Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em

Chương 21: Kết




Mùa hè nắng nóng oi bức điên người đã bước sang hồi kết, khí hậu thành phố C vẫn chưa trở nên mát mẻ và dễ chịu, tiếp đó là bước sang "lập thu" đầy đáng sợ, rõ ràng cho thấy một đợt nắng nóng rốt cuộc cũng nhanh chóng ập đến.

Ngày thứ hai sau khi ghi âm xong ca khúc mới Thư Quân đón chuyến bay rời đi để đến một thành phố ven biển phía nam Trung Quốc.

Trần Mẫn Chi đã viết rõ ràng tường tận địa chỉ trong tin nhắn nhưng vẫn tốn không ít thời gian của Thư Quân, chạy vạy ngược xuôi hỏi thăm vài người bản địa, cuối cùng mới lần mò được đến nơi.

Sau khi đến nơi cô nhanh chóng hiểu ra, bởi vì nơi đây là bãi biển tư nhân người nước ngoài không được phép vào, ngay cả khu vực lân cận dường như cũng thưa thớt người, chẳng trách khó tìm đến vậy.

Dựa vào lời căn dặn đặc biệt cùa Trần Mẫn Chi trước đó, Thư Quân nhanh chóng tiến vào khu dân cư riêng biệt cao cấp.

Bãi cát trắng tinh rộng rãi, sóng biển mang chút hơi nước lành lạnh chạng vạng tối.

Từng làn sóng từ xa cuồn cuộn đánh vào bờ cát trắng rồi lại lặng lẽ lùi ra xa.

Vị mặn của không khí lẫn trong làn gió, nhưng vẫn vô cùng mát mẻ.

Điểm tận cùng của biển dường như cứ thế lan ra tận chân trời, áng mây đỏ hồng phía tây rực rỡ trên bầu trời xanh biếc.

Nơi đây yên tĩnh, tráng lệ, một nơi tựa như trong giấc mộng huyền ảo, chỉ tiếc là Thư Quân lúc này không có tâm trạng thưởng ngoạn.

Để tiện đi lại ngay cả giày cô cũng tháo ra cầm trên tay.

Cô đi vài trăm mét cuối cùng trông thấy căn nhà nằm trơ trọi xa xa cùng dáng hình quen thuộc.

Thế nhưng người đó chẳng hề chú ý đến cô, thậm chí đến khi cô tiến đến ngay trước mặt, anh vẫn nằm nghiêng người thoải mái trên chiếc ghế dưới mặt trời, mặt hướng ra biển, không nhúc nhíchAnh mặt trời xế chiều sót lại hắt trên mái tóc ngắn vừa mọc dài ra của anh, trên sông mũi cao đeo cặp mắt kính đen.

Đôi mắt lôi cuốn nay đã hoàn toàn bị che khuất.

Làn môi mỏng khẽ mím lại, đường nét cơ hàm nghiêm nghị là điểm Thư Quân cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Cô đứng ngay cạnh anh chợt phát hiện ra đã lâu rồi không gặp mà bản thân cô chẳng thế nào quên được hình bóng của anh.

Từ vầng trán xuống đến cằm, dường như, từng đường cong cô nhắm mắt lại đều có thể phác họa được.

Mà rõ ràng trước đây cô chẳng hề cố tình quan sát diện mạo của anh.

Thế nhưng có vài thứ chỉ là nhớ vậy thôi, cứ thế in đậm trong đầu, khắc sâu tận trong ký ức.

Trước đó anh có lẽ đã nghe thấy tiếng bước chân của cô, nhưng cô đứng tại đó vẫn chẳng phát ra tiếng động gì. Điều này rốt cuộc khiến người đàn ông trầm mặc điển trai đó có chút phản ứng.

Trông thấy anh khẽ đứng thẳng dậy từ chiếc ghế dựa, nghiêng mặt về phía cô đứng, hỏi:

"Mặt trời đã xuống núi rồi sao?",

"Vẫn chưa", cô đáp lời anh, "nhưng cũng sắp rồi. Em nghĩ là giờ cơm tối cũng sắp đến rồi, em đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn".

Đó là Trần Mẫn Chi trong cuộc điện thoại thông báo tình hình của anh ấy.

Thư Quân theo sau Châu Từ Hoành, lặng lẽ dõi theo bưóc chân chậm rãi từng chút từng chút của anh, trong lòng chợt trào dâng nỗi đau xót xa.

Cô còn nhớ những gì mình nói trong cuộc phỏng vấn ấy.

Lúc cô đem lòng yêu anh chính là lúc anh cần cô nhất. Người đàn ồng mạnh mẽ đến mức dường như chẳng có gì là không thế làm được, cô cứ ngỡ rằng lần đó là lần duy nhất anh yếu đuối trong cả cuộc đời của anh.

Thế nhưng chẳng thể ngờ rằng, hiện giờ anh lại vẫn không nhìn thấy gì nữa.

Nhưng lần này thì có lẽ anh chẳng cần cô nữa rồi,

Anh có người giúp việc, có người chuyên hầu hạ, nâng đỡ anh.

Kế từ khoảnh khắc nhận ra giọng điệu của cô, anh chẳng nói một lời nào với cô, lạnh lùng đến mức như người qua đường.

Nhưng dù sao anh vẫn chưa đuổi cô đi ngay lập tức, bởi lẽ anh chẳng nói gì nên những người giúp việc đều nghiễm nhiên coi Thư Quân là vị khách đồng thời chuẩn bị cả cơm tối cho cô.

Xem ra Châu Tử Hoành đã quá quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh căn nhà này, ăn xong bữa cơm thì tự mình về phòng, chẳng hề yêu cầu sự giúp đỡ của người khác.

Những người làm thuê trong nhà đều vô cùng im lặng, phần lớn thời gian chỉ cắm đầu làm việc.

Đối với nữ khách đột ngột xuất hiện này, điều duy nhất họ làm là bỏ qua những lễ nghi chào hỏi, dâng trà mời nước, gương mặt chẳng đê' lộ chút dấu vết tò mò hay thăm dò nào cả.

Chỉ khi Thư Quân muốn vào phòng ngủ thì bị một người giúp việc chặn lại.

Đối phương nói với giọng điệu khách sáo và uyên chuyến:

"Ông Châu sắp phải đi tắm, cô có thể chờ một lát rồi mới vào không?".

Thư Quắn chưa kịp đáp trả thì cánh cửa trước mặt chợt mở ra.

Châu Tử Hoành đứng bên cửa, nói nhạt:

"Em vào đi".

Với giọng điệu thờ ơ ấy có thể phán ra được rắng câu nói đó nói với cô.

Thư Quân tiến vào phòng mới phát hiện ra bên trong hơi u ám, cô tìm thấy công tắc tiện tay bật đèn lên.

Dưới tia sáng rực rỡ đó cô mới có thế trông thấy rõ biểu cảm của anh. Tuy là, kể từ khi cô xuất hiện, anh trước sau vẫn giữ nguyên gương mặt không chút biểu cảm chẳng nhận ra được vui buồn hay tức giận.

"Em đặc biệt đến đây để xem chuyện hài ư?"

Người đàn ông sờ soạng chiếc sofa rồi ngồi xuống, mở miệng hỏi giọng hờ hững.

"Ở đây có chuyện hài cho em xem sao?"

Gương mặt điển trai nghẹn người không chút biểu cảm:

"Vậy thì lẽ nào là đến đây để thương hại anh sao?".

"Được cả người trong nhà hầu hạ, anh có gì mà đáng thương hại chứ?"

Thư Quân nói "Xảy ra chuyện lớn vậy, sao không nói với em?"

"Cô Thư, hình như cô đã quên bản thân mình chẳng còn quan hệ gì với tôi nữa rồi."

Rốt cuộc cô trông thấy vẻ mỉa mai quen thuộc trên khóe môi anh. Thứ Quân nhẫn nhịn, quyêt định khoan chấp nhặt những việc này, chỉ nhắc nhở anh:

"Em nghe Trần Mẫn Chi nói, trước khi chúng ta chia tay anh đã quyết định phẫu thuật. Lúc đó sao không cho em biết?".

Thái độ Châu Tử Hoành nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời cô:

"Vậy thì có lẽ anh thấy việc đó chẳng cần thiết. Hoặc cũng có thể là", anh cười giễu cợt, "giống như những gì em đã biết, bên cạnh anh còn có người phụ nữ khác có tư cách biết chuyện này hơn em".

"Thế nhưng Trần Mẫn Chi nói, bên cạnh anh ngoài em ra thì đã rất lâu rồi chẳng có người phụ nữ nào gần anh cả."

Thư Quân trầm mặc hồi lâu mới nói ra sự thật.

Quả nhiên, cô dường như trông thấy cảm xúc trên gương mặt Châu Tử Hoành có chút thay đổi nhỏ. Nhưng anh nhanh chóng mím chặt khóe môi, giọng điệu trở nên càng lạnh lùng không thấu tình người.

"Nếu như em đến đây chỉ là để nói những chuyện nhàm chán này, vậy thì giờ em có thể đi được rồi, nhân lúc trời còn chưa tối."

"Trời đã tối sầm rồi."

Cô nhỏ nhẹ đính chính.

Trông thấy gương mặt bỗng chốc cứng nhắc của anh, Thư Quân lúc này mới thừa nhận tâm địa của mình chẳng hoàn toàn thiện lương, hoặc có thể là ở cùng anh quá lâu nên cô mới trở thành bất lương.

Cô dường như đã làm anh nổi cáu rồi.

Bởi lẽ anh giận đến mức cơ hàm co chặt lại, đứng dậy chuẩn bị tiễn khách. Cô lại cướp lời nói trước:

"Anh đưa tay anh ra".

Châu Tử Hoành dường như sững sờ.

Cô dứt khoát tiến về phía trước chụp lấy bàn tay phải của anh, đặt vào lòng bàn tay anh một thứ đồ vật.

Cô hỏi:

"Đây có phải là thứ anh tặng cho em không?".

Viên kim cương góc cạnh tuyệt mỹ khúc xạ những ánh sáng mơ huyền.

Châu Tử Hoành bình thản nói:

"Thật thứ lỗi, anh vừa mù chưa lâu, dựa vào cảm giác mò mẫm của bàn tay chẳng biết là vật gì cả".

Lời vừa dứt, anh liền thả lỏng tay ra. Viên kim cương rơi xuống thảm lăn đến bên chân Thư Quân.

Cô không nói gì, chỉ khom người nhặt lên rồi cất lại vào trong túi.

Cô nói:

"Châu Tử Hoành, giữa chúng ta hình như có chút hiểu lầm, anh không nhận thấy cần phải nói rõ sao? Em chỉ có hai ngày nghỉ phép, mong rằng thái độ của anh ngày mai khá lên chút, không uổng công em vượt ngàn dặm xa xôi chủ động đến tìm anh".

Để đến đây cần phải tốn bao nhiêu quyết tâm và dũng cảm, e là ngoài cô ra chẳng có người thứ hai hiểu được. Thế nhưng cô cũng chẳng rõ nguyên nhân thúc đẩy cô quay về bên anh là gì nữa.

Tối hôm đó, Thư Quân ở lại qua đêm.

Bởi lẽ chẳng nhận được lời căn dặn đặc biệt nào của chủ nhà, vì thế người giúp việc đành dẫn Thư Quân đến phòng khách, cũng còn may trong phòng tất thảy đều tiện nghi.

Thế nhưng bãi biển về đêm chuyển lạnh, Thư Quân ngủ đến nửa đêm thì bị cái lạnh làm tỉnh giấc. Lúc này mới phát hiện ra cửa sổ quên đóng, để lộ khe hở khá rộng, luồng gió lạnh ẩm ướt cứ thế gào thét, rèm cửa bị gió thổi cuốn thốc lên.

Thế nhưng cô cuộn tròn mình trong chăn lười nhúc nhích.

Gần đây công việc sắp đặt căng thẳng bận rộn lại cả ngày ngồi tàu xe vất vả khiến cô mỏi mệt buổn ngủ đến lạ thường, thêm vào đó là cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ cùng Châu Tử Hoành khiến tinh thần cô càng thêm ức chế.

Xoa xoa cánh tay lạnh ngắt, đẩu óc Thư Quân này sinh suy nghĩ: Chi bằng tối nay chết cóng ở đây, cho gã đàn ông xấu xa bất lương ấy bị kiện ra tòa vì án mạng, vả lại, nếu anh còn chút lương tâm có lẽ sẽ vì cái chết của cô mà tỏ ra chút ăn năn cũng nên!

Thế nhưng ngay lập tức cô cảm thấy mình chắc là phát khùng rồi mới có suy nghĩ xuẩn ngốc như vậy.

Trên thế gian này chỉ có một mình Châu Tiểu Mạn, còn những người khác cho dù cam tâm tình nguyện hy sinh mạng sống cũng chưa chắc đã để lại ấn tượng gì trong lòngChâu Tử Hoành.

Bởi vì anh chính là người như vậy.

Với tình yêu thì được anh xem như báu vật, còn đã không yêu e là cũng chẳng bằng hạt bụi nữa.

Cô chẳng thế nào quả quyết rằng liệu mình có sự ưu đãi đặc biệt không, nhưng trên thực tế thì cô thà rằng tận hưởng năm tháng tuyệt vời này đồng thời phác họa sâu sắc trong cuộc sống của người đàn ông này bằng sức mạnh của những năm tháng đó.

Vì thế trước khi để bản thân lạnh đến mức không chịu nổi, Thư Quân chuẩn bị đứng dậy đóng cửa số, tiện tay tìm kiếm xem còn tấm chăn nào dày hơn không.

Thế nhưng đúng lúc đó, cô nghe thấy có tiếng động khe khẽ vọng lại từ cánh cửa.

Cô nằm ngủ đối diện cánh cửa, khi cô trở mình quan sát thì thấy cửa được hé mở ra thêm chút, đèn ngủ ngoài hành lang mờ ảo rọi vào, bên ngoài không một bóng người. Lúc này Thư Quân hú hồn. Cô nhanh chóng ngồi dậy, chính vào lúc ở trên giường do dự nên hay không ra ngoài xem thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa tiến đến gần.

Một người phụ nữ giúp việc mặc ảo ngủ gõ vào cánh cửa đang khép hờ, dường như sợ kinh động đến ngưòi khách, bà ta cố ý đứng ở cửa phát ra chút tiếng động, gọi một tiếng:

"Cô ơi".

Thư Quân liền trả lời. Nhờ vào ảnh đèn lờ mờ bên ngoài, người giúp việc ôm một tấm chăn bước sang đắp cho Thư Quân, nhoẻn nụ cười giải thích:

"Đêm tối bờ biển lạnh, đổi tấm chăn này có lẽ sẽ ấm hơn chút".

Gương mặt đối phương còn chút nhập nhèm ngái ngủ, Thư Quân nhìn bà ta nói:

"Cảm ơn bà đã lo lắng".

Nửa đêm sau đó Thư Quân ngủ rất sâu, sáng sớm hôm sau tỉnh giấc tinh thần đã căng tràn.

Ăn xong bữa sáng, cô tìm thấy Châu Tử Hoành đứng ở ban công, mặt anh hướng ra ngoài, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.

Có lẽ do ngủ đủ giấc, tâm trạng Thư Quân cũng khá lên, cô vươn vai hướng về phía mặt trời, sảng khoái nói

"Nếu như tâm trạng của anh hôm nay tốt hơn hôm qua thì chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện".

"Nói chuyện gì chứ?"

Thái độ của anh vẫn chẳng thay đổi, giọng điệu vẫn binh thản, dáng vẻ cũng vẫn không khác như hôm qua công kích, chấm chọc, cạnh khóe.

Thư Quân hướng ánh nhìn ra áng mây màu cam trên mặt biển phẳng lặng, nói:

"Thật ra em vẫn luôn tò mò, em và Châu Tiểu Mạn thật sự rất giống nhau sao?".

Đây là lần đầu tiên cô bình thản chủ động nhắc đến cái tên đó, đến cả bản thân cô cũng kinh ngạc. Tâm trạng lúc này của cô bình thản đến vậy, phảng phất như đang bàn luận về một ngưởi bạn rất bình thường.

"Không giống."

Thoáng chốc, Châu Tử Hoành đáp trả.

Hai từ đó Anh nói đầy khẳng định, giòn tan, theo như cô hiểu anh thì chắng giống với lời nói dối.

"Kể cả lần đầu gặp mặt, anh cũng không cảm thấy giống ư?"

Thư Quân vẫn chưa quên lời của Châu Tử Dương.

Lời cô vừa dứt, người đàn ông cuối cùng cũng quay dầu lại.

Tuy là đôi mắt anh không nhìn thấy đồng thời bị Cặp mắt kính đen che khuất nhưng trong thoáng chốc, Thư Quân cảm thấy mình đang bị ánh mắt quen thuộc ấy nhìn chăm chú.

Nhưng anh nhanh chóng quay người lại đối diện với bãi biển rộng lớn, lạnh nhạt nói "Có một chút".

Thư Quân vô tình cắn môi:

"Vậy sau này thì sao?".

"Hai người diện mạo không giống, tính cách càng không. Khí chất là thứ thoắt ẩn thoắt hiện, sao có thế định nghĩa được chứ?"

Anh như hơi mãt kiên nhẫn, không kiềm được nói châm biếm;

"Em đã tốn thời gian mấy phút của anh rồi, chỉ là để bàn luận hai người có phải là chị em song sinh ư?"

.Anh vốn tiện miệng nói vậy, nhưng cô nghe lại cảm thấy buồn nôn, bởi lẽ nghĩ đên mốì quan hệ giữa Thư Thiên và Châu Tiểu Mạn, bị anh hình dung như vậy lại càng thấy giống như loạn luân.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt hình ảnh đó ra khỏi tâm trí, quyết định nói thẳng với anh:

"Em để tâm đến việc em là vật thế thân của người khác!".

"Anh chưa bao giờ nói thế cả."

Châu Tử Hoành cười lạnh.

"Nhưng anh cũng chưa bao giờ phủ nhận."

"Có lẽ là do em vẫn thiếu lòng tin với anh."

Anh dường như đứng lâu rồi, xoay người đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói;

"Cô Thư, em không có gì quan trọng hơn để làm sao?".

"Ý anh là gì?"

Cô đi vào nhà theo anh."Lúc đầu em van xin anh buông tha cho em, lẽ nào chẳng phải là vì người đó?"

"Em vì chính em."

Cô chợt dừng bước, bình tĩnh nói.

Anh sờ soạng bên giường rồi ngồi xuống, dường như không ngờ đến câu trả lời đó, ngưng một lát mới mở miệng hỏi:

"Vậy thì sao bây giờ lại trở vể?".

"Em nói rồi, có lẽ giữa hai ta có hiểu lầm."

"Ví dụ?"

"Ví như anh từng nói với người bạn rằng, vượt qua mối quan hệ cố định sáu tháng, thì anh sẽ chấp nhận người phụ nữ đó, có phải không?"

"Vậy thì sao nào?"

"Vậy em thì sao? Còn kim cương là chuyện thế nào nữa? Những lời anh đã nói anh không quên đó chứ!"

Thật ra hỏi những điều này, Thư Quân thấy cần phải dũng cảm vô cùng.

Bởi lẽ cô còn chưa xác định được, tất cả chỉ là suy đoán của cô mà thôi.

Mà đứng ngay trước mặt Châu Tử Hoành - người cô tự cho mình là ý trung nhân của anh, thì đó là một việc cả cuộc đời này không thể tha thứ được.

Vì thế cô nghĩ, nếu anh phủ nhận tất cả điểu này, vậy thì cô sẽ lập tức bỏ đi, không nán lại dù chỉ một giây, cả cuộc đời này cô sẽ không còn dịp gặp lại anh nữa.

Nhưng Châu Tử Hoành lại chẳng nói gì, chỉ khẽ mím môi, xem chừng khiến người khác không tài nào hiểu được.

Cô đợi rồi lại đợi, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã mất luôn rồi, vả lại lòng tự trọng không cho phép cô tiếp tục chờ đợi nữa. Cô nhắm nghiền mắt lại, gương mặt lộ ra nụ cười tự giễu, cất bước đi ra ngoài.

"Em muốn đi đâu?"

Anh nghe thấy tiếng bước chân của cô, hỏi.

"Về nhà."

Cô ngừng biểu cảm phức tạp nhìn anh.

Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy đây chính là lần cuối.

Vì thế phải khắc sâu bóng hình anh trong ký ức. Cũng may là anh không trông thấy, cô mới có thể không chút sợ hãi biểu lộ cảm xúc của mình, chứ không như truớc đây lúc nào cũng không được quên bảo vệ chính mình, vì thế mà lúc nào cũng phải che đậy.

"Giờ này mới hỏi những điều này, em không cảm thấy đã muộn rồi sao?"

Châu Tử Hoành lặng lẽ nói, "Hiện giờ anh như vậy, anh thà đi tìm người phụ nữ khác chứ không tìm đến em".

"Vì sao?"

Anh không nói gì, sắc mặt lạnh lùng.

Cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đông thời lại có chút vui mừng khó hiểu, nhất thời không kiềm được phá tan không khí nghiêm túc

"Anh không phải là tự ti đó chứ?"

"Anh chẳng việc gì phải trả lời câu hỏi này cả." sắc mặt anh quả nhiên lại trở nên lạnh lùng.

Cô vẫn không buông tha:

"Vậy anh trả lời những câu hỏi kia đi".

"Lẽ nào Trần Mẫn Chi không nói với em sao, anh đã tu tâm dưỡng tính lâu rồi".

"Nhưng mà trước đây em vẫn thường nói đùa về những người phụ nữ khác của anh, anh cũng chẳng nói gì mà!"

"Anh cứ ngỡ rằng đó là một trong những niềm vui cuộc sống của em."

Anh sầm mặt lại, ngữ khí bình thản không phân rõ được đó có được xem là châm biếm không.

Cô không kiềm được cười chế giễu ngược lại:

"Tình sử của anh có thể viết thành mấy cuốn sách ấy, nhưng em cũng chẳng biến thái đến mức lôi nó ra làm niềm vui đâu!".

"Em chẳng phải xưa nay tâng bốc mình là không để tâm đó sao, anh lần nào cũng thuận theo ý em mà thôi."

Cô bị anh ép đến mức chợt không nói nên lời, không thể không thừa nhận rằng trong mối quan hệ trước đây, anh và cô mỗi người đều tồn tại vân đề rất lớn.

"Thật ra lần này em đến đây, chỉ là để làm rõ một việc", anh mở miệng ôn tồn nói, "chính là muốn biết anh có thật lòng với em không? Em có phải là người duy nhất không?".

Hóa ra anh đều đã rõ cả.

Cô chợt ngượng ngùng nhưng dường như thấy thoải mái hơn.

Lâu nay cô vẫn kìm nén không dám đối mặt với vấn đề này, tuy rằng nghìn dặm xa xôi đến đây, nhưng cô lại không dám nói thẳng ra.

Lúc này đây, nó đã được anh nói ra một cách đơn giản, nhẹ nhàng, hơn nữa còn mang chút nghiêm túc không hề chế giễu.

Cô định thần lại, vốn dĩ định để anh trả lời nhưng nhất thời không đế ý đầu gối đập vào thành giường, phát ra tiếng "cộp".

Cô đau đến mức hít một hơi sâu, còn anh liền đứng ngay dậy đi về phía cô hai bước rồi chợt dừng lại.

Anh trầm mặc, cô vừa xoa đầu gối vừa nhìn anh, ngưng trong giây lát mới đứng thẳng dậy đi đến trước mặt anh.

Cách cặp mắt kính sâu đen, cô chăm chú nhìn anh, kết quả là bất ngờ giơ tay ra.

Anh né tránh theo phản xạ, cô ngừng lại nghiêng đầu nhìn anh.

"Mắt của anh thật sự không việc gỉ rồi, đúng không?"

Phảng phất như vô cùng giận dỗi, cô xoay người bỏ đi, cánh tay đã bị nắm lấy, lập tức cả người đều bị đè xuống chiếc giường mềm mại.Cô không nhúc nhích nhìn anh chăm chăm, khoảng cách gần như vậy, cuối cùng cũng đủ để cảm nhận rõ rệt ánh nhìn của anh.

"Anh lừa em."

Thế nhưng trên thực tế phát hiện ra bản thân mình cũng chẳng giận dỗi gì cả.

"Là Trần Mẫn Chi gạt em trước"

"Vậy cũng là do anh chỉ dẫn thôi"

"Chứ không em làm sao chịu chủ động tiến vào cửa? Tiếc là bị bại lộ sớm quá, anh còn chưa kịp hưởng thụ sự chăm sóc của em nữa."

"...Cái gì?"

"Lần trước em đã trả lời báo chí, anh có xem phát sóng lại rồi."

Người đàn ông đè trên cơ thể cô nhấc khóe môi mỉm cười, "Thật ra khoảng thời gian đó, anh cũng rất thích".

"Tâm lý của anh không bình thường rồi!"

Cô vừa giận vừa lúng túng, muốn đẩy anh ra nhưng sau nhiều lần thử rốt cuộc vẫn thất bại.

Hơi thở của anh gần như vậy bao trùm lấy toàn thân cô, quen thuộc khiến cô khẽ run rẩy tận đáy lòng.

Cô cắn môi giơ tay ra, khẽ khàng rút cặp mắt kính đen trên sống mũi cao xuống nhìn thấy bóng hình của mình trong đôi con ngươi sâu đen đó.

"...Này, những câu hỏi vừa rồi anh vẫn còn chưa trả lời em!" Trước khi bờ môi ấm áp của anh lướt xuống, cô vừa né tránh vừa nhắc nhở anh.

"Anh nghĩ trước khi em đến đây đã có câu trả lời rồi, nếu không em sẽ chẳng đến."

Anh cúi rạp bên tai cô, huýt sáo xác nhận, "Anh nói đúng không?".

"Cứ... cho là thế đi."

Đó là vùng nhạy cảm nhất, cô né tránh không được đành im lặng để mặc anh ác ý đùa giỡn, lý trí cũng theo đó mất đi.

"Vậy thì được rồi."

"...Được gì mà được..."

Cô khó khăn đáp trả, một bàn tay của anh đã luồn trong lớp áo.

"Suỵt, đừng nói gì",

Anh đặt nụ hôn lên môi cô, kèm theo thái độ dịu dàng trước nay chưa từng có, tựa như đối với viên ngọc bị mất vừa tìm lại được, lại tựa như cô chưa từng bỏ đi mà thật ra chỉ là bị anh giấu đi thôi.

Trước khi ngườị phụ nữ dưới thân anh mất cả lý trí, anh thấp giọng nói với cô: "Em còn rất nhiều thời gian để từ từ cảm nhận anh yêu em biết nhường nào. Thế nên giờ thì... im lặng thôi".

HOÀN