Mùa Hè Nóng Bỏng

Chương 7




Đến trước cửa rạp chiếu phim, Tạ Kính quen thuộc nắm tay cô đi mua đồ ăn vặt, món mặn thì anh thích ăn chân gà cánh gà nướng, cô thì chỉ lựa đậu hũ và rau xanh, trong thời gian chờ chủ quán hâm nóng thì anh đi mua gà nướng, đồ uống và bắp rang bơ.

Hôm trước bọn họ cũng đến đây xem phim buổi tối, anh mua cả đống đồ ăn, cô ăn đến mức muốn vỡ bụng, lần này thì anh đã biết được khẩu vị của cô, không cần phải mua trái cây, lạp xưởng và khô mực nữa.

“Đi thôi.” Một tay anh cầm túi lớn túi nhỏ, một tay vòng qua eo cô.

Đối với hành động thân mật của anh ở nơi công cộng, cô quả thực là không có cách nào thích ứng được: “Như vậy thật không quen.”

Anh cười như có như không, nhìn cô rồi nói: “Anh muốn em sớm quen một chút.”

“Em không có thói quen này.”

Trước kia, mỗi lần cô ra ngoài với Bành Ngạn Kỳ thì cao lắm cũng chỉ là nắm tay nhau, bọn họ đều là kiểu người hướng nội, cho nên Bành Ngạn Kỳ cũng không làm gì khác ở nơi công cộng.

Nhưng Tạ Kính lại không giống như vậy, trải qua mấy ngày sống chung, rốt cuộc cô cũng đã hiểu rõ, người đàn ông này luôn tự cho mình là trung tâm, chẳng thèm quan tâm ánh mắt người khác nhìn mình như thế nào, luôn miệng nói: “Đời người ngắn ngủi, chỉ có vài chục năm, cần gì phải quan tâm đến người ta nghĩ mình thế nào?”

Cô không giống anh, có thể ôm ôm ấp ấp ở ngoài đường, tuy người ta không đến mức dùng ánh mắt khác thường để nhìn mình nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Cô khẽ nói nhỏ: “Da mặt của em không được dày như anh.”

Anh nặng nề thở dài, tiếc hận nói: “Được rồi, anh đành phải nhẫn nại thêm một chút vậy.”

Nói rồi anh lại nắm tay cô: “Nhớ nhé, lần này anh nhường em rồi, lần sau tới lượt em phải cho anh đấy.”

Anh làm vẻ mặt ‘anh thật đáng thương, anh thật tội nghiệp’ khiến cô cảm thấy ngẩn ngơ: “Nhìn xem có ai như anh không?”

“Đương nhiên là có, phụ nữ bọn em mồm miệng kinh lắm, lại còn nhớ dai, lần nào đến lúc cãi nhau thì cũng chỉ nhớ những chuyện tốt của mình mà quên luôn những chuyện tốt đàn ông từng làm, lần này anh cũng theo đó mà rút kinh nghiệm, bây giờ mỗi một lần anh làm chuyện tốt thì phải để em có ấn tượng sâu sắc mới được.” Anh nói một cách hùng hồn.

Chỉ được cái nói hay như hót, cô cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

“Anh đúng là để ý từng li từng tí.”

“Đương nhiên là phải để ý rồi.” Tạ Kính lập tức nói: “Anh như vậy cũng là vì đã từng rút ra kinh nghiệm xương máu từ những lần thất bại lúc trước đấy.”

Nhớ anh từng nói với mình về việc chia tay bạn gái nửa năm trước, cô đột nhiên hỏi: “Anh từng có mấy người bạn gái?”

Anh cảnh giác nhìn cô: “Không phải là em đang định tính toán nợ cũ đấy chứ?”

Cô buồn cười nói: “Em không phải là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy.”

Anh đi đến bậc thang, hai người bước vào rạp chiếu phim, sau khi tìm được chỗ ngồi của mình, anh mới nói: “Không phải là anh không tin em, chỉ là anh cảm thấy phụ nữ thường hay nói một đằng nghĩ một nẻo, càng hỏi càng nhiều, càng lúc càng chi tiết, rồi sau đó sắc mặt lại càng trở nên khó coi.”

Cô nhận lấy ly nước anh vừa đưa tới, uống một ngụm rồi nói: “Em không thế đâu, chẳng qua, em cảm thấy anh có vẻ giống loại người ‘ai đến cũng không cự tuyệt’, chắc là đã từng có khoảng 17, 18 người bạn gái rồi ấy nhỉ?”

Anh nhíu mày: “Em có muốn mở đại lý để anh tuyển một đám phụ nữ gia nhập vào tập đoàn làm bạn gái của Tạ Kính không?”

Cô nghe thế thì bật cười: “Đứng đắn một chút.”

Nếu bỏ đi bản chất háo sắc trọng dục ấy, thì tính cách hài hước của anh khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Anh duỗi tay, bắt đầu lẩm nhẩm: “Để xem, cấp hai, cấp ba, đại học, mỗi cấp một người, lúc ra trường thì hai người, tổng cộng là 5 người.”

Khóe môi cô khẽ co giật: “Nhiều thế cơ à?”

“Ở đâu ra mà nhiều? So với hồi đầu em nói 17, 18 người thì 5 người có là gì?” Anh trừng mắt liếc cô: “Còn em thì sao?”

Cô trầm mặc.

“Đừng giả vờ im lặng, anh đã khai báo rồi, em đừng mong chạy thoát, mau thành thật đi.”

Cô bật cười: “Một người.”

Sau khi nói xong, không hiểu sao tâm tình của cô bỗng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, quả nhiên là chân lý.

Một người hay để ý những chuyện vụn vặt như cô, ở bên cạnh một người hóm hỉnh, lúc nào cũng thích đùa giỡn như anh, cảm giác u sầu và phiền não cũng giảm đi rất nhiều.

Chả trách cô lại đau lòng như vậy. Tạ Kính nghĩ, thì ra là mối tình đầu.

“Người có tính cách như em, chia tay nhất định là rất đau khổ?” Anh cố tình hỏi.

Có rất nhiều chuyện anh không thể hỏi một cách trực tiếp, chỉ có thể nói bóng nói gió, giả vờ như không để ý để cho cô có thể thả lỏng phòng bị trong lòng.

Vương Tuệ Hân nhất thời trầm mặc, cô vốn không muốn trả lời vấn đề này, giây kế tiếp, cô lại cảm thấy mình che giấu như vậy quả thực là có chút hẹp hòi.

“Ừ, giờ thì đỡ hơn nhiều rồi.”

Anh thừa thắng xông lên, tiếp tục truy vấn: “Sao lại chia tay?”

Đã trả lời vấn đề thứ nhất thì vấn đề thứ hai cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều: “Anh ta lên giường với bạn thân của em.”

Thấy anh kinh ngạc nhướng mày, cô châm chọc nói: “Đủ máu chó chưa?”

Anh thuận theo gật đầu: “Đúng là máu chó. Em không đập anh ta một trận sao?”

Cô liếc anh: “Em cũng không phải là lưu manh. . .”

Lại nghĩ đến mình hay sử dụng ‘tay đấm chân đá’ với anh, cô thoáng chốc đỏ mặt, nhìn thấy vẻ mặt không cho là đúng của anh, cô mở miệng giải thích: “Đấy là tại anh hay chọc em, anh. . . .”

“Được rồi, là anh không đúng.” Anh lập tức giơ hai tay lên, chớp chớp mắt với cô.

Cô lập tức lại bị anh chọc cười.

Anh cúi đầu hôn lên má cô, cười nói: “Loại đàn ông suy nghĩ bằng nửa người dưới như vậy, chúng ta đều khinh bỉ.”

Một câu chuyện buồn như vậy, qua miệng anh lại khiến cho người ta phải dở khóc dở cười, cô cười cười nói: “Anh đấy, chó chê mèo lắm lông.”

So với Bành Ngạn Kỳ thì anh lại càng suy nghĩ bằng nửa người dưới hơn.

“Đừng đánh đồng anh với hắn ta.” Anh làm vẻ mặt nghiêm túc: “Ít ra anh còn biết thưởng thức.”

Miếng dưa hấu trong miệng cô suýt chút nữa thì sặc lên tận mũi, cô vừa cười vừa ho khụ khụ.

Anh bình tĩnh vỗ nhẹ lưng cô: “Sao vậy?”

Còn giả vờ vô tội như vậy nữa chứ. Vương Tuệ Hân liếc anh, muốn mắng vài câu nhưng lại nói không ra lời.

Anh nhìn cô, nở nụ cười vô lại: “Ăn chậm một chút, không ai giành với em đâu.”

Vất vả lắm mới trở lại bình thường, lúc này, một giọng nữ ngọt ngào bỗng vang lên: “Thật ngại quá!”

Vương Tuệ Hân ngẩng đầu, là một nữ sinh khoảng 20 tuổi, ăn mặc rất mốt, đang muốn xin cô cho bước qua, cô vội vàng co chân lên để cho cô gái đó bước qua.

Tạ Kính người cao chân dài, vậy nên anh quyết định đứng dậy, để cho cái ghế gập lại, chừa chỗ cho cô gái kia bước qua.

Cô nữ sinh nhìn anh, nở một nụ cười dịu dàng đáng yêu: “Cám ơn.”

Vương Tuệ Hân thấy nữ sinh đó gần như là áp sát vào lồng ngực của Tạ Kính để bước qua, trong lòng cô không nói rõ là cảm giác gì.

Có cần phải dựa vào gần đến thế không?

Rạp chiếu phim bây giờ sắp xếp lối đi cũng rộng, huống hồ Tạ Kính còn cố ý đứng dậy để chừa ra không gian rộng hơn, cô gái kia áp sát vào anh như vậy là có ý gì?

Vương Tuệ Hân hoàn toàn không chú ý tới vị chua trong suy nghĩ của mình, cô chỉ cảm thấy đối phương cố ý, lúc thấy cô nữ sinh đó ngồi xuống bên cạnh Tạ Kính thì Vương Tuệ Hân không khỏi nhíu mày.

Tạ Kính lại ngồi xuống ghế, liếc mắt thấy khuôn mặt của Vương Tuệ Hân đã nhăn thành bánh bao thì không khỏi nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”

Vương Tuệ Hân sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra chứ?

“Không có gì, ăn đi.” Cô cầm túi gà nướng đưa sang cho anh.

Tạ Kính cũng không suy nghĩ nhiều, bắt đầu chiến đấu với mớ gà nướng.

Mấy phút sau, đèn chợt tắt hết, hai người cũng không nói chuyện nữa, chăm chú nhìn lên màn ảnh.

Bởi vì đây là phim khoa học viễn tưởng, cũng không cần phải dùng đầu óc để suy nghĩ, nhìn cỗ máy to lớn biến thành kim cương, sau đó nổ mạnh, cả tòa nhà sụp đổ, đám người bỏ chạy. . . . cảnh tượng của ngày tận thế.

Lúc cảm thấy áp lực, Vương Tuệ Hân thích xem một bộ phim không cần phải dùng đầu óc để suy nghĩ, chỉ thích xem mấy bộ phim bom tấn như vậy, Tạ Kính thì không cần phải nói, anh thích phim hành động hơn là phim văn nghệ.

Lúc đang xem đến nhập thần, Vương Tuệ Hân lại đột nhiên nghe thấy tiếng rì rầm trò chuyện to nhỏ, quay sang nhìn thì thấy Tạ Kính đang cúi đầu nói chuyện với nữ sinh bên cạnh, cô khẽ nhíu mày.

Lúc này, Tạ Kính ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: “Em còn khăn giấy không?”

Không cần nghĩ cũng biết là nữ sinh kia hỏi xin, Vương Tuệ Hân mở túi xách, lấy ra một bịch khăn giấy được tặng kèm đưa cho anh.

Cô nữ sinh nhỏ giọng nói cám ơn với Tạ Kính, Vương Tuệ Hân cũng không nói gì, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm lên màn ảnh.

Chưa được vài giây thì một bàn tay ấm áp chợt nắm lấy tay cô, cô nghiêng đầu nhìn anh, lại thấy anh nháy mắt với cô, rồi cũng không hề báo trước mà cúi xuống hôn cô.

Khuôn mặt của Vương Tuệ Hân thoáng chốc đỏ bừng, muốn mắng anh nhưng lại sợ làm phiền đến người khác, anh cũng không dây dưa nữa, chỉ cười hì hì rồi chăm chú nhìn lên màn ảnh.

Tâm tình vốn đang hờn dỗi bực bội, phút chốc đã tan biến, ngay lập tức lại cảm thấy vui vẻ.

Cô cảm thấy Tạ Kính bề ngoài thì trông có vẻ cứng nhắc nhưng thật ra anh lại rất tinh tế, rõ ràng là biết trong lòng cô không vui, vậy nên mới làm thế để trấn an cô.

Vương Tuệ Hân vừa vui vừa lo, vui là bởi vì anh cẩn thận suy nghĩ cho cô, thỉnh thoảng sẽ lo lắng đến cảm xúc của cô, nhưng cô lại cảm thấy lo lắng, không biết liệu bọn họ có thể bên nhau được bao lâu?

Hai ngày nữa là hết hạn nghỉ phép của anh, đến lúc đó, anh còn muốn tiếp tục duy trì đoạn tình cảm này không? Hay chỉ coi đây là ‘tình yêu trong thời gian nghỉ phép’ mà thôi?

Nhớ đến anh từng nói muốn kết giao với cô, nhưng lời nói của đàn ông, cô thật không dám tin, anh lại không làm ở trong vùng mà là ở huyện bên, tuy chạy xe chỉ mất hơn một tiếng, khoảng cách cũng không xa, nhưng ngành cảnh sát không giống như những ngành khác, bọn họ phải thường xuyên trực luân phiên, không có khả năng mỗi ngày đều được gặp nhau, nếu đến khi đó anh không muốn duy trì mối quan hệ này nữa, với cá tính của cô thì sẽ không đem mặt nóng dán vào mông lạnh. (ý là ng khác đã ko thèm để ý mà mình cứ đeo bám.)

Sau khi bị phản bội lần thứ nhất, cô cảm thấy yêu đương thật mệt mỏi, đứng ở một góc độ khác mà nói, cô rất bội phục anh có thể chia tay tới năm lần, cô thì chỉ bị mỗi một lần đầu tiên mà đã cảm thấy chán ngán rồi.

Hầu hết mọi chuyện trên đời, chỉ cần cố gắng thì sẽ có kết quả, nhưng để duy trì tình cảm thì không phải chỉ cần cố gắng mà còn có nhiều yếu tố khác nữa, nếu một mối quan hệ trải qua khoảng thời gian dài lại không có kết quả tốt thì chỉ khiến cô thêm nản lòng thoái chí mà thôi.

Người ta thường bảo chỉ nên để ý là đã từng có được, nhưng cô không phải là loại người này. . . .

Nghĩ đến ngày mai phải gặp Bành Ngạn Kỳ, trong lòng cô càng thêm bực bội, thân thể lại không tự chủ được mà nhích tới nhích lui trên ghế.

“Sao vậy? Ghế có rận à?” Thấy cô có vẻ không ổn, anh cúi đầu hỏi.

Cô lắc đầu, nói dối: “Muỗi cắn, không sao đâu.”

Cô tập trung nhìn lên màn ảnh, không muốn suy nghĩ nữa.

Lúc hết phim thì cô nữ sinh bên cạnh lại kiếm cớ hàn huyên vài câu với Tạ Kính, chớp chớp đôi mắt, lại thấy Tạ Kính không có phản ứng gì, dần dần cũng cảm thấy mất hứng.

Vương Tuệ Hân nhìn thấy thì trong lòng có chút không thoải mái.

Cô không hiểu nổi mấy người phụ nữ đó nghĩ thế nào? Rõ ràng biết người ta đã có bạn gái mà sao cứ muốn tiếp cận?

Phương Khải Lỵ cũng là loại người như vậy, rõ ràng đã biết Bành Ngạn Kỳ là bạn trai của cô, vậy mà còn làm cái chuyện hoành đao đoạt ái? (dùng biện pháp mạnh cướp đi người yêu của người khác)

Cô tức giận bước lên một bước, đang định nói vài câu với cô nữ sinh cứ liếc mắt đưa tình với Tạ Kính nãy giờ, thì đối phương đã không hề lưu luyến mà rời đi. Cô cảm thấy mình hẳn là nên nhào tới đánh cho đối phương một cái để cô ta ngừng lại, nhưng rốt cuộc cô lại không làm như vậy.

Bởi vì trong lòng cô hiểu phản ứng của mình đã vượt quá giới hạn, thật ra đối phương cũng không làm ra chuyện gì thất lễ, Tạ Kính cũng không ra vẻ đắc ý, chỉ là do cô cảm thấy không thoải mái mà thôi . . . .

“Sao vậy?” Anh cúi đầu hỏi: “Tâm tình không tốt sao?”

Cô lắc đầu, lại đột nhiên nói một câu: “Em không thích cô gái đó.”

Anh nở nụ cười: “Chỉ là người qua đường, không cần để ở trong lòng.”

Anh nắm tay cô đi về phía trước. Đương nhiên anh cũng nhận ra sự mập mờ trong lời nói và biểu hiện của nữ sinh kia, chẳng qua người ta cũng chưa làm gì mạo phạm đến mình, cũng không nói câu nào quá mức lộ liễu, người ta chỉ là đang muốn câu cá, còn anh lại không mắc câu mà thôi.

Nghe anh nói một cách lạnh nhạt hờ hững như vậy, tâm tình của cô mới vui lên một chút.

Thấy sắc mặt cô trở nên tốt hơn, anh thừa cơ hôn trộm lên môi cô, động tác sỗ sàng như vậy khiến cô đỏ mặt, vội vàng đẩy anh ra.

“Anh. . . .”

“Yên tâm, không ai thấy đâu.” Anh cười hì hì nói.

Cô lườm anh, anh nắm tay cô, mỉm cười bước đi thật chậm.

Lúc điện thoại vang lên, anh còn đang cười hì hì, sau khi nhận điện thoại, vừa nói được vài câu thì lông mày lại lập tức nhíu lại.

Vương Tuệ Hân nghi ngờ nhìn anh, nghe thấy anh nói: “Được, em về ngay. . . ừ . . . để em khuyên bà ấy . . . Được, em biết rồi.”

Tạ Kính vừa cúp máy, Vương Tuệ Hân đã lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Bà dì bị ngã.”

Vương Tuệ Hân kinh hãi: “Hả? Có nặng lắm không? Chúng ta về mau đi.”

Sự quan tâm không chút giả dối của cô khiến anh cảm thấy lòng mình ấm áp.

“Không có gì đáng ngại, anh Minh nói là chỉ bị trầy da, bà ấy có chút choáng váng, may là lúc đó có anh Minh ở bên cạnh, lúc thấy bà dì sắp ngã thì anh ấy đỡ kịp nên cũng không có gì nghiêm trọng.”

Anh kéo cô qua đường, đi đến bãi đậu xe.

“Bà dì lớn tuổi rồi, thỉnh thoảng lại đau đầu, anh nghi là mạch máu có vấn đề, nhưng bà ấy cứ nhất quyết không chịu đến bệnh viện kiểm tra.” Sắc mặt anh có chút lo lắng.

Vương Tuệ Hân giải thích: “Em hiểu, người già thường hay như vậy, không thích đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, ba mẹ em cũng vậy, nói cái gì mà rõ ràng là không có bệnh, đến khi kiểm tra thì lại lòi ra một đống bệnh, thật là sợ muốn chết, cứ nói là không có, không đi thì làm sao mà biết được.”

“Mặc kệ bà ấy nói gì, ngày mai anh nhất định phải đưa bà đến bệnh viện.” Tạ Kính nói, hai ngày nữa anh phải trở về cục cảnh sát, hai ngày còn lại này anh phải giải quyết chuyện này cho xong mới được.

Anh lấy nón bảo hiểm đưa cho cô, cô ngồi phía sau thì lại đột nhiên nghĩ đến ngày mai Tạ Kính đưa bà dì Cổ đến bệnh viện, vậy thì cô có thể tranh thủ bí mật gặp Bành Ngạn Kỳ một chút.

Cô từng phân vân không biết có nên nói chuyện Bành Ngạn Kỳ đến tìm mình cho anh biết hay không, nhưng sau khi nghĩ lại thì lại cảm thấy cần gì phải phiền phức như vậy?

Dù sao cũng chỉ là gặp mặt, sắp tới Bành Ngạn Kỳ sẽ kết hôn, cô tin rằng bọn họ sẽ không gặp lại nữa.

***

Rạng sáng ngày thứ hai, Tạ Kính quả thực là đã đưa bà dì Cổ đến bệnh viện kiểm tra, sau khi anh đi không lâu thì Vương Tuệ Hân cũng xuống núi, cô lôi ra con xe đã lâu không chạy, lái vào trong nội thành.

Vừa đi vào quán cafe đã hẹn, Bành Ngạn Kỳ đang ngồi ở vị trí đối diện cửa sổ. Anh ta thoạt nhìn cũng không thay đổi là mấy, nhưng dường như lại có gì đó khang khác.

Dáng người cao tầm trung, mặt mũi xem như không tệ, dáng vẻ lịch sự, lại đeo gọng kính vàng, cho dù là lúc nói chuyện hay cười rộ lên thì trông cũng rất dịu dàng, ngày trước cô cũng bị sự dịu dàng này hấp dẫn, vậy nên mới có thể trở thành bạn gái của anh ta.

Vương Tuệ Hân lắc lắc đầu, không muốn nhớ lại những chuyện đã qua nữa. Trông thấy anh ta, tuy trong lòng vẫn còn chút nhói đau, nhưng so với cô từng tưởng tượng thì ít hơn nhiều lắm. Cô từng nghĩ nếu hai người gặp lại thì cô sẽ nổi giận mà đánh anh ta, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy không kiên nhẫn, muốn mau chóng chấm dứt chuyện này,

Lúc cô vừa bước vào thì anh ta cũng đã nhận ra cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, lộ ra vẻ vui mừng và kích động, còn mang theo một chút dè dặt cẩn thận.

Vừa ngồi xuống thì người phục vụ đã bước tới, Vương Tuệ Hân vốn không muốn uống, chỉ muốn nói nhanh rồi rời đi, nhưng cô vẫn là một người da mặt mỏng, không thể nào nói với phục vụ là mình không uống được, vậy nên cô chỉ đành gọi một ly trà đá.

Từ đầu tới cuối, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào cô, cô không vui, khẽ nhíu mày, lại phát hiện hình như anh ta có vẻ sa sút tinh thần, chẳng lẽ ở bên cạnh Phương Khải Lỵ không được vui vẻ sao?

Vương Tuệ Hân gạt đi cái suy nghĩ này, cô cũng không muốn tự dát vàng lên mặt mình mà cho rằng người ta tiều tụy như vậy là vì cô, lúc trước khi cô đau khổ vì thất tình, Giản Hữu Văn từng nói một câu: “Trên đời này chẳng có ai không sống nổi vì thiếu ai, cậu hãy kiên cường lên một chút.”

Nhìn xem, sau khi chia tay một năm, chẳng phải bọn họ vẫn sống tốt đấy sao?

Rất nhanh, trà đá đã được bưng lên, Vương Tuệ Hân nhàm chán quậy quậy viên đá trong ly, sau đó nhanh chóng tiến thẳng vào vấn đề: “Anh muốn nói gì thì nói đi.”

Từ lúc cô bước vào nơi này thì đã không còn kiên nhẫn, Bành Ngạn Kỳ không biết làm sao, cũng chẳng thể nói gì, anh đã không còn quyền lợi gì để nói với cô nữa, tất cả những gì phát ra từ trong miệng anh, đối với cô chỉ là tạp âm mà thôi.

Nhận rõ được điểm ấy, Bành Ngạn Kỳ cảm thấy khổ sở, nhưng thế thì sao? Là do anh đã phá vỡ lời hứa với cô, từng nói là sẽ chăm sóc cho cô cả đời, sẽ không đến gần Phương Khải Lỵ nữa, kết quả anh lại phản bội cô, mà giấy đăng ký kết hôn của anh và Phương Khải Lỵ thì lại đăng trên facebook.

Anh ta nhíu mày, lấy từ trong túi ra một hộp nhung nhỏ bằng lòng bàn tay, Vương Tuệ Hân nghi ngờ nhìn anh ta, cũng không thấy anh ta mở ra, chỉ đẩy chiếc hộp đến trước mặt cô.

“Đây là thứ mà anh vốn đã định đưa cho em, nhưng . . . . cuối cùng lại không thể đưa.” Bành Ngạn Kỳ khẽ mấp máy môi: “Anh đã suy nghĩ rất lâu, nhưng rốt cuộc vẫn luôn do dự, đưa cho Phương Khải Lỵ thì không thích hợp, dù sao ban đầu anh vốn mua nó là để tặng em. Anh biết em có thể sẽ không thèm ngó tới, vậy em cũng có thể trực tiếp bỏ đi, anh cũng không có ý kiến.”

Vương Tuệ Hân do dự nhìn chiếc hộp, không cần đoán cũng có thể biết được, bên trong đại khái là một món trang sức.

“Bây giờ anh đưa cái này cho tôi là có ý gì?” Cô thật sự chán ghét anh ta làm mấy cái loại chuyện này.

Anh ta cười khổ: “Anh hiểu, anh cũng đã từng vứt nó đi nhiều lần, nhưng rồi lại nhặt trở về, hơn nữa cũng đã qua lâu như vậy, anh cũng không tiện trả lại, em không muốn nhìn cũng không sao, cứ vứt đi là được.”

“Anh. . .”

“Anh biết em hận anh, bây giờ anh sắp kết hôn, có lẽ em lại càng hận anh.” Anh ta nắm chặt lấy ly thủy tinh, cảm nhận sự lạnh giá từ trong ly truyền tới.

Vương Tuệ Hân không nói một lời, thấy vẻ mặt xấu hổ và ảo não của anh ta, không hiểu sao cô lại thấy phiền muộn trong lòng, tức giận, đau lòng, bực bội. . . . đủ loại cảm xúc hòa vào một chỗ, chính cô cũng không rõ, rốt cuộc mình còn cảm giác gì đối với anh ta hay không, nhưng sự tức giận thì vẫn hoàn toàn không thay đổi, cô giận anh ta thiếu quyết đoán, giận anh ta không tuân thủ lời hứa, lại càng giận Phương Khải Lỵ đã dùng hết tâm cơ để đoạt mất tình yêu của cô.

Cô không thể làm trái với lương tâm, nói là mình không hề hận anh ta, chỉ có thể trầm mặc, lúc nghe tin anh ta sắp kết hôn thì cô đã đau khổ mà bật khóc, nhưng hôm nay lại không hề chảy ra một giọt nước mắt nào, thấy vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt của anh ta lại càng làm cô thêm phiền não, tin tức anh ta kết hôn đã chặt đứt một chút tình cảm cuối cùng còn sót lại giữa bọn họ.

“Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi đi đây.” Từ đầu đến giờ Vương Tuệ Hân vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng xa cách.

Anh ta kinh ngạc nhìn cô, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Anh biết em không có kiên nhẫn để nói chuyện với anh.” Anh ta tháo mắt kính, giơ tay vuốt mặt.

Thật ra anh còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng thấy thái độ của cô lạnh nhạt như vậy, lời còn chưa kịp nói ra đã như binh sĩ bại trận, tất cả đều nuốt xuống, cuối cùng chỉ nói được một câu: “Nếu em không muốn nói chuyện với anh nữa thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng. . . .”

Vương Tuệ Hân thấy không có gì quan trọng nữa thì đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh ta lại vội vàng đẩy chiếc hộp về phía cô.

“Em cầm theo đi, muốn ném cũng được.”

Vương Tuệ Hân cúi xuống, từ trên cao nhìn chằm chằm vào anh ta.

Đến lúc này mà anh ta vẫn không thể quả quyết như thế. Cô thật muốn cầm chiếc hộp ném thẳng vào mặt anh ta, hay cầm ly nước hắt vào mặt anh ta cũng được.

Nhưng đã nhận sự giáo dục hơn hai mươi năm khiến cô không thể làm được chuyện này, liếc mắt nhìn anh ta đang cúi đầu, cô lấy ra một tờ tiền từ trong túi.

Bành Ngạn Kỳ thấy tiền ở trên bàn thì ngẩng đầu, vội vàng nói: “Để anh trả. . . .”

Đột nhiên, đôi con ngươi khẽ co rụt lại, anh ta khiếp sợ trừng mắt nhìn về phía sau Vương Tuệ Hân.

Vương Tuệ Hân nghi ngờ nhíu mày, đang định quay đầu lại thì chợt nghe thấy một giọng nói từng làm cô giận tới nỗi chỉ hận không thể xé rách cổ họng của đối phương.

“Ngạn Kỳ.”

Một người phụ nữ cao gầy, mặc váy hoa ngắn bó sát người đang đi đến trước mặt bọn họ, Vương Tuệ Hân không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, cô siết chặt tay, lửa giận trong lòng bỗng chốc bùng lên.

“Khải Lỵ, sao em lại ở đây?” Bành Ngạn Kỳ lắp bắp nói, lại lập tức như hiểu ra điều gì, anh ta nhíu mày không vui hỏi: “Em theo dõi anh?”

Vương Tuệ Hân không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, cô để lại tiền, sau đó cầm túi chuẩn bị bước đi, cũng không cầm theo cái hộp trên bàn.

Vừa thấy Vương Tuệ Hân sắc mặt khó coi đang định rời đi, Bành Ngạn Kỳ không thể kìm chế mà thốt lên: “Tiểu Tuệ. . . .”

“Đừng có gọi tôi như vậy.” Vương Tuệ Hân lạnh lùng nói.

Tất cả mọi người trong quán cafe đều nhìn về phía bọn họ, Vương Tuệ Hân chịu hết nổi, chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức, thế nhưng Phương Khải Lỵ lại ngăn trước mặt cô, ánh mắt nhìn cô mang theo sự cầu xin.

“Mình không phải đến đây để kiếm chuyện, cậu ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút.” Phương Khải Lỵ dùng thái độ mềm mỏng, nhẹ giọng nói.

“Không có gì để nói cả.” Vương Tuệ Hân đẩy cô ta ra.

Phương Khải Lỵ lảo đảo, kinh hãi nói: “Đừng như vậy.”

Cô ta hoảng hốt ôm lấy bụng mình.

Ánh mắt của Vương Tuệ Hân tự nhiên nhìn đến bụng của cô ta, thấy bụng cô ta hơi nhô lên, sắc mặt Vương Tuệ Hân trầm xuống.

Thì ra là vậy.

Vương Tuệ Hân cũng mặc kệ, quay đầu rời đi, chỉ nghe thấy Bành Ngạn Kỳ ở phía sau cất tiếng gọi cô, lại nghe thấy tiếng Phương Khải Lỵ khóc nức nở nói đau bụng, Bành Ngạn Kỳ hoảng hốt hỏi Phương Khải Lỵ vài câu, sau đó đỡ Phương Khải Lỵ ngồi xuống ghế.

Vương Tuệ Hân đẩy cửa ra, chỉ cảm thấy vô cùng ngột ngạt, cô dùng sức hít sâu một hơi, thật muốn chỉ thẳng lên trời hét to một câu: Đôi cẩu nam nữ giả tạo, đi chết đi!

Nhưng cô chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, nơi này không phải như trên núi, cô mà hét như vậy thật thì không khéo người ta nghĩ cô bị tâm thần mất.

Cô cũng ngu muốn chết, sớm biết vậy đã không đến gặp anh ta.

Nhớ đến dáng vẻ đáng thương của Phương Khải Lỵ, dáng vẻ giả vờ đau bụng, thật làm cho người ta ngán đến tận cổ, cô cũng chỉ đẩy nhẹ cô ta lui về sau hai bước, còn chưa té ngã mà cô ta ‘diễn’ cứ như sắp động thai đến nơi rồi. . . .

Quả nhiên là cao thủ, diễn giỏi thật đấy!

Vương Tuệ Hân tức giận móc chìa khóa xe từ trong túi ra, bởi vì đang vô cùng tức giận cho nên cô cắm mãi chìa khóa mới vào ổ, đang tính khởi động xe rời đi thì điện thoại trong túi lại vang lên, lấy ra xem thì thấy là Tạ Kính gọi tới, cô bỗng cảm thấy căng thẳng, không phải là bà dì Cổ đã xảy ra chuyện gì chứ?

“Sao vậy? Bà dì không sao chứ?” Cô hỏi.

“Không sao.”

Nghe trong giọng anh mang theo ý cười trầm thấp, lòng cô thoáng cảm thấy ấm lên, những khó chịu vừa rồi lập tức bay đi đâu mất.

“Bà dì không có việc gì, sau khi bị anh lừa chở đến bệnh viện thì rất tức giận, anh khuyên mãi mới chịu đi kiểm tra. Vừa rồi trông thấy bạn cũ hơn mười năm không gặp, anh đang nói chuyện với cậu ta. . . Ủa sao lại có tiếng xe vậy? Em đang ở ngoài à?”

Không hiểu sao cô lại thấy chột dạ: “Ừm, em. . . Đột nhiên nhớ ra là sắp đến sinh nhật một người bạn, em đi chọn mua quà sinh nhật ấy mà.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng thì Vương Tuệ Hân cũng không khỏi bội phục sự cơ trí của mình, có thể nhanh chóng nghĩ ra được một cái cớ tốt như vậy.

“Em đang ở đâu?” Anh hỏi.

“Em ở. . .”

“Tuệ Hân.”

Lại là giọng nói âm hồn không tan từ phía sau truyền đến.

Vương Tuệ Hân quay đầu trợn mắt khiến Phương Khải Lỵ sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng lui về phía sau hai bước, lúc này mới thấy Vương Tuệ Hân đang nói chuyện điện thoại.

“Mình không biết là cậu đang nói chuyện điện thoại. . . .” Phương Khải Lỵ ra vẻ oan ức.

Vương Tuệ Hân thật sự tức giận muốn chết.

“Cô tránh xa tôi ra có được hay không?” Nói xong, Vương Tuệ Hân mới sực nhớ là Tạ Kính vẫn còn đang nghe ở bên kia đầu dây.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói nghi ngờ của Tạ Kính truyền đến.

Thật là tức chết mà, Vương Tuệ Hân vội vàng giải thích: “Em không có nói anh, em đang nói một người đáng ghét ở bên cạnh.”

Trông thấy Bành Ngạn Kỳ cũng đi tới, cô thật sự là có một loại kích động muốn đánh người.

Bọn họ có chịu thôi hay không?

“Cái gì mà người đáng ghét? Em đang ở đâu?” Tạ Kính nhíu mày.

“Lát nữa gọi lại cho anh sau.” Không đợi Tạ Kính phản ứng, cô lập tức cúp máy, tiện tay nhét điện thoại vào trong túi áo, quyết định rời khỏi nơi thị phi này trước đã.

Lúc cô vừa khởi động xe thì Phương Khải Lỵ lại tới gần.

“Tiểu Tuệ, cậu còn giận mình sao?”

Vương Tuệ Hân chẳng muốn trả lời Phương Khải Lỵ. . . cô đạp chân ga muốn bỏ đi, không ngờ Phương Khải Lỵ lại liều mạng nắm chặt lấy cổ tay của cô: “Tiểu Tuệ. . .”

“Buông ra.” Vương Tuệ Hân tức giận nói. Cô thật sự không muốn dây dưa với bọn họ nữa.

Khi cô hất tay ra thì Phương Khải Lỵ lảo đảo lui về phía sau vài bước, đụng vào chiếc xe máy đang dựng ở bên cạnh, thân thể Phương Khải Lỵ nghiêng sang một bên, mắt cá chân vấp vào bánh xe.

“A. . .” Phương Khải Lỵ kêu lên: “Đau quá.”

Bành Ngạn Kỳ vốn đang đứng cách đó vài bước, thấy vậy thì bối rối chạy lên: “Em làm sao vậy?”

“Đau quá.” Phương Khải Lỵ nhíu chặt mày, liều mạng nắm chặt lấy tay anh ta.

Bành Ngạn Kỳ lập tức luống cuống: “Em đau ở đâu? Anh đưa em đến bệnh viện.”

“Chân. . .” Hai mắt Phương Khải Lỵ tràn ngập nước mắt: “Bụng cũng khó chịu nữa.”

Vương Tuệ Hân thật sự không muốn nhìn hai người này làm bộ làm tịch nữa, đang định đạp ga chạy đi thì đột nhiên lại có hai tiếng còi vang lên khiến cả ba người bọn họ chú ý.

Vương Tuệ Hân nhìn về phía lề đường, lại vô cùng kinh ngạc, chẳng biết từ lúc nào mà ở đó đã xuất hiện một chiếc xe màu đỏ, có rèm che, mà Trương Nghiên đang ngồi ở ghế lái vẫy vẫy tay với cô.

“X㹠ra chuyện gì vậy?” Trương Nghiên tò mò xuống xe nhìn xung quanh. Khi nãy cô ta đang đi mua đồ ở đầu đường, vừa quay xe lại để rời đi thì lại trông thấy Vương Tuệ Hân đang đứng ở đối diện, dường như là đang có tranh chấp với người khác, cô ta hiếu kỳ nên đến đây xem thử, lại trùng hợp chứng kiến được cảnh này.

Sao Trương Nghiên lại ở đây?!

Vương Tuệ Hân cảm thấy vận khí của mình thật kém, còn chưa mở miệng thì Bành Ngạn Kỳ đã vội vàng nói: “Cô là bạn của tiểu Tuệ sao? Có thể đưa chúng tôi đến bệnh viện được không?”

“Em không sao.” Phương Khải Lỵ run rẩy nói, nước mắt như chực trào ra, thế nhưng vẫn tỏ vẻ kiên cường.

Vương Tuệ Hân chán ghét nhíu mày.

Cô rốt cuộc đã biết Phương Khải Lỵ kỳ quái ở chỗ nào rồi, trước đây Phương Khải Lỵ không hề nhu nhược yếu ớt, động một chút là khóc thế này, sao bây giờ lại giống như đóa hoa trắng nhỏ yếu ớt vậy?

Đột nhiên, cô chợt hiểu ra, hiểu vì sao Bành Ngạn Kỳ lại lật lọng, rõ ràng đã nói là sẽ không đến với Phương Khải Lỵ nhưng cuối cùng vẫn phá vỡ lời hứa.

Bởi vì Phương Khải Lỵ đã thay đổi tính tình, bình thường đàn ông luôn thích những phụ nữ yếu đuối biết nghe lời, dáng vẻ yếu ớt xinh đẹp này quả thực là thỏa mãn được tâm tính muốn bảo hộ phái yếu của bọn họ.

Dù Bành Ngạn Kỳ tức giận Phương Khải Lỵ từng tính kế với anh ta thì thế nào? Chỉ cần cô ả ăn nói khép nép, khóc lóc vài lần, xót xa kể lể là vì mình quá yêu anh ta nên mới phạm sai lầm cần như vậy thì có người đàn ông nào nỡ hung ác trách móc nặng nề được chứ?

Nhìn xem, tuy cô ấy đã phạm sai lầm nhưng cũng bởi vì quá yêu mình cho nên mới không thể nào kìm chế. . . .

Vương Tuệ Hân cười tự giễu, thủ đoạn của Phương Khải Lỵ quả nhiên là lợi hại, chỉ sợ cô có học cả đời cũng không bắt chước được như cô ta.

Ngay lúc Vương Tuệ Hân hiểu ra điều này thì Trương Nghiên đã mở cửa xe để Bành Ngạn Kỳ đỡ Phương Khải Lỵ lên, Trương Nghiên quay đầu nhìn về phía Vương Tuệ Hân.

“Cô thì sao? Có muốn đi chung không?”

Vương Tuệ Hân lấy lại tinh thần, lắc đầu cự tuyệt: “Tôi chạy xe máy tới đây, làm phiền cô đưa bọn họ đến bệnh viện.”

Nói thật, cô cũng không biết là Phương Khải Lỵ bị đau chân hay động thai thật không nữa, nhưng dù thế nào thì cô ta cũng là một kẻ giả tạo đáng thương.

Trương Nghiên còn muốn hỏi thêm vài câu nhưng Bành Ngạn Kỳ lại lo lắng nói: “Làm phiền cô rồi, còn chưa kịp hỏi cô tên gì?”

“Tôi là Trương Nghiên.” Trương Nghiên ngồi vào ghế lái, chuẩn bị khởi động xe, lại chợt thò đầu ra cửa sổ nói với Vương Tuệ Hân: “Cô đi theo sau tôi đi.”

Bảo cô đi theo làm gì? Cô không muốn tham gia náo nhiệt đâu, Vương Tuệ Hân đang định cự tuyệt thì bỗng nhiên nghĩ tới một điều, trong mắt Trương Nghiên, Bành Ngạn Kỳ và Phương Khải Lỵ là bạn của cô, bạn mình đến bệnh viện, chẳng lẽ mình không thèm để ý, cứ thế mà rời đi?

Vương Tuệ Hân đang không biết làm thế nào thì chuông điện thoại bỗng vang lên, cô đoán chắc là Tạ Kính, lập tức cầm điện thoại lên xem, quả nhiên là anh.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tạ Kính nhíu mày hỏi.

“Không có gì đâu, vừa rồi có một đôi tình nhân cãi nhau, cô gái đó tâm tình không tốt nên cố ý tới gây phiền toái.” Vương Tuệ Hân đành phải viện ra một lý do.

“Em đang ở đâu? Để anh qua xem. . . .”

“Không cần, đã giải quyết xong rồi.” Vương Tuệ Hân chặn lại, nói.

Trương Nghiên thấy Vương Tuệ Hân đang nghe điện thoại, đành phải dặn một câu: “Tôi đưa bọn họ đến bệnh viện trước, cô đến sau nhé.”

Vương Tuệ Hân thật sự không muốn đi, nhưng lỡ đâm lao thì phải phóng theo lao, cô đành phất tay, ý bảo mình biết rồi, để cho Trương Nghiên đi trước.

Tạ Kính còn muốn hỏi rõ tình hình cụ thể thì y tá lại đi tới, gọi tên bà dì Cổ, bảo bọn họ đi vào kiểm tra.

“Lát nữa anh gọi lại cho em nhé.”

“Ừ, anh đi đi.” Sau khi cúp máy, cô khẽ thở dài, lại có chút mâu thuẫn, không biết có nên đến bệnh viện xem tình hình của Phương Khải Lỵ hay không nữa.

Nguyên nhân thì không cần nói cũng biết, bọn họ đã từng làm tổn thương lòng cô, đương nhiên cô cũng không muốn phải nhìn thấy mặt bọn họ, càng đừng nói đến chuyện phải nhìn Phương Khải Lỵ giả vờ diễn trò.

Nhưng nếu cô không đi. . . thì lại phải giải thích với Trương Nghiên . . . Nghĩ đến điều này thì bụng cô lại quặn thắt, cô thật sự không thích tiếp xúc với Trương Nghiên chút nào.

Rơi vào đường cùng, cô đành gọi cho Giản Hữu Văn, muốn nghe ý kiến của cô ấy, nhưng hết lần này đến lần khác lại chả có ai bắt máy, chắc cô ấy bận rồi. Cô băn khoăn một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đến nhìn xem một chút.

Nếu cô không xuất hiện, Trương Nghiên lại không có số điện thoại của cô, cô ta chắc chắn sẽ gọi cho Tạ Kính, mà Trương Nghiên lại nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ nói chuyện với Bành Ngạn Kỳ và Phương Khải Lỵ, nói linh tinh một hồi, không chừng sẽ moi ra được quan hệ giữa ba người bọn họ.

Đến lúc đó Trương Nghiên sẽ kể lại cho Tạ Kính, Tạ Kính chỉ cần suy nghĩ một chút thì chẳng phải là sẽ phát hiện được cô nói dối sao?

Vương Tuệ Hân cảm thấy đau đầu, phiền thật, sao lại đụng phải Trương Nghiên cơ chứ? Nếu biết trước thì cô đã trực tiếp nói với Tạ Kính rồi. . . . .

Đột nhiên, cô lại nghĩ tới một vấn đề. Tạ Kính đến bệnh viện nào? Đừng nói là bệnh viện mà Trương Nghiên sắp đến chứ?

Vương Tuệ Hân run rẩy: “Đừng có xui xẻo như vậy mà.”

Cô không dám kéo dài thời gian, tranh thủ lái xe chạy đi, có điều, cô không biết đường từ đây đến bệnh viện, vậy nên chỉ có thể vừa đi vừa dừng lại để hỏi đường, đương nhiên là chậm hơn bọn họ rất nhiều.