Mùa Tuyết Rơi

Chương 16




“Bắt đầu từ bây giờ, anh chỉ yêu một mình em, cưng chiều em, làm tất cả mọi việc thỏa mãn yêu cầu của em, tất cả lời nói với em đều thật lòng, không bắt nạt em... Anh mãi cảm thấy em là người đẹp nhất, lúc ngủ anh cũng mơ thấy em, trong trái tim anh chỉ có mình em. “Anh nói một thôi một hồi tựa như đang đọc thuộc lòng một lời thoại, ánh mắt sáng lên nụ cười, đầy vẻ dịu dàng.

A Thành tỏ ra là một người làm việc rất hiệu quả, anh ta dẫn tôi đi xem một chiếc Polo dùng rồi, nói là của một người bạn thuộc giới truyền thông, sử dụng rất cẩn thận, còn mới đến bảy mươi phần trăm, mới đi được hai mươi nghìn cây. Giá rất rẻ, bán một nửa cho một nửa, chỉ lấy hơn bốn mươi nghìn tệ.

Người mới lái xe bao giờ cũng rất tò mò về chiếc xe mới của mình, suốt ngày hễ rảnh rỗi là tôi lại lái xe lang thang trên đường. Tôi đi khắp nơi tìm nhà, nhà mới nhà cũ đều vào xem. Tôi thực sự rất muốn có một căn nhà, một tổ ấm hoàn toàn thuộc về mình.

Triển Vân Dịch không đến tìm tôi. Trong khi ấy, mỗi lần tôi cùng Tiểu Vi đi bài trí phòng mẫu, cô ấy thường hay nhắc đến anh. Tính tình Tiểu Vi rất vui vẻ, tò mò với tất cả mọi nơi ở thành phố B, làm xong công việc tôi đưa cô ấy đi uống trà.

Tìm được một gian nhỏ trong quán trà, ngồi xuống xong, tôi hỏi: “Tiểu Vi, cô thích uống loại trà nào?''.

Tiểu Vi nói giọng ngọt ngào: “Em đang muốn mở mang tầm mắt, loại nào cũng được. Chị Tử Kỳ có thạo về trà không?”.

Tôi nói như đã thuộc lòng: “Quán trà ở đây tên gọi Thanh Trà Quán, dùng loại bàn vuông, ghế gỗ, bày biện đơn giản, thường pha trà vào tách có nắp dậy. Trà của Trung Quốc theo những gì ghi chép được thì xuất hiện sớm nhất là vào thời Tấn, đến thời Nam Bắc triều bắt đầu xuất hiện mô hình quán trà, đến thời Đường thì được ghi lại trong văn tự, từ thời Tống trở đi thì xuất hiện rất phổ biến. Hiện nay trên khắp đất nước Trung Quốc, mọi người đều uống trà”.

Tiểu Vi nghe thích thú vỗ tay bôm bốp, nhìn tôi ngưỡng mộ: “Ôi, chị giỏi quá. Nhớ lịch sử rõ mồn một”.

Tôi thở dài, lấy bản giới thiệu trên bàn đưa cho Vi: “Tôi đọc trong này đấy, rất nhiều, đọc hết cho cô nghe thì mệt lắm, cô tự xem đi. Tôi gọi trà”.

Cô phục vụ ở bên cạnh nhìn tôi cười. Tôi gọi trà Thiết Quan Âm, nhờ cô ấy pha làm mẫu cho Tiểu Vi xem. Không ngờ xem làm mẫu xong, Tiểu Vi liền đòi pha trà mời tôi. Vốn cho là cô bé chỉ tinh nghịch vậy thôi, không ngờ chỉ trong nháy mắt Tiểu Vi đã pha trà thành thạo không kém nhân viên chuyên nghiệp trong quán. Lúc này đến lượt tôi há hốc mồm tròn xoe mắt, sau đó vỗ tay thán phục.

“Chị Tử Kỳ, ở chỗ em cũng rất coi trọng việc uống trà, anh Vân Dịch cũng là một cao thủ về trà đấy”, cô ấy hết sức khiêm tốn.

“Anh ấy cũng pha trà giỏi như cô à?” Tôi hơi ngạc nhiên, nhớ lại dáng vẻ anh vụng về làm vỡ ấm trà tử sa lần trước.

“Vân Dịch rất thông minh, muốn lấy lòng bố em nên đã cất công đến học pha trà suốt một tháng, ngày nào cũng pha, thời gian đó em phải uống no trà của anh ấy”, Tiểu Vi nói giọng trách móc.

Tôi thấy rất kỳ lạ: “Vì sao phải học để lấy lòng bố cô?”.

Chỉ cần ra khỏi công ty là Tiểu Vi rất thích gọi thẳng tên Vân Dịch, bố cô ấy đã quen anh từ lâu. Cô ấy trả lời câu hỏi của tôi rất thẳng thắn, khiến tôi gần như phải nghi ngờ cô bé là thuyết khách được Vân Dịch phái đến.

“Vân Dịch muốn thành lập công ty mới, anh ấy không đứng ra gánh vác công việc của nhà họ Triển, bị bố em mắng là không có khí phách. Trong tay anh ấy nắm cổ phần của họ, những cổ phiếu ấy chỉ có thể bán cho người nhà, anh ấy không chịu thì không thể đổi sang tiền mặt được. Bố em nói nếu muốn mượn tiền thì đừng hòng. Anh ấy bị bố em mắng thậm tệ, vì thế mới tìm cách giả đến học pha trà để lấy lòng bố em...”

Tiểu Vi chỉ nói dăm ba câu, nhưng tôi đã mường tượng ra được tình cảnh của anh lúc ấy. Tôi không phải là không động lòng, nhưng cảm giác nặng nề trong trái tim lại như đang đánh bại tất cả. Bây giờ tôi phải thông qua người ngoài mới biết được tình hình của anh, vì vậy lại càng thêm tức giận. Tôi không còn tâm trạng nào mà uống trà nữa, ăn một chút bánh rồi đưa Tiểu Vi về.

Có nên đối xử với anh tốt hơn không? Tôi thấy mềm lòng. Trong suy nghĩ của mình, thứ tôi hướng về là sự gắn bó chặt chẽ về tình cảm. Không phải đơn thuần là cho đi hay nhận lại. Tôi biết là khó cho anh, biết mọi chuyện với anh không hề dễ dàng. Có bao nhiêu đàn ông trên đời dám trả giá như vậy vì một người con gái? Xã hội này thực tế như thế, tìm được một tình cảm chân thành là điều không dễ dàng, lẽ nào tôi đã đòi hỏi quá cao?

Tôi thấy mình vô cùng mâu thuẫn.

Vừa hay tòa soạn nhận được một hợp đồng quảng cáo, đối tác trả phiếu du lịch thay cho phí làm quảng cáo, lãnh đạo tạp chí liền lấy đó phát cho nhân viên coi như là một khoản phúc lợi. Tôi và Phi Nhi cùng đi Tứ Xuyên.

Thiên Phủ Chi Quốc[1] đúng là danh bất hư truyền. Đồ ăn thức uống vô cùng phong phú. Tôi và Phi Nhi đến quán ăn vặt Long Sao Thủ, hai chúng tôi đều nghĩ mười lăm tệ cho một khách thì được bao nhiêu? Vì vậy, mỗi người gọi một suất ba mươi tệ, liền thấy phục vụ bưng ra từng đĩa nhỏ từng bát nhỏ và từng khay nhỏ đặt lên bàn, loáng một cái đã bày chật cả bàn ăn. Hai người chúng tôi trợn tròn mắt, tưởng chừng con ngươi muốn bật ra ngoài. “Phi Nhi, tôi thấy có lẽ mình phải đi vòng quanh bàn mà ăn”, tôi không nén được thốt lên.

[1] Thiên Phủ Chi Quốc: Có nghĩa là “Đất nước thiên đường”, để chỉ Thành Đô, một tỉnh lỵ của Tứ Xuyên, trước đây thời Tam Quốc, từng được Lưu Bị lập làm đô thành của nhà Thục Hán.

Phi Nhi lấy máy ảnh ra chụp cảnh tôi ăn, xong nhắn tin cho Đại Lý: “Đến đây rồi mới biết thế nào là của ngon giá rẻ”.

Đi một lượt quanh các thắng cảnh trong thành phố, thăm thú Cửu Trại Câu, Đại Phật Nhạc Sơn, núi Nga Mi, không bỏ sót nơi nào. Để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất là núi Thanh Thành. Ngọn núi này được mệnh danh là danh sơn của Đạo giáo nổi tiếng bậc nhất thiên hạ. Tôi nhìn thấy một bức tường ở cung Định Phúc dưới chân núi, trên bức tường khắc hàng chữ: “Thiên pháp địa, địa pháp đạo, đạo pháp tự nhiên”.

Tôi hỏi hướng dẫn viên câu này nghĩa là gì. Hướng dẫn viên không giải thích cho tôi ngay mà chỉ vào ngôi miếu hỏi tôi: “Cô xem ngôi đạo quán này có phải hình dáng không được ngay ngắn không?”.

Tôi nhìn kỹ một lượt, cung Định Phúc xây tựa lưng vào núi, không coi trọng đối xứng bốn bề vững chắc như Tử Cấm Thành. Lầu các ở đây được xây lên nhưng không hề phá hủy đá núi và cây cối, có mấy nhành cây mọc xiên ra từ bên góc nhưng vẫn không bị chặt đi.

Tôi nói với hướng dẫn viên suy nghĩ của mình, hướng dẫn viên mỉm cười: “Hàng chữ này lấy từ Đạo đức kinh của Lão Tử. Ý là trời đất hình thành từ những hỗn độn sơ khai ban đầu, tư tưởng của Đạo gia chính là căn cứ vào sự chuyển hóa của tự nhiên. Mà đạo là đạo của trời đất, đạo của tự nhiên, vì thế tất cả đều tự nhiên hình thành. Cô xem, tất cả lầu các, đền miếu của Đạo gia đều xây dựng dựa vào thế núi, không gò ép bắt buộc phải theo quy củ”.

Tôi hiểu ra. Giây phút đó trong lòng vui mừng vô hạn. Tôi không cần phải suy nghĩ Vân Dịch đã hy sinh cho mình bao nhiêu. Anh nên làm gì, thì cứ thuận theo tự nhiên, thuận theo suy nghĩ trong lòng mình mà làm. Anh có nghĩ thông hay không cũng không thành vấn đề. Nếu anh nghĩ không ra, tôi cũng không muốn cứ thế ở bên anh, chúng tôi sẽ chia tay nhau một cách tự nhiên. Còn nếu anh nghĩ ra, và cũng cảm thấy nên như vậy, thì chúng tôi sẽ theo tự nhiên mà ở bên nhau.

Tôi vui mừng, rạo rực mang theo lý luận mới học được trở về thành phố B, mang trái tim vừa được Đạo giáo khai sáng giải quyết các vấn đề trong công việc. Không lâu sau anh gọi điện, bảo rằng buổi tối sẽ đến.

Tôi nghĩ tới món canh rùa mà không nhịn được cười, lần này không làm những thứ cổ quái như thế nữa, chỉ nấu vài món đơn giản chờ anh đến.

Khoảng bảy, tám giờ tối, tôi nghe tiếng gõ cửa, vừa mở cửa ra xem, cơ hồ sợ chết khiếp. Vân Dịch dẫn theo mấy người đàn ông cao lớn với một đống đồ đạc gì không rõ xuất hiện ngay trước cửa, không đợi tôi kịp lên tiếng, anh cười hì hì đẩy tôi vào nhà, quay ra gọi: “Mang tất cả đồ đạc vào đây”.

Tôi ra sức hỏi: “Mang vào? Mang cái gì?”.

Anh không trả lời, chỉ chú ý chỉ đạo mấy người sức dài vai rộng, trông dáng vẻ như nhân viên của công ty dịch vụ chuyển nhà kia tới tấp chuyển từng chiếc hòm vào đặt trong nhà tôi. Chỉ trong nháy mắt, lối vào nhà đã bị những chiếc hòm không biết bên trong chứa gì kia chất đầy, chỉ còn chừa lại một khe nhỏ đủ để lách người qua. Tôi đứng ngây người nhìn anh, không phản ứng được gì.

Mãi đến khi những người kia đi khỏi, tôi vẫn chưa hết sững sờ. Vân Dịch nói: “Bắt đầu từ hôm nay, anh chuyển đến đây ở, chúng ta cùng tìm hiểu lẫn nhau!”. Nói rồi cũng không thèm để ý đến tôi, xoa tay đi vòng quanh bàn ăn, nói với vẻ thèm thuồng: “Trông đã thấy ngon rồi, Tử Kỳ, ăn cơm thôi!”.

Tôi hoàn toàn bị anh đánh bại. Chuyện này là thế nào? Anh bảo muốn chuyển đến đây ở? Tôi không nghe nhầm chứ? Nhìn đống đồ đạc chất cao như núi kia, rồi lại nhìn căn phòng của mình, tôi không thể nào tĩnh tâm, không thể nào nghĩ được đến đạo pháp tự nhiên của mình nữa. Tôi chỉ vào đống đồ đạc không rõ là gì kia, tức giận hét lên với anh: “Triển Vân Dịch! Anh giải thích đi! Như thế này là sao?”.

Anh chớp mắt, ra vẻ như người vô tội, miệng vẫn nhai thức ăn, nói một tràng những câu mơ hồ: “Ồ, là quần áo đồ dùng của anh. Tử Kỳ, em nói đúng, chúng ta có nhiều điều không hiểu nhau, anh quyết định chuyển đến đây, sau này chúng ta cùng ăn cùng ở cùng ngủ, anh làm việc gì sẽ bàn bạc kịp thời với em, những gì em không hiểu anh đều giải thích rõ, không bao giờ để xảy ra hiểu lầm nữa!”. Nói xong, trên mặt anh nở nụ cười rạng rỡ, miệng bóng nhẫy, một tay cầm miếng sườn.

Tôi bị làm cho hồ đồ rồi, tôi không biết từ lúc nào ý tứ của mình lại biến thành yêu cầu cùng ăn cùng ở với anh... Khoan đã, cái gì? Cùng ngủ? Tôi giận đến mức mồm miệng không còn kiêng dè được nữa: “Ý em là anh làm việc gì cũng không quan tâm đến cảm nhận của em, đều không nghĩ tới chuyện cùng em đối diện với những việc đó!”.

Anh vẫn cứ ăn, vẫn cứ cười, vẫn làm ra vẻ vô tội: “Giờ anh đang quan tâm đến cảm nhận của em đây, sẽ không bỏ mặc em một mình nữa, không để em phải một mình đi siêu thị xách túi lớn túi nhỏ, tội nghiệp đến nỗi không có ai đỡ đần nữa”.

Tôi há hốc mồm, còn chưa biết nói gì, thì đã bị anh tiện tay đút miếng sườn đang cầm vào miệng: “Ngon lắm đấy, ăn đi, anh đói rồi”.

Vâng, anh đói rồi, còn em thì choáng rồi!

Tôi thức dậy, lúc này muộn nhất chỉ khoảng sáu giờ, tôi trông thấy ánh ban mai mang theo tia nắng mặt trời vừa mới ló, không quen ngủ trên sô pha nên ý tưởng ngủ nướng cũng tiêu tan. Nhìn lại mình, người nằm bên trong, chân gác lên thành ghế, đầu chúc xuống dưới, chân để trên cao. Đúng là nghiệp chướng, khắp người đau mỏi thế này đều do Triển đại thiếu gia ban cho cả. Tôi nhìn sang phía giường, “lợn” vẫn đang say sưa ngủ.

Tôi rón rén trở dậy, đến trước giường nhìn anh. Lông mày rậm, lông mi dài, anh ngủ đầy vẻ hài lòng. Hừ, chiếm đoạt giường của mình đương nhiên là mơ thấy mộng đẹp rồi. Tôi lấy son môi viết lên tay trái một chữ “Vương”, lên tay phải một chữ “Bát”[2], nhẹ nhàng ấn lên mặt anh. Anh cảm nhận được, còn chưa tỉnh ngủ, tay vung lên theo phản xạ tự nhiên. Tôi tránh ra, đắc ý nhìn hai chữ đỏ tươi kia in trên mặt anh.

[2] Vương bát: Cách gọi chung con rùa và ba ba. Người ta còn dùng từ này với nghĩa như một câu mắng. Ví dụ như: “Đồ khốn!”.

Đã từng đọc được một thông tin. Có một tên trộm vào nhà người ta ăn trộm, đang định hành động thì chủ nhà trở về. Tên trộm nhanh trí trốn ngay xuống gầm giường, định chờ chủ nhà ngủ say lại bò ra ăn trộm, không ngờ đợi mãi thế rồi hắn ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Nửa đêm lại còn ngáy nữa. Chủ nhà xem tivi nghe thấy có âm thanh rất kỳ lạ, không phải từ tivi phát ra, tiếng ngáy ở đâu ra vậy? Mọi người trong nhà tìm kiếm khắp nơi, phát hiện tên trộm đang nằm ngủ say dưới gầm giường. Tên trộm tỉnh dậy bó tay chịu trói, than thở, không nên lưu lại quá lâu ở nơi gây án.

Lúc đó xem tin này tôi đã cười rất to. Bây giờ thì lấy đó làm kinh nghiệm. Gây án xong, chuồn ngay cho sớm.

Ra khỏi cửa, đi làm. Tôi quyết định tối nay đến nhà Úc Nhi chiếm đoạt giường của cô bạn, tiện thể tránh cơn giận của Vân Dịch.

Binh pháp có nói: Thứ nhất đang hăng, thứ hai suy yếu, thứ ba cạn kiệt. Tối nay về nhà, Triển đại thiếu gia sĩ khí hẳn đang thịnh. Đường Tử Kỳ tôi không trực diện giao chiến với anh được.

Buổi chiều sắp sửa tan tầm, đang định liên lạc với Úc Nhi thì Vân Dịch gọi điện đến: “Tử Kỳ, anh không có chìa khóa”.

Một câu nói phá hỏng kế hoạch của tôi. Tôi nói, vẻ thăm dò: “Hôm nay em mệt, không muốn nấu cơm”.

“Không sao, chúng ta ra ngoài ăn.” Giọng Vân Dịch không hề mang chút giận dữ nào.

“Buổi sáng chỉ là em đùa thôi, anh có giận không?” Tôi phải tìm hiểu rõ tâm lý địch.

Anh cười rất tự nhiên: “Em đúng là tinh nghịch, lớn thế rồi mà vẫn còn làm trò trẻ con như vậy! Anh không giận đâu”.

Nghe vậy tôi mới thấy yên tâm: “Tối nay em muốn ăn pizza”.

Chúng tôi hẹn thời gian gặp nhau ở một cửa hàng của Pizza Hut. Tôi lái chiếc xe Polo của tôi, anh đi chiếc Audi của anh. Chúng tôi vui vẻ hòa thuận ăn xong Pizza, không thấy trên mặt anh lộ ra manh mối gì. Sau đó ai lên xe người ấy, trở về nhà.

Vừa vào nhà anh liền chất vấn: “Tử Kỳ, son môi của em đâu?”.

Tôi ngoan ngoãn giao dụng cụ gây án cho anh.

“Tốt lắm, không chạy cũng không phản kháng, anh sẽ xem xét và khoan hồng.” Anh đang cười độc địa.

Tôi thấy rất ân hận. Chỗ này đã trở thành thiên hạ của loài sói dài đuôi, nếu là cao thủ đai đen, tôi sẽ ném cả anh lẫn đồ đạc của anh ra ngoài, phủi tay đóng cửa không thèm quan tâm.

“Nhắm mắt lại.” Vân Dịch lạnh lùng ra lệnh.

Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt, nghe tiếng anh nói bên tai: “Em sợ đến nỗi lông mi cũng đang run”. Sau đó một trận mưa hôn rơi trên mặt tôi, từ trán xuống má xuống cằm xuống cổ, có điều không đặt lên môi.

Tôi mở to mắt, đôi mắt Vân Dịch sáng long lanh, miệng anh, trời đất, miệng anh tô son trông thật kỳ quái. Tôi bừng tỉnh, chạy vào nhà tắm, nghe thấy anh cười ha hả phía sau.

Tôi giận dữ lau sạch son môi dính đầy trên mặt, Triển Vân Dịch, anh thôi nghĩ chuyện ở lại đây nữa đi!

Tôi giận dữ đi ra. Anh nhìn tôi cười. “Triển Vân Dịch, anh quả là thâm độc, đúng là tàn nhẫn, anh chọc ghẹo em vui lắm phải không?”.

“Tử Kỳ, anh thích nhất là xem em trợn mắt tức giận”, anh nói.

Tôi lặng yên.

Anh thôi cười, ôm tôi vào lòng: “Tử Kỳ, chúng mình không cãi nhau nữa, anh không trêu chọc em nữa, sau này chúng mình ở bên nhau, khó khăn đến mấy cũng ở bên nhau”.

Tôi tròn mắt nhìn anh. Anh không né tránh, ánh mắt sâu lắng như đêm đen, nhìn tôi tha thiết: “Anh suy nghĩ lâu lắm rồi, từ trước đến nay, trong suy nghĩ của anh, em luôn đơn giản, nhỏ bé. Anh luôn muốn bảo vệ em, muốn dành cho em điều kiện tốt nhất để cưng chiều em, trông thấy em vui, anh cảm thấy có một sự mãn nguyện không nói được thành lời. Nhưng mà, Tử Kỳ, anh quên mất là em đã lớn rồi, em có suy nghĩ của riêng mình, có không gian của riêng mình. Hôm đó em giận dữ hỏi anh vì sao không thể cùng anh gánh vác...”.

Anh như đang kể lể, cũng như đang chất vấn chính bản thân mình.

“Vì sao vậy? Anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, chưa bao giờ nghĩ rằng em cũng có thể chung vai gánh vác tất cả những khó khăn và phiền não của anh. Anh chưa bao giờ nghĩ đến. Có lẽ thói quen làm việc của anh là một mình gánh vác tất cả, một mình đảm đương bất cứ việc gì, anh chưa từng cảm thấy một mình sẽ mệt mỏi. Anh đã suy nghĩ rất lâu, cho em một điều kiện sống tốt không được sao? Không cần em phải đối mặt với những vấn đề đau đầu kia chẳng phải tốt nhất sao? Nghĩ rằng chỉ cần em không phải gánh vác, thì dù có mệt anh cũng cam lòng, anh thấy vui. Trước đây anh đã gò bó em, em đòi bỏ đi, sau này không gò bó em nữa, em vẫn bảo là không được, em muốn cùng sát cánh bên anh. Anh nghĩ quả thực anh sai rồi, em không phải con chim anh nuôi nhốt trong lồng, chỉ cần cho ăn sẽ thỏa mãn. Cũng không phải con diều anh thả, em bay lên, nhưng anh chỉ cần giật dây là em phải quay về. Em muốn bay cùng anh, phải không? Tử Kỳ.”

Tôi xúc động, nhìn anh không nói nên lời.

“Anh chưa bao giờ nói với em lúc ở nước ngoài anh đã sống thế nào. Anh đã gặp ông nội, đã gặp người nhà họ Triển, anh chưa bao giờ coi mình là người thân của họ. Dùng tiền của họ để đi học, làm việc cho nhà họ, nhưng anh không cam lòng. Sau khi mẹ anh qua đời, trừ một năm ở Tô Hà ấy, anh chưa bao giờ vui vẻ. Tử Kỳ, chỉ khi nghĩ đến em, anh mới cảm nhận được sự ấm áp và chân tình, vì thế, anh không thể không có em.”

Cuối cùng, tôi cũng dốc hết lòng mình: “Vân Dịch, sau khi mẹ ra đi em rất cô đơn, rất nhạy cảm, em không muốn thua kém, em sợ người ta bảo là anh nuôi em. Em đã rất nỗ lực, học tập cũng tốt, làm việc cũng vậy, em chưa bao giờ thôi cố gắng. Người khác đánh mắng em cũng được, nhưng anh nói một câu nặng lời thì em không chịu nổi. Em chỉ là con bé ở thị trấn nhỏ, rất sợ một gia đình lớn. Em sợ người ta bới móc, sợ người ta coi thường. Anh nói anh nuôi em, em không chịu được. Bề ngoài em không coi trọng tiền bạc địa vị quyền thế, đó là vì từ sâu trong tận xương tủy em đang tự ti, em cảm thấy mình không xứng với anh. Úc Nhi bảo em quá kiêu ngạo, thực ra là em quá mềm yếu. Vì thế nếu không thể cùng anh gánh vác, em thà không ở bên anh”.

Vòng tay anh ôm tôi càng chặt hơn: “Không được, em không thể không ở bên anh. Anh sợ điều này, vì thế mới chuyển đến ở đây”.

“Vậy là anh cố tình chuyển đến đây à?”, tôi hỏi.

Vân Dịch mỉm cười hôn lên má tôi: “Biệt thự đúng là bán rồi, tất nhiên anh có thể thuê nhà ở ngoài, nhưng chuyển đến đây ở cùng em là điều anh vô cùng mong muốn, như vậy tự nhiên anh không phải đi thuê nhà”.

Tôi thở dài: “Em biết là anh thật lòng”.

“Anh muốn ở cùng em một thời gian, giống như lúc anh ôm em tâm sự trên Thái Sơn trước đây. Em bảo anh thật lòng cũng được, có tính toán từ trước cũng được, anh đã đến đây rồi thì sẽ không chuyển đi nữa. Trong lòng em có vướng mắc đến mấy thì anh cũng nhất định phải gỡ ra. Tử Kỳ, em đừng trách anh không biết phải trái. Anh và em ở bên nhau khó khăn như thế, không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện buông xuôi. Bao nhiêu năm nay, bên cạnh anh cũng không phải không có phụ nữ. Chỉ có điều anh không tìm được, không tìm được thứ cảm giác có thể khiến từ trong sâu thẳm đáy lòng anh muốn bảo vệ, muốn có được ấy.”

Tôi ghen: “Thế anh có bao nhiêu phụ nữ? Hả?”.

Lồng ngực Vân Dịch rung lên, anh cười: “Người ta bảo không ghen là không để ý. Em đang để ý anh, hơn nữa còn rất để ý”.

“Có gì mà đắc ý?” Tôi đưa mắt liếc anh: “Em cũng đi tìm thật nhiều đàn ông, xem anh có để ý không?”.

“Em không cần phải đi tìm đàn ông để chứng minh, câu trả lời đã có từ lâu rồi, anh cũng để ý giống như vậy. Vì thế, Tử Kỳ, em nói em không lấy anh liệu có được không?” Vân Dịch nói bằng giọng tha thiết.

Tôi... cứ đồng ý như thế này sao? Tôi luôn cảm thấy bản thân rất thiệt thòi. Bao nhiêu năm nay tôi chỉ có một mình, dựa vào cái gì mà anh có nhiều phụ nữ như vậy, dựa vào cái gì mà anh vừa mới dịu dàng một chút là mọi việc phải coi như xong xuôi? Từ năm mười sáu tuổi tới lúc gần tròn hai mươi chín như bây giờ, sắp được liệt vào hàng gái già ba mươi, trong mười bốn năm đằng đẵng ấy, tôi luôn vướng víu với anh, “Triển Vân Dịch, anh đáng ghét lắm, chỉ vài câu nói mà đòi em tha thứ, đòi em lấy anh à?!”. Trong lòng tôi không khỏi ấm ức.

“Tử Kỳ, thế này được không?” Anh hôn lên má bên trái của tôi.

“Không được.” Tôi cự tuyệt.

“Còn thế này?” Anh hôn lên má bên phải của tôi.

Tôi lắc đầu.

“Bắt đầu từ bây giờ, anh chỉ yêu một mình em, cưng chiều em, làm tất cả mọi việc thỏa mãn yêu cầu của em, tất cả lời nói với em đều thật lòng, không bắt nạt em, không mắng em, tin tưởng em, nếu có ai bắt nạt em, anh sẽ là người đầu tiên đứng ra bênh vực. Lúc em vui, anh sẽ vui cùng em, em không vui, anh cũng sẽ làm cho em vui. Anh mãi cảm thấy em là người đẹp nhất, lúc ngủ anh cũng mơ thấy em, trong trái tim anh chỉ có mình em.” Anh nói một thôi một hồi tựa như đang đọc thuộc lòng một lời thoại, ánh mắt sáng lên nụ cười, đầy vẻ dịu dàng.

Tôi bĩu môi xem thường: “Anh đã nói câu này với bao nhiêu cô gái rồi? Nhớ kỹ thế?”.

Anh lại ôm chặt lấy tôi: “Phụ nữ khó đối phó, bây giờ đã hiểu rồi”.

“Anh làm gì thế?” Tôi ôm lấy cổ anh, hét lên.

“Có câu nói rất hay, lúc nào nên ra tay thì phải ra tay, anh tuyệt đối không phí lời thêm với em nữa.” Anh bế tôi đặt lên giường, cử chỉ dịu dàng của anh biến đâu hết cả, chỉ còn lại sự thô bạo. Anh bịt miệng tôi lại không cho nói nữa, nụ hôn của anh kéo dài mãi không dứt. Tôi thở dài, hai tay ôm vòng quanh cổ anh, nồng nàn đáp trả.

Mãi lâu sau anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, lửa lòng ngập tràn trong đôi mắt: “Tử Kỳ, em luôn bảo anh chỉ ôm mãi giấc mộng Tô Hà đó, anh cũng không nghĩ ra anh thích em ở điểm nào, nhưng vẫn cứ yêu em”. Anh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Anh yêu em, Tử Kỳ, nói ra ba từ này rất khó, anh cũng rất ngượng. Đàn ông nói mấy từ này... khó lắm, khó lắm”.

Tôi nhìn anh, không đành lòng, dời mắt đi chỗ khác, đây là Vân Dịch mà tôi luôn yêu thương, nước mắt tôi tự nhiên tuôn trào.

Anh nhẹ nhàng hôn lên mắt tôi: “Tết Thanh minh đến rồi, mình cùng về Tô Hà thăm mẹ. Anh đã hứa với mẹ, Thanh minh đưa em về”.

Tôi ôm anh khóc nức nở.

Đêm đó, vòng tay anh vẫn như ngày xưa, an toàn và ấm áp.