Mục Thần Ký

Chương 190: Người lớn nhà ta




"Gia gia câm!"

Tần Mục vội vã chạy tới, giang hai tay ra dùng sức ôm lấy ông lão áo vải kia, muốn ôm ông lên, thế nhưng ông lão áo vải này lại tựa như ngọn núi nặng nhất thế gian, căn bản ôm không lên.

Tần Mục hưng phấn đến cười ha ha, sử dụng hết sực lực muốn ôm ông lên, vẫn là ôm không nổi.

Người câm a a hai tiếng, buông cái rương xuống, cuối cùng thì Tần Mục cũng ôm được ông lên, xoay chuyển hai vòng, sau đó quăng ông lão này xuống đất. Cái mông chạm vào mặt đất, người câm bò lên vỗ vỗ bụi trên mông, khoa tay hai lần, ý tứ là ngươi quá xấu.

"Gia gia câm, sao người cũng rời thôn rồi? Sao người lại ở chỗ này?"

Trong lòng Tần Mục vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng hỏi: "Vừa nãy người thật lợi hại, trong rương đều là kiếm hoàn người luyện sao? Còn có ai rời thôn cùng người không?"

"A a, a a a!"

Người câm vừa nói vừa ra dấu tay, hai lông mày nhăn lại làm hình dạng buồn chán, lòng bàn tay vỗ vỗ đặt ở gò má làm ra vẻ đi ngủ, sau đó duỗi ra hai ngón tay làm hình dạng bước đi.

Hai tay ông khua nhanh, vẻ mặt cũng thay đổi trong nháy mắt, Tần Mục nhìn mà hoa cả mắt, vội vàng nói: "Gia gia câm, người nói chậm một chút, con nghe không kịp. Gia gia điếc đâu? Sao ông ấy không đi theo ông?"

Người câm lộ ra vẻ đắc ý, khoa tay một hồi, ý tứ là chính ông ta lén lút chuồn ra khỏi thôn, không nói cho bất cứ người nào.

Tần Mục hấp háy mắt, cười nói: "Người không biết, con đã gặp Đồ gia gia và gia gia mù, còn có Tư bà bà nữa, bọn họ cũng đã rời khỏi thôn."

Người câm vô cùng kinh ngạc, a a hai tiếng, nhấc cái rương gỗ lên đưa cho Tần Mục, ra hiệu giúp ông mang theo, Tần Mục cười gằn, không giúp: "Gia gia câm, người đừng hòng lại lừa gạt con, cái rương này của người cực kỳ nặng, bên trong chứa mấy ngàn kiếm hoàn vậy hả? Kiếm hoàn của người cực nặng, cái rương lại càng nặng, nếu con mang giúp người thì tuyệt đối sẽ bị ép cho hai vai trật khớp, nằm trên mặt đất! Trước kia con đã bị lừa một lần, sẽ không có lần thứ hai."

Người câm nhếch miệng lặng lẽ cười xấu xa, giơ ngón tay cái lên khen Tần Mục.

Ở Tàn Lão thôn, thích chọc Tần Mục nhất, ngoại trừ người què thì chính là ông.

Đột nhiên, người câm nhướng nhướng mày, nhìn về phía sau lưng Tần Mục, Tần Mục vội vã quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên cất bước đi tới, quốc sư Duyên Khang lẳng lặng tới trước người bọn họ, còn cách mười mấy trượng thì liền dừng lại.

"Người của thời đại trước sao?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

Người câm nhếch nhếch miệng, khoa tay ra dấu hai lần. Quốc sư Duyên Khang cau mày, xem không hiểu.

Tần Mục giải thích: "Quốc sư, ý của gia gia câm là ông ấy cũng không tính là nhân vật thời đại trước, tính ra ông ấy vẫn còn trẻ tuổi."

Quốc sư Duyên Khang lại nhíu nhíu mày, xem không hiểu lời của người câm, để Tần Mục ở một bên phiên dịch khiến cho hắn có một loại cảm giác không thoải mái lắm.

"Bản lĩnh của đạo huynh siêu phàm, thế nhưng ngươi tu luyện cũng không phải kiếm pháp."

Quốc sư Duyên Khang cảm khái nói: "Ta đã trao đổi qua với mấy người của thời đại trước một phen, rất nhiều xúc cảm, cho rằng các loại thần thông đạo pháp đều có tiếp xúc, không nghĩ tới lại nhìn thấy một loại thần thông khác với tất cả mọi người. Đạo huynh có thể để ta kiến thức thần thông của đạo huynh một lát hay không?"

Tần Mục kinh ngạc, hắn nhìn thấy người câm ra tay lúc nãy, vô số kiếm hoàn bay lên không trung, hóa thành phi kiếm vô cùng vô tận, thậm chí khiến cho Đô Thiên Ma Vương không thể không phòng ngự, nhưng vẫn bị kiếm của ông gây thương tích.

Tần Mục còn tưởng rằng toàn bộ bản lĩnh của người câm đều ở trên kiếm, lại không nghĩ rằng quốc sư Duyên Khang nói người câm cũng không phải là tu luyện kiếm pháp. Lẽ nào bản lĩnh thật sự của người câm còn trên cả kiếm pháp ông đã triển khai?

Khi ở trong thôn thì người câm chỉ truyền thụ cho hắn kỹ thuật đánh thép, rèn đúc, Tần Mục còn thường xuyên mang theo một cây búa lớn bằng sắt, chùy pháp của hắn chính là được người câm truyền thụ.

"Lẽ nào gia gia câm tu luyện chính là chùy pháp?"

Người câm nhếch miệng cười cợt, nắm thật chặt lò đánh thép trên lưng, thả rương gỗ trong tay xuống. Dáng dấp hiện giờ của ông lại như là một người thợ rèn đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tùy tiện đi tới một thôn nào đó rồi dừng lại nghỉ chân, rèn sắt cho người trong thôn.

Cái rương của ông như là cái rương tạp hóa chứa đồ dùng đánh thép, từ bên trong rương móc ra tuyệt đối không phải là kiếm hoàn, mà hẳn là các loại linh kiện như búa đánh thép, đe sắt, phễu lọc, thìa sắt.

Ông mở rương gỗ ra, lại khoa tay a a hai lần, sắc mặt quốc sư Duyên Khang cứng đờ, nhìn về phía Tần Mục.

Tần Mục nói: "Gia gia câm nói, kỹ nghiệp của ông gần như đã thất truyền, quốc sư muốn nhìn cũng được, ông muốn quốc sư xem xét tìm giúp ông một tên truyền nhân."

Quốc sư Duyên Khang nổi lòng tôn kính, nói: "Đạo huynh vậy mà nguyện ý dạy dỗ tuyệt kỹ cả đời cho người khác, lòng dạ độ lượng vượt xa những Giáo chủ, Môn chủ, Tông chủ danh môn đại phái kia vô số kể. Nếu như có duyên, ta nhất định sẽ giúp đạo huynh lưu ý."

Cái rương gỗ bị mở ra, bên trong sắp xếp kiếm hoàn đếm không hết, mỗi một kiếm hoàn đều chỉ to bằng đầu ngón tay.

Quốc sư Duyên Khang lộ ra vẻ nghi hoặc, người câm khẽ mỉm cười, xòe bàn tay ra, những kiếm hoàn kia đột nhiên không còn là từng viên từng viên thuốc màu bạc nữa mà trái lại hoá lỏng, vừa giống nước vừa giống ánh sáng, lại làm cho người ta có cảm giác như là ánh sáng hóa thành nước.

Một rương kiếm hoàn này đã biến thành một cái rương quang dịch, quang dịch trong rương từ từ bay lên, bò lên trên thân thể người câm, chảy khắp toàn thân của ông, tựa như một bộ áo giáp màu bạc.

Lập tức, Tần Mục và quốc sư Duyên Khang nhìn thấy mặt ngoài áo giáp hiện ra các loại hoa văn quái lạ, đó là phù văn trận pháp kỳ dị, có tác dụng phòng ngự.

Tiếp theo quang dịch rời khỏi cơ thể người câm, hóa thành một cái chuông lớn ở giữa không trung, cao to hơn mười trượng, vách chuông rất mỏng, tựa hồ từ bên này có thể nhìn thấy bên kia.

Chuông lớn từ từ xoay tròn, trên vách chuông hiện ra chữ viết cực kỳ cổ xưa, các loại đồ án dị thú, sắp xếp của chu thiên tinh thần.

Véo --

Chuông lớn hóa thành ánh sáng lưu động, một con rồng bạc xuất hiện, quay chung quanh bọn họ, bay lượn, hoa văn hình rồng trải rộng quanh thân.

Bỗng nhiên Ngân Long lên tới giữa không trung, hóa thành một thanh trường kiếm, trường kiếm lao lên trời, sử dụng tới kiếm chiêu ảo diệu, bỗng nhiên ánh kiếm chợt thu lại rồi một tấm thuẫn lớn từ trên trời giáng xuống.

Đại thuẫn chưa rơi xuống đất, lại hóa thành một cây dù màu bạc, nhẹ nhàng xoay tròn bay xuống.

Cái kiếm hoàn trong rương của người câm này vậy mà thiên biến vạn hóa, có thể hóa thành các loại vũ khí, các loại bảo vật công năng khác nhau!

Bảo vật trong rương của ông, thậm chí có thể hóa thành hình dạng thần thông!

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Mục nhìn thấy người câm sử dụng tới thủ đoạn thật sự của mình, lần đầu tiên nhìn thấy bản lĩnh xuất thần nhập hóa như vậy!

Người câm cũng không hề truyền thụ ngón nghề này cho hắn, thậm chí lúc ở trong thôn hắn còn chưa từng thấy người câm triển khai loại bản lĩnh này.

Quốc sư Duyên Khang nhìn đến mê mẩn, đột nhiên cái quang dịch kia chảy đến, hóa thành một chiếc thuyền bạc, người câm ném cái rương lên thuyền bạc, tung người nhảy vào trong thuyền, nhếch miệng cười với Tần Mục, phất phất tay, chiếc thuyền bạc kia phá không lao đi, ào ào biến mất, tốc độ cực nhanh.

Tần Mục há miệng, muốn gọi ông lại, nhưng suy nghĩ một chút vẫn không mở miệng.

Sau một lát, quốc sư Duyên Khang từ từ thở hắt một hơi, khen: "Bản lãnh tốt, bản lãnh tốt. Thế gian này còn có bản lĩnh ta chưa biết, chưa từng thấy, vị đạo huynh này thật không tầm thường. Tiến sĩ thái học, ngươi nhận ra hắn?"

Tần Mục nói: "Ông ấy là người lớn nhà ta."

Quốc sư Duyên Khang ngơ ngác, không hiểu ý tứ của những lời này: "Lẽ nào là cao nhân của Thiên Ma giáo? Ngoại trừ Đại Tế Ti ra, Thiên Ma giáo lại còn có cao nhân bực này, thực sự là không tầm thường, không hổ là đệ nhất Thánh địa Ma đạo."

Tần Mục lắc đầu nói: "Quốc sư đoán sai. Ta xuất thân Đại Khư, nhà của ta tự nhiên là ở Đại Khư."

Tinh thần quốc sư Duyên Khang tập trung cao độ, sâu sắc liếc hắn một cái, ý vị sâu xa nói: "Tiến sĩ thái học càng là xuất thân thế gia, gia học uyên bác."

Tần Mục ngẩn ngơ, gắng gượng gật gật đầu.

Quốc sư Duyên Khang nhàn nhạt nói: "Như vậy, vị Ma Thần này là ai gọi ra đến thế?"

"Ta cũng không biết."

Tần Mục nghiêm mặt nói: "Ta cũng là mới vừa tới đây liền gặp phải cơn đại loạn này, cũng là cực kỳ oan uổng, suýt chút nữa liền đi đời nhà ma."

Quốc sư Duyên Khang nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Cố Ly Noãn để ngươi mang đội, suất lĩnh mấy tên sĩ tử đến đây rèn luyện, theo ta được biết mục đích của ngươi hẳn là Lệ Châu. Nơi này là thành Thiên Ba, bờ bên kia là quận Võ Định, cách Lệ Châu khoảng hai trăm dặm. Sao tiến sĩ thái học lại tới đây?"

"Cái này... "

Tần Mục bắt lấy Hồ Linh Nhi từ trong bọc hành lý sau lưng ra, nhìn tiểu bạch hồ này. Hồ Linh Nhi giơ móng vuốt lên, gặm ngón tay, con ngươi nhanh chóng xoay chuyển, ánh mắt đột nhiên sáng lên, giòn tan nói: "Chúng ta bị gió trên sông thổi qua! Chúng ta ở Lệ Châu gặp phải nguy hiểm, dư nghiệt của Hồng Sơn phái cho gọi ra Ma Thần, chúng ta liền chạy qua sông trốn thoát. Nói như vậy được không công tử?"

Sắc mặt quốc sư Duyên Khang không thay đổi, nói: "Các ngươi nói thế nào cũng được. Lần này thành Thiên Ba đại loạn, quân giữ thành Thiên Ba tử thương vô số, người gọi ra Ma Thần kia lập được công lớn, ta chuẩn bị tiến cử hắn với Hoàng Đế, thăng quan cho hắn. Công lao cỡ này, ít ra cũng có thể lên tới tứ phẩm."

Tần Mục há miệng, Hồ Linh Nhi vội vàng nói: "Là công tử nhà chúng ta làm đấy! Công tử nhà chúng ta gọi ra vị Đô Thiên Ma Vương gì này!"

Quốc sư Duyên Khang không để ý tới nàng, tiếp tục nói: "Công lao tuy có, thế nhưng bách tính trong thành cũng tử thương vô số, tội nghiệt này cũng lớn. Tuy nói trên chiến trường khó tránh khỏi có tử thương, thế nhưng diệt một thành, tử thương quá nhiều. Cho dù ta muốn vì người nọ khoe thành tích, trong triều cũng sẽ có thanh lưu* chê trách, nói người này giết người vô số, buộc Hoàng Đế phải định tội. Tương lai dẹp yên chiến loạn, người này ắt sẽ bị tính sổ sau, sẽ bị gạt bỏ, chém đầu cả nhà thì không dám nói nhưng cách chức đi đày là không tránh khỏi."

*Thanh lưu là từ Hán, nghĩa đen là dòng nước thanh tịnh, nghĩa bóng là đức hạnh cao quý, có danh vọng của sĩ phu hoặc là con gái trinh tiết, đạo đức cao, vào thời triều Thanh, cũng chỉ một tên gọi bên trong giai cấp thống trị. Cũng ví von là chính trị thanh minh.

Hồ Linh Nhi vội vã ngậm miệng, chỉ cảm thấy mình nói cái gì cũng đều sai.

Quốc sư Duyên Khang lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Vì lẽ đó, ta chuẩn bị đè công lao này xuống, liền nói không biết là ai làm. Công không có, tội cũng không có. Tiến sĩ thái học cho rằng cách xử trí này thế nào?"

Tần Mục thở phào một cái, nói: "Quốc sư xử trí rất tốt."

Phía sau, đại quân của Duyên Khang quốc đã tàn sát gần hết Thiên Ma chúng trong thành Thiên Ba, mấy vị đại tướng đi tới.

Quốc sư Duyên Khang xoay người, lạnh nhạt nói: "Thanh lưu giết người, dùng miệng không cần đao. Cho dù có thể thoát chết từ trong miệng thanh lưu thì cái mông cũng thối hoắc."

Tần Mục nói: "Quốc sư có cảm xúc sâu sắc?"

Quốc sư Duyên Khang gật đầu: "Ta vì cải cách, giết không biết bao nhiêu thanh lưu, thế nhưng thứ này giết một nhóm thì còn có nhóm khác, không diệt sạch được. Bọn họ không có bản lãnh gì, cũng không làm được chuyện gì, nhưng điều này không thích điều kia cũng không thích, chỉ có thể mắng ngươi. Ngươi biết nếu ta cải cách thất bại sẽ có kết cục gì không?"

Tần Mục lắc đầu.

"Nhất định là để tiếng xấu muôn đời."

Quốc sư Duyên Khang nhàn nhạt nói: "Mặc dù ta cải cách thành công, cũng sẽ bị đám thanh lưu chửi rủa mấy trăm ngàn năm. Đã từng có một vị đạo hữu, có thể an ủi tâm hồn ta... "

Sắc mặt hắn có chút âm u: "Thế nhưng hắn đi rồi, ta rất nhớ hắn."