Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 24




Edit: Tịnh Hảo

Phương Huỳnh nhảy dựng lên, “Cậu gọi ai là A Huỳnh?”

Lương Yến Thu vẫn cười, “Gọi thì gọi, cũng không thiếu đi miếng thịt nào, hai chúng ta…”

“Ai cùng với cậu mà hai chúng ta!”

Mặt Tưởng Tây Trì đen giống như đáy nồi, bước đến nắm lấy cánh tay của Phương Huỳnh dẫn cô ra ngoài, “Mau đi về, tập hợp điểm danh.”

Phương Huỳnh bị túm đi ra ngoài bốn năm mét, lắc lắc cổ tay giãy giụa, “Cậu buông tớ ra.”

Tưởng Tây Trì liếc cô, buông tay.

Trong trường học không có cục đá để đá, Phương Huỳnh đá đá mặt đất cho hả giận, “Cậu không nghe nhạc, chạy tới tìm tớ làm gì?”

“Nghe nhạc gì?”

“Hừ.”

Tưởng Tây Trì: “...”

“Hát rất hay đấy, đàn ghi-ta cũng tốt lắm…”

Tưởng Tây Trì bừng tỉnh, “... Cố Vũ La?”

Phương Huỳnh cúi đầu, than thở, “... Đó là bài cậu thích nhất, cậu còn từng hát cho tớ nghe.”

Tưởng Tây Trì đánh giá giọng điệu của cô, nghiền ngẫm vài giây, khoảnh khắc buồn bực khi trông thấy cô và Lương Yến Thu “tư hội” (lén gặp mặt) cũng tan thành mây khói, khẽ cười, cố ý nói: “… Tớ không thể quyết định cậu ấy hát cái gì.”

“Vậy sau này không cho phép cậu thích bài này nữa.”

“Chuyện này không hợp lý…”

Phương Huỳnh trừng anh.

“Chỉ như vậy thôi mà cậu không vui?”

“Đúng.”

Tưởng Tây Trì nhìn cô chăm chú, sợ lỡ mất chút thay đổi biểu cảm trên mặt cô, “Tại sao?”

Phương Huỳnh nghẹn lời.

Qua hồi lâu, cáu kỉnh gãi gãi đầu, “… Dù sao chính là không vui đấy.”

“Cậu cẩn thận suy nghĩ...”

“Không nghĩ, không biết.”

Tưởng Tây Trì: “...”

Bất đắc dĩ nắm lấy tay áo cô, “Mau trở về thôi, một lát chủ nhiệm lớp sẽ qua kiểm tra.”

Lạp Ca kết thúc, không biết Lương công tử lại đi chỗ nào lượn một vòng về tới trong hàng ngũ, nhiệt tình giúp cô gái này cầm quần áo, giúp cô gái kia xách ghế.

Nhìn lại, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì giống như trẻ sinh đôi lúc nào cũng kề một chỗ, làm hòa như lúc đầu.

“A Huỳnh...”

Phương Huỳnh trừng mắt sang.

Lương Yến Thu cười hì hì, “Ăn bữa khuya không.”

Tưởng Tây Trì: “Không ăn.”

“Tớ không hỏi cậu, bạn Tưởng.”

Phương Huỳnh vỗ bả vai Tưởng Tây Trì, “Cậu ấy nói không ăn sẽ không ăn, cậu ấy quyết định.” 

Tưởng Tây Trì thật vừa lòng.

Bạn học toàn khối, đều mang ghế ra ngoài phòng học, trong hành lang rất chật chội, chen lấn.

Làm sao Lương công tử “Ốm yếu mong manh” có thể chen lấn với mọi người, cao thượng dịch sang bên cạnh nhường lối, rời hai bước, rời khỏi hanh lang.

Quay đầu nhìn, bước đến gốc cây nhãn, có một cô gái đang ngồi.

Lòng chính nghĩa của Lương Yến Thu bừng bừng trổi dậy, sao nhẫn tâm nhìn thấy cô gái đẹp ngồi khóc một mình lấy vạt áo lau nước mắt, lập tức đi qua hỏi han ân cần, “Bạn ơi, có phải cậu không thoải mái không? Có cái gì có thể giúp cậu không?”

Thì thấy cô gái kia tựa như không nghe thấy, mặt chôn vào giữa hai cánh tay, bả vai khẽ động đậy.

Lương Yến Thu ngồi trước mặt cô ấy, do dự một lát, đưa tay chọc chọc bả vai cô ấy, “Cô gái…”

Cô gái ngẩng đầu, “Làm gì!”

Lương Yến Thu thoáng nhìn hai mắt mờ mịt đẫm nước mắt.

Cố Vũ La.

Cố Vũ La lấy ống tay áo xoa xoa mắt, đứng lên, phía sau lưng rất thẳng tắp, lạnh nhạt nói, “Tránh ra.”

Lương Yến Thu thở dài, lui về sau một bước, “Con gái bây giờ, sao đều hung dữ hết vậy.”

Cố Vũ La không để ý đến anh, đàn ghi-ta trên lưng, tay nhấc ghế dựa, đi về phía đầu bậc thang.

Váy dài bị chính mình giẫm lên, suýt chút nữa vấp té. Cô ấy cáu giận buông ghế, kéo váy lên ôm lấy.

“Bạn Cố.” Thì nghe phía sau truyền đến một giọng nói lười biếng, “Con gái theo đuổi rất tốn sức, rất tích cực, nhưng không thể yêu…”

Bước chân Cố Vũ La dừng một lát, không quay đầu, nhấc ghế lên lần nữa.

Cãi nhau ầm ĩ trong huấn luyện quân sự đã chấm dứt.

Chính thức nhập học, lý hóa sinh hơi khó một chút,giống như từ rãnh biển Mariana, nổi lên thành núi Kilimanjaro. Phương Huỳnh không dám buông lỏng, tập trung hết tinh thần và thể lực để học.

So sánh mà nói, Tưởng Tây Trì có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng, đề khó đến đâu vào trong tay anh, chưa được bao lâu đã được giải rõ ràng.

Chỗ ngồi vào cấp 3 là do chủ nhiệm lớp sắp xếp, Phương Huỳnh không ngồi cùng Tưởng Tây Trì, thoáng chốc đã thiếu đi rất nhiều trợ lực, chỉ có thể tự mình tìm tòi lăn lộn.

Qua hai tháng khai giảng, Tưởng Tây Trì trở thành nhân vật nổi tiếng lần nữa. Từ lớp 10 đến lớp 12, nữ sinh ham muốn anh đã tăng lên thành cấp số mũ, mỗi ngày vừa mở ngăn kéo ra liền có thể nhận được kinh hỉ.

Mỗi ngày trong giờ học, ăn khoai tây chiên, đọc thư tình văn chương lai láng của nữ sinh cho Tưởng Tây Trì, đã thành một trong những niềm vui của Phương Huỳnh. Về phần đồ tặng, cái gì có thể ăn đều vào bụng của Phương Huỳnh, cái gì không thể ăn, chọn cái có thể dùng thì để lại, không dùng được thì trực tiếp để vào sọt rác.

Làm nhiều loại chuyện này, Phương Huỳnh cũng thường chịu chất vấn của lòng lương thiện không tồn tại, nhiều lần ăn chocolate mà nữ sinh tự tay làm, hỏi Tưởng Tây Trì: “A Trì, chúng ta phân chia tang vật như vậy, có thể không tốt lắm không.”

Tưởng Tây Trì: “Chỗ nào không tốt?”

“Dù sao mấy cái này đều là tấm lòng…”

“Không phải cậu nhận thay tớ sao?”

Phương Huỳnh nhận thu quà tặng, yên tâm thoải mái.

Ngày kỷ niệm thành lập trường vào tháng 11 đã trôi qua, đảo mắt trời đã lạnh hơn.

Mưa rơi suốt một tuần, thừa dịp hai ngày quang đãng, trường học nhanh chóng triệu tập tổ chức đại hội thể thao mùa thu.

Tưởng Tây Trì có ba hạng mục, 100 mét, 1500 mét cùng 4×100 tiếp sức.

Thần kinh vận động của Phương Huỳnh phát triển, nhưng cho tới bây giờ không tham dự, trước sau vẫn che giấu thực lực, làm tròn bổn phận giúp ủy viên tuyên truyền Mẫn Gia Sênh viết bài radio.

Đang chuẩn bị viết ra một bài đầy nhiệt tình, cánh tay đã bị Mẫn Gia Sênh đẩy, “Đến Tưởng Tây Trì điểm danh rồi kìa.”

Phương Huỳnh vội khép vở lại, tới gần Mẫn Gia Sênh phía trước, nhưng mà chỗ tay vịn đã bị chiếm không qua được.

“Đi lên sân thể dục xem!” Mẫn Gia Sênh quyết định rất nhanh, lôi kéo cánh tay cô, trực tiếp kéo xuống khán đài.

Tưởng Tây Trì mặc quần áo thể thao màu đen, trên lưng là vải bố có ghi con số, sau khi điểm danh xong, đã đến lúc làm nóng người.

Phương Huỳnh đứng ngoài sân thể dục, cao giọng gọi: “Tưởng Tây Trì!”

Tưởng Tây Trì quay đầu, nhìn thấy Phương Huỳnh cầm khăn lông và bình nước trong tay, nhón chân vẫy vẫy tay với anh, tóc bị gió thổi bay, trước trán có vài sợi lướt qua mắt, phất qua gương mặt trắng nõn của cô.

Anh cười cười, cũng vẫy vẫy tay.

Phương Huỳnh chỉ chỗ kết thúc: “Tớ ở chỗ đó đợi cậu!”

Tiếng người ồn ào trên sân thể dục, bài radio đầy tình cảm…

Bỗng nhiên tiếng súng vang lên, phá vỡ bầu trời…

Phương Huỳnh đứng yên, có chút ngây người.

Trên đường băng màu đỏ, giống như mũi tên rời khỏi dây cung, thoăn thoắt nhanh nhẹn.

Ống tay áo đồ thể dục của anh lộng gió, tốc độ kinh người, tràn ngập sức mạnh không ai bì được.

Dường như trước kia cô chưa từng thấy.

Tưởng Tây Trì dẫn đầu vượt qua sợi dây kết thúc, nhân viên ghi chép nắm chặt đồng hồ báo cáo con số, anh không chú ý, trực tiếp đến trước mặt Phương Huỳnh. Phương Huỳnh đưa khăn lông và bình nước, anh vắt khăn lông lên vai, vặn mở bình nước ngửa đầu uống một ngụm.

Thở dốc một hơi, hỏi: “Bao nhiêu giây?”

Phương Huỳnh: “... Không chú ý.”

Trên người anh có hơi nóng và mồ hôi vọt lên, đập vào mặt.

Phương Huỳnh sờ sờ mũi, lui ra sau nửa bước, “... Trận chung kết vào lúc nào thế?”

“Buổi chiều.”

Tưởng Tây Trì cầm khăn lông lau mặt, “Buổi chiều còn phải chạy 1500 mét, đừng đi xuống nữa, ở trên xem là được rồi.”

“Không cần chạy cùng à?”

“Cậu được không?”

Phương Huỳnh nhíu mày, “Cậu lặp lại lần nữa xem?”

Tưởng Tây Trì nở nụ cười, nghe thấy nhân viên ghi chép gọi anh qua xác nhận thành tích, nhét chai nước vào trong tay Phương Huỳnh, cùng tập hợp với vận động viên vừa chạy xong.

Phương Huỳnh nhìn trong tay——, nước trong tay đã vơi đi phân nửa, đã bị méo do ngón tay anh bóp lấy.

Buổi tối đại hội thể thao, không cần lên lớp.

Chủ nhiệm lớp tuyên bố một câu tự học, liền rời khỏi văn phòng, không trở về nữa.

Ban ngày Tưởng Tây Trì cầm hai giải quán quân 100 mét và 1500 mét về cho lớp, lập tức trở thành bạn tốt của ủy viên thể dục. Ủy viên thể dục đặc biệt mua khoai tây chiên và coca cống nạp, muốn nịnh hót bao nhiêu thì nịnh hót bấy nhiêu.

Không có giáo viên trông chừng, trong phòng học lập tức ầm ĩ hỗn loạn.

Nghe giảng, đọc sách, cắn hạt dưa... Còn hơn nữa, có người bày ra “cờ tỉ phú”.

Phương Huỳnh chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh Tưởng Tây Trì, cầm PSP của anh chơi game.

Tưởng Tây Trì nghĩ đến đề vật lý hồi sáng còn chưa giải được, cầm bút chì vẽ biểu đồ phân tích chịu lực.

Phương Huỳnh chơi rất sung, bị Mẫn Gia Sênh gọi, mấy nữ sinh tụ họp lại, không biết đang bàn bạc cái gì. Cô nói với Tưởng Tây Trì một tiếng, buông PSP đi qua.

Chân trước vừa mới đi, sau lưng liền có mấy nam sinh xô đẩy qua đây.

Bọn họ đang tranh nhau cái gì đó, tranh quá kịch liệt, nên va chạm làm lệch bàn.

Suy nghĩ của Tưởng Tây Trì bị cắt ngang, sự không kiên nhẫn còn chưa phát tác, đã bị Lương Yến Thu ôm vai, “Bạn Tưởng, cùng nhau xem đi…”

Máy MP4 bị người này người kia tranh tới tranh lui, vài cái đầu chụm lại trên màn hình lớn bằng bàn tay.

Không biết máy MP4 bị ai đó đẩy, nó nghiêng về phía trước, MP4 rời khỏi tay, chốc lát rớt xuống mặt bàn, tai nghe cũng bị kéo xuống dưới.

Trong MP4, tiên sinh Vương Giai Chi ôn hòa, đang xoay người mình như kẹp giấy, triền miên.

Tiếng thở dốc ái muội ồ ồ, truyền ra bên ngoài.

Toàn lớp ồ lên, mọi ánh mắt đồng loạt nhìn qua.

Tay chân luống cuống đè mất tai nghe, những nam sinh còn lại đều bị hấp dẫn chạy qua, nữ sinh kéo dài giọng nói khinh bỉ: “Quá biến thái!”

Sắc mặt Tưởng Tây Trì trắng bệch.

Vội nhìn qua, hình ảnh kia phảng phất như một bàn tay, gắt gao nắm chặt ở yết hầu.

Anh nắm chặt hai tay, mạnh mẽ đẩy tay trên vai của Lương Yên Thu ra, chợt đứng lên.

Tiếng ghế kéo trên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.

Anh đẩy nam sinh đang ngạc nhiên ở bên cạnh, chạy khỏi phòng học.

Ngoài hành lang toilet, đèn sáng, bên trong có người.

Tưởng Tây Trì ở ngoài cửa liếc nhìn, chưa đi vào, đi lên lầu, tầng này dành cho công nhân viên chức dạy học.

Toilet dành cho nhân viên dạy học không có người.

Anh đóng cửa lại, đưa tay run run dưới vòi nước, dòng nước lạnh xối vào, dùng sức rửa sạch một lúc lâu.

Rất nhanh, tay đã bị xoa đến ửng đỏ.

Một tảng đá cứng lạnh lẽo mắc kẹt ở trong bụng, cảm giác ghê tởm quay cuồng.

Không biết trải qua bao lâu, anh giội nước lên mặt, dần dần tỉnh táo lại.

Đi xuống lầu, lại không về lớp học, đi thẳng ra khỏi tầng học, ngồi xuống bậc thềm chỗ đồng hồ thông qua sân thể dục.

Cuối tháng mười một, gió đêm lạnh lẽo, thổi qua tay vừa mới rửa của anh, không có chút cảm giác.

Tan học 15 phút, người trong phòng học đều đi hết, Tưởng Tây Trì còn chưa có trở lại.

Phương Huỳnh đợi đã lâu, suy nghĩ xem có phải anh đã về trước không, thu dọn đồ đạc định đi ra, bóng người ở cửa chợt hiện ra.

“A Trì.”

Tưởng Tây Trì cúi mắt, không nhìn cô, chậm rãi quay lại chỗ ngồi của mình, dọn dẹp túi sách.

Phương Huỳnh đi đến chỗ ngồi kế bên anh, “Cậu đi đâu thế?”

Tưởng Tây Trì không mở miệng.

Phương Huỳnh đưa tay huýnh vào anh.

Đột nhiên anh lui về sau.

Phương Huỳnh sửng sốt.

Ba năm trôi qua, tiếp xúc thân thể bình thường không có bất kỳ vấn đề gì, cô cho rằng bệnh thích sạch sẽ của Tưởng Tây Trì đã tự nhiên tốt lên…

Yên lặng chốc lát, Tưởng Tây Trì chậm rãi ngẩng đầu, Phương Huỳnh chợt kinh ngạc.

Một ánh mắt màu xám chết lặng không cách nào hình dung được.

“A Huỳnh.” Tưởng Tây Trì khàn giọng gọi cô, một lát, đưa tay, chạm vào mu bàn tay cô.

—— thực lạnh, như là bị đông lạnh trong tuyết.

Ngón tay anh dừng trên mu bàn tay cô một lát, chậm rãi, lại vụng về nắm lấy ngón tay cô, lại ngừng trong chớp mắt, sau đó đưa đến trước mặt mình.

Cô lập tức đánh lên ngực anh.

Hơi thở lạnh lẽo đập vào mặt, lạnh mà chua sót.

Dùng sức ôm hai cánh tay cô, xương cốt đều sắp cắt đứt ra.