Mưa Phùn Mùa Hạ (Chưa Từng Ngừng Yêu Em!)

Chương 26: Đã Tổn Thương Ai?




Chương 26 : Đã Tổn Thương Ai?


"Câu hỏi mà ngay cả em còn không biết ,thì kẻ như tôi phải trả lời làm sao?"


***


"Phùng Vũ Hạ, Phùng Vũ Hạ"


Vũ Hạ mở mắt, ánh sáng trắng xóa hắt vào mặt khiến cô theo phản xạ đưa tay che mặt, hình như, có ai đó vừa gọi tên cô


Khung cảnh xung quanh chỉ một màu trắng xóa,hết thảy như một chiếc hộp rộng lớn không có lối ra


"Ai vậy?" Cô trả lời


"Là tôi, tôi ở đây."


Giọng nói mơ hồ vừa dứt,hình bóng như trong suốt đã ở trước mặt cô


Cô gái đó mang mái tóc dài qua eo,thác loạn tùy ý , với đôi mắt màu u lan buồn bã và khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. Cô thấy rất rõ, đây là một khuôn mặt buồn bã thế nào


"Vi Vũ Hạ, là cô sao?"


Phùng Vũ Hạ ngây người nhìn nàng, nhìn cô gái giống mình đến tám phần hơn, đôi bàn tay vô thức đưa lên , muốn chạm tay vào khuôn mặt yếu ớt đó


Nhưng, chẳng cảm nhận được gì.


Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành ấy, đẹp đến thiên ngôn vạn ngữ, cũng buồn đến đau xé cõi lòng


Nàng đưa bàn tay gần như trong suốt của mình ,nghiêng đầu nắm lấy tay cô hình như nàng muốn giữ lấy chút ấm áp mà mình chẳng thể nào chạm tới


"Không thể đâu, tôi bây giờ chỉ là một u hồn vất vưởng mà thôi, cô không thể chạm được tôi đâu."


"Xin lỗi, vì tôi chiếm lấy thân thể này, khiến cô phải như thế"


Nàng lại cười "Không sao , không phải lỗi của cô, nếu cô không đến, thì tôi cũng sẽ chết thôi."


"Vậy.. cô có biết mình là một nhân vật trong truyện không?"


Nét ảm đạm như thêm rõ rệt trong đôi mắt, tiếng nói thương tâm vang lên trong khoảng không trắng xóa


"Lúc chết đi,tôi mới được biết..."


"Vậy thì cô cũng biết, lúc cô chân chính chết đi là lúc nào , phải không?"


"Ừm."


"Vậy tại sao..."


"Tôi cảm thấy như vậy là đủ rồi, tôi có thể được giải thoát..."


"Phùng Vũ Hạ , tôi mệt mỏi...rất mệt."


"Cô vẫn còn mẹ kia mà?"


"Tôi là đứa con gái bất hiếu, tôi cảm thấy hổ thẹn lắm khi đối diện với những người yêu thương tôi..."


"Chẳng phải đã có cô ở đây rồi sao?"


"Vi Vũ Hạ, cô đang ích kỉ cho bản thân mình."


"Tôi biết chứ, nhưng xin cô, chỉ lần này nữa thôi, hãy cho tôi ích kỉ một lần."


"Phùng Vũ Hạ, cô chiếm lấy thân thể của tôi, chiếm lấy kí ức của tôi...vậy thì giúp tôi một lần , được không?"


"Giúp tôi phụng dưỡng mẹ, giúp tôi hoàn thành giấc mơ duy nhất của mình, và...giúp tôi yêu anh ấy."


"Tôi đòi hỏi quá nhiều phải không?" Nàng lại cười, nhưng đôi mắt mong chờ nhìn vào cô


"Yêu? Yêu ai?" Cô nghi vấn


"Mặc Khuynh Thành..."


Phùng Vũ Hạ có phần lực bất tòng tâm "Đến bây giờ cô vẫn còn luyến tiếc hắn sao? Rốt cuộc cô hãm sâu đến mức nào rồi?"


"Mặc Khuynh Thành, anh ấy mãi mãi là người tôi yêu , mãi mãi ..."


"Nhưng tôi không phải cô, tôi là Phùng Vũ Hạ, yêu cầu đó của cô, tôi không dám chắc."


"Không sao, như vậy cũng quá đủ rồi.. cảm ơn cô." Nàng biết mình quá đáng, nhưng làm ơn, chỉ lần này nữa thôi


"Hy vọng rằng ở thế giới này, cô sẽ sống tốt"


Phùng Vũ Hạ cảm thấy mắt mình đang mờ dần, theo nụ cười ngày một xa của cô gái kia, có điều, đó là một nụ cười thỏa mãn, còn xinh đẹp nữa


"Và cả... đừng làm tổn thương anh ấy nữa...Hàn Hạo Thần, anh ấy rất tốt."


Vũ Hạ đã mất ý thức, cô lại chìm vào giấc ngủ, không thể nghe thấy được vế sau nữa


***


Hàn Thiên Á nhấp nháp ly cà phê , vị đắng ngọt chảy vào cuống họng, hương vị dễ làm người ra phát nghiện



Cả cô chủ quán trẻ đằng kia nữa


Không thể tin được, đó là Vi Vũ Hạ. Là nữ phụ trong tiểu thuyết, là người mang trên mình đều là tiếng xấu đồn xa. Xấu xí và diêm dúa


Nhưng mà trước mặt cô lúc này đây chính là vị mỹ nhân làm người khác si mê say đắm, với khí chất lạnh nhạt và xa cách, với khuôn mặt nghiêm túc làm việc kia. À ha, lại còn có một soái ca luôn túc trực bên cạnh


Chậc, mỹ cảnh khó cầu.


Vũ Hạ biết cô gái kia đang nhìn mình chăm chú từ nãy đến giờ, cô lấy một phần bánh kem nhỏ từ trong tủ, đưa đến bàn người kia


"A.. tôi không gọi bánh." Hàn Thiên Á bất ngờ xua tay


"Không, đây là tôi mời." Vũ Hạ không biểu tình ngồi xuống bàn


"À, cảm ơn." Ôi, là hương dâu này!


"Khuôn mặt tôi có dính gì sao?" Vũ Hạ chống tay lên cằm, hướng người đối diện vấn


Thanh âm, cử chỉ hết thảy đều nhẹ nhàng như mây , nhưng lại khiến người khác cảm thấy bị áp bức


"Không..không có" khí thế áp bức này là sao đây? Một cô gái mười tám mười chín tuổi lại có loại khí chất bức người này sao?


"Vậy tại sao quý khách lại nhìn tôi chằm chằm vậy?" Đuôi mày cô hơi nhướn lên một chút, đợi chờ câu trả lời


Hàn Thiên Á có chút khó khăn hít một hơi, cô có nên nói ra lý do không? Nếu nhỡ đâu không phải....


Nhưng tại sao mạch truyện đối với tên anh trai hờ kia lại thay đổi chóng mặt như vậy kia chứ, huống hồ còn không phải do nữ chính, trùng hợp thay , tin đồn vị đại tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà họ Vi đã thay đổi lại xuất hiện


Có thể, cô ấy cũng là xuyên đến đây.


"Thật thất lễ quá, tôi chỉ là không nhịn được muốn ngắm nhìn cô một chút."


"Ồ..."


"Cô có muốn chơi một trò chơi với tôi không?"


"Quý khách muốn chơi trò gì ?"


Hàn Thiên Á mỉm cười, lấy trong túi áo 5 lá bài


"Ở đây tôi có 5 lá bài, mỗi lá tương ứng một câu hỏi, thứ tự cấp bậc khác nhau, tôi đếm từ một đến ba, ai rút được trước người đó hỏi, luật là, không được nói dối."


"Ồ, nhỡ đâu tôi nói dối thì sao?"


Hàn Thiên Á cười cười "Cô sẽ làm vậy à?"


"Hừm, có lẽ là không."


"Vậy tôi tin cô."


Vũ Hạ mỉm cười, sâu kín trong đồng tử dường như đã phát hiện gì đó "Được."


Hàn Thiên Á thở phào trong lòng, nếu là trò này cô sẽ nắm được thế chủ động, chưa có ai chơi trò này giỏi hơn cô đâu~


Nếu thắng, chắc chắn có chút manh mối rồi


5 lá bài được trải lên bàn


"Ba"


"Hai"


"Một"


Xoẹt.


Hàn Thiên Á trố mắt nhìn lá bài đầu tiên đã nằm trong tay cô, nhanh đến mức còn chưa kịp nhìn


Vũ Hạ nghiêng đầu nhìn câu hỏi


"Gia thế của cô?" Vũ Hạ lật ngược lá bài


Thôi xong, chưa gì đã bị nắm thóp


"Tôi là... con gái nhỏ của Hàn gia."


"Hàn Thiên Á tiểu thư?"


Em gái nam chủ lại đến cùng cô chơi trò gì đây?


"Phải, giờ thì ta tiếp tục nào..."


"...."


"Hai."


"Một."


Xoẹt.


Chết tiệt, lại thua rồi


"Nữ phụ?"


"Câu hỏi này của Hàn tiểu thư có chút trừu tượng nhỉ?" Cô đã lờ mờ đoán ra thân thế người này


Hàn Thiên Á nhìn chăm chú vào cô
"Tôi là nữ phụ."


Cả hai thoáng chốc nhìn nhau, đều mỉm cười ẩn ý


Lần rút bài cuối cùng,lá bài bị đè lại bởi hai bàn tay cùng lúc


Vũ Hạ thả tay, cô rất muốn xem xem,câu hỏi lần này phải trả lời là gì


"Một đời bên em".


"Cô... có biết không?"


"Ha, tôi biết."


Hàn Thiên Á lập tức đứng dậy khỏi bàn, kích động hỏi dồn dập


"Vậy là cô cũng bị xuyên vào đây!???"


Vũ Hạ nhanh chóng bịt miệng cô nàng lại "Lên lầu nói chuyện."


Niên Đằng đang lau bàn phía bên kia, thoáng nhìn qua


Xuyên vào?









"Nói vậy thì cô chính là nữ phụ bị lấy mất tim sao!"


"Ừ."


"Cô tên gì? Lúc trước sống ở đâu? Tại sao lại xuyên qua, tại sao lại mở quán cà phê này, tại sao.."


Vũ Hạ đưa miếng bánh kem vào miệng cô nàng, chặn đi liên khúc câu hỏi


"Tôi tên Phùng Vũ Hạ, sống ở thành phố A nước L , ngủ xuyên qua, thích cà phê."


"..." ngắn gọn vậy hả?


"Tôi tên Hàn Lục Nhiên, cũng sống ở nước L nhưng là tỉnh D nhỏ nhoi thôi. Tôi cũng giống như cô, thế quái nào đọc xong quyển tiểu thuyết máu chó đó.Định đánh một giấc là lại xuyên qua đây chứ? Lại còn là em gái nam chủ, ôi trời ơi cô cũng biết rồi đó, cô em gái này mê đắm đuối nam phụ Hạng Thanh Uy gì đó , lại định hãm hại nữ chủ cuối cùng ăn hành ngập mặt..."


Vũ Hạ bóp bóp trán, cái cô này nói nhiều thật đấy


"Cũng may là vì thân phận em gái Hàn Hạo Thần nên toàn mạng đến hết truyện, ôi trời."


Vũ Hạ buộc cao mái tóc dài lên, dải ruy băng màu biển trượt dài theo làn tóc,vài sợi tóc may hãy còn đùa trên đôi gò má, mi mắt cô hơi rũ xuống, điểm trống rỗng duy nhất bị che đi "Còn Vi Vũ Hạ lại mất tất cả, mất gia đình, mất tình yêu, mất cả trái tim.."
.


Hàn Thiên Á ngẩn người , cảm thấy mấy bông hoa nở rộ bên cạnh cô dường như kém sắc hẳn đi, hay là nên nói , chúng cùng chút ánh sáng ngoài kia đang làm nền cho cô đây?


Chút thay đổi cử chỉ, cũng khiến người khác dễ dàng mê mẩn! Đến cô là nữ còn phát mê đây này!.


"...Khoan đã, thời điểm cô ngủ là mấy giờ?" Vũ Hạ chợt nghĩ đến một chi tiết lạ


"Mười giờ, thói quen đi ngủ của tôi luôn là mười giờ."


"Trùng hợp, tôi cũng có thói quen đó."


"Ý cô là, hai ta xuyên cùng một thời điểm?"


"Có lẽ vậy." Nhưng nguyên nhân thì cô không biết


"Tôi có chút hơi sợ rồi đấy."


"Nhưng mà dù sao...cũng đã đến đây rồi, ôi xuyên qua nhà giàu cũng không quá lỗ đi, ăn chơi thoải mái! Lúc trước ở bên đấy chẳng sung sướng là bao..." hay nói trắng ra là tệ hại đến cỡ nào


"Còn cô, cô có ý định gì không?" Thay đổi tương lai, trả thù nữ chủ, cướp lấy nam chủ chẳng hạn, như trong tiểu thuyết nữ phụ ấy?


Vũ Hạ nhìn thoáng qua liền biết trong đầu người này đang nghĩ cái gì, suy nghĩ viết rành rành ra mặt


"Tôi không muốn tốn thời gian với mấy việc trả thù gì đó,huống hồ Vi Nhã Tình cũng chẳng làm gì động chạm đến tôi. Còn chuyện tình cảm, tôi không hiểu."


Hàn Thiên Á ngước đôi mắt màu nâu khói xinh đẹp nhìn cô , điểm nghi hoặc hiện lên sau làn mày tanh mỏng " Ý của cô là, cô chưa từng yêu hay thích một ai sao?"


"Ừ."


"Thôi nào, đừng đùa thế chứ. Cô bao nhiêu tuổi?"


"Hai mươi bốn."


"Vậy thì chúng ta bằng nhau rồi, cô đang nói thật ấy hả?"


"Thật." Như vậy lạ lắm sao?


Nhìn cô không giống nói dối chút nào, nhưng nếu thật là vậy, cũng tốt


Ít nhất cô ấy sẽ không yêu nam chủ, sẽ không phải chịu lại thảm kịch được sắp đặt sẵn, sẽ như vậy, nhỉ?


"Quả thật là rất lạ, nhưng không sao, haha" Cô cười cười, gặp được đồng hương cao hứng thật, nam nữ chủ gì bỏ qua một bên trước đã


"Vậy sao? Vi Vũ Hạ từng nói với tôi rằng, thay cô ấy yêu Mặc Khuynh Thành."


Hàn Thiên Á bất ngờ nhìn cô, hơi chần chừ "Cô ấy... còn nói gì nữa không?"


"Cô ấy nói..."


***


Hàn Lục Nhiên mở cửa đi vào nhà, xung quanh tối và im lặng đến nỗi cô chỉ có thể nghe tiếng bước chân của cô.


Tên anh trai hờ hôm nay lại không về rồi


Cô vào phòng, bật đèn lên,nhảy ngay lên giường. Ôi trời, thoải mái quá đi


Ngày mai lại đến tiệm của cô ấy!


Ừm, phải đến.


Chợt, cô cảm thấy có gì đó không đúng,hình như phòng Hàn Hạo Thần không đóng cửa


Không lẽ... có trộm?!


Nếu vậy, có khi nào hắn đã biết mình rồi không?


Cô nhìn nhìn quanh phòng, vớ lấy một cây thướt bản, rón rén đi đến.


Cô cảm thấy quả tim trong lồng ngực muốn nhảy ra ngoài rồi


Sao lại yên tĩnh vậy?


Cửa phòng Hàn Hạo Thần mở toang, cô đưa tay bật đèn, lập tức giơ cây thước lên cao, dự sẽ đập tên trộm một trận


Ơ


Hàn Hạo Thần?


Hàn Lục Nhiên ôm ngực thở phào, chậc cô quên mất, với thiết kế cùng cách bố trí của cái "nhà" này thì tên trộm nào mà vào được kia chứ?


"Này, anh trai, anh trai!" Cô bóp mũi, nhíu mày nhìn người đàn ông nữa ngồi nữa nằm tựa vào giường, tên này người toàn là mùi rượu


"Hàn Hạo Thần ?! Anh ! !"


Ngủ say như chết rồi, mặt mày lại còn khó chịu thế kia, cô nhớ rằng nam chủ này không uống rượu kia mà, sao giờ lại...


Anh tựa người cạnh giường, đôi mày nhíu lại, lộ ra một chút đau lòng


"Hạ..."


Hàn Lục Nhiên không nghe rõ, cô rướn người lại gần


"Vũ Hạ...tha thứ cho anh, cầu xin em.."


"..cầu xin em.."


Giờ phút này, cô đã nghe rõ thanh âm khô khốc của Hàn Hạo Thần, thanh âm yếu ớt đến đáng thương


Cô ngẩn người, nhìn vẻ mặt đến trong mộng còn đau khổ của anh, hình ảnh trong đầu