Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 32




Khi tôi tỉnh lại thì xung quanh đều một màu trắng toát, trên đỉnh đầu còn xuất hiện một khuôn mặt xa lạ.

“a!! gì , mau tới!! Ngải Tử Hàm tỉnh rồi. nhanh!!” theo tiếng kê thảm thiết mà gọi, tôi nghĩ mình nằm ngủ trở lại thì tốt hơn.

Cha mẹ như Porsche mà vọt vào, “trời ơi!! Tỉnh rồi!! mưa lớn như vậy mà đứng ngoài dầm mưa là sao!! vạn nhất con gặp chuyện gì mẹ với cha làm sao sống nổi a?” mẹ nước mắt nước mũi khóc lóc, cha bên cạnh liều mạng gật đầu.

“gì a, Tử Hàm không phải đã không có chuyện gì không phải sao?” tiếng phụ nữ mềm mại vang lên, mẹ tôi như bị điện giật mà mặt mày hớn hở hẳn lên.

“Tử Hàm, giới thiệu với con một chút, cái này!! Đây là Tiểu Ảnh Tử cùng với con chơi đùa lúc còn bé, lúc ấy con còn lôi váy người ta không cho người ta về nhà nha.” Mẹ nói một bên như đang cố nhịn cười.

Tôi ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn một chút, vẫn không ấn tượng.

“Ha ha…” Tôi dối trá nở nụ cười, “Vẫn xinh đẹp như vậy” . Lời này vừa nói ra, Tiểu Ảnh Tử mặt đỏ thành quả cà chua chín.

“gì à, nếu không thì như hai người cứ về nghỉ ngơi trước đi, có con ở đây chăm sóc được rồi. bây giờ hắn cũng tỉnh,hai bác đã một ngày không chợp mắt.” Tiểu Ảnh Tử nhìn tôi mỉm cười ôn nhu.

Không thể đi, sao có thể một người con gái ở đây được chứ!! Tôi sẽ căng thẳng nha!! Hơn nữa con trai té xỉu cha mẹ nào có thể yên lòng chứ!! Tôi quay đầu dùng ánh mắt đáng thương nhất mà nhìn mẹ.

“ui, nhìn cậu con trai làm nũng nè, được rồi, mẹ biết, vậy thì mẹ đi, cho con toại nguyện được chưa, ha ha.. Tiểu Ảnh Tử, làm phiền con, hai người lỗ mãng này đi trước.” Nói xong rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa phòng.

Không muốn a! Tôi ngồi ở trên giường bệnh khóc không ra nước mắt, mẹ trước khi đi còn làm một thủ thế “cố lên” với tôi.

Bây giờ chỉ còn hai người, tôi sốt sắng mà muốn xoa tay, nhiều năm rồi tôi vẫn chưa có cơ hội ngồi riêng với một người con gái, bây giờ lại đột nhiên thả một người xuống như thế, bây giờ tôi hận chính mình không thể ngất đi!!

“anh Tử Hàm!!” tiểu anh tử ngước mắt nhìn tôi.

“A?” Tôi sợ đến một trận cả kinh.

“anh có bạn gái sao?” hiện tại con gái mạnh dạn ghế, mới gặp nhau đã nói thẳng chủ đề.

“Không… Không có!” Tôi lắp ba lắp bắp nói.

“em cũng không có bạn trai.” Vẻ mặt Tiểu Ảnh Tử lộ ra chút điềm đạm đáng yêu, trái tim lập tức mềm nhũn: “không sao, hôm nào anh giới thiệu cho em một người.”

Hai mắt Tiểu Ảnh Tử trừng lớn không biết đang suy nghĩ cái gì. Đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa vang lên, tâm tình tôi bắt đầu căng thẳng, thấy người vào là quản lý lỗi lạc anh tuấn, trái tim ngay lập tức nguội đi một nửa, hắn làm sao biết tôi nằm viện chứ!!

“Quản lý, sao anh lại tới đây?” Tôi ngồi xuống giả bộ cười nói.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Cậu buổi sáng không đi làm, tôi liên lạc với người nhà của cậu mới biết cậu nằm viện , vì thế nên tới thăm cậu một chút.” Tôi cúi đầu nhìn quản lý nhấc theo một đống lớn trên mặt toàn là tiếng Anh, còn có một bó hoa tươi, tâm tình của tôi rất phức tạp. Vẫn là làm quản lý thì tốt, tùy tiện đi thăm bệnh nhân cũng mua đồ xa hoa như vậy, tôi sau này cũng phải làm quản lý.

“Quản lý, anh chưa ăn cơm sao?” Tôi cười hỏi.

“Vẫn chưa, tôi có mang tới, chúng ta cùng ăn đi, còn cô bé này, em cũng ăn cùng chứ?” tôi nhìn thấy ánh mắt Tiểu Ảnh Tử thẳng tắp, nước miếng tràn đầy mặt đất. bây giờ cô gái nào chẳng mê trai hơn nữa còn vô cùng thuần thục mà biểu hiện ra.

Quản lý từ đống lớn lấy ra một hộp vuông vắn tuyệt đẹp, trong ánh mắt kinh ngạc của hai người thì lấy ra hộp nhỏ, bên trong và thức ăn đủ màu sắc. Đây cũng quá phung phí của trời đi!!ngay cả cơm cũng nghệ thuật như vậy!! Tôi cùng Tiểu Ảnh Tử không nhẫn tâm mà chạm vào món tinh tinh mỹ trước mặt.

“Ăn đi!” Quản lý đẩy lên trước mặt tôi, tôi tay chân run rẩy mà đưa ra rồi đẩy sang cho Tiểu Ảnh Tử.

“Quản lý, anh sao không ăn?” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đừng gọi tôi quản lý, cứ gọi tôi là trình hàn lang. Tôi không thích ăn thứ này, tôi muốn có người làm cơm cho tôi, đáng tiếc lại chẳng có ai,” trên nét mặt của quản lý có chút ảm đạm.

Tôi cúi đầu nhìn hộp cơm, nhớ tới mấy ngày trước Lý Tam Hỉ làm bữa cơm kia, kỳ thực tôi cũng yêu thích mỗi ngày đều ăn bữa cơm gia đình như thế. Tại sao lại nhớ tới hắn đến rồi? Mẹ nó!

Quản lý nhìn vẻ hung thần ác sát nghĩ rằng thức ăn không hợp khẩu vị, tôi cười cười nói không có chuyện gì, chỉ lên cơn một chút.

Chờ lúc ngẩng đầu lên thì trước cửa có một người, người không muốn gặp lại như vừa muốn gặp nhất.

Hắn đứng ở cửa, miệng mở ra nhưng không lên tiếng. Trong tay cầm theo hai túi hoa quả, bên cạnh còn có hộp cơm. Tôi lườm hắn một cái, mặt hướng về nơi khác, chờ khi tôi quay đầu về thì người cũng đã đi chỉ còn đồ đang đặt trên đất.

Quản lý có chút buồn bực mà nhìn tôi, “Cậu sao không cho người kia đi vào a? người ta dù thế nào cũng đến thăm cậu.”

“anh không nhìn thấy sao? Là chính hắn không muốn vào.” Tôi hận hận nói, quản lý nhìn tôi một chút, ánh mắt có chút phức tạp.

Quản lý đứng dậy nói cần đi, khi ra cửa vẫn mang đồ lại với sau mới rời khỏi., nằm ở lễ phép, tôi mắt tiễn hắn rời đi , vẫn cùng hắn vung một hồi tôiy. Hắn đi tới cửa, vẫn là đem những thứ đó đề vào, sau đó mới rời khỏi.

Tiểu Ảnh Tử nhìn chồng hoa quả, cảm thán nói: “con người với nhau nhưng chênh lệch thật lớn a, một hạt cơm của người ta bằng một giỏ hoa quả.”

“em biết gì chứ? Đây là vấn đề tâm ý?”nghe thấy câu ấy trong lòng thực không cao hứng.

Vươn tay ra, không có khí thế mà đem hộp cơm tới, đồ bên trong còn nóng, là canh gà, Tiểu Ảnh Tử kêu lên một tiếng “thơm quá!!” đồ ngu ngốc gì đây, có phải phụ nữ đâu, uống cái này làm gì chứ? Trong lòng mắng nhưng không vẫn không có chút thể diện mà nếm thử một chút, rất ngon. Thức ăn không có nghĩa là hắn, gà vô tội, tôi phải cho nó hiểu cuộc đời nó sống có giá trị, vì thế tôi dùng sức mà đem toàn bộ canh uống một hơi vào bụng.