Mùa Thứ Năm

Chương 6




6.

Lời tác giả:

Update chương mới nè ~*^^*

Ừm ừm, thật lòng mà nói, thì văn của Tiểu Tùng không có ngược gì cả.

(không phải là do tui không thích ngược, mà là do không hạ thủ được = =||| tự tát bay)

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ~ quả nhiên… tui vẫn là thích nhất đại thúc =w=(.... OT2)

_______

“Ưm…”

Một tiếng rên rỉ tối nghĩa vang lên, Thẩm Nhiên Phi nhìn thấy Tống Vũ đang nằm bỗng hơi co người lại.

Ngực dán vào ngực, khoảng cách giữa hai cơ thể trong khoảnh khắc đó nháy mắt hóa thành không.

Cạ cạ lên đùi y hai cái, làn da bóng loáng của một người đàn ông lại làm Thẩm Nhiên Phi hơi xôn xao, tay men theo đường eo của y qua lại xoa xoa.

Những động tác đầy ám chỉ đó của hắn làm Tống Vũ không khỏi cứng người, trái ngược với bầu không khí càng ngày càng lặng đi trong căn phòng của hai người, thì phía đối diện càng thêm kịch liệt.

“Nên làm gì đây nhỉ…” Hai tiếng ” làm gì” có hơi hướng nâng lên, mang theo tầng tầng giọng mũi.

Trong lúc Thẩm Nhiên Phi nói chuyện, hắn cảm giác được sự cứng ngắc rõ ràng Tống Vũ, tay nhanh chóng siết chặt một chút.

“Làm gì, làm gì cơ?”

Tống Vũ giật giật cơ thể, nhằm kéo dài khoảng cách, đáng tiếc là gặp phải Thẩm Nhiên Phi đã sớm có phòng bị, không cho y dễ dàng thoát ra.

“Tiểu Phi, cậu thả tôi ra chút đi.”

Tránh nửa ngày,Thẩm Nhiên Phi vẫn không hề bị lay động, Tống Vũ bắt đầu hơi nóng nảy.

Các giác quan đồng thời bị kích thích sẽ rất dễ nổ súng cướp cò, y bị thằng nhóc này dùng hết sức lực ôm chặt như thế có cảm giác cơ thể mình cũng bắt đầu nóng lên, quẫn bách không thể tả.

“Hình như tôi có phản ứng rồi, phải làm gì bây giờ?”

Vô tội nháy mắt, nhìn người đàn ông trước mặt đang bắt đầu luống cuống tay chân.

Không ngờ là hắn giả bộ ngây thơ cũng có thể giả đến nhuần nhuyễn như vậy.

Trong lòng Thẩm Nhiên Phi vui vẻ, hài lòng đến không thể tả.

Hắn đột nhiên thấy rất mong chờ, không biết người đàn ông này nghe lời hắn nói xong sẽ có phản ứng gì?

Là mắng hắn hai câu, hay là giãy giụa đẩy ra hắn, hoặc là thẳng thắn nằm đó để hắn làm?

Cái cuối đương nhiên là không thể.

Nhưng mà ngẫm lại mà nói, cũng không có gì là không thể.

“Cậu đi, đi WC đi.”

Tống Vũ lúng túng đến muốn vỡ mạch máu, cực lực nhẫn nại dục vọng đang rục rà rục rịch của mình, nếu ngay ở trước mặt một người lạ mà bắn… Thì thật sự quá mất mặt.

Hơi dịch cơ thể về phía sau, để cách khỏi bộ vị nhạy cảm và thân thể của đối phương, nhưng không ngờ hắn lại bắt lấy nơi đó của y.

Dọa cho Tống Vũ phát sợ, eo giật nảy lên.

Mà Thẩm Nhiên Phi trước mặt lại cười vui vẻ như đứa trẻ vừa thành công thực hiện được trò đùa dai của mình, “Anh cũng có phản ứng mà.”

“Không có…” Tống Vũ theo bản năng lùi về sau, kéo chăn muốn xuống giường.

Thẩm Nhiên Phi dùng cả tay cả chân, đuổi theo đè người.

Thế nhưng hắn không nghĩ tới Tống Vũ đã không còn ở trên giường, hắn phóng đến đè như thế, làm hai người cả chăn đều đồng thời lăn xuống giường, phát ra một tiếng rầm rất lớn, cắt ngang “tiếng động nhịp nhàng” ở đối diện vài giây.

Thẩm Nhiên Phi bị ngã nên ngây ngẩn một lúc, Tống Vũ đột nhiên nhanh nhạy hơn hẳn, vừa chạm đất lập tức bò lên chạy nhanh vào WC.

Tuy rằng dáng vẻ rất chật vật, nhưng đợi đến Thẩm Nhiên Phi kịp nhận ra, y đã một đầu đâm thẳng vào WC.

Có chút ảo não khoác lại áo tắm, hoàn toàn không để ý hình tượng trừng Tần Lập Vân ở đối diện đang thò đầu ra nhìn hắn ở bên này, sau đó “Rầm!” một tiếng, đóng cửa lại.

Nếu như hôm nay không bắt được, phỏng chừng ngày mai sẽ bị cái tên ngốc nhìn thấy tình cảnh bây giờ cười chết mất.

Thẩm Nhiên Phi đi chân đất đứng trước cửa kính mờ của WC, có chút tức giận chờ người bên trong đi ra.

Mười phút qua, y mới kì kèo mở cửa ra, đập vào mắt là gương mặt Thẩm Nhiên Phi oan ức đứng ngay trước cửa.

“Cậu muốn vào nhà vệ sinh?”

Tống Vũ ho khan một cái che giấu tâm tình của mình, vừa nói vừa nghiêng qua tránh đường, đã thấy Thẩm Nhiên Phi lắc đầu.

“Cậu… cậu sao có thể để chân trần mà đi?!”

Nói đến một nửa mới phát hiện đối phương còn để chân trần đứng trên gạch, vội vàng đẩy hắn đến giường.

“Lòng bàn chân không thể để lạnh, nếu không sẽ bị đau bụng.”

Y vén chăn lên, Thẩm Nhiên Phi liếc qua y một cái, thấy mặt y có vẻ nóng nảy, hơi ngẩn ra sau đó bỗng nhiên ngoan ngoãn nghe lời ngồi lên giường, đem chân đặt lên.

Lúng túng phút trước cứ như vậy mà không còn, đến cả tiếng ân ái giống như bị cánh cửa ngăn lại bên ngoài.

Dục vọng cũng đã vơi đi, đặc biệt là khi y đi đến cuối giường rất tự nhiên đem đôi chân lạnh lẽo của hắn ôm vào trong ngực.

Từ ngón chân đến bàn chân truyền tới ấm áp, như có như không nảy lên một đoạn cảm xúc bình dị, làm Thẩm Nhiên Phi có chút không ứng phó kịp.

“Có ấm lên không?”

Giọng nói ôn hòa của y từ cuối giường truyền tới, không có chút giả dối.

“Ừm.” Thẩm Nhiên Phi giật giật, kéo chăn lên cao một chút, hơi co chân lên, bàn chân ở trong ngực của y giật giật. Y buông ra đúng lúc, để hắn chỉnh tư thế, chờ hắn xong lại ôm lấy, dùng ngực mình dán sưởi ấm cho hắn.

Tống Vũ không hề hay biết gì về âm mưu lúc nãy của Thẩm Nhiên Phi, cùng lắm là nghĩ hắn nói đùa.

Trong công ty của y cũng có vài cậu thanh niên giống như vậy, lần đầu tiên nghe thấy bọn họ nói chuyện xem AV như nào, bao nhiêu phút, cao trào ra sao v.v. Trong suy nghĩ của y, thì những chuyện như vốn nên là giữ im, lúc nghe được y đã lúng túng muốn chết. Mặc dù y biết những thứ này đều là bình thường, y đã kết hôn, có vợ, cũng đã có con, đương nhiên phải biết về chuyện người lớn rồi, nhưng mà đem những thứ như thế này treo lên mép để nói, thực sự là… Sau này nghe có lần lại nghe bọn họ nói về những chuyện này y bèn uyển chuyển biểu đạt cái nhìn của một vị trung niên, kết quả bị hai tên nhóc kia cười nói y đã lạc hậu quá rồi, hiện tại quan niệm của mọi người đều cởi mở, nói đùa một chút cũng không có gì là quá đáng.

Sau này bọn họ cũng thường hay trêu y như vậy, lâu dài, y cũng phải chấp nhận, chấp nhận cái gọi là thời đại thay đổi.

Chỉ là tình huống ngày hôm nay hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Tống Vũ không nhịn được ở trong lòng oán giận.

Không biết ở đối diện chính là loại người gì, làm tình vốn là một chuyện bình thường, cứ mở cửa ra như thế mặc kệ cảm giác của người khác, làm y thật sự cảm thấy rất tệ, lại còn ảnh hưởng đến xung quanh nữa.

Đối với kiểu thanh niên như vậy y không có một chút hảo cảm nào, cho dù đối phương hoàn toàn chả cần đến hảo cảm của y.

“Thế này…”

Giọng nói chậm rãi truyền từ trong chăn làm Tống Vũ hốt nhiên hoàn hồn, y không biết vừa nãy y có nghe đúng không có đúng không, nín thở chờ một lúc, không thấy có đoạn sau, càng không xác định được, “Hửm?”

Vào lúc Tống Vũ nghĩ mình đã nghe lầm, giọng nói đó lại từ tốn vang lên, “Thế này… Thì anh có lạnh không?”

Tống Vũ mỉm cười, trong lời nói cũng mang theo ý cười, “Không lạnh, trước đây chân con gái của tôi cũng hay bị lạnh, đến mùa đông gần như không ngủ được, tôi ôm chân con bé như vậy, con bé mới chịu ngủ.”

“Thật sao?” Thẩm Nhiên Phi ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa sổ nửa mở, “Như vậy thì phải muộn lắm anh mới được ngủ sao?”

Phải ôm hai bàn chân lạnh như nước đá ủ ở chỗ ấm áp nhất trên cơ thể, không khác gì đi ôm một tảng băng lớn ngủ.

Người mà làm như lò sưởi vậy, sao mà ngủ được? Không cẩn thận còn có thể bị ốm nữa.

“Ha ha.” Y cười cười, không trả lời.

Đúng vậy, không ngủ được, nhưng cảm giác con gái dưới sự bảo bọc của y an an ổn ổn ngủ đến sáng, y đã rất thỏa mãn, ai bảo y không thể đem điều kiện tốt nhất cho con gái.

Mặc dù mỗi tối y chỉ có thể ngủ được chừng vài tiếng đồng hồ, sau đó dùng một gương mặt mệt mỏi không thể tả nổi đi làm, y vẫn luôn nhắc nhở mình phải cố tỉnh táo lên.

Nhưng nghĩ tới việc con gái sắp phải rời đi, y lập tức ũ rũ.

Đột nhiên, Tống Vũ cảm thấy chân mình cũng bị ôm lấy, ủ kín trong một lòng ngực nóng ấm.

“Không cần, như vậy cậu sẽ ngủ không ngon.” Tống Vũ lúng túng muốn kéo chân ra khỏi lòng ngực của đối phương.

“Nếu anh có thể, vậy thì tôi cũng có thể.” Thẩm Nhiên Phi ôm chặt một chút, “Thế này thì cả hai chúng ta đều ấm rồi.”

Thẩm Nhiên Phi cảm giác đầu óc mình có vấn đề.

Dù là đối với bạn gái cũ, hắn cũng chưa bao giờ làm như thế.

Nói gì đi nữa thì vẫn là chân, tuy rửa sạch sẽ rồi, nhưng mà… vẫn thấy có chút cản trở tâm lí, không thể nói rõ là gì, lỡ có bị bong da chân hoặc bị ra mồ hôi thì càng tệ hơn nữa.

Mà bây giờ hắn đang ôm chân của một ông chú già để ngủ.

Khớp xương rõ ràng, hẹp dài, cứng rắn, một đôi chân đàn ông không có một chút nào gọi là đẹp.

Đôi chân đó đặt trong lòng ngực mang theo hơi lạnh, nhưng khi được bao bọc thì bắt đầu nóng dần, làm cho cơ thể cũng theo đó mà ấm lên.

Tình cờ bên cửa sổ có gió thổi đến, làn gió lành lạnh làm không khí trong phòng trở nên mới mẻ hơn, tựa như đang chia cắt những mờ ám và dối trá ban đầu.

Đột nhiên Thẩm Nhiên Phi có chút ghen tị với cô gái chưa từng gặp mặt kia, có một người cha toàn tâm toàn ý vì gia đình như vậy, hẳn là rất hạnh phúc, cái thứ gọi là tiền, không phải cứ có nhiều thì sẽ vui vẻ.

Nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy khoảnh khắc này giống như vật báu quý giá mà hắn lén lút trộm được