Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ

Chương 13: Nhi tử của hoàng đế (1)




Edit: Aya Shinta

Phương Cửu: "..."

"Công tử, ngươi vẫn chưa trả tiền." Đùa à, trước đây nguyên chủ đều chơi đùa với đám người ngu xuẩn này, nếu không đã sớm hạ độc chúng chết không toàn thây, cần gì người hỗ trợ chứ.

Minh Nhất suýt chút nữa cười ra tiếng, Hiên Viên Phạm liếc y, người sau lập tức lấy lại ẻ mặt đoan chính đem một nén bạc đặt lên bàn.

"Cút hết cho ta!" Lưu gia kia vô cùng không kiên nhẫn phất tay một cái.

Khi đi qua gã, Minh Nhất lãnh lẽo nhìn một cái, lúc này mới ra khỏi y quán.

Chờ hai người vừa đi, Lưu Gia càng thêm trắng trợn không kiêng dè cười lớn lên, dường như cảm thấy Phương Cửu đã là người của gã vậy.

"Viền mắt của ngươi trũng sâu, bước chân không có lực, ánh mắt không có thần, có thể thấy được thận khí không đủ, thân thể hao tổn nghiêm trọng. Giữa trán lại có đốm vàng, có phải ban đêm lại dạ dày đu không chịu được? Nhưng mà đại phu xem không ra bệnh gì?"

Ý cười bên khóe miệng cứng lại, Lưu Gia trợn to mắt một mặt khiếp sợ nhìn Phương Cửu, không nghĩ tới cô lại biết những thứ này.

Người sau cong cong môi, lạnh nhạt nói: "Gan của ngươi bị hao tổn, thận cũng không ổn. Lâu dài về sau, bệnh sẽ di căn ra toàn thân, đến giai đoạn cuối thì cả người sẽ gầy như que củi."

"Lão... Lão đại..." Tùy tùng phía sau đẩy Lưu Gia một cái, không hiểu tại sao chuyện của lão đại lại bị tiểu nha đầu này nói trúng.

"Cút ngay!" Lưu Gia quăng tên tùy tùng ra, nhanh chân đi tới trước mặt Phương Cửu, nhìn chằm chằm cô nói: "Lão Trương sát vách xem cũng không ra, một tiểu nha đầu như ngươi lại lợi hại như vậy?"

Phương Cửu cầm bút vung vẩy ghi một trương bạch chỉ, "Ngươi hỏi thăm mười dặm quanh đây, y thuật của cha ta hay Tương lão đầu sát vách tốt hơn? Ta là nữ nhi của ông, tự nhiên không cần phải nói."

Dứt lời, cô liền đưa phương thuốc trong tay ra, "Ngươi không tin thì đưa cho Trương lão đầu xem thử, đây chính là phương thuốc có thể bồi bổ cơ thể cho ngươi. Nếu như sau năm ngày vẫn không có biến chuyển tốt, đến lúc đó có thể tìm ta gây phiền phức."

"Cửu..." Phương phụ kéo cánh tay cô.

Phương Cửu nháy mắt với ông vài cái, tỏ vẻ sẽ không có chuyện gì.

Lưu gia nửa tin nửa ngờ tiếp nhận phương thuốc, tựa hồ cảm thấy cô sẽ không chạy, mấy ngày nữa trở lại cũng như nhau. Thân thể không được thì cũng không chơi nữ nhân được nữa.

"Được, vậy ta sẽ tin ngươi. Nếu dám lừa gạt lão tử, đến lúc đó ta sẽ đạp nát cái y quán này, sẽ bán ngươi vào Vạn Hoa Lâu!" Lưu Gia hừ lạnh một tiếng, sau đó vung tay lên, dẫn đám chó săn nghênh ngang rời đi.

Thấy cảnh này, Phương phụ khá là nghiêm túc trừng cô nói: "Con chưa khỏi cho hắn, hắn cũng không cảm kích con đâu!"

Chữa khỏi?

Phương Cửu không có ý định chưa khỏi cho gã. Cái phương thuốc bồi bổ kia, nếu như dùng trong khi còn chạm nữ nhân, chắc chắn sẽ chết ở trên giường.

Cái đức hạnh này Lưu Gia làm sao có khả năng không động vào nữ nhân. Đến khi gã chết ở trên giường với nữ nhân, người ta chỉ có thể cho rằng gã túng dục mà chết, làm sao liên quan tới cô được?

"Được rồi cha, con tự có chừng mực, người cảm thấy con sẽ dễ dàng như vậy mà chữa khỏi cho hắn hay sao?" Phương Cửu cười hì hì lắc lắc cánh tay ông.

Phương phụ thở dài, biết con gái là người có chủ kiến, cũng không nói thêm gì nữa.

Hôm nay bịLưu Gia quấy phá, chuyện làm ăn bắt đầu xuống dốc. Cũng may con trai nam chủ cho một nén bạc, tuy rằng đối với bọn người có tiền như hắn không tính là gì, nhưng cũng là lợi nhuận trong nửa tháng đối với loại y quán nhỏ này.

Nhưng mấy ngày sau, con trai nam chủ cũng không tới nữa. Có điều Phương Cửu biết hắn có thể trở lại, bởi vì trên thế gian này, chỉ có một mình cô mới có thể giải độc trên người hắn.

Tuy rằng con trai nam chủ cũng không đến, có điều cô lại nghe nói Lưu gia chết đuối trong hầm cầu. Bởi vì quá thối, không có chứng cứ là gã bị giết, vì vậy chỉ có thể qua loa kết án. Nhưng gã vừa chết, người dân trên trấn rất vui mừng.

Qua đến tận hai ngày sau, cha cô lại đưa một người đàn ông trung niên có khuôn mặt tang thương đến.

Lúc đó Phương Cửu còn ở trong nhà xem sách y mẹ cô để lại, đột nhiên lại nhìn thấy một nam tử thân hình cao to xông vào. Sau khi nhìn thấy cô, vẻ mặt lập tức khiếp sợ cùng sững sờ, viền mắt thậm chí bắt đầu ửng hồng.

"Cửu nhi,đây là sư huynh của mẹ con." Phương phụ sờ sờ râu mép bên cằm. Đối với việc của thê tử mình, ông ít nhiều cũng biết chút ít.

"Sư muội!" Người đàn ông nhanh chân tiến lên năm chặt vai Phương Cửu, kích động đến cả người đều run rẩy.

Phương Cửu bị ông nắm có chút đau, không nhịn được nhẹ nhàng lui về sau một bước, "Sư thúc?"

Trong nguyên tác có nhắc đến người sư thúc này. Ông say mê võ thuật, không thích học y, mà nữ phụ lại yêu thích y thuật, không thích học võ. Vốn là một đôi được trời đất tạo nên, đáng tiếc nữ phụ gặp gỡ nam chủ, sau đó thảng thắn nói với nam phụ. Ông không chịu được trong cơn tức giận đã rời đi, đến khi kết thúc vẫn không xuất hiện.

"Sư muội... Muội..." Lý Nguyên không dám tin tưởng lui về phía sau hai bước, nhìn nữ tử có khuôn mặt cực kì giống sư muội trước mặt có chút hoảng hốt. Ông tìm nhiều năm như vậy, không nghĩ tới kết cục lại như vậy.

Cúi đầu, giọng Phương Cửu nghẹn ngào, "Mẹ con... Ba năm trước... Đã qua đời."

Thầy thuốc lại không thể tự chữa cho mình, mẹ cô mắc phải tâm bệnh, sư phụ chết đã cho bà đả kích quá lớn, có thể chống chịu tới lúc đó đã là kì tích rồi.

"Ba năm trước..." Lý Nguyên lui lại vài bước, một ngụm máu tươi bỗng nhiên phun ra.

Phương phụ vội vã đỡ ông ngồi xuống, sau đó bắt mạch. Tuy vẻ mặt không có biểu tình quá lớn, nhưng trong lòng khẳng định cũng khó chịu. Dù sao bọn họ cũng coi như là tình địch, chỉ có điều cuối cùng đều bại bởi một người mà thôi.

"Chân kí của ngươi hỗn loạn, không thể vận khí, ta đi sắc thuốc cho ngươi." Phương phụ thở dài, lắc đầu một cái ra khỏi buồng trong.

Trong phòng còn lại hai người, Lý Nguyên đột nhiên nắm chặt nắm đấm, trong mắt một màu đỏ tươi, "Hiên Viên lâm! Phượng Khuynh Thành!"

Đây là tên nam nữ chủ, có thể thấy được vị sư thúc này đã biết việc năm đó.

"Sư thúc, người chết thì không thể sống lại, con tin rằng mẹ trên trời có linh thiêng cũng không muốn thấy thúc thống khổ như vậy." Phương Cửu không biết làm sao để an ủi, chỉ cảm thấy cái chữ tình này không thể định nghĩa rõ ràng được. Có thể cha cô là người thắng, nhưng thực tế, nam chủ mới là người thắng lớn nhất.

Một quyền nện ở trên giường, ván giường rõ ràng vỡ vụn một khối. Lý Nguyên đứng dậy đi tới trước bàn ngồi xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn cô nói: "Việc năm đó ta sớm biết, chỉ tiếc vẫn đến chậm một bước, sư phụ vẫn..."

Ông dừng một chút, đè nén sự thù hận trong mắt, "Những năm nay ta vẫn đang tìm kiếm mẹ con, nhưng không nghĩ đã quá muộn rồi. Sư điệt, mẹ ngươi chết sớm như thế, tất vì Phương Khuynh Thành bị trong thương. Còn có sư tổ con, cũng chết dưới tay hai kẻ kia. Mối thù này, ta chỉ hỏi con một câu, báo hay không báo!"

Phương Cửu: "..." Kỳ thực cô rất muốn nói một câu oan oan tương báo đến khi nào đây.

"Hơn nữa, năm đó mẹ con hạ độc tiện nhân kia, những năm này bọn họ cũng đang tìm kiếm mẹ con. Tuy rằng mẹ con đã chết, nhưng vẫn còn con. Theo như ta biết, thân phận của con đã bại lộ, nhi tử của Hiên Viên Lâm đã đi tới Hoàng Sa Trấn. Ít ngày nữa, đôi cẩu nam nữ kia cũng sẽ tới nơi này, đến lúc đó, con nhất định lành ít dữ nhiều!"

Phương Cửu: "..."

Con trai nam chủ biết thân phận của cô?

Chẳng trách nhưng câu nói kia đều mang hàm ý, CMN, làm sao toàn chơi tâm cơ thế này!

"Sư thúc, theo thúc, vậy chúng ta phải làm gì?" Phương Cửu làm ra bộ dáng cực kỳ sốt sắng, kì thực cô thật sự rất hồi hộp, nũ chủ kia không pahir người tốt lành gì. Ai chọc phải bà ta, không chết cũng phải đến nửa cái mạng!

Thấy cô ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Lý Nguyên khá là thật lòng trầm ngâm chốc lát, "Như vậy, trước tiên chúng ta bắt lấy Hiên Viên Phạm. Ta biết lần này hắn xuất hành vẫn chưa mang quá nhiều người ngựa, chúng ta chỉ cần chờ đến đêm trăng tròn lúc hắn độc phát rồi ra tay. Lúc này lý trí của hắn hoàn toàn không có, nhất định không phải là đối thủ của ta. Chúng ta có thể bắt hắn đi uy hiếp đôi cẩu nam nữ kia, sau đó báo thù cho sư muội cùng sư phụ!"

Ông lại vỗ lên bàn một cái, bàn gỗ nhất thời chia năm xẻ bảy trên mặt đất, Phương Cửu bị dọa, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi.

Lý Nguyên ho nhẹ một tiếng, tựa hồ ý thức được mình quá mức kích động. Đang muốn nói cái gì, sắc mặt ông đột nhiên biến đổi, thân thể kề sát góc tường, "Có cao thủ!"

Phương Cửu cho rằng nam nữ chủ đã tìm tới, sợ đến mức lập tức nắm chặt mê dược trong tay áo, sau đó lặng lẽ đi tới sau mành che, một tay chậm rãi vén mành lên, một tay đột nhiên đem thuốc bột tung ra bên ngoài!

Có điều thuốc bột còn chưa tung ra, cánh tay liền bị một bàn tay lớn nắm chặt, một khuôn mặt quen thuộc nhất thời đập vào mi mắt.

"Cô nương đây là làm gì?" Hiên Viên Phạm nhìn dáng vẻ cảnh giác của cô, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích.

Chỉ thấy cô gái trước mắt khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc, da thịt trắng hơn tuyết, đôi mắt thu thủy tính quang sáng lóe lên, bên trong phảng phất còn chiếu bóng người của chính mình...

Đây chính là khuôn mặt dưới khăn che kia?

Nhìn thấy là hắn, Phương Cửu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, có điều vừa nghĩ tới hắn đã biết thân phận của mình, vẫn còn ở đó giả mù sa mưa, Phương Cửu nhất thời tức giận hừ lạnh một tiếng, "Câu này ta phải hỏi công tử mới đúng, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi lại nhiều lần động tay động chân với ta, đến cùng muốn như thế nào?"