Mua Phu

Chương 4




Giờ khắc này hắn đột nhiên lại cảm thấy không tức giận, cơn buồn phiền cũng tiêu hết.

Bất luận là thế nào, lúc nàng về nhà vẫn còn nhớ rõ dẫn hắn về theo, chưa từng buông bỏ. Lòng bàn tay được ôm nắm có độ ấm áp, ấm áp vì được bao phủ, khiến hắn cảm thấy, cho dù cả đời này có vì nàng mà phải làm lụng vất vả đến chết, hắn cũng cam nguyện.

Hắn hòa hoãn: “Nhà gần hết bột mì rồi, trên đường ghé tạp hóa mua một ít về dùng nhé.”

Sau này, hắn đã đổi qua mua bột mì và đậu dài hạn của một cửa hiệu ở tận cuối phố. Hơi phiền một chút, nhưng có thể tiết kiệm được ít tiền.

Trước đây, nàng chỉ để ý đến chất lượng, đắt một chút cũng không sao. Nhưng hắn thì khác, không chỉ muốn có chất lượng mà còn muốn mua được giá tốt nên đã cùng chủ quán ước định mua bán lâu dài, thương nghị bảng giá chiết khấu 5%. Ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh, về lâu dài thì chủ quán cũng không phải chịu thiệt. Mấy kế này nàng không hiểu lấy một góc, nhưng hắn lại biết. Hắn chỉ biết toàn tâm vì nàng. Dù phải chém đối phương máu chảy thành sông, hắn cũng sẽ không mềm lòng chút nào.

Bị đẩy vào cửa hàng tạp hóa ngồi chờ, nàng thèm thuồng nhìn sang cửa hàng bánh ngọt bên cạnh, hỏi: “Có thể mua vài cái bánh mứt táo ăn được không?”

Nha đầu này thích ăn ngọt, thích đến nỗi không còn nhân tính nữa.

Do hắn có thừa uất ức, tính trả thù nàng nên đáp: “Không được, làm gì có dư tiền.”

“Hả!” Nàng kêu lên thất vọng, nhưng cũng không ồn ào dông dài với hắn, mà chỉ ngoan ngoãn cất bước dời đi.

Nhưng đi đến trước cửa hàng vải, nàng lại dừng bước. Nhìn vào bên trong, giãy dụa hết nửa ngày, rất do dự hỏi: “Thực sự không thể chích ra một chút tiền được sao?” Ngón cái và ngón trỏ hơi vươn ra, tạo thành một chút khoảng cách: “Thật sự chỉ một chút cũng được mà, ngày mai bù lại?”

Hắn luôn luôn để ý tiết kiệm hơn nàng. Mỗi ngày có thể chi tiêu bao nhiêu tiền, hắn quản rất nghiêm khắc. Nàng cũng biết hắn làm vậy là đúng, trước đây dù một câu cũng không nói dài dòng với hắn. Nhưng lần này…

Có cô gái nào mà không thích mình xinh đẹp. Quần áo của nàng cũng không có nhiều. May một bộ đồ mới xinh đẹp làm cho nàng vui vẻ một chút cũng không đủ.

Hắn nhớ tới, lúc Linh Nhi khẽ vuốt bạch sói kia, vẻ mặt xót xa không nguôi, giống như cũng có một chút thấu hiểu…

Có một số việc, lý trí là một chuyện nhưng vui vẻ cùng thỏa mãn là những thứ tiền tài không thể mua được.

Thở dài, hắn vẫn đành cho nàng bảy văn tiền. “Còn có mấy đồng tiền của Linh Nhi mới trả.” Muốn mua vải dệt đẹp một chút, chỗ này cũng đủ rồi. Mặc dù nàng vẫn sẽ không trả giá, có thể bị chặt chém thì cũng chỉ trong vòng mấy đồng đó thôi.

Nàng cắn răng, “Ngươi là quỷ tiền à!” Tính kỹ quá đi.

Nữ nhân không thích hắn xen mồm bày tỏ ý kiến về lối sống, cho nên hắn ở bên ngoài cửa hàng vải chờ nàng, để nàng tự đi chọn vải. Nhớ lại thần sắc thất vọng vừa rồi của nàng, hắn đi vòng trở lại cửa hàng bánh ngọt mua bánh mứt táo.

Quay đầu ngẫm lại, nàng mặc dù chưa bao giờ tỏ vẻ gì ở ngoài miệng nhưng nàng lại yên tâm giao tất cả mọi việc cho hắn chuẩn bị. Chuyện tiền bạc cũng chưa từng hỏi đến một câu, hoàn toàn nghe theo sự an bài của hắn. Cái này còn không phải là tin cậy và khẳng định hắn hay sao?

Mua xong bánh mứt táo trở về, nàng cũng vừa vặn ôm một đống vải dệt đủ loại màu sắc đi ra.

Hắn sờ sờ vải dệt, cảm giác cũng không tệ. “Hết bao nhiêu?”

“Vừa vặn đủ bảy văn tiền. Ta nói ta cứ tra tấn hơn, sao không đi cắt thịt ta ra mà gán nợ đi! Hắn liền bán.”

Nàng lấy ra mấy đồng tiền, nộp vào quốc khố.

Không tồi nha, có tiến bộ. Hắn vốn đã dự tính hết rồi, ngay cả mấy đồng tiền này cũng sẽ khẳng khái hy sinh thân mình.

“Tốt, thưởng cho ngươi này.” Bớt được mấy lần coi tiền như rác, đủ để cho nàng ăn biết bao nhiêu cái bánh mứt táo.

Nàng sợ làm dơ vải, hai tay ôm bảo bối vào ngực che chở, há lớn mồm chờ người hầu hạ.

“…” Cái cô này! Được đằng chân lại lân đằng đầu rồi!

“Mau lên, mỏi miệng quá rồi.”

“… Được.” Bây giờ ngay cả ăn cũng chờ hắn đút cho, thực sự chỉ còn thiếu mỗi việc hầu hạ tắm rửa ngủ nghỉ.

Ây da, thử hỏi trên đời này còn có ai có thể khắc sâu hiểu rõ được như hắn – - Há miệng mắc quai?

———- *** ———-

Hắn ở trong bếp vừa làm bánh trôi nhân thịt vừa canh chừng nồi đậu đỏ đang hầm trên bếp, chờ đến lúc thích hợp sẽ trộn lẫn hai cái vào một. Rồi sau đó, Mục Hướng Vũ từ cửa sổ phòng bếp thò cái đầu nhỏ nhắn vào, “Đang vội hả?”

Không thấy rõ sao mà còn hỏi nữa?

Hắn quay đầu liếc nàng. Từ khuôn mặt kia hắn có thể đọc được, chính là sự chột dạ rõ ràng đến cực hạn.

“Trên bàn có đĩa mứt mơ, nhà Lý đại thẩm vừa mang qua đó.” Hắn cho rằng nàng lại thèm ăn, muốn kiếm vài món điểm tâm ngọt.

Nhà Lý đại thẩm cô nhi quả phụ, có rất nhiều chuyện không tiện lắm nên những lúc ngẫu nhiên hắn cũng sẽ chạy qua giúp đỡ. Mới vừa đi sửa xong mái ngói về, đối phương muốn đáp tạ hắn. Tay nghề làm mứt mơ của Lý đại thẩm rất giỏi, vì thế hắn liền lấy một đĩa mang về.

Có khi, trong thôn nọ nhà kia, người ta có chút việc cực khổ, hắn cũng sẽ đến giúp một tay. Gia cảnh tốt thì sẽ cho chút tiền thù lao. Còn nếu là nhà chỉ có bốn bức tường, trả bằng mứt mơ thì hắn cũng sẽ cười cười tiếp nhận, mang về cho nàng ăn đỡ thèm cũng tốt lắm.

“Không phải!”

“Không phải?” Hắn cho rằng, chỉ khi nào nàng thèm ăn đồ ngọt thì mới có thể xuất hiện với bộ dạng lấp ló thế kia thôi chứ.

“Ơ… Cũng không sao, mứt mơ có thể đợi chút nữa sẽ ăn… Ý của ta là… ta muốn nói… Ta có việc muốn thương lượng với ngươi… có được không?”

Khi không lại còn hỏi hắn có thể được hay không?

Hắn gần như muốn thụ sủng nhược kinh. “Chuyện gì?”

“Cái đó… Ừm… Ta vừa mới đến A Mãn Di dạo bộ. Trên đường trở về… chính là…”

“Tiểu thư đừng ngại cứ nói thẳng đi.”

“… Chúng ta có thể nuôi chó không?”

“Chó?” Đúng rồi, hắn nhớ đến ‘Cục cưng’ tráng niên mất sớm của nàng. Nàng vẫn nhớ mãi không quên, muốn nuôi một con chó khác cũng có thể lý giải được.

“Chuyện này cũng không khó xử gì.” Cùng lắm chỉ là một chén cơm thừa, sẽ không tạo nên sự quấy nhiễu gì to lớn đối với bọn họ.

“Cho nên, ngươi đồng ý rồi?” Ngày thường, một đồng tiền cũng đều phải buộc trên mười đến hai mươi cái kết. Không ngờ hắn sẽ đồng ý rõ ràng như thế, nàng không khỏi có chút bất ngờ.

“Đúng.” Nếu chuyện này có thể bù vào chỗ khuyết nàng đã mất đi cục cưng, hắn không có lý do gì để phản đối.

“Thật là tốt quá. Cục cưng, mau cám ơn đại ân nhân của ngươi đi!” Nãy giờ vẫn giấu ở sau lưng nay được dời ra phía trước, nàng nâng cao vật nhỏ trên đôi tay.

Hắn tựa hồ… quá mức lanh mồm lanh miệng…

Ấp Trần ngơ ngác, cùng con chó mực bốn mắt nhìn nhau, suy xét xem tâm tình như thế này rốt cuộc có được tính là không hối hận.

Đó tuyệt đối không đơn giản chỉ là chuyện một góc nhỏ hay một chén đồ ăn nhỏ. Lát sau hắn đi vòng ra tiền viện, hỗ trợ an trí thành viên mới trong nhà, cũng càng thêm thấy rõ tình hình tai nạn trên người con chó nhỏ.

Nó bị lột bỏ một bên lỗ tai, thân thể gầy còm đầy vết thương. Quả thật chính là chịu đủ hành hạ. Người bình thường cho dù muốn nuôi, cũng sẽ không đi nhặt mấy con chó vừa tàn phế vừa yếu ớt như vậy.

Nhưng, đây không phải là Mục Hướng Vũ sao? Từ con chó bị bệnh chốc đầu đã chết rồi đến hắn, bây giờ lại đến con chó trước mắt này… Suốt ngày cứ thích nhặt về mấy người và súc vật thương thương tàn tàn, bị người đời vứt bỏ. Một trái tim mềm yếu hơn ai hết.

Hắn thở dài một hơi, chấp nhận.

Sau khi làm xong một căn phòng nhỏ ở trong viện cho thành viên mới, hắn lại quay sang phụ giúp nàng.

Trước tiên, nàng tắm rửa sạch sẽ cho con chó ô bẩn, sau đó lại cạo bỏ lông trên những chỗ bị thương. Nhưng những chỗ bị thương quả thật không ít. Đông một nhúm, tây một nhúm, trông thật buồn cười. Đã vậy thì đành dứt khoát cạo sạch. Con chó đáng thương, vô tội bây giờ thoạt nhìn giống như một quả thịt nhỏ trơn tru, đang run rẩy trong tay nàng.

Hắn buồn cười quá, đang muốn nói cái gì đó, nhưng khi ngước mắt lên nhìn thấy dáng hình của nàng, hô hấp bỗng nhiên đông cứng lại.

Mới vừa rồi nàng tắm rửa cho con chó con đã chạm vào vết thương khiến nó bị đau nên giãy dụa lung tung, vùng thoát khỏi tay nàng, bắn nước tung tóe khiến nửa người nàng ẩm ướt. Quần áo màu trắng lung loạn, vạt áo mơ hồ buộc vòng quanh thân hình nàng… Thế này chẳng phải là muốn mời gọi người ta rồi còn gì!

“Để cho ta, ngươi vào đổi xiêm y đi.”

“Ngươi được sao?”

Chỗ nào không được? Mấy chai lọ trước mặt, không có ai cao tay hơn hắn đâu.

Vì thế, cục thịt nhỏ trơn tru bị bao thành một tiểu bạch cầu.

Nhìn thấy có người bạn cũng đi qua con đường mà trước đây hắn đã từng phải trải qua, hắn nhất thời cảm thấy – mãn nguyện.

Thì ra trên đời này, hắn cũng không tịch mịch.

Ấp Trần vui mừng nghĩ.

Vì thế, con chó cụt tai dưới sự chiếu cố của hai người bọn họ, dần dần cũng lành, có thể chạy có thể nhảy. Ban ngày, lúc hai người bọn họ đi chợ buôn bán cũng mang con chó đi theo. Lâu rồi cũng thành quen, con chó cứ suốt ngày quanh quẩn chạy theo hai người.

Nàng tham ăn, con chó kia càng tham hơn. Thật sự có thể phối hợp với nàng thành một đám xiếc ngốc. Một người một chó, rất hợp khẩu vị, trở thành một bộ đôi hoàn hảo.

Vốn tưởng rằng nàng chỉ nói chơi thôi, ai ngờ nàng thật sự muốn huấn luyện nó trở thành cục cưng thứ hai. Lúc thì cuộn tròn tứ chi ngụy trang thành quả banh nhỏ. Lúc thì nằm ườn trước thềm phơi cái bụng mềm mại ra sưởi nắng. Thường xuyên đùa nghịch với khách, những cử chỉ vô tâm của nó không ngờ lại mời chào được không ít khách hàng.

Chưa đầy mấy ngày sau…

“Ta… có việc muốn thương lượng với ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Ta ở trong khu rừng phía sau nhặt được một con thỏ trắng…”

Lại muốn nuôi?

Cũng hay, đã nuôi chó rồi, nuôi thêm một con thỏ nữa cũng không có gì.

Con thỏ nhỏ đạp nhầm cạm bẫy của thợ săn, xem chừng đã bị thương. Bọn họ tạm thời thu nhận con thỏ, giúp nó băng bó vết thương, tính đợi sau khi lành lại sẽ thả về rừng. Nhưng khoảng thời gian này, con thỏ được ăn được ở thoải mái quá nên không chịu đi nữa. Bọn họ đành phải nuôi nó.

Lại qua mấy ngày nữa…

“Có một con chim tiểu tước đậu trên cửa sổ nhà chúng ta kìa!”

“…”

Nuôi chim tiểu tước không tiêu tốn bao nhiêu lương thực, nhưng là…

Vấn đề ở chỗ, sáng sớm nó kêu mà tối trễ cũng kêu, làm cho người ta không thể nào ngủ say nổi!

Muốn ném nó vào trong viện, nàng lại cố tình nói. Chim tiểu tước mới sinh vốn thể chất đã rất yếu rồi… Như vậy thì, nàng muốn điều dưỡng nó đúng không?

Nàng chẳng những lúc nào cũng chiếu cố cái tổ chim trong phòng sao cho thật ấm áp, mà còn đi đến chỗ nào cũng đưa nó theo. Hắn sắp bị những tiếng kêu chiêm chiếp không ngừng déo dắt bên tai làm cho phát điên rồi.

Tiếp sau đó…

“Ta… Ta nhặt được một con dê mẹ nè…”

Hắn ngửa đầu không nói gì, hỏi trời cao.

Thế nào… Càng nhặt càng được con to, càng nhặt càng khoa trương?

“Ngươi đừng lo chuyện bao đồng nữa!” Quả thật là được đằng chân lân đằng đầu, hắn rốt cuộc không thể nào đồng ý một cách thoải mái nữa.

Nhưng… Có lẽ không thể cứu sống nổi. Con dê mẹ sau khi sinh, hấp hối, bị vứt bỏ bên triền núi, chỉ còn lại chút hơi thở. Hắn không muốn thỏa hiệp cũng không được.

Cũng không hiểu là do y thuật của nàng tuyệt hảo hay là loài động vật nhỏ bé này trời sinh đã có nhân duyên với nàng mà không ngờ nàng có thể cứu sống được nó. Vì thế, lại tiếp tục nuôi ở sau viện.

Cũng may, con dê mẹ này cũng không phải là không có cống hiến. Ít nhất hắn còn có thể lấy chút sữa dê để tẩm bổ cho thân hình đơn bạc của nàng. Dù sao, bất luận nàng nhặt về cái gì, hắn đều có thể từ trong đáy cốc tuyệt vọng tìm được ánh rạng đông. Tất cả, tất cả đều là do hoàn cảnh bắt buộc a…

Muốn nuôi cả một đại gia đình lớn thế này, không có chút kế hoạch thì không được? Ây da, há miệng mắc quai!

Nhưng sau chuyện cho dê mẹ, hắn cũng chính thức nghiêm khắc cảnh cáo nàng. Đây là lần cuối cùng, không được nhặt bất cứ thứ gì kỳ quái về nữa. Nhà bọn họ sắp đầy ngập khách khứa rồi.

Cách hai ngày sau, Mục Hướng Vũ đi thăm người chị dâu đang làm mướn cho Chúc gia trở về. Trong viện phát hiện có thêm mấy con gà con kêu chiêm chiếp, chạy vòng quanh khoảng sân quên thuộc.

Ấp Trần mở cửa đi ra, vừa mới mắt đối mắt với nàng một cái. Nàng chợt nhảy lui ra một bước lớn, lắc đầu xua tay, không ngừng biện bạch bản thân trong sạch.

“Không phải ta, không phải ta! Ta về đã thấy chúng ở đó rồi mà.”

“Ta biết, là ta.” Hắn tát nửa chén gạo trắng trong tay ra sân cho gà con ăn.

Nàng ‘A’ một tiếng, chạy vòng tròn quanh người hắn, cao thấp đánh giá hắn, vẻ mặt như muốn nói ‘Ngươi cũng có ngày hôm nay’.

Hắn tức giận trả lời: “Gà nuôi lớn có thể thịt ăn, con thỏ của ngươi có thể cho ta làm thịt không?”

“Ngươi thật tàn nhẫn!”

Con thỏ trắng đang nhảy bật một bên, dường như nghe hiểu được lời hắn nói, nhảy đến cắn ống quần của hắn kháng nghị.

“Súc sinh, còn không nhả ra thì tối nay ta sẽ ăn thịt thỏ.” Hắn trầm giọng uy hiếp.

“Thỏ thỏ, mau nhả ra đi. Trong nhà này, hiện thời hắn là đại gia. Hắn muốn thịt thỏ ta cũng không thể bảo vệ được ngươi. Ây da, không còn cách nào khác nhỉ, thời thế thắng nhân mà. Chúng ta đều phải dựa vào hắn mới có cơm ăn. Nếu đại gia hắn một khi mất hứng, chặt đứt mười bát cơm, già trẻ lớn bé chúng ta bị bỏ đói cũng không chừng…”

Xem kìa, nói cứ như thể hắn mưu tài đoạt vị, ác nô khi chủ vậy.

Hắn liếc xéo nàng, muốn nhìn xem tiết mục ‘Bé gái mồ côi phiêu linh thiên nhai’ của nàng có thể diễn được bao lâu.

Nàng lau lau khóe mắt căn bản là không có một giọt nước nào, đang diễn đến lúc cao hứng thì đột nhiên áp sát đến bên người hắn, chóp mũi hít hà ngửi ngửi. “Trong người ngươi có cái gì vậy?”

Trái tim đập kinh hoàng, hắn vì bị nàng đột nhiên áp đến gần mà ửng đỏ cả hai tai.

Hắn vươn tay đẩy nàng trở về vị trí thích hợp. Lúc này mới làm ra vẻ trấn định, lấy từ trong ống tay áo ra một túi bánh đậu xanh.

Thật đúng là một chút đồ ngọt này không thể gạt được, mũi nàng rốt cuộc làm bằng cái gì vậy?

“Tiết đại nương cho đó, ăn xong nhớ cám ơn người ta.” Toàn thôn, hầu như không có ai mà không biết nhà hắn có nuôi một cô nương hảo ngọt hóa si.

Nàng cũng thành thật không khách khí, một tay nhéo lấy rồi đưa ngay vào miệng. “Nhân duyên của ngươi đều tốt hơn ta.”

Mới qua được nửa năm, hàng xóm phía trước đằng sau đều khen hắn là người chu đáo. Mọi người vốn chỉ thích bế quan theo dõi tâm tính, nay lại luôn ở trước mặt nàng mà khen hắn. Cũng không hiểu hắn rốt cuộc làm thế nào mua chuộc được lòng người.

Cho đám gà đang vây quanh hàng rào trúc ăn xong, hắn lại ra tiền viện đào mấy củ khoai lang và cải trắng mập mạp, tính dùng cho bữa tối.

Một miếng bánh bỗng nhiên được đưa đến bên miệng hắn, hắn lắc đầu. “Ngươi cứ ăn đi.”

Mấy thứ này đối với hắn mà nói, rất xa xỉ. Lúc nào cũng chuẩn bị sẵn bánh ngọt, tất cả đều là vì nàng.

“A.” Người bên cạnh chỉ cần hai, ba miếng đã ăn hết bánh đậu xanh, bốc một mảnh góc áo của hắn lên lau tay.

Hắn nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên quần áo, cực lực nghiêm túc suy xét – Trên đời này, ở đâu ra một cô bé mồ côi kiêu ngạo như thế, xấu số thuận chịu ác phó như thế?

Mắt thấy “Gia quyến’ càng ngày càng tăng. Trước kia chỉ có con chó Tiểu Hắc còn được, đi đâu cũng có thể dắt theo. Hiện thời, ‘cả một đại gia đình’ thế này, cũng không thể nào dẫn theo hết mà lên đường?

Vì thế, sau khi suy xét, ngay cả cục cưng – cũng chính là con chó Tiểu Hắc kia, cũng bị bỏ lại giữ nhà.