường như đem tất cả thời gian rảnh rỗi đều ở lại đó.

Nhưng Trịnh Hài hoàn toàn không như thế. Cuộc sống của anh rất lành mạnh, coi trọng việc ăn uống, rèn luyện thân thể, hơi có phong cách của quân nhân, mặc dù anh chưa từng làm bộ đội, nhưng nghe nói thời niên thiếu đã học võ thuật nhiều năm, nghỉ phép cũng luôn trải qua trong phòng tập luyện, nghĩ lại chắc là kết quả của sự tôi luyện từ nhỏ.

Nếu nhất định phải tìm ra khuyến điểm nhỏ cho anh, cũng được thôi, tư tưởng của anh trên phương diện tình cảm vô cùng không lành mạnh.

Thật ra vốn không được coi như “tình cảm”, Vi Chi Huyền không hề cho rằng, “những người bạn là phụ nữ” qua lại với anh không quá nổi thời gian ba tháng thực tập đó có thể được dùng từ trang trọng như thế. Bạn là con gái của Trịnh Hài rất nhiều, nhiều đến mức cô thường phải kiểm tra các loại ghi chép mới có thể nhớ được hình dáng của một người nào đó, bởi vì anh luôn thay, một quý thay một lần. Cũng có lúc ngắn hơn, ví dụ như một tuần, kiểu như thế rất ít, bời vì Trịnh Hài đánh giá người khác thường rất chuẩn, người phụ nữ anh nhận định, tướng mạo dáng vóc thì không nói, tính cách và tư tưởng tình cảm cũng không đến nỗi thiếu chuẩn mực

Anh tìm nhiều “bạn là phụ nữ” như vậy, đều có những chức vụ riêng, có người cùng đi tham dự tiệc, trong đó còn phân thành tham gia những bữa tiệc lớn và những bữa cơm bình thường, có người bạn gái du ngoạn, thậm chí có người chuyên dùng để ứng phó tiền bối….Đương nhiên không phải là đem đi gặp tiền bối, các bậc tiền bối của anh rất nhiều, bác bảy bác tám, thường thường bất ngờ đến thăm, những người bạn gái để ứng phó tiền bối đó, liền chuyên dùng để chống lại những vụ sắp xếp xem mặt bất ngờ.

Những người bạn gái đó của Trịnh Hài, Vi Chi Huyền đều ghi chép lại, ví dụ: tiểu thư Lưu Hải Cẩm thích màu xanh nước biển nhạt, GUCCI và món ăn Quảng Đông; tiểu thư Tôn Hiểu Lâm biết hai thức tiếng Nhật và Đức, là người theo chủ nghĩ bảo về động vật và thực phẩm xanh. Bởi vì bản thân Trịnh Hài không bao giờ nhớ, luôn cần Vi Chi Huyền dùng hết bổn phận trức trách của mình nhắc nhở: Trịnh tổng, hôm này cùng ngài tham gia tiệc sinh nhật phu nhân Lý tổng là Sở tiểu thư, cô ấy không ăn đồ biển, sợ nhất là người khác nói cô ấy béo.

Đương nhiên, quà này hoa này thậm chí là phần lớn các cuộc hẹn, đều là cô phụ trách, còn về sau cuộc hẹn ông chủ của cô còn làm cái gì, cái đó vượt qua giới hạn sự quản lý và khống chế của cô, tha cho cô không thể nói được.

Cô thấy rất kỳ lạ, rõ ràng trí nhớ của Trịnh Hài tốt vô cùng, bảng tên nhân viên nhìn qua một lượt là có thể nhớ rõ ràng nói ra được tên họ và tuổi tác của nhân viên số 0810, nhưng lại không nhớ được thói quen và sở thích của những người phụ nữ mà anh quen biết. Ồ, trừ Tiêu Hòa Hòa ra.

Chuyện lớn chuyện bé của Tiêu Hòa Hòa, anh luôn nhớ rõ ràng, mặc dù nhận được tin nhắn và điện thoại của Tiêu Hòa Hòa, anh luôn bày ra một dáng vẻ bực mình, nhưng lại thường rất kỳ lạ, ví dụ như nhìn những món quà mà cô chuẩn vị cho những người bạn gái của anh: Cái này hợp với Hòa Hòa hơn, đổi cái khác. Hoặc là lần đầu tiên thăm một nhà hàng, lúc thanh toán chuẩn bị ra về, bỗng nhiên anh nói với cô: Bảo họ gói hai phần món ăn điểm tâm lúc này đưa đến cho Hòa Hòa.

Cô phải thừa nhận, mệnh tốt có rất nhiều loại, không chỉ có “sinh ra trong châu báu”. Tiêu Hòa Hòa chính là một kiểu cũng khiến cô ngay cả đố kỵ cũng bất lực.

Trịnh Hài chầm chậm lái xe một mình trên đường, mưa vẫn rất lớn, làm cho người ta phiền muộn, Hòa Hòa liền xuống xe ở khu ngoại thành, nói muốn đến nhà Tô Nhắm Nhiếm xem con mèo con mới sinh, bác Tô đồng ý tặng cô một con.

Lúc đó anh rất muốn ngăn cô lại, lời ra khỏi miệng lại chỉ biến thành một câu nói chế giễu không đâu vào đâu: “Ngay cả bản thân mình em còn không nuôi nổi, còn nuôi mèo.”

Hòa Hòa lè lưỡi ra với anh: “Đàn ông con trai sợ mèo, mất mặt quá mất mặt quá.” Nói xong không thèm quay đầu lại chạy đi.

Giữa đường nhận được điện thoại của bạn: “A Hài, Vọng Hương các mới mở phong cách rất được, nhân viên phục vụ lại rất tuyệt vời. Ra ngoài chơi một lát đi.”

“Không có hứng, hôm khác đi.” Anh vội vàng dập máy, lại gọi điện cho Vi Chi Huyền: “Giúp tôi đặt một phòng ở hội quán ở phố số 7, một mình, không được có người làm phiền. Buổi chiều chuyển tất cả các cuộc điện thoại đến số của cô.”

Trịnh Hài ngủ cả một buổi chiều ở đó, lúc tỉnh dậy nhà nhà tất cả đều đã lên đèn, mưa cũng đã tạnh, bầu trời đầy sao. Anh thử gọi vào điện thoại của Tiêu Hòa Hòa, nghe thế tiếng ồn ào bên đó, Hòa Hòa nói: “Em đang ăn đồ nướng ở chợ đêm với Nhắm Nhiếm.”

Anh từ bỏ dự định ăn tối với Hòa Hòa, tự mình gọi điện thoại gọi cơm đến.

Bình hoa trong phòng cắm một bó hoa hồng trắng thơm ngát. Trịnh Hài không thích hương hoa, anh rút bó hoa ra định vứt sọt rác, nghĩ lại thấy không hợp lý, từ bỏ ý định đó, mà gọi phục vụ đến đem đi.

Trịnh Hài rất khâm phục hai mẹ con Hòa Hòa, vốn dĩ họ mới là người bị hại, nhưng dì Lâm mấy năm nay sống rất yên bình ung dung, không hề nhắc đến chuyện năm đó, dường như những việc đó vốn dĩ không hề xảy đến với dì.

Cũng ung dung như thế còn có Tiêu Hòa Hòa, ngoài nguyên do ngày giỗ của cha, Hòa Hòa từ nhỏ chưa từng tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đình đám nào, những ngoài việc đó, cuộc sống của cô tràn đầy ánh nắng và lành mạnh, chưa từng nghĩ rằng bản thân mình thiếu thốn gì so với người khác, dường như con người vừa mới sinh ra đã không cần phải có cha.

Nhưng anh lại không thể quên, 25 năm rồi, hình ảnh ngày hôm đó vẫn rõ ràng trước mắt, càng ngày càng rõ ràng hơn.

Hôm đó Trịnh Hài cùng mẹ đến khu đồ trơi trẻ con ở công ty bách hóa, bởi vì anh đạt được một bông hoa đỏ ở nhà trẻ, được mẹ khen thưởng.

Trịnh Hài đang cầm một khẩu súng tiểu liên đồ chơi vô cùng thích thú, bên cạnh có một giọng nói đàn ông mạnh mẽ vang lên: Đưa con búp bê đó cho tôi xem một lát. Búp bê con trai, không không, cả hai con, tôi vẫn chưa biết con tôi là trai hay gái.

Trịnh Hài ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông đó cơ thể cường tráng, lông mày rậm, đôi mắt to, giống như là đại hiệp trong phim, nhưng kẹp giữa hai nách lại là một con búp bê bông loại lớn, rất không hài hòa, anh nhìn người đàn ông đó rồi cười hì hì.

Người đàn ông đó cũng nhìn anh nở một nụ cười, búng tay về hướng anh: “Tiểu quỷ, đừng kén ăn, ăn nhiều rau xanh, mấy ngày sau sẽ cao hơn khẩu súng này.” Trước khi đi còn xoa đầu anh một cái, Trịnh Hài không kịp tránh, suýt nữa cắn chú ấy một cái.

Sự việc sau đó bắt đầu thế nào, anh cũng không rõ, chỉ nghe thấy một loạt tiếng kêu kinh hãi, hỗn độn nghe thấy tiếng hét thô lỗ: “Tất cả quỳ xuống, không được động đậy!” Trong sự hoảng loạn có âm thanh lớn, không phải là tiếng của khẩu súng đồ chơi của anh, mà giống như tiếng súng trong phim, trong không khí có mùi khét khó chịu.

Ở trong tầng này, bao gồm cả nhân viên phục vụ, đề là phụ nữ và trẻ em, có người khóc thét lên, rất nhanh có nhiều người cũng bắt đầu khóc. Một giọng nói khác hét lên: “Khóc nữa ông mày bắn chết ngươi!”

Trịnh Hài không biết bị ai ôm lấy ấn xuống đất, giữ chặt cơ thể đang run rẩy của anh giống như là ép xuống. Còn anh chỉ nhận thức được một việc, mẹ vửa nãy đi thanh toán, mà bây giờ giữ chặt anh không phải là mẹ anh.

Mặc dù lúc đó anh nhỏ tuổi, cũng lờ mờ hiểu được, anh không thể gọi lớn, tránh khỏi bản thân mình và mẹ đều trở thành mục tiêu của kẻ xấu, hơn nữa, giọng nói kẻ xấu vừa nãy anh nghe rất rõ ràng, điều đó chứng tỏ tên đó cách anh rất gần.

Anh vô cùng sợ hãi, cắn chặt môi không để cho bản thân mình phát ra tiếng, nhưng bất thình lình lại nghe thấy một tiếng thét lên, chính là của mẹ anh.

Lúc anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy một tên đang tóm chặt tóc mẹ kéo ra, bởi vì bà bò qua đám người tìm con của mình.

Tất cả những ý nghĩ thông mình trong cái đầu nhỏ bé đó đều bị sự sai khiến của bản năng làm cho tan theo bong bóng, anh dùng hết sức vùng ra khỏi người đang ôm anh: “Bỏ mẹ tao ra!”

Rất lâu sau đó Trịnh Hài mới thật sự hiểu được nguyên nhân của sự việc, hai tên đó là nghi phạm mang tội giết người rồi bỏ trốn, trong quá trình bị cảnh sát chặn đường bao vây truy đuổi, trốn đến khu trẻ em của toàn nhà này, dự định cưỡng ép phụ nữ và trẻ em trên tay không một vũ khí này để thoát khỏi vòng vây. Trong quá trình trốn tránh chúng thậm chí đã giết chết một cảnh sát, cướp đi một khẩu súng.

Mà lúc đó, lúc mấy cảnh vệ xông lên lầu, Trịnh Hài liên trở thành con tim đầu tiên trên tay bọn cướp, bị chúng tóm lấy cổ, dùng khẩu súng lạnh ngắt dí vào đầu, đứng đối diện với mấy người cảnh sát vũ trang ở xa xa.

Trịnh Hài nhỏ bé sợ đến cực điểm, trong lòng lại hiện ra một cái ý nghĩ vớ vẫn, nhớ rõ ông nội đã mất từng nói, con trai bất cứ lúc nào cũng không được khóc, lại tưởng tượng nếu bản thân mình chết di, ngày mai sẽ lên báo, không biết rằng những người lớn yêu thương anh sẽ buồn đến thế nào.

Bên tai anh ù ù, chỉ nghe thấy bọn họ cứ nói chuyện, anh bị nắm đến mức sắp không thở nỏi, lại liếc nhìn thấy mẹ đã ngất trên đất, nhưng không hề có máu, chắc là vì sợ hãi quá. Như vậy cũng tốt, như vậy mẹ sẽ không phải tận mắt nhìn thấy dáng vẻ anh bị kẻ xấu giết hại.

Trịnh Hài nghĩ linh tinh trong lòng, trong lúc có tiếng hét kinh hãi đầu anh bị đập mạnh xuống đất, trước mắt tối sầm, đằng sau là sự đâu đớn bỏng rát.

Anh cho rằng bản thân mình sẽ chết, nhưng lại nghe thấy bên tai tiếng thét cực kỳ hung dữ: “Các người dám tiến thêm một bước nữa, tao sẽ bắn chết thằng nhóc này!”

Đằng sau một trận gió thổi đến, cổ Trịnh Hài bỗng nhiên được tự do, theo quán tính ngã mạnh xuống đất. Anh bò dậy, thấy có người đang đấu với tên kẻ xấu lúc nãy đã dí súng vào đầu anh. Người đó vừa hét với anh: “Mau chạy đi!” vừa dùng chân đá khẩu súng trong tay tên kẻ xấu đi, Trịnh Hài nhìn rõ người cứu anh chính là chú cao to mua hai con búp bê bông loại lớn ban nãy, nhưng vẫn chưa chạy được mấy bước, lại có một tên túm lấy Trịnh Hài.

Trịnh Hài nhớ chú đó xông lên đánh một quyền làm ngã tên kẻ xấu khác đang túm anh, một tay nhấc anh lên liền ném ra ngoài, hét lên một tiếng: “Đỡ lấy đứa trẻ này!”

Đó là câu nói cuối cùng lúc còn sống của người ân nhân đã cứu mạng anh. Lúc Trịnh Hài an toàn ngã vào vòng tay mấy người đỡ anh, muốn nhìn rõ dáng vẻ của chú đó, nhưng lại bị người khác che kín mắt.

Kẻ xấu mất đi con tin lại mất đi súng, rất nhanh đã bị hai người cảnh sát xông lên khống chế. Trịnh Hài mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng khóc, tiếng hét, tiếng xe cấp cứu. Anh được người khác ôm lên xe, mẹ cũng bị khiêng lên xe. Vết thương của Trịnh Hài rất nhẹ, chỉ là bị tên cướp dùng súng làm cho sứt trán, còn mẹ anh chỉ vì quá sợ hãi mà dẫn đến bệnh tim tái phát.

Người cứu anh, cũng là một cảnh sát, chiều hôm đó vốn xin nghỉ, mặt quần áo bình thường, mới có thể đang nửa đường quay về nhân lúc hỗn loạn trà trộn vào đám người. Chú ấy sau khi cứu được Trịnh Hài ném anh ra, liền bị một con dao nhọn không hề dự liệu trước đâm từ sau xuyên qua tim.

Lúc chiều tà, cha Trịnh Hài vội vội vàng vàng đến bệnh viện, nhìn thấy người vợ đã qua cơn nguy hiểm, liền ôm lấy Trịnh Hài trên đầu bị quân băng đi xuyên qua vô số thang máy và hành lang, Đó là nơi đáng sợ giống như là siêu thị sáng nay, có người mặc áo blue trắng trên người có máu đi đi lại lại, có tiếng phụ nữ thét lên cùng tiếng khóc trẻ con.

Trịnh Hài nhắm mắt lại, đưa tay ra bịt kín tai, cho đến tận lúc cha kéo tay anh xuống: “Tiểu Hài, con mở mắt ra nhìn cô em gái nhỏ này, bé vừa mới sinh chiều nay, cha cô bé chính là vị anh hùng đã cứu con hôm nay đó.”

Đó là lần đầu tiên Trịnh Hài và Hòa Hòa gặp nhau. Trịnh Hài nhìn đứa bé nhỏ nhăn nheo, còn nhỏ hơn cả con chó vải của anh.

Anh mỏ to mắt nhìn cô bé, muốn nhìn rõ mắt cô bé rốt cục mọc ở đâu, bỗng nhiên cô vé mở một nửa đôi mắt, chép chép đôi môi mỏng.

Trịnh Hài cho ràng cô bé cũng sẽ khóc oa oa giống như những đứa bé mà anh nghe thấy ngoài hành lang, những không ngờ rằng, đứa bé đó lại cong môi lên, dường như đang cười với anh.