Mua Được Nam Bảo Mẫu

Chương 7




Editor: PNam Tiểu Thư

Đinh Thuần bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, cô lấy điện thoại ra xem thì phát hiện mình đã tỉnh ngủ được một chút rồi, hiện giờ là rạng sáng một giờ rưỡi, mà trong nhà lại có âm thanh giống như bị trộm.

Lúc này cô bắt đầu dâng lên tâm tư lo lắng, chính mình ra ngoài bắt trộm, hay là vẫn chờ trộm tự vào đây chui đầu vào lưới.

Nghĩ tới nghĩ lui... Vẫn là nên đợi trộm vào đi? 

Nhưng mà vì sao tên trộm lại vào nhà cô để khóc thế nhỉ, tiếng nức nở kia... đủ đè nén đủ thâm trầm u uất.

Ngoại trừ Tương học bá ra, Đinh Thuần không thể nghĩ đến người thứ hai nào cả... Khóc sao? Chẳng lẽ đây là về nhà bị ba đánh cho nên thương tâm đến đây mà khóc?

Chà, người đó một cước đá ông chú xuống lầu, hiện giờ lại như vậy, quả nhiên là ngưu bức mà.

“Ai...” Đinh Thuần thở dài, cuối cùng vẫn đứng lên bước ra ngoài an ủi người ta.

Bước ngoặt lịch sử chính là tại đây, thời gian rất lâu về sau cô đã từng nghĩ, nếu lúc đó Tương Đông Sinh không thoải mái như thế này, biết có người thức giấc sẽ nhanh chóng mặc quần dài vào, thì có phải đầu cô sẽ không nóng lên hay không.

Bóng dáng quen thuộc gầy gò ngồi ở ban công, trên người là áo học sinh tay ngắn anh hay mặc, ngồi trên ghế cao ủ rũ, mà hai đùi anh lại trống trơ trống hoắc, nước da ngọc thạch sáng lên trong mắt Đinh Thuần, nhìn qua có thể thấy là anh chỉ mặc quần lót.

Trên tay anh cầm chai bia mà Đinh Thuần thuận tay mua lúc trước, anh uống một chút lại ho khan một chút, bả vai còn run rẩy không ngừng.

Đinh Thuần nghĩ rằng dáng vẻ này là phải chịu bao nhiêu ủy khuất rồi.

Cô lén lún bước đến, ngọn đèn đường rọi vào vàng chói, so với đèn quán bar đủ màu đủ sắc còn dụ người hơn nữa, chiếu cả thân thể Tương Đông Sinh một mảng đẹp đẽ mê người...

Anh nghe thấy tiếng biết chân, sớm biết là cô đã dậy rồi, chỉ là anh không muốn quay đầu lại.

Đùi Đinh Thuần cũng lộ rõ ra bên ngoài, đừng nói đến trên người có quần lót, cái váy ngủ ngắn cũn cỡn mảnh mong còn không che nổi bộ ngực sữa vô tư thả ra bên ngoài.

“Có chuyện gì sao?” Cuối cùng cô cũng vươn bàn tay ma ác của mình ra, từ phía sau eo Tương Đông Sinh vòng lên. Đây không phải là lần đầu tiên cô làm vậy, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô khẩn trương như vậy, da thịt xuyên qua lớp áo mỏng tanh che đậy dụng tâm kín đáo nóng bỏng của cô.

Cả người cô áp lên lưng anh, còn nghĩ rằng anh sẽ căng thẳng quay đàu lại đẩy cô ra, nào ngờ anh lại không làm thế. Đinh Thuần đoán, chẳng lẽ là trên mặt còn nước mắt cho nên sợ mất mặt?

“Nếu như tâm tình không tốt, vậy cùng em làm chút chuyện vui vẻ đi.” Đinh Thuần thấp giọng gọi tên anh, môi cô dánh lên bả vai anh, rồi cổ, sau đó là mang tai.

“Đừng loạn.” Tương Đông Sinh hít một hơi thật sâu, cố làm cho giọng nói trở nên bình thường, nhưng lọt vào tai Đinh Thuần, cô lập tức khẳng định anh vừa mới khóc.

“Em thật tâm... đặc biệt rất thích anh.” Giọng nói Đinh Thuần tràn ngập chân thành, một chút ý tứ vui đùa cũng không có, hai tay cô ôn nhu ôm lấy anh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho anh có chút thoải mái.

“Tôi không tin.” Tương Đông Sinh vẫn ngồi yên như vậy, anh không hề có ý ngăng cản cô.

“Sao lại không tin?” Lúc trước Đinh Thuần nhìn thấy Tương Đông Sinh đã bắt đầu nghĩ, nếu môi mình dán lên gò má kia của anh thì sẽ như thế nào. Hiện giờ cô đã biết rồi, cảm giác này thật là khiến cho người ta phát nghiện, môi cô chỉ cách khóe môi anh chưa đến một phân, tùy thời cô có thể hôn lên bờ môi mềm mại đó.

Lại nghĩ đến lúc anh làm bài tập đã cắn qua vị trí đó rồi, Đinh Thuần chịu không nổi rướn người hôn lên đó, “Em hút thuốc, uống rượu, xăm mình không có liên quan gì cả, em là một cô gái tốt.”

Đây là một câu nói bông đùa lưu truyền rộng rãi, Tương Đông Sinh nghe thế nhưng lại chẳng thể nào vui nổi. 

Anh dùng ngón tay lau giọt nước ở khóe mắt, bản thân hơi giãy muốn đứng lên, chợt lại nghe cô gái đang ôm chặt láy mình nói: “Đây là nụ hôn đầu tiên của em.”

“Thật vậy à.” Tương Đông Sinh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó xoay người muốn vào phòng khách.

Cặp chân kia dưới đèn trần lại càng thêm đẹp mắt, Đinh Thuần đuổi theo ôm lấy eo anh, dùng lực kéo anh vào phòng mình.

Tương Đông Sinh không kịp phòng bị bị hành động bất ngờ của cô mà nửa thân thể đã vào phòng, may mắn tay bắt kịp cánh cửa, bản thân mệt mỏi lại chẳng còn sức nhiều mà dùng hết lực níu lấy.

“Buông tay ra.” Giọng nói lạnh lẽo của Đinh Thuần truyền đến.

"Không..." Tương Đông Sinh sống chết không buông, chuyện này là chuyện trọng đại, không thể lấy ra để làm trò đùa.

Tay cô trên eo anh, cách vị trí nhạy cảm kia rất gần. Đinh Thuần hơi giận hạ tay đánh lén lên đó, Tương Đông Sinh trốn không được, một phút đã ỡm ờ bị Đinh Thuần kéo vào trong.

Phòng ngủ của Đinh Thuần là do anh dọn, đèn ngủ nhạt màu dịu dàng ái muội.

Chăn ấm giường rộng, Tương Đông Sinh vừa ngã xuống lập tức không thể đứng len được.

Hai mắt anh mở to, nhìn cô gái nhỏ nhắn đang cúi người áp môi xuống anh. Tương Đông Sinh thở gấp vừa muốn đẩy cô ra lại vừa muốn ôm cô vào lòng, rối rối một lúc lại mất hết mấy phút đồng hồ.

Dáng vẻ già mồm cãi láo, nhưng mà cũng thật là khiến người ta mê hoặc.

“Sao hửm?” Nụ hôn Đinh Thuần nhẹ nhàng ôn nhu, phiến môi lướt trên mặt anh ấm áp vô cùng. “Anh tin em đi.” 

Ngoại trừ lúc kéo anh vào phòng thì phải dùng lực, còn lại thời điểm ôm anh lại nhu nhược như nước, không làm khó người thanh niên đang trên giường cùng mình.

“Không tin.” Lúc này Tương Đông Sinh lại đẩy cô ra, “Tôi không tin cô.”

“Ha ha ha.” Một lúc sau Đinh Thuần bỗng nhiên nở nụ cười, cô không nói nữa trực tiếp cúi người xuống làm việc.

Cô làm chuyện này mà không hề báo trước, dù cho chuyện này thật sự là đáng xấu hổ đến mức nào, nhưng mà cả hai cũng không thể nào cự tuyệt được.

Tương Đông Sinh bị hành động của cô mà giật mình, nửa muốn nửa không kém chút nữa là ấn đầu Đinh Thuần vào sâu, nhưng mà may mắn anh vẫn có thể nhịn xuống được. 

Đây là cái thể loại hình ảnh xấu xa như thế nào, trong đầu Tương Đông Sinh bị phản ứng dưới thân tẩy sạch trống rỗng, không cách nào nghĩ được... Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

Mà rõ ràng là cô đang cúi người...

Không nghĩ tới, đột nhiên cô bật dậy, khí thế ngất trời tiến hành làm chuyện đó!

Cảm giác cơ thể như muốn nổ tung, trong sách viết có thể là hai nơi nào đó kết hợp chặt chẽ với nhau, trời đất quay cuồng sáp nhập vào một không gian chật hẹp ấm áp mà trầm bổng... Các nam sinh thích nhất là thể loại này; ngồi không ở nhà bị một cô gái xinh đẹp chủ động ngã vào lòng.

Bình thường thì chuyện này con gái rất khó có khả năng tiếp thu, nhưng mà con trai lại xem đây là một hạng mục thể nghiệm cực hạn.

Thật là...

"..." Hai mắt Tương Đông Sinh khép hờ, cuối cùng cũng tiếp nhận được hiện thời, bọn họ đang làm chuyện đó ngay tại đây. 

Mà lâu như vậy mới bắt đầu phối hợp, dĩ nhiên vui vẻ nhất khẳng định là Đinh Thuần, nhưng mà tạm thời cô không thể cười nổi.

Thật sự rất là… Bỗng nhiên Đinh Thuần bắt đầu hối hận đã dùng phương thức này để đốn ngã Tương Đông Sinh, cô hít thở mấy lần bắt đầu nâng thân mình lên. 

“Em làm gì vậy?” Hơi thở Tương Đông Sinh rối loạn nhìn cô, ánh mắt mang theo hơi nước mập mờ, giọng nói cực kỳ bất mãn.

Đinh Thuần mím môi lại hạ người xuống, “Làm làm làm...”

Đột nhiên bên ngoài sét đánh dữ dội, mưa to bắt đầu ào xuống, tiếng rền vang của bầu trời nổ tung màng nhĩ. Sống ở gần bờ biển chính là như vậy, bão táp nói đến là đến.

“Cửa sổ ban công đã đóng chưa?”

“Đóng rồi.”

Đinh Thuần kéo chăn lên, quấn lấy hai người bên trong chăn, lấy bối cảnh trời dông mây tố bắt đầu trình diễn một màn kinh tâm động phách.

Đinh Thuần nghĩ đêm nay nhất định sẽ là một đêm kiến huyết, khẳng định là Tương học bá sẽ sợ hãi cho xem.

“Thật ra cũng không đau...”

“Câm miệng!”

“Mưa lớn như vậy, ngày mai không cần đến trường có được không?”

“Mưa lớn thì có quan hệ gì?”

Ngay tại thời điểm Tương Đông Sinh cho rằng cô gái xinh đẹp bên cạnh đã ngủ, đột nhiên cô lại như xác chết vùng dậy, “Thân thể không thoải mái, ngày mai em không đi học.”

“... Vậy được.”

Nhưng mà ngày hôm sau trời quang mây tạnh, căn bản không có dấu vết của mưa gió bão bùng của ngày hôm qua.

Sáng sớm tinh mơ thức dậy, Tương Đông Sinh bình tĩnh đứng lên mặc quần áo, lại nhìn một cảnh trên giường hỗn độn không khỏi ảo não, cuối cùng vẫn là anh một mình xách túi đi ra ngoài.

Hôm nay lên trường gửi đơn xin phép giúp cô gái nhỏ ở nhà, sau đó nhắn nhắn vài tin trên lớp, tan học rồi lại gọi một cuộc điện thoại.

“Em có muốn ăn sáng gì không?”

“Ôi, hiện giờ là mấy giờ rồi...”

Tương Đông Sinh nhìn đồng hồ, mười một giờ “sáng”. Anh lại thở dài: “Giữa trưa anh sẽ mang cơm về cho em.”

Cơm không muốn ăn, Đinh Thuần nói muốn ăn mì ở chỗ chú Trần, Tương Đông Sinh theo lời giữa trưa sẽ mang một phần mì về cho cô.

“Ừm...” Người ở đầu dây bên kia chần chừ một lúc lâu, “Em có thể uống thuốc tránh thai được không?”

"..." Cuộc đời Tương học bá đã trả lời rất nhiều câu hỏi đủ loại vấn đề, duy độc chỉ vấn đề này thì anh lại yên lặng, “Em chờ anh một chút.”

Mười phút trôi qua, một cuộc điện thoại nữa lại được kết nối: “Ngày hôm qua có phải thời kỳ an toàn của em không?”

Thương lượng xong xuôi, vì để phòng ngừa vạn nhất xảy ra chuyện gì, Đinh Thuần vẫn quyến định uống thuốc.

Tương Đông Sinh chạy xe đến tiệm thuốc, anh mặc đồng phục học sinh, trên vai thì mang túi xách, khuôn mặt dài ra nhìn chủ tiệm thuốc.

“Cháu nói cháu muốn mua cái gì?” Bác gái bán thuốc ngổn ngang trong gió, thật sự là nghe không rõ.

Tương Đông Sinh vẫn lạnh nhạt nói lại một lần nữa, còn nói rõ ràng tuổi tác, thời kỳ để tránh gây nhầm lẫn.

“Bọn nhỏ hiện giờ...” Thật ra là bác gái đã sớm nghe rõ ràng, chỉ có điều là bà không thể tin được.

Nghĩ một chút hẳn là bạn bè thân thích gì đó nhờ mua, nhưng mà xem độ tuổi vẫn khó mà bình thản được.

Bất quá đúng là Tương Đông Sinh không bị oan, rõ ràng là một học bá, tương lai danh giáo sáng lạn, lại bị một cô gái dạy cho phải yêu sớm.

“Yêu sớm cái **.” Đinh Thuần trả lời tin nhắn của Lạc Tử nói: “Trực tiếp bước qua giai đoạn não tàn thẳng đến làm một cặp vợ chồng già, tớ nói các cậu chịu tin sao?”

“Không ai tin được hết.”

Viên mỗ mỗ: “Thế giới này lớn như vậy, nhân sinh này dài như vậy...”

Cô ấy không nói nửa câu sau, để cho Đinh Thuần tự mình nhận ra.

“Tớ không ngốc.” Đinh Thuần tặng cho bạn mình mấy liều thuốc an thần, “Các cậu yên tâm, tớ vĩnh viễn sẽ thương anh ấy.”

“Ôi trời.” Viên Tiểu Viện cảm thấy kẻ điên Đinh Thuần này thật sự là có thể vào viện được rồi, “Cậu thật sự là Đinh Thuần đó sao.”

Hút thuốc uống rượu đánh nhau xăm mình quán bar, giống như chẳng có gì làm khó được cô, mọi thứ mà cô nói đến chẳng qua là vui đùa một chút mà thôi.

Lúc Tương Đông Sinh mở cửa bước vào, tay mang theo túi đồ ăn đủ loại, anh nhìn thoáng qua ghế sô pha, người nào đó lại đang chơi di động.

“Trở về rồi sao?” Thân thể uể oải của Đinh Thuần nhanh chóng ngồi thẳng dậy, “Anh có mua mì tôm về cho em không?” Hiện giờ cô đói đến mức có cảm giác như mình có thể ăn được một con trâu!

“Có.” Tương Đông Sinh bỏ túi xuống bàn, tay thuần thục mở túi lấy ra một phần đồ ăn đưa đến trước mặt cô, “Ăn trước đi.”

“Anh lại ăn mì thịt cóc sao?” Đinh Thuần cầm lấy đôi đũa, ăn trước một con tôm, thật là ngon quá.

“Giữa trưa ăn mì sẽ nhanh bị đói.” Tương Đông Sinh cười cười mở phần ăn của mình ra, mùi cơm rang hải sản bay khắp phòng, “Tôm tươi, cá mực,...”

“Tâm cơ boy (Để nguyên bản)!” Đột nhiên Đinh Thuần cảm thấy ăn mì tôm thật sự là quá nhạt nhẽo, cô cũng muốn ăn cơm hải sản. 

Tương Đông Sinh lấy ra thêm một cái thìa, múc cho cô một chút thưởng thức mùi vị, “Là do em nói em không muốn ăn cơm.”

“Anh nghĩ ăn cơm chưng ở quán Fastfood tốt lắm sao!” Hai tay Đinh Thuần vo tròn thành nấm đấm, nhưng mà cơm hải sản lại ngon đến phát bạo luôn đó oa oa.

“Ừ, vậy em ăn đi.” Tương Đông Sinh mỉm cười, anh biết trong lòng Đinh Thuần khá là khó chịu quán Fastfood lần trước, nhưng mà đối với anh cơm chưng vẫn rất ngon.

Bình thường ăn đại cơm chưng bên ngoài, chỉ cần đủ dinh dưỡng khỏe mạnh là được rồi. Loại cơm hải sản này, ngẫu nhiên ăn một hai lần sẽ thấy ngon, còn ăn nhiều quá sẽ thấy ngấy, hơn nữa lại rất đắt.

“Anh có xin phép giúp em không?” Đinh Thuần không khách khí lấy cá mực trong phần ăn của anh ném vào miệng, nhai nhai nuốt xuống ngon lành.

“Có.” Cơm nước xong xuôi, Tương Đông Sinh lấy hộp thuốc trong túi ra, đọc hướng dẫn thật nghiêm cẩn, bóc một viên thuốc, sau đó châm đầy một ly nước ấm.

Vốn dĩ là uống khi bụng còn rỗng, nhưng mà bộ dáng Đinh Thuần đói đến như vậy, vẫn là nên chờ nửa giờ sau khi ăn xong mới được. Tương Đông Sinh nghĩ rằng chắc chắn cô sẽ không có kiên nhẫn để chờ, cho nên một lúc lâu sau anh mới mang thuốc lên.

“Uống được sao?” Đinh Thuần trừng mắt nhìn viên thuốc trên mà mà ngẩn người.

“Ừ...” Tương Đông Sinh nhẩm lại lời trong giấy hướng dẫn. “Thuốc tránh thai có thể uống trước hoặc sau khi ăn, vì để giảm bớt tác dụng phụ từ dạ dày, kiến nghị uống sau khi ăn.”

“Cho nên?”

Tương Đông Sinh nói: “Uống đi.”

Loại thuốc tránh thai này tương đối không tốt cho sức khỏe, cho nên Tương Đông Sinh nghĩ anh sẽ không để cho Đinh Thuần phải uống lần thứ hai.