Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 26: Cái chớp mắt thứ ba




Edit: Tịnh Hảo

Giọng nói cực lớn, mọi người đều nhìn sang. Người quản lý khẽ quát: “Nhỏ giọng một chút!”

Phương Huỳnh tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt như muốn khoét Tưởng Tây Trì, vung tay một cái, quay đầu rời đi.

Tưởng Tây Trì vội nhét cuốn sách mình muốn mượn lên kệ sách, nhanh chóng theo sau.

Ở bên hông thư viện, Tưởng Tây Trì phát hiện Phương Huỳnh.

Cô cầm một cục đá, ném từng viên từng viên vào con sông.

Tưởng Tây Trì tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay cô, "A Huỳnh."

Khuỷu tay Phương Huỳnh dùng sức vung tay anh ra, “Tưởng Tây Trì, cậu có ý gì? Không muốn làm bài tập với tớ, mà chạy tới gặp Cố Vũ La?”

Tưởng Tây Trì mở miệng, "... Tớ không..."

"Tớ đã hiểu thời gian này tại sao cậu đều không chịu chơi chung với tớ, cậu cảm thấy tớ cản trở cậu rồi hả? Nếu cậu thích Cố Vũ La thì cậu sớm nói với tớ, tớ sẽ không quấn theo cậu nữa!”

Vẻ mặt Tưởng Tây Trì nghiêm trọng, "Tớ nói câu này khi nào hả?"

“Vậy cậu đã nói cái gì? Lời nói tớ đợi cậu nói cho tớ biết, cậu đã nói chưa?”

Thoáng chốc Tưởng Tây Trì im lặng.

Phương Huỳnh tràn đầy lửa giận cũng bị sự im lặng của anh dập tắt, nếu anh không chịu mở miệng, cô thật sự cũng không có cách gì với anh.

Chuyện tranh đoạt là chuyện mệt mỏi và uể oải nhất, cô không rõ tại sao mình tức giận đến như vậy.

Cô nâng tay, ném toàn bộ cục đá còn lại vào trong sông.

Trên mặt sông nổi lên từng gợn sóng, cục đá chìm nghỉm, không thấy tăm hơi.

"Tưởng Tây Trì... Tớ thấy giữa tớ và cậu, đã không có bí mật rồi.”

Phương Huỳnh vòng qua phía trước tìm xe đạp, trước khi rời đi, lại quay đầu nhìn thoáng qua phía bờ sông.

Tưởng Tây Trì còn đứng ở đằng kia, bóng dáng cô đơn.

Con tim thoáng chốc căng chặt, treo ở giữa không trung.

Nhưng mà cô không đi qua, vì biết đi qua cũng không biết nên làm gì.

Đành phải lên xe đạp, đạp bàn đạp, đi vào giữa cơn gió lạnh cuối tháng một.

Trong lòng Phương Huỳnh không thoải mái, liền chạy tới quán rượu Ngân Đạn ăn hiếp Đại Đầu ngốc nghếch. Cô ở trên bàn bida đắc ý, thắng liên tiếp ba ván, hơi có chút cảm giác độc cô cầu bại (*), quăng gậy bida, bưng ly nước chanh ngồi gần cửa sổ, bị một phòng đầy khói thuốc tạo thành người ẩn cư xa lánh trần gian.

(*) Độc cô cầu bại. chỉ một người buồn bã, chỉ có một mình vì võ công quá thâm hậu do đó không ai có thể đánh bại được. 

La Tiêu lên đây, ngồi xuống bên cạnh cô, “Làm sao vậy, giống như muốn giết người?”

"Không có gì —— nói anh cũng không hiểu."

La Tiêu nở nụ cười, sờ hộp thuốc lá nhét điếu thuốc vào trong miệng, cúi đầu châm lửa.

Phương Huỳnh quay đầu nhìn anh hút thuốc, “Anh Tiêu, hút thuốc có mùi vị gì.”

“Khó hút, lại cai thuốc không được, em nghĩ cũng đừng nghĩ, người vị thành viên hút thuốc cái gì.”

Phương Huỳnh bĩu môi, “Em không thể uống rượu, lại không thể hút thuốc, sao em xui xẻo như vậy?”

La Tiêu nhìn cô, "Cãi nhau với Tây Trì à?"

Phương Huỳnh cắn ống hút, Cậu ấy là tên khốn kiếp, lén lút đến thư viện hẹn hò cùng với nữ sinh.”

La Tiêu cười đến mức khói phun ra từ trong lỗ mũi, “Em ghen à?”

Phương Huỳnh giật mình, "Em ghen cái gì, Tưởng Tây Trì là anh em của em..."

“Ồ, anh em lại tức giận như vậy?” La Tiêu dựa lưng vào sofa, “Chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm, tên ngốc kia vô cùng quan tâm đến em, muốn hẹn hò cũng chỉ với em mà thôi…”

Phương Huỳnh thở dài: "Anh đừng nói bừa..."

La Tiêu cảm thán: "... Tuổi trẻ, thật tốt."

Phương Huỳnh trợn trắng mắt, vô cùng buồn chán cắn ống hút, lại hỏi: "Anh Tiêu, có phải Tưởng Tây Trì có bí mật gì không?”

"Bí mật gì?"

“Cậu ấy ghét tiếp xúc thân thể với người khác…”

La Tiêu gật đầu, "Chuyện này anh phát hiện ra."

“Trước đây em cho rằng cậu ấy thích sạch sẽ, nhưng mà…”

"Bị tổn thương sau khi mắc chướng ngại."

"... Gì?"

La Tiêu cười một tiếng, “Trước đây anh ở trong bộ đội, có một người bạn chiến hữu nhận nhiệm vụ, đồng đội trúng đạn ngay bên cạnh anh ta, viên đạn trực tiếp làm lỗ đầu, máu tuôn ra ào ào, sau này chỉ cần anh ta vừa muốn cầm súng lại nghĩ đến cảnh tượng này, tay run, không thể nào cầm súng, sao ở lại trong bộ đội được nữa, liền chuyển nghề rồi…”

Vừa ngẩng đầu, lại thấy Phương Huỳnh nhìn mình chằm chằm, vội nói: “Không phải anh, là chiến hữu của anh.”

Phương Huỳnh: "Chắc chắn là anh."

La Tiêu: "... Mấy đứa nhỏ tụi em có phiền hay không chứ."

Phương Huỳnh nghe hiểu, "Anh nói, trước đây Tưởng Tây Trì... từng chịu tổn thương gì sao?"

"Chắc là vậy, cụ thể em phải hỏi rõ cậu ấy."

Phương Huỳnh bĩu môi, “Cậu ấy sẽ không nói. Muốn nói thì đã sớm nói."

La Tiêu trừng cô: “Em không có chút nhẫn nại sao? Hướng dẫn từng bước? Em hỏi người ta giống như thẩm vấn tội phạm, ai mà vui vẻ quan tâm đến em?”

Phương Huỳnh: "..."

La Tiêu: “Tính tình này của em, trừ Tưởng Tây Trì ra, em hy vọng còn có ai bao dung cho em hả. Quý trọng đi…”

Phương Huỳnh lấy gối ôm đập anh ấy.

Phương Huỳnh ở nơi này của La Tiêu hết một ngày, làm đủ tư tưởng chuẩn bị, phải đi về "Hướng dẫn từng bước", "Đeo bám dai dẳng".

Đến nhà Ngô Ứng Dung liền hỏi, thì biết Tưởng Tây Trì đã đi rồi.

“Buổi chiều cha nó đến đón, nói tết ba năm nay nó không có ở cùng, năm nay bất cứ thế nào người một nhà cũng phải ăn một bữa cơm.” Ngô Ứng Dung không vui, “Ai là người một nhà cùng với cậu ta? Sau khi Lăng Phàm qua đời cậu ta từng quan tâm Tây Trì sao? Bây giờ lại nói những lời tốt lành thế này… Còn Từ Uyến Xuân kia, rất muốn lên làm chủ, ngoài mặt thì nhã nhặn, sau lưng thì bàn tính vang dội…”

Phương Huỳnh không nghe nữa, không yên lòng an ủi Ngô Ứng Dung hai câu, thừa dịp trước khi trời tối, trở về trong nhà mình.

Đêm giao thừa, Phương Huỳnh và Đinh Vũ Liên ăn cơm ở nhà Ngô Ứng Dung.

Thiếu một người, luôn thiếu thiếu chút gì đó, lạnh lẽo không nói nên lời. Chín giờ tối, điện thoại bàn đặt bên TV đột nhiên vang lên.

Phương Huỳnh nhảy dựng lên, lập tức chuẩn bị nghe máy, nhìn lại, vẻ mặt Đinh Vũ Liên phức tạp nhìn chằm chằm cô, liền ngồi trở lại.

Ngô Ứng Dung cười ha ha: "A Huỳnh, cháu nghe đi, chắc là Tây Trì gọi tới..."

Lúc này Phương Huỳnh mới đi qua, hít thở, nhận điện thoại, ngón tay quấn cọng dây điện thoại ba vòng, nhẹ giọng nói: “… Alo.”

"A Huỳnh."

"Ăn cơm xong chưa?"

"Ăn rồi..."

Tưởng Tây Trì “Ừm" một tiếng.

“Sao cậu đi không nói với tớ một tiếng…”

"Chờ cậu đến năm giờ, cậu cũng không trở lại.”

Phương Huỳnh trầm mặc, một lát mới hỏi: "... Khi nào thì trở về?"

"... Tớ ở bên ngoài, đi du lịch ăn Tết, trở về trực tiếp đi học lại rồi."

Phương Huỳnh không còn lời gì để nói, trong cổ họng như bị nghẹn cái gì đó, “… Vậy tớ đưa điện thoại cho bà ngoại Ngô…”

Cô ngồi trở về lên ghế sofa, nhìn Ngô Ứng Dung nhiệt tình trả lời điện thoại, trong lòng hiu quạnh.

Tưởng Tây Trì muốn lạnh nhạt với cô, để cô chủ động xa lạ với anh, cô cảm giác được.

Khai giảng, vẫn là dáng vẻ không gặp thì tốt hơn.

Xác suất Phương Huỳnh thắng là một phần tư, thuận lợi cùng lớp với Tưởng Tây Trì.

Lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên áp lực lớn vượt qua sức tưởng tượng, bốn lần thi tháng, nếu hai lần rơi xuống ngoài top 200 sẽ bị “lui về” lớp thường.

Mẫn Gia Sênh học lớp thực nghiệm khoa văn, Lương Yến Thu dựa vào quan hệ và tiền bạc, đương nhiên sẽ không bị xếp ra ngoài Mặc Thành… Người quen biết lúc trước, trong một đêm liền tách ra, điều này làm cho Phương Huỳnh cô đơn không nói nên lời.

Mà khó chịu nhất chính là, Cố Vũ la lại cùng lớp với bọn họ.

Cô cảm thấy, giữa Cố Vũ La và Tưởng Tây Trì, có bí mật gì đó, bí mật này có thể xảy ra ở thư viện ngày đó, không có liên quan gì đến cô, cô cũng không thể can thiệp.

Cùng một mái nhà, quan hệ của hai người lại lâm vào trạng thái cực kỳ lúng túng.

Đinh Vũ Liên đều cảm thấy được, đã nói chuyện riêng cùng với hai người, nhưng mà không hỏi được nguyên do tại sao, có lúc trên bàn cơm bà sẽ tự mình tìm đề tài, hai đứa nhỏ miễn cưỡng đáp lại một tiếng, ăn cơm xong, mỗi người đi tắm, liền trở về phòng mỗi người học bài.

Lúc thời tiết đẹp, trường học tổ chức đại hội thể thao mùa xuân.

Vì trận nổi tiếng lần trước, lần này hạng mục của Tưởng Tây Trì chỉ nhiều không ít. Tất cả hạng mục đều chia xong, chỉ còn lại một nữ thi chạy dài ba ngàn mét. Hạng mục này đòi hỏi phải có nghị lực, tham gia chính là thành công. Ủy viên thể dục băn khoăn, hỏi một vòng cũng không có người tham gia.

Cuối cùng, Cố Vũ La xả thân vì việc nghĩa.

Lần này Phương Huỳnh không có chút tinh thần, từ lúc đại hội thể thao bắt đầu, liền trốn dưới bóng cây lười nhác.

Trận cuối cùng vào buổi chiều ngày hôm sau, chính là cuộc thi chạy dài, nữ chạy 3000 mét và nam chạy 5000 mét. Hạng mục của Tưởng Tây Trì đã kết thúc vào buổi sáng, nhưng vẫn không nghỉ ngơi, buổi chiều bị giáo viên thể dục bắt đến chỗ điểm danh làm việc.

Trời hơi âm u, mắt thấy sắp đổ mưa, tiến độ tất cả hoạt động không thể không nhanh hơn được.

Tiếng súng ra lệnh vang lên, nữ sinh ở vạch xuất phát, giống như những quả banh bị gậy bida phá thủng, lập tức tản ra bên ngoài. Bắt đầu có người ở phía xa xa dẫn đầu, nhưng hai vòng nữa, thì cơ thể không chống đỡ nổi nữa. 3000 mét tổng cộng có 7,5 vòng, chạy xong ba vòng, chênh lệch điểm số đã được thấy rõ ràng.

Cố Vũ La mặc bộ quần áo thể thao màu hồng, vô cùng dễ thấy. Trong lớp có nam sinh ở bên trong vòng, chạy cùng cô ấy.

Hạng mục cuối cùng, trên khán đài có rất nhiều người tuôn ra trên sân thể dục, Phương Huỳnh cũng bị Lương Yến Thu chạy từ lớp khác kéo ra ngoài.

Cố Vũ La cắn răng, những giọt mồ hôi rơi xuống trên mặt, bước chân xiên vẹo, nặng nề làm tròn nhiệm vụ.

Lương Yến Thu nheo mắt nhìn, cảm thấy có chút không đúng, “Có phải cậu ấy không thoải mái không…”

Phương Huỳnh ưu buồn: "Không biết..."

Vừa dứt lời, liền thấy Cố Vũ La ôm bụng, trực tiếp ngã xuống.

Tiếng kinh hô vang lên không ngừng trên sân, giáo viên thể dục thổi còi, vẫy tay về phía Tưởng Tây Trì.

Tưởng Tây Trì do dự trong chốc lát, chạy lên phía trước, đi theo mấy người khác nâng dậy Cố Vũ La, khom lưng, cõng cô ấy lên, đi về phía phòng y tế.

Phương Huỳnh sững sờ nhìn Lương Yến Thu vội chạy qua, sửng sờ nhìn Cố Vũ La mất đi ý thức nằm trên lưng Cố Vũ La, sững sờ nhìn đám người vây quanh Cố Vũ La biến mất trên sân thể dục kia…

Trên mặt bỗng nhiên chợt lạnh.

Mưa rơi xuống.

Bảy giờ đêm, Phương Huỳnh còn chưa có trở về.

Bởi vì đổ mưa, lại có học sinh bị choáng trong hội thao, trường học phá lệ bỏ tiết tự học buổi tối.

Đinh Vũ Liên gấp đến độ đi tới đi lui, thường nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó, thật sự ngồi không yên, muốn ra ngoài tìm.

"Dì à, để con đi ạ.”

Tưởng Tây Trì trở về phòng lấy áo khoác, kéo khóa kéo lên, lúc đổi giày ở cửa, nói với Đinh Vũ Liên: “Dì chờ ở nhà, con tìm được lập tức gọi điện thoại cho dì.”

Tiếng mưa rơi tí tách, Tưởng Tây Trì mặc áo mưa, vội chạy đến bãi xe đạp.

Khi định mở khóa, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía bên cạnh, nhất thời cả kinh. Trên cái ghế bỏ đi dưới cây hòe lớn trong tiểu khu, có một người đang ngồi.

Anh nhìn kỹ trong chớp mắt, xác định là Phương Huỳnh không thể nghi ngờ.

Phương Huỳnh đã ngồi hai tiếng.

Cô thấy Tưởng Tây Trì đậu xe ở bãi xe, không chú ý tới cô, cứ như vậy chạy lên lầu, nhìn thấy khách thuê trong tòa nhà vội vàng chạy giữa mưa xuân, mang theo một túi đồ ăn, chửi rủa giẫm lên nước dưới chân, nhìn thấy cái ô của ông cụ bị gió thổi lật ngược lại…

Nhìn thật lâu, cho đến khi qua giờ tan tầm, tiểu khu lại an tĩnh giữa tiếng mưa rơi tí tách không ngừng.

Rốt cuộc cô cũng chịu nhìn tâm tư của mình.

Vì sao tức giận, vì sao suy sụp, vì sao hoang mang không chịu nổi một ngày bị vứt bỏ…

"A Huỳnh!" Tưởng Tây Trì vội chạy đến trước mặt, che áo mưa mặc trên người cho lưng cô, kiềm chế cơn tức, “Sao cậu không trở về nhà? Dì đã…”

Anh khựng lại, Phương Huỳnh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn anh, ánh mắt kia vô cùng xa lạ, anh chưa bao giờ thấy.

Một lát, Phương Huỳnh duỗi tay về phía anh.

Anh có chút không biết làm sao, lại không tự chủ được cũng vươn tay.

Tay bị cô nắm lấy, tay cô bị mưa giội không có chút độ ấm.

Cô đứng lên, hơi ngửa đầu, nhìn thẳng anh.

Đèn đường ở rất xa, bị nước mưa làm mơ hồ không rõ, mặt cô như bị bao phủ trong cái bóng tối tăm, nhưng mà ánh mắt lại đặc biệt sáng ngời.

"A Trì..."

Cô kiễng chân.

Có mùi nước mưa, có mùi của cỏ cây…

Thế giới bỗng chốc an tĩnh.

Bờ môi hơi lạnh chạm vào trên môi anh, đây là ——

Một cái hôn.