Mùa Hạ Nồng Nhiệt

Chương 31: Mùa hạ trở về




Editor: Roseann

Hàn Liệt không để ý bị Phương Dược hiểu lầm thành giám đốc cầm thú, nhưng anh không thể để cho Phương Dược hiểu lầm Sơ Hạ là kiểu phụ nữ tùy tiện.

Sơ Hạ ngủ rồi, Hàn Liệt cầm điện thoại ngồi trên ghế salon, ở trong bóng tối mở album ảnh.

Sau đó, Hàn Liệt hiếm khi đăng bài trong vòng bạn bè.

*

Phương độc thân quý tộc Dược tối hôm qua ngủ sớm, sáu giờ sáng hôm sau đã tỉnh ngủ, Phương Dược giống như tất cả người trẻ tuổi, có thói quen lướt mấy phần mềm mạng xã hội.

Bài đăng của lão đại trong vòng bạn bè thu hút được sự chú ý của Phương Dược.

Hàn Liệt đăng một tấm ảnh có hai ảnh ghép với nhau.

Hình ở nửa bên trái, là một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, cô ngồi ở bàn học cạnh cửa sổ trong thư viện, cúi đầu đọc sách. Ánh mặt trời mùa hè rực rỡ chiếu lên người cô, mặc dù thiếu nữ chỉ lộ ra gò má, thế nhưng hương vị thanh xuân xinh đẹp lại an tĩnh, thanh thuần vẫn khiến cho lòng người rung động.

Hình ở nửa bên phải, người con gái mặc bộ lễ phục màu đỏ lộ vai ngồi trên quầy bar đối diện phòng bếp, phòng bếp rộng rãi, sáng sủa, ánh mặt trời tạo nên một tầng hào quang nhẹ nhàng cho cô, cô hơi nghiêng đầu, gò má thanh thuần xinh đẹp giống y hệt cô gái cột tóc đuôi ngựa ở bên trái, chỉ là trong sự thanh thuần có thêm nét sexy quyến rũ.

Phương Dược nhận ra, cô gái trong hai tấm ảnh là Sơ Hạ.

Lại nhìn vào dòng trạng thái của sếp: Mùa hạ trở về.

Phương Dược:...

Hóa ra, sếp và Sơ Hạ đã sớm có tình ý với nhau!

Phương Dược ôm điện thoại chấn động hồi lâu, sau đó anh nghĩ tới hơn hai tháng trước vô tình gặp được ở sân bay, khi đó, Sơ Hạ đối mặt với sếp rất không tự nhiên, anh còn tưởng rằng hoa khôi bị khí thế của sếp dọa sợ. Sơ Hạ căn bản không hề giả vờ, người giả vờ là sếp, thảo nào vòng vo hỏi anh có phải có ý với Sơ Hạ không!

Phương Dược thật lòng cảm thấy mình quá thảm!

Sếp nhất định nhìn ra anh quá nhiệt tình với Sơ Hạ, cho nên lần này mới gọi anh cùng đi Mỹ công tác, bắt anh phải ăn cẩu lương(1)!

(1)Cẩu lương là một từ lóng của người Trung Quốc dùng để trêu đùa, chỉ các hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân.

Nếu không phải vì thưởng cuối năm, Phương Dược sẽ từ chức ngay!

*

Hàn Liệt đăng bài trên vòng bạn bè xong liền tắt máy, anh sợ bị bạn bè quấy rầy.

Hàn Liệt thức dậy theo đồng hồ sinh học, rèm cửa sổ phòng khách kéo lại, bên trong tối đen.

Hàn Liệt cũng chưa muốn ngồi dậy, xoay người hôn Sơ Hạ tỉnh, kéo bạn gái dậy tập thể dục buổi sáng cùng nhau.

Tập thể dục xong, Sơ Hạ đi tắm trước.

Hàn Liệt mở điện thoại di động lên.

Hàn Liệt kết bạn với rất nhiều người trong những năm qua, nhưng người có quan hệ thân thiết với anh, nhắn tin riêng hỏi anh chuyện tình cảm thế nào, quan hệ bình thường thì sôi nổi bình luận chúc mừng ở dưới bài viết. Hàn Liệt không có thời gian trả lời từng cái, đăng thêm một bài trong vòng bạn bè: Người đang ở nước ngoài, đừng hỏi gì cả, trở về mời mọi người uống rượu.

Lúc chờ Hàn Liệt tắm, Sơ Hạ mới phát hiện tối hôm qua Hàn Liệt đăng trong vòng bạn bè.

Bạn chung của hai người chỉ có ba Hứa Thụy An và Phương Dược.

Phương Dược bình luận liên liếp “Chúc mừng sếp từ người yêu đã trở thành người nhà”, ba cũng cho Hàn Liệt một lời khen.

Sơ Hạ:...

Hàn Liệt bọc khăn tắm đi ra.

Sơ Hạ tò mò hỏi anh: “Tại sao đột nhiên lại đăng bài trong vòng bạn bè thế?”

Hàn Liệt cười nói: “Không đăng, để cho cách vách hiểu lầm đời sống riêng tư của chúng ta không có chừng mực sao?”

Sơ Hạ hiểu rõ, tiếp tục nhìn điện thoại di động.

Tổng giám đốc Hàn bị bạn gái coi nhẹ không hài lòng, nói với Sơ Hạ “này”.

Sơ Hạ lần nữa ngẩng đầu.

Hàn Liệt bỗng nhiên cười mập mờ: “Trước khi khởi hành, anh hỏi Phương Dược người hoa khôi này sẽ có ý với anh không, cậu ta vỗ ngực bảo đảm nói cho dù anh cởi hết đứng trước mặt em, em cũng không thèm liếc nhìn.”

Sơ Hạ nghe đến chỗ này, lập tức cúi đầu.

Đáng tiếc động tác Hàn Liệt nhanh hơn cô, cởi khăn tắm cô xuống trước.

Sơ Hạ:...

Có phải trời sinh da mặt đàn ông dày hơn phụ nữ?

Cô lấy gối ném về phía Hàn Liệt.

Hàn Liệt một tay bắt được cái gối, vứt gối trên ghế salon, Hàn Liệt ôm lấy Sơ Hạ nhào lên giường với cô.

Sơ Hạ nghiêng đầu: “Đến giờ đi ăn sáng rồi.”

Hàn Liệt hôn mặt cô, lại hôn lần nữa.

Sơ Hạ nghĩ tới anh đăng hai tấm hình kia, đặc biệt là tấm thứ nhất chụp tám năm trước.

“Ảnh trước kia anh vẫn còn lưu lại sao?” Sơ Hạ nhìn gương mặt đẹp trai của anh hỏi.

Hàn Liệt lắc đầu một cái.

Khi đó anh cũng mới hai mươi tuổi, cũng có tuổi trẻ bốc đồng và tức giận, cô bạn gái anh thích, nguyện ý vì cô móc tim móc phổi lại không cần anh, nên có lần Hàn Liệt uống nhiều rượu vào, trở lại phòng trọ vắng vẻ, Hàn Liệt mở album anh ra xóa từng cái một, tựa như anh xóa ảnh của Sơ Hạ, là có thể xóa được đoạn ký ức kia, có thể hoàn toàn quên được Sơ Hạ, để bản thân sống tốt hơn.

Mấy trăm tấm ảnh, xóa đến cuối cùng, còn sót lại một tấm chụp gò má trước khi chia tay.

Hàn Liệt không nỡ xóa.

Một tấm ảnh cuối cùng này, Hàn Liệt lưu trong thẻ usb, trong điện thoại di động cũng có, mỗi lần trước khi đổi điện thoại đều nhớ chuyển qua điện thoại mới, chỉ thiếu chưa đặt thành hình nền nữa.

“Mấy năm đó anh bị em hại thảm.” Hàn Liệt cắn vành tai Sơ Hạ trừng phạt.

Sơ Hạ ôm cổ anh, suy nghĩ một chút, nhìn Hàn Liệt nói: “Em không lưu ảnh anh, chỉ giữ lại mấy ảnh trà sữa, hình nền điện thoại và máy tính của em đều là trà sữa, em còn in ra một cái móc khóa nhỏ, thật ra thì mỗi lần thấy trà sữa, em cũng sẽ nhớ tới anh.”

Hàn Liệt lại cắn cô: “Ý chính là anh ở trong lòng em cũng giống như một chú Golden Retriever sao?”

Anh còn không bằng chú chó, dù sao chó cũng không bị xóa ảnh, cô xóa hết ảnh anh.

Sơ Hạ mới vừa muốn nói chuyện, Hàn Liệt hôn lên cô.

Sau mấy phút hay là mười mấy phút, Sơ Hạ cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng lần nữa, cô kéo bả vai Hàn Liệt xuống, nói bên tai anh: “Mặc dù em không có ảnh anh, nhưng em thường xuyên nằm mơ thấy anh, cho nên muốn quên cũng không thể quên được.”

Ánh mắt Hàn Liệt thay đổi, hỏi cô: “Mơ thấy anh đang làm gì?”

Sơ Hạ mơ thấy anh làm rất nhiều chuyện, mơ thấy Hàn Liệt đón cô tan học, mơ thấy Hàn Liệt pha trà sữa cho cô, mơ thấy Hàn Liệt đi thư viện cùng cô, mơ thấy Hàn Liệt đưa cô đi xem phim, mơ thấy hai người hôn nhau rồi tiến thêm một bước nữa.

Có lẽ trong tiềm thức của cô vẫn luôn mong đợi gặp lại Hàn Liệt, cho nên mới mơ thấy nhiều như vậy, cho dù ban ngày cô rõ ràng không nhớ về anh.

“Anh có mơ thấy em không?” Sơ Hạ hỏi anh.

Hàn Liệt cười nhạt: “Nếu như giấc mơ có thể trở thành sự thật, con chúng ta bây giờ cũng lên tiểu học rồi.”

Lời này nghe có vẻ như không có gì, sau khi suy nghĩ sâu xa lại thành lời không phù hợp với trẻ em, dù sao trẻ con không phải cứ dắt tay là có được.

“Được rồi, dậy thôi.” Nhận ra bây giờ anh có ý định sinh con, Sơ Hạ đẩy Hàn Liệt một cái.

Hàn Liệt lại đè cô thêm một phút nữa, mới thuyết phục lý trí nằm bên cạnh cô, nằm sấp ở trên giường nhìn Sơ Hạ thay quần áo trang điểm.

“Sau khi về, anh đưa em đến một chỗ này.” Sơ Hạ trang điểm gần xong, Hàn Liệt bỗng nhiên nói

Sơ Hạ vừa thoa xong son môi, nhìn qua gương trang điểm hỏi bạn trai trên giường: “Chỗ nào?”

Hàn Liệt vòng vo: “Đi là em biết thôi.”

Sơ Hạ trợn mắt nhìn anh một cái, tổng giám đốc tập đoàn gần ba mươi tuổi còn thích chơi trò này, nhàm chán.