Mùa Xuân Của Chó Độc Thân

Chương 3




Thành tích học tập của Thu Xích Tây luôn đứng đầu, buổi chiều ngồi trong lớp, lắng nghe giáo viên giảng mà đầu óc vẫn nặng nề. Cô tốt nghiệp đã nhiều năm rồi, tự nhiên quay lại với kiến thức ở trung học, không thể nói là không hiểu, chẳng qua là rất khó để quay lại.

Mặt u ám, Thu Xích Tây không nghe giảng tiếp, cô nhanh chóng lật sách giáo khoa, muốn thích ứng càng sớm càng tốt. Đối với cô, những kiến thức đó đã học nên đọc qua sách giáo khoa thì có thể từ từ quay về. Không giống như trường cấp 3 bình thường trên bàn chất đầy sách, ở trường thực nghiệm học sinh có ngăn tủ riêng, bàn cũng lớn, vì vậy trên bàn không có sách vở chất đống như núi. Kiểu chất đống sách giống như Thu Xích Tây thì rất hiếm.

Học sinh trường quý tộc ánh mắt sắc sảo, mặc dù mọi người đều mặc đồng phục giống nhau, nhà ai giàu hay không chỉ cần liếc qua là rõ. Giống y như trên tivi, những học sinh không tiền không quyền dĩ nhiên cũng sẽ có.

Tuy nhiên ngay cả trước khi trọng sinh, Thu Xích Tây cũng không bị ai bắt nạt.

Đám học sinh này cũng là người rất tinh, thấy Thu Xích Tây với ánh mắt trầm lặng, không ai dám nói chuyện với cô. Đạo lý có nói với những người cái gì cũng không có, người đó sẵn sàng liều mạng với người khác.

Thư Ca chưa bao giờ thích người bạn cùng bàn. Cô không thích ánh mắt của Thu Xích Tây, cô thấy nó quá sâu, tham vọng của cô ấy quá nặng nề. Đang còn là học sinh, Thư Ca thích những ai tâm tư sạch sẽ thuần khiết. Dĩ nhiên không thích thì không thích, không thể phủ nhận cô ấy có thành tích rất tốt. Giống như bây giờ, Thư Ca vô tình nhìn qua bên cạnh, lòng chết lặng – đó là bài tập thứ tư. Ngồi cùng bàn, muốn biết người kia làm gì chỉ cần nghiêng mắt là thấy. Từ tiết thứ 2 của chiều nay, cô bạn cùng bạn đã cắm đầu đọc sách giáo khoa. Âm thanh không lớn nhưng rơi vào tai Thư Ca rất chói tai. Thư Ca liếc mắt nhìn Thu Xích Tây đóng quyển sách toán vừa đọc xong, lấy ra một bộ đề giải rất nhanh, tốc độ đến cô thậm chí nghi ngờ có phải cô bạn cùng bàn này giấu đáp án trong đầu hay không.

…ngay cả giấy nháp cũng không sử dụng.

Khó trách Nhất Trung muốn nhận cô vào học.

Thư Ca cũng là học sinh giỏi, nếu không lúc phân khoa cũng không được vào lớp này. Nhưng cô không thể làm bài kiểm tra mà không giấy nháp không chạm tới đã làm xong. Không cần giấy nháp cho mấy câu khó ở dưới à???

Thu Xích Tây làm bốn bài toán trong bộ đề, tìm được cảm giác, cũng không có ý khác, cô đổi quyển sách vật lý, tiếp tục làm bài tập vật lý.

Người chứng kiến Thư Ca lặng lẽ dời mắt: họ không ở cùng thế giới.

Thực nghiệm Nhất Trung mấy năm trước thực hiện cải cách, ba tiết buổi chiều kéo dài thành bốn tiết để giống với mấy trường công lập khác bên ngoài. Chỉ khổ cho những học sinh sau này như Thư Ca, cũng may là chỉ có năm cuối trung học mới có tiết tự học buổi tối. Giữa tiết thứ 3 có nghỉ giải lao tầm 15 phút, cũng đủ dài. Đủ cho học sinh ầm ĩ khôi phục sức lực. Thư Ca không ngồi yên, định cùng bạn nữ bàn trước đi ra ngoài hóng gió

“Tiểu Ca”

Giọng nam trong trẻo vang lên phía trước Thu Xích Tây. Thu Xích Tây nghe giọng nói quen thuộc, đầu bút dừng lại, giọt mực từ cây bút kém chất lượng loang ra trên bài tập. Cô không ngẩng đầu, tiếp tục làm bài của mình.

“Cảnh Trần, sao cậu tới đây?” Thư Ca đã đứng lên, lạ lùng nhìn quyển sách trong tay Ninh Cảnh Trần.

Anh vừa xuất hiện ở lớp khoa học A, lập tức đã nhận được sự chú ý của mọi người.

Ninh Cảnh Trần của lớp Nghệ thuật A là một trong những học sinh nổi tiếng nhất trường. Dù là tướng mạo đẹp đẽ hay gia đình nổi tiếng, ở trường quý tộc này, Ninh Cảnh Trần vẫn lóa mắt rực rỡ như vậy, nhưng tính tình anh ôn hòa, đối xử với mọi người cũng không quá lạnh nhạt cũng không quá thân mật. Chỉ cần vậy cũng đủ để anh được tất cả mọi người chào đón. Người duy nhất có thể sánh vai với anh, có lẽ chỉ có thanh mai trúc mã của anh, Thư Ca.

Ninh Cảnh Trần liếm môi, có vệt đỏ rất nhỏ nổi lên bên tai, nhưng do ánh sáng nên Thư Ca không thấy. “Mình có vài câu giáo viên giảng rồi vân không hiểu” Ninh Cảnh Trần mở sách bài tập.

Thư Ca nghe vậy vẻ mặt bối rối, về nhà hỏi gia sư của anh không tốt hơn sao? Sinh viên đại học nổi tiếng tốt hơn học sinh trung học gà mờ như cô chứ.

Không có tâm trạng chỉ bài người khác, Thư Ca chỉ muốn ra ngoài đi loanh quanh, cô nghĩ có lẽ Ninh Cảnh Trần hơi gấp, tuy anh học nghệ thuật nhưng kiểm tra khối A vẫn khá nghiêm ngặt.

“Bạn cùng bàn, cậu giúp tớ chỉ Cảnh Trần được không?” Thư Ca đẩy gánh nặng sang cho Thu Xích Tây, nói xong còn cười cười nhìn Ninh Cảnh Trần “Trước đó nói với cậu rồi đó, bạn cùng bàn tớ Thu Xích Tây thành tích còn tốt hơn tớ, sẽ chỉ bài cậu tốt hơn tớ”

Thu Xích Tây có ưu điểm duy nhất là thành tích tốt, Thư Ca rất tự nhiên đem vứt chuyện này cho cô. Thu Xích Tây không nói, lực nắm cây bút lại tăng hơn, kiếp trước từ cấp 3 Thư Ca đã bắt đầu đối xử như vậy với Ninh Cảnh Trần, cô không hiểu tại sao Ninh Cảnh Trần không nhìn ra Thư Ca đối với anh chỉ cho có lệ.

“Bạn học Thu, bạn có thể chỉ giúp mình mấy đề này không?” Ninh Cảnh Trần nhẹ nhàng mở sách rộng ra trên bàn Thu Xích Tây, giọng hạ thấp xuống.

Thu Xích Tây tự động hiểu là do Thư Ca không dạy anh mà anh thấy mất mát. Hơi nhíu mày, Thu Xích Tây tìm kiếm trong trí nhớ từ xưa, hình như trước đó cũng xảy ra việc như thế này nhưng cô đã thẳng thừng từ chối.

Cuộc sống của cô đầy những chuyện vặt vãnh, mỗi ngày cô còn nghĩ cách làm sao để mẹ sống lâu hơn với cô một ngày, làm gì có tâm trạng đi dạy người khác làm bài tập. Nói cô không có tình cảm cũng được, nói cô lạnh nhạt cũng được, Thu Xích Tây không quan tâm. Chỉ là trước khi trọng sinh, thấy Ninh Cảnh Trần vì mình lập bia mộ vẫn luôn quẩn quanh trong đầu cô, cô cuối cùng cũng đồng ý, không muốn để Ninh Cảnh Trần lúng túng.

“…Ừ” Thu Xích Tây lạnh lùng trả lời, thậm chí không ngước lên nhìn Ninh Cảnh Trần.

Ninh Cảnh Trần khóe mắt mang ý cười, khớp xương bàn tay rõ ràng cầm quyển sách, thấy ghế trước không có ai ngồi nên ngồi xuống, đối mặt với Thu Xích Tây.

“Đi thôi đi thôi” Thư Ca được tự do kêu bạn bè, một đám con gái đi ra ngoài. Ninh Cảnh Trần quay đầu lại, giọng hơi cao lên “Tiểu Ca, lát nữa tan học mình đến tìm cậu được không?”

“Được chứ”, tóc của Thư Ca tự nhiên dính bết vào nhau, cô bực bội nên vẻ mặt không được tốt. Có điều Ninh Cảnh Trần đẹp trai, giá trị cao, bọn họ ở cùng nhau cũng có mặt mũi nên nghĩ lại, Thư Ca không từ chối.

Học sinh khối tự nhiên A không có áp lực như những trường bình thường, thời gian ngoài giờ học đều không tiếc dành cho việc nghỉ ngơi. Thời gian nghỉ giữa giờ dài như vậy nên trong nháy mắt gần như nửa lớp đã trống không.

“…Bạn học Thu, bài này, bài này, tôi không hiểu” Ninh Cảnh Trần vươn ngón tay sạch sẽ thon dài chỉ lên sách, nhẹ nhàng gõ gõ, ánh mắt trong sáng.

Thu Xích Tây không nhìn anh, cô chỉ liếc qua mặt Ninh Cảnh Trần rất nhanh rồi cúi đầu nhìn sách bài tập. Ánh nhìn của Thu Xích Tây vừa cúi xuống đã dán lên bàn tay Ninh Cảnh Trần, móng tay cắt gọn gàng, lộ ra màu hồng nhạt, cô thất thần, vừa nhìn là biết anh được nuông chiều từ bé, một công tử trăm yêu ngàn chiều mà lớn. Thu Xích Tây không cần mở tay ra cũng biết lòng bàn tay mình đầy vết chai, hoàn toàn không giống một học sinh trung học bình thường, mu bàn tay còn có những vết sẹo không lành.

Những bài này không khó, nhanh chóng lướt qua, trong đầu Thu Xích Tây đã có vài cách giải. Ninh Cảnh Trần chỉ mang theo sách, bút với giấy nháp cũng không đem theo. Nghĩ cách khác, đây là bằng chứng anh dùng cớ này để gặp Thư Ca. Thu Xích Tây lấy giấy nháp trên bàn mình, chậm rãi giải thích cách làm đơn giản nhất cho Ninh Cảnh Trần. Giấy nháp là loại giấy rẻ tiền, giấy thô ráp, chỉ tốt ở chỗ nhiều, lại to. Bây giờ sinh viên, học sinh thích sử dụng giấy A4 làm giấy nháp, cái đó phải mua bằng tiền, tuy không nhiều nhưng với Thu Xích Tây, tiết kiệm nhỏ sẽ được số tiền lớn. Vì để tiết kiệm tiền, Thu Xích Tây đã tập thành thói quen không sử dụng giấy nháp, cũng rèn luyện khả năng tính nhẩm của cô.

Nói một lần, Ninh Cảnh Trần rõ ràng bị phân tâm, Thu Xích Tây cũng không biết, cứ theo nhiệm vụ mà nói qua một lần tất cả các bài, nghỉ giữa giờ có 15 phút, không đủ thời gian nói lại lần nữa.

“Mình…có vài cái vẫn chưa hiểu” đôi mắt sáng rỡ của Ninh Cảnh Trần nhìn Thu Xích Tây, có chút bối rối “Bạn có thể cho mình tờ giấy nháp này, đem về xem lại không?”

Thu Xích Tây im lặng xé tờ giấy nháp đưa cho Ninh Cảnh Trần “Bạn về tự tính toán lại sẽ hiểu”. Cả buổi trưa chưa mở miệng nên giọng Thu Xích Tây có hơi khàn khàn, như giấy nhám cọ xát nhau

“Ừ, tốt quá” Mặt mày Ninh Cảnh Trần sạch sẽ, lộ ra nụ cười, má phải lúm đồng tiền lộ rõ trong mắt Thu Xích Tây, “Cảm ơn bạn đã giảng bài giúp mình”

Hơi chật vật dời ánh mắt đi nơi khác, Thu Xích Tây cất giọng lạnh nhạt “Những cái này bạn đọc sách sẽ hiểu, không cần tìm ai đó hỏi bài”

Trong lời nói có ý tứ khác, Ninh Cảnh Trần không để ý, như thể nghe không hiểu ý cô, nhẹ nhàng trả lời được. Sau đó anh lấy một hộp chocolate đóng gói tinh tế từ trong túi, đẩy nó đến trước mặt Thu Xích Tây. Thấy Thu Xích Tây mặt không có biểu cảm gì nhìn qua, Ninh Cảnh Trần giấu ngón tay đang cào cào lòng bàn tay dưới bàn, che giấu cảm giác ngực đang đánh thùm thụp, mặt duy trì vẻ bình tĩnh “Cái này ăn rất ngon”

Chuông hết giờ vang lên, Ninh Cảnh Trần nhanh chóng đứng lên khỏi ghế, cầm sách bài tập nói tạm biệt Thu Xích Tây, dường như chạy trối chết đi khỏi.

Mấy học sinh lớp A ở ngoài cũng lục tục trở lại lớp. Thu Xích Tây nhìn chocolate trên bàn một lúc lâu, cuối cùng cũng cầm lấy, trên đó hình như còn vươn độ ấm của bàn tay chủ nhân trước của nó.

“Cuối tuần này đi suối nước nóng chơi được không?” Thư Ca cùng đi với một nhóm bạn vào lớp, sắp xếp lịch đi chơi tuần này. “Này, Cảnh Trần đi rồi à?” Thư Ca ngồi xuống ghế hỏi Thu Xích Tây. Do xuất thân của họ nên cho dù không thích cũng sẽ không biểu hiện quá rõ, Thư Ca tuy không thích Thu Xích Tây, nói chuyện cơ bản thì vẫn có, chẳng qua muốn coi Thu Xích Tây có phớt lờ cô hay không.

Thu Xích Tây đem chocolate để trên bàn Thư Ca, không trả lời câu hỏi của cô ấy. Thư Ca mờ mịt nhìn bạn cùng bàn, dĩ nhiên không hiểu cô có ý gì.

“Ninh Cảnh Trần gửi cho cậu”. Thu Xích Tây nói đơn giản, không để ý ánh mắt phức tạp của Thư Ca. Đầu tiên là lấy cớ hỏi bài, sau lại lấy chocolate ra cảm ơn, chắc đây là kế hoạch của Ninh Cảnh Trần đối với Thư Ca, tiếc là nửa chừng Thư Ca lại đẩy sang cô nên chocolate mới tới tay mình. Thu Xích Tây tự cho là vậy nên dứt khoát thay Ninh Cảnh Trần đưa chocolate cho Thư Ca.

Thư Ca từ từ chạm vào chocolate, vừa nhìn Thu Xích Tây vừa lột giấy bạc ra, nhanh chóng nhét vào miệng. Làm gì có chuyện Cảnh Trần sẵn lòng đem chocolate cho cô. Mấy ngày trước vì cô có ý đồ ăn vụng mà xém nữa anh đã tuyệt giao với cô.