Mùa Xuân Của Chó Độc Thân

Chương 6




Đồ ăn đóng thành 4 túi, Thu Xích Tây đạp xe đạp đã cải tạo của ông chủ đi. Nhìn địa chỉ trên hộp thức ăn, cô biết đường đi. Sau khi rẽ qua vài đường, qua cầu vượt, cô nhận ra con đường dần dần có những điểm quen thuộc, tương tự như trong ảo giác. Đi vài km nữa, đến khu vực giàu có nổi tiếng, Thu Xích Tây nhíu mày nghĩ ngợi, đúng ra cô chưa từng đến đây, sao lại cảm thấy quen thuộc, cho tới khi dừng trước cửa nhà ấy thì cô mới hiểu.

Xác nhận địa chỉ lần nữa dán trên hộp đồ ăn, Thu Xích Tây nhìn cổng nhà: cô đã đến đây không lâu trước đó, trước khi trọng sinh, khi cô biến thành linh hồn. Xuống xe đạp, Thu Xích Tây đem bia và đồ ăn từ sau xe ra, cúi đầu nhìn những món ăn được đóng gói đó, cô không biết Ninh Cảnh Trần cũng sẽ ăn những thứ này. Lúc đứng nhấn chuông cửa, Thu Xích Tây nhớ lại hình như trước lúc trọng sinh, thời gian này cô cũng không gặp Ninh Cảnh Trần.

Đúng rồi, Thu Xích Tây chợt nhớ ra, lúc đó cô xin ông chủ quán cho nghỉ nửa tháng để tập trung cho cuộc thi quốc tế. Tiền thưởng của cuộc thi đó không nhỏ, đủ để chi trả chi phí lọc máu cho mẹ cô trong một năm, Thu Xích Tây lo lắng sẽ không được kết quả tốt nhất nên xin nghỉ nửa tháng liều mạng ở nhà làm bài.

Tuy nhiên, hiện tại Thu Xích Tây đã biến thành Thu Xích Tây của mười mấy năm sau. Những ngày này bận rộn đến không thở nổi, cố gắng thích ứng với cuộc sống hiện tại nên không nhớ tới kỳ thi, cũng không xin nghỉ làm thêm nên mới gặp chuyện đưa đồ ăn như hôm nay.

Cửa mở rất nhanh.

“Đây là bia lạnh? Nhiều ớt…” trên đầu Thư Ca cắm những que dạ quang, sững sờ nhìn Thu Xích Tây. Nhìn mặt Thu Xích Tây không có biểu hiện gì, Thư Ca cười “Là cậu à, thật trùng hợp, muốn vào cùng ăn khuya không?”. Trong miệng cô ấy có mùi rượu, chắc chắn trước khi kêu bữa ăn khuya cô ấy đã uống không ít rượu. Nhét đồ ăn vào tay Thư Ca, Thu Xích Tây cau mày lùi lại, lặng lẽ đạp xe về.

“…làm sao vậy chứ?” nhớ lại vẻ ghét bỏ của Thu Xích Tây lúc nãy, Thư Ca không thể hiểu nổi, lẩm bẩm trong miệng.

“Có chuyện gì à?” Ninh Cảnh Trần mặc một cái áo sơ mi trắng ngồi trên ghế xích đu ở vườn, ngón tay trắng trẻo, sạch sẽ nắm sợi xích màu đỏ đen.

Ánh trăng sáng rải rác phía sau, nhẹ nhàng quấn quanh gương mặt anh. Ánh trăng như tham lam vẻ đẹp của cậu thiếu niên, vây lấy anh, lấy lòng anh. Ninh Cảnh Trần ngước mắt nhìn, trong mắt như chứa đầy những mảnh sao vụn.

Thư Ca cầm hộp đồ ăn trong tay, bên trong mùi hương dày đặc phả vào mặt cô, làm cô tỉnh táo lại, lắc đầu thở dài: tại sao cũng là đưa lưng về mặt trăng mà cái đám trai gái bên phải kia lại giống như đám người dã man vây quanh đống lửa trại chia của. “Không có gì, vừa rồi giao hàng bữa khuya là bạn học của tớ”, Thư Ca vừa nói vừa cầm mấy hộp đồ ăn lên.

Hôm nay sinh nhật Thư Ca, cô cùng 3 người bạn đi leo núi, cuối cùng còn muốn uống rượu điên cuồng một đêm. Vẫn còn là học sinh cấp 3 nên không dám làm loạn dưới mắt bố mẹ. Thư Ca lập tức nghĩ tới nơi trú ẩn an toàn là nhà Ninh Cảnh Trần, nơi này khác với những gia đình khác. Ninh Cảnh Trần thật sự được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, không có gì là không thể làm. Chỉ cần là Ninh Cảnh Trần, Thư Ca lập tức có kim bài miễn tử. Uống rượu mấy vòng, có người nói chỗ “làng trong phố” có một quán bán đồ ăn khá được. Bia không để trong tủ lạnh mà ướp bằng đá để trong thùng. Cả đám nhao nhao cho là mới mẻ, lập tức gọi điện thoại đặt đồ ăn khuya.

Tim Ninh Cảnh Trần nhảy dựng lên, ngón tay buông khỏi sợi xích “Giao bữa ăn khuya là bạn học của cậu?”. Ban A ngoài Thu Xích Tây ra, Ninh Cảnh Trần không nghĩ còn ai có thể đi giao đồ ăn khuya.

“Người giảng bài cho cậu lần trước đó” Thư Ca bị mùi thức ăn hấp dẫn, trả lời qua loa rồi chạy tới chỗ bạn mình.

Nhìn theo Thư Ca, Ninh Cảnh Trần mím môi, đứng dậy nhanh chóng đi ra cửa.

“Cậu chủ, cậu muốn đi ra ngoài à?” quản gia không biết từ đâu đi tới hỏi “Tôi tìm người đưa cậu đi”

“Chú Chúc, không cần, cháu đi ra ngoài một chút thôi” Ninh Cảnh Trần lắc đầu từ chối. Quản gia Chúc gật đầu nhưng không đi ngay “Bên ngoài gió lớn, tôi đi lấy thêm áo khoác cho cậu”

Ninh Cảnh Trần từ trước đến giờ luôn có vẻ mặt ôn hòa, nay hiện lên vẻ nôn nóng, lắc đầu “Chú Chúc, cháu không lạnh”

Thấy cậu chủ nhỏ bước nhanh ra ngoài, quản gia Chúc ở phía sau cười cười, cậu chủ cũng lớn rồi.

Ngoài cổng đã trống không, chỉ còn vài ánh đèn đường mờ nhạt. Ninh Cảnh Trần giơ tay lên ngực, cảm nhận sự mất mát, hàng mi đen run rẩy. Từ cổng lớn đến vườn chỉ có một đoạn, huống hồ đã lâu như vậy, cô chắc đã đi từ lâu rồi. Ninh Cảnh Trần xoay người muốn trở về, lại dừng bước, rốt cuộc thấy tiếc nếu cứ quay về như vậy, dứt khoát đi về phía trước.

… có phải cô ấy đã đi theo con đường này?

Gió thổi qua những cây đa hai bên đường, tạo ra âm thanh xào xạc, Ninh Cảnh Trần  đi chầm chậm trên đường. Bất ngờ anh thấy một người dắt xe đạp đang chậm rãi đi phía trước. Tim Ninh Cảnh Trần đập mạnh, kêu cái tên kia. Có lẽ âm thanh nhỏ quá, hoặc có thể anh cũng không thật sự phát ra âm thanh, người kia không quay đầu lại. Đi nhanh về phía trước, rồi chạy một đoạn, Ninh Cảnh Trần dừng lại để hơi thở ổn định, gọi Thu Xích Tây

“Bạn học Thu”

Thu Xích Tây quay đầu, khuôn mặt không thay đổi, chỉ một tia dao động sâu trong mắt, quá nhanh nên không ai phát hiện.

“Có việc gì không?” Thu Xích Tây dừng lại

Ninh Cảnh Trần đến gần, anh nhìn chiếc xe đạp với một lốp bị hỏng. Khóe miệng hơi cong, lúm đồng tiền ẩn hiện “Xe cậu bị hỏng, mình đưa cậu về được không?”.

Nếu Thu Xích Tây của mười mấy năm trước, nhất định cô sẽ từ chối, khi đó chưa bao giờ Thu Xích Tây nghĩ muốn có mối quan hệ với Ninh Cảnh Trần, đừng nói gì đến nói chuyện. Thấy Thu Xích Tây không nói gì, Ninh Cảnh Trần hơi hoảng, anh vội vàng nói “Nhà mình ở ngay sau đây, xe cậu bị hỏng không thể đi giao hàng…”

Nhìn mặt sau xe có mấy chữ to, Ninh Cảnh Trần vội vàng nói “Mình gọi chú Chúc đưa cậu đi giao hàng cho xong”

Mặt Thu Xích Tây vẫn không biểu cảm “Không còn hàng cần giao nữa”

Sự can đảm của Ninh Cảnh Trần rất vất vả mới có nhanh chóng biến mất, bày tay phải giấu sau lưng nắm chặt lại.

“Cậu đưa tôi đến đường Hà Khẩu được không?” Thu Xích Tây đá chiếc xe đạp “Tôi đến đó sửa xe”

Ninh Cảnh Trần ngạc nhiên nhìn Thu Xích Tây, mắt lại vui vẻ gợn sóng, lúm đồng tiền bên má không giấu nổi nữa “Mình…mình gọi điện thoại cho chú Chúc ngay, cậu chờ chút được không?”

“Ừ” Thu Xích Tây không chú ý Ninh Cảnh Trần, cô nhìn chăm chăm bánh xe sau, mau xẹp quá, vừa rồi còn hơn nửa bánh xe, giờ đã xì xẹp lép. Vá lốp xe không biết có được không, hay phải thay lốp, nếu phải thay cả bên trong lẫn bên ngoài thì là chi phí không nhỏ đối với Thu Xích Tây bây giờ.

Ninh Cảnh Trần lặng lẽ đi vài bước về phía trước, tới gần Thu Xích Tây “Bạn học Thu, cuối tuần làm thêm hả?”

Thu Xích Tây nhìn lên, ánh mắt nặng nề “Cái gì?”

“Mình chỉ hỏi một chút…” Ninh Cảnh Trần ấp úng, bị ánh mắt cô nhìn không biết phải làm gì, ngực có cảm giác ấm ức. Anh ngậm thìa vàng sinh ra, người nhà nâng niu anh trong lòng bàn tay hơn mười mấy năm, không ai không thích anh, càng không có ai lạnh nhạt với anh. Vậy mà bây giờ có người lạnh lùng đối xử với anh như vậy…

Quản gia Chúc đến rất nhanh.

“Cậu chủ, đây là… bạn của cậu?”  quản gia Chúc xuống xe, lấy tốc độ cực nhanh đánh giá ăn mặc Thu Xích Tây, hỏi.

Ninh Cảnh Trần đem ánh mắt dời về phía Thu Xích Tây, thấy cô không nói tiếng nào, rất muốn cười nhưng nhịn lại “Chú Chúc, chú đưa tụi cháu đến đường Hà Khẩu được không?”

“Tụi cháu?” quản gia chưa kịp trả lời, Thu Xích Tây đã nhướng mày hỏi, cô không nghĩ là Ninh Cảnh Trần cũng đi theo. Ninh Cảnh Trần thấy cô không muốn cho mình đi, hơi nắm tay lại, miễn cưỡng cười “Vừa rồi tụ tập mệt mỏi nên muốn đi hóng gió”

Xe của người ta, muốn làm gì cũng đâu cần cô đồng ý, Thu Xích Tây không nói nữa, lặng lẽ đem xe đạp nhét vào cốp xe hơi.

“…Dạ, bây giờ đi sửa, không cần, cháu sẽ quay lại ngay”, Thu Xích Tây ngồi trong xe điện thoại cho chủ quán báo tình hình.

Ninh Cảnh Trần chờ Thu Xích Tây cúp điện thoại, quay đầu chỉ chỉ bên trái cô “Bạn học Thu, dây an toàn”

“….” Thu Xích Tây nhìn thấy Ninh Cảnh Trần đã thắt dây an toàn.

Cẩn thận như vậy sao? Thu Xích Tây đã chết một lần cũng không quý trọng mạng sống của mình. Lôi dây an toàn ra, cúi đầu nhìn chăm chú cái khóa lạ lùng trên tay, Thu Xích Tây loay hoay cả buổi không được, dứt khoát bỏ qua, để dây an toàn tự thu lại.

“Chỉ cần đặt nó nhẹ lên trên là được rồi” Ninh Cảnh Trần tự nhiên nhìn thấy sự lúng túng của Thu Xích Tây, nhỏ giọng chỉ dẫn.

Thu Xích Tây không nhúc nhích.

“Mình giúp cậu” Ninh Cảnh Trần cởi dây an toàn của mình, nghiêng người qua Thu Xích Tây thắt dây an toàn, nói nhỏ “Mỗi năm số người ngồi sau không thắt dây an toàn bị tia nạn giao thông tới 11%”

Thu Xích Tây nhíu mày dựa vào lưng ghế, chừa lại khoảng không gian cho Ninh Cảnh Trần, nhưng hơi thở của anh vẫn mang chút xâm lược hòa với hơi thở cô, mang theo vị cam ngọt ngọt.

“Cụp” – dây an toàn thắt xong

Ninh Cảnh Trần rời đi, hương vị thanh đạm nhẹ dần rồi biến mất.

“Cậu thích ăn cam?” Thu Xích Tây bỗng nhiên hỏi một câu giấu trong lòng đã hai đời

“Cái gì?”Ninh Cảnh Trần không nghe rõ, anh mới thất thần nên không nghe cô nói gì.

Nhất thời xúc động, Thu Xích Tây rất hối hận, không quan tâm biểu hiện của Ninh Cảnh Trần, chỉ dời mắt đi, nói nhàn nhạt “Tôi nhớ cậu học toán không tốt” Cô đang nói tới dữ liệu mà Ninh Cảnh Trần vừa đề cập. Người bình thường được thắt dây an toàn giúp, trước hết phải nói cảm ơn, ít nhất sự tôn trọng cơ bản vẫn phải có, ai như Thu Xích Tây còn chọc vô vết sẹo của người ta.

“Cậu chủ chúng tôi là học về mỹ thuật, đối với toán lý hóa có hơi yếu một chút, nhưng cậu chủ sau này sẽ là nhà nghệ thuật lớn” quản gia Chúc ở phía trước lên tiếng phá vỡ sự xấu hổ trong xe, “Bạn học nhỏ, thiết kế dây an toàn khi nãy là do cậu chủ thiết kế, rất phù hợp với chiếc xe này”

Trên đường đến Hà Khẩu, Chúc quản gia nói về chiếc xe được chế tạo riêng này cùng với cậu chủ có bao nhiêu là tài nghệ trời cho trong nghệ thuật.

“Bạn học Thu…” Ninh Cảnh Trần cùng xuống xe, kêu Thu Xích Tây lại, anh có vẻ bối rối, quay đầu đi lấy can đảm, nhìn cô “Lần trước nghe Thư Ca nói thành tích của cậu rất tốt, sau này có thể đến hỏi bài cậu không? Giáo viên nói nếu muốn là học sinh giỏi thì học văn hóa cũng không được quá tệ, mình vẫn muốn cải thiện trình độ toán của mình”

Nếu là hồn của Thu Xích Tây hồi xưa, lúc này trong mắt nhất định tràn ngập kinh ngjac, kiếp trước cô luôn cho rằng Ninh Cảnh Trần tiến lui phù hợp, đúng nghĩa là công tử quý tộc, trước nay không tiếp xúc với nữ sinh, trừ Thư Ca.

“Không có thời gian” Thu Xích Tây thu ánh mắt đánh giá Ninh Cảnh Trần lại, lạnh nhạt nói. Tuy kiếp trước anh chôn cất cô, nhưng đời này không tới nỗi cái gì cũng làm theo anh. Đem xe đạp ra, Thu Xích Tây định đi về tiệm sửa chữa bên kia, Ninh Cảnh Trần vẫn đứng tại chỗ, đầu hơi thấp, môi mím chặt, lúm đồng tiền trên má đã biến mẩ.

“….” Thu Xích Tây hơi siết lại, có chút thiếu kiên nhẫn, cô đỡ xe, nhíu mày nói “Thành tích của Thư Ca cũng không tệ, cậu có thể tìm cô ấy”

Đúng là tốt, kết quả của Thư Ca đối với người khác thì ổn, nhưng trong mắt những người học bá như Thu Xích Tây thì chẳng ra gì. Có điều cô thật sự rất bận, trình độ Thư Ca có thể giúp Ninh Cảnh Trần, chưa kể hai người còn là một đôi, kiếp trước Ninh Cảnh Trần kết quả thi cũng không tệ.

Nhìn về phía bóng Thu Xích Tây xa dần, Ninh Cảnh Trần đứng dưới đèn đường mới từ từ bước vào xe

“Chú Chúc, đóng cửa sổ lại đi, cháu hơi lạnh” Ninh Cảnh Trần ngồi chỗ Thu Xích Tây vừa ngồi, nói nhỏ

“Cậu chủ, cậu chưa hoàn thành bài tập toán tuần này”, quản gia Chúc đang lái xe chợt nhớ ra

“Chú Chúc, ngày mai nói với giáo viên tôi bị bệnh, không làm nổi” Ninh Cảnh Trần nheo nheo mắt, đèn đường nhấp nháy chiếu lên khuôn mặt cậu.

“Nếu bà chủ biết cậu nói mình bị bệnh bà lại giận” quản gia Chúc lắc đầu, cậu chủ của ông cái gì cũng tốt, chỉ có không muốn học toán. Nhưng đối với những gia đình như họ, thành tích thi đại học cũng không quan trọng, trình độ nghệ thuật của cậu chủ đủ để có thành tích tốt.