Mục Tiêu Đã Định

Chương 30




Lôi Vận Trình trừng to mắt nhìn Phong Ấn, giống như cô muốn nhìn xuyên qua anh. Sự chịu đựng của cô đã vượt quá giới hạn, ngay cả đầu ngón tay cũng phát run, nước mắt như hạt ngọc trai tuôn rơi không ngừng, bàn tay nhỏ bé cứ lau lung tung trên mặt, nhưng nước mắt của cô lại càng tuôn trào mãnh liệt hơn.

Cô không nhớ rõ vừa rồi cô đã dùng sức mạnh đến cỡ nào, cái tát mà cô đã đánh Phong Ấn lại khiến trái tim bắt đầu nóng lên.

Thang máy dừng lại ở tầng một, cô che mặt lao ra ngoài, va vào người đứng chờ khiến người đó ngã xuống. Phong Ấn đỡ người đó dậy nói lời xin lỗi rồi xoay người chạy theo, lúc ra ngoài Lôi Vận Trình đã lên xe, khởi động máy rời đi, Phong Ấn mắng thầm một tiếng rồi lái xe đuổi theo.

Đêm giao thừa, trên đường xe ít người thưa, Lôi Vận Trình nhìn vào kính chiếu hậu chiếc xe đang theo sát xe mình, đó chính là xe của Phong Ấn. Bỗng nhiên cô đạp chân ga đến tốc độ nhanh nhất, cô trải nghiệm cái gọi là khoái cảm siêu tốc, nhưng điều đó lại khiến Phong Ấn hoảng sợ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh. Anh sợ cô gặp chuyện không may, Phong Ấn điều khiển tốc độ chậm lại không đuổi theo cô nữa, anh dần dần thấy cô biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Lôi Vận Trình chạy xe một vòng lớn mới phát hiện bản thân không có chỗ nào để đi, bỗng nhiên cô nghĩ đến quán bar của Châu An Đạt, cô lái xe thẳng đến nơi đó.

Đêm nay quán bar không có nhiều khách, Châu An Đạt ngồi trên bàn bày đầy rượu và thức ăn thảnh thơi uống rượu xem TV. Lôi Vận Trình cứ như vừa từ trên trời rơi xuống khiến anh ta không ngừng kinh ngạc. “Tiểu Trình Trình? Sao lại đến đây một mình?”

Sắc mặt Lôi Vận Trình u ám, cô không nói lời nào mà xông vào quầy bar rồi tùy ý lấy một chai XO, bật nắp rồi ngửa đầu uống ừng ực. Châu An Đạt liền bước đến giật lấy chai rượu rồi để lại trong quầy. “Em bị đả kích gì thế, rượu đấy, không nên uống như vậy.”

Lôi Vận Trình không quan tâm đến anh ta, cô lại cầm lấy một chai khác, vừa bật nắp đã bị ai đó giật lấy, một bàn tay dài bỗng nhiên nâng cằm cô lên, thanh âm nghiêm túc vang lên từ đỉnh đầu cô.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Lôi Vận Trình giương mắt nhìn người đó, quả nhiên là Lục Tự, cô nở nụ cười châm biếm, đẩy mạnh anh ta ra. “Phong Ấn bảo anh đến tìm tôi sao? Có phải anh ấy bảo anh đến an ủi tôi không?”

Châu An Đạt giật lấy rượu trong tay cô rồi phân trần thay cho Lục Tự. “Cả ngày nay Lục Tự đều ở chỗ tôi, này, Tiểu Trình Trình, có phải thằng nhóc Phong Ấn lại xem thường em không?”

“Đừng nhắc đến tên khốn đó với tôi!” Lôi Vận Trình tức giận, cô đặt tay lên mặt bàn gạt tất cả ly xuống mặt đất, tiếng vỡ vụn lốp bốp cũng giống như một khúc hòa tấu vang vọng bên tai cô.

Châu An Đạt và Lục Tự nhìn nhau, đây là lần đầu tiên họ thấy Lôi Vận Trình lại không khống chế được như thế. Đối mặt với đống đổ nát, Lôi Vận Trình hít hít mũi, giơ tay lên che mắt lại, tiếp theo đó là tiếng nức nở khẩn cầu vang lên. “Thực sự xin lỗi, tôi sẽ đền bù gấp đôi cho anh, đừng đuổi tôi đi, bây giờ tôi không muốn về nhà.”

Châu An Đạt bày ra bộ dạng tan nát cõi lòng, tay ôm ngực. “Vỡ vụn hết rồi, tôi sẽ ghi sổ nợ tên Phong Ấn, Lục Tự dẫn cô ấy đi đi, trên lầu không có người, hai người lên đó tâm sự đi, tôi thu dọn chỗ này một lát mới được.”



Trong căn phòng nào đó trên lầu, Lôi Vận Trình nhốt mình ở trong phòng không cho Lục Tự vào. Lục Tự ở ngoài cửa lặng lẽ hút thuốc, tuy rằng anh ta không nghe được âm thanh gì nhưng anh ta biết cô đang khóc.

Châu An Đạt đi lên, cầm theo một chiếc điện thoại di động đưa cho Lục Tự. “Là điện thoại của Tiểu Trình Trình, vừa rồi bị rơi, cậu xem rồi lo liệu đi.”

Trên màn lập lòe tên Phong Ấn, chiếc điện thoại trong tay không ngừng rung rung. Vốn dĩ Lục Tự muốn mang điện thoại vào cho cô, nhưng giây phút tay chạm vào khóa cửa, anh ta đã thay đổi chủ ý. Anh ta chậm rãi rút tay về, dựa người vào tường, con ngươi đen láy hiện lên sự u ám, cuối cùng, anh ta nhắm mắt lại, hai tay tháo pin ra.

“Anh Châu, chỗ của anh có thuốc không?”

Châu An Đạt nhíu mày, “Thuốc tỉnh rượu?”

“… Không phải.”

Lục Tự mở miệng một cách nặng nề, Châu An Đạt mím môi, dường như đã hiểu được, nhìn thoáng qua căn phòng. “Lục Tự, không được làm càn.”

Khóe môi Lục Tự cong lên, “Nếu làm càn có thể có được cô ấy, em thật sự muốn thử một lần.”



Trong phòng không có cửa sổ, không gian tối đen như mực. Lục Tự mang theo bình rượu bước vào, mở ngọn đèn lờ mờ ngồi xuống cạnh cô. “Khóc đủ chưa? Phong Ấn đã làm gì mà chọc tiểu công chúa không vui thế này?”

“Cút.” Lôi Vận Trình cuộn người nằm trên sofa, cô buồn bã ném lại một từ.

Lục Tự thở dài một tiếng, nâng ly đặt lên bàn, sờ sờ đầu cô. “Nếu em thật sự không có chỗ đi thì có thể đến nhà của tôi, nhà tôi không có ai cả.”

“Cút.”

“Trong lòng cảm thấy không thoải mái thì nói hết với tôi đi, có thể cổ vũ được tôi đấy.”

“Anh tránh ra đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

“Tôi biết, nhưng tôi thấy bây giờ em rất cần người ở bên cạnh.” Lục Tự vuốt tóc cô, bỗng nhiên nhớ lại lúc tóc cô còn dài, một cô gái duyên dáng yêu kiều như thế, lần đầu tiên anh ta thấy cô đã biết cô không đơn giản, Lôi Vận Trình là người phụ nữ dũng cảm nhất mà anh ta được gặp cho đến bây giờ.

Lôi Vận Trình mạnh mẽ gạt tay anh ta ra, thậm chí còn mang theo vài phần kiên quyết. “Ngay cả khi tôi cần người ở bên cạnh, thì người đó cũng không phải là anh.”

Con ngươi của Lục Tự rũ xuống, anh ta nắm lấy vai cô rồi xoay cô đối diện với mình. “Đủ rồi đó Lôi Vận Trình! Ai cũng nói hai người không thể, em đừng ép bản thân đi vào con đường mờ mịt nữa, em như thế này không còn gọi là ngốc nghếch nữa, mà là tự hạ thấp bản thân! Một người đàn ông thôi mà, một người làm em tổn thương như thế thì có gì đáng để em yêu không?”

Lôi Vận Trình không tránh né sức lực của anh ta nữa, hai mắt cô đỏ ửng. “Có đáng giá hay không cũng không phải dùng tiêu chuẩn của anh để nhận định, anh không rẻ rúng sao? Sống chết bám víu lấy tôi, anh có được cái gì?”

Lôi Vận Trình biết cô và Lục Tự giống nhau cứ như bản thân mình đang soi gương, cô không muốn thấy anh ta, cũng giống như không muốn nhìn thấy bản thân mình.

Một mặt khác của chấp nhất là bướng bỉnh, là cố chấp, thậm chí có thể gọi là ngoan cố.

Đây là một vòng lẩn quẩn, càng không chiếm được càng muốn có. Cô nhìn ánh mắt Lục Tự, trong nháy mắt dường như cô có thể nhìn đến tận đáy lòng anh ta, thấy được sau vẻ ngoài mạnh mẽ kia, chính là trái tim tan vỡ thành những mảnh vụn giống như cô.

Bỗng nhiên cô không còn sức lực nữa, nước mắt lại rơi xuống, bàn tay nhỏ bé chậm rãi xoa xoa mặt của anh ta. “Anh không đau sao? Lúc tôi nói không yêu anh, trái tim anh có đau không?”

Đó là một ánh mắt vô cùng đau đớn, Lục Tự sợ nhất là nhìn thấy ánh mắt này từ trong mắt cô, điều đó càng khiến anh ta không thể nào buông bỏ cô được.

“Chúng ta đều giống nhau, không đến một giây cuối cùng sẽ không biết cái gọi là buông tay là gì.” Anh ta buông cô ra, ngửa đầu uống một hớp rượu. “Tôi vẫn luôn hy vọng em có thể học được từ đó trước tôi một bước.”

Lôi Vận Trình kinh ngạc, cô vươn tay với lấy chai rượu đặt trên bàn mà anh ta mang vào, cô uống một hớp rượu trộn lẫn với nước mắt, một mùi vị cay đắng lan tràn trong khoang miệng cô, cảm giác khó chịu vô cùng sâu sắc.

“Chúng ta không giống nhau, anh ấy không phải là không yêu tôi, chỉ là không phát hiện ra thôi… Lục Tự, anh buông tôi ra đi, để bản thân sống tốt hơn một chút…”

Lôi Vận Trình cứ lầm bầm như vậy, đầu càng lúc càng mê man, ý thức của cô càng lúc càng không rõ ràng. Lục Tự buông ly rượu xuống, khẽ vuốt gương mặt đỏ bừng vì cồn của cô.

“Phong Ấn… Phong Ấn…” Cô nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình của anh ta, sau đó kéo cổ xuống ôm thật chặt, ánh mắt khép hờ, cô không ngừng gọi tên anh, cuối cùng thì hôn mê không còn biết gì nữa.

Lục Tự cứ ôm lấy cô, một lát sau bỗng nhiên anh ta bế cô rời khỏi phòng.



Không giờ, tiếng pháo vang lên, toàn bộ thành phố đều tạm biệt năm cũ đón chào năm mới, ánh lửa rực rỡ phát sáng trong màn đêm. Với nguồn pin ít ỏi cuối cùng còn lại của điện thoại, Phong Ấn gọi vào số của Lôi Vận Trình, thứ âm thanh anh nghe được vẫn là giọng nói lặp đi lặp lại thông báo cuộc gọi không chuyển đi được. Anh nhìn bầu trời đầy ánh lửa, trong đầu anh thoáng qua một ý nghĩ, vội vàng ấn số điện thoại của Lục Tự, sau một giây ngắn ngủi âm thanh đã chuyển cuộc gọi vang lên.

“Phong Ấn? Chúc tết tớ ư?” Thanh âm của Lục Tự truyền đến, mang theo âm khàn khàn khác thường.

Mi tâm của Phong Ấn giật giật. “Cậu ngủ à?”

“Đêm đẹp ngắn ngủi, ngủ rất lãng phí, Phong Ấn, cậu đúng là bạn tốt, tớ cám ơn cậu.”

“Cậu có ý gì?”

Lục Tự cúi đầu cười rộ lên, ngón tay khảy khảy vành tai khéo léo của Lôi Vận Trình. “Cám ơn cậu đã tặng cho tớ một món quà lớn như vậy.”

Tay của Phong Ấn bất chợt nắm chặt vô lăng. “Trình Trình ở chỗ cậu? Bảo cô ấy nghe điện thoại!”

“Cô ấy… Đang ngủ.” Lục Tự nghiêng người, tay anh ta chống đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ say của Lôi Vận Trình.

Phong Ấn đập mạnh vào vô lăng một cái, từ đáy mắt anh hiện lên vẻ hung ác dữ tợn, anh nghiến răng nghiến lợi. “Tớ nhớ tớ đã từng cảnh cáo cậu, cậu đừng giở thủ đoạn lừa cô ấy lên giường! Khốn kiếp, Lục Tự, cậu chán sống rồi à?”

“Tớ không có, nhưng nếu cô ấy chủ động đến tìm tớ thì sao? Cái này không thể trách tớ được đúng không?”

Phong Ấn còn muốn nói tiếp, nhưng điện thoại lại không đủ pin nên máy tắt ngúm. Anh tức giận ném chiếc điện thoại ra ngoài, quay đầu xe đi tìm Lục Tự.

Bữa cơm tất niên đã dọn sẵn lên bàn, Lôi Dật Thành không tìm thấy Lôi Vận Trình, điện thoại cho Phong Ấn cũng không được, anh ta trực tiếp gọi thẳng đến Phong gia mới biết Phong Ấn cũng không có ở nhà.

“Trình Trình đâu? Tìm được không?” Từ phía sau, Tử Du ôm lấy thắt lưng anh ta, cô ấy mặc một bộ bộ váy lông cừu màu đỏ chói trông vô cùng vui vẻ. Mấy hôm trước hai người đã nhận giấy kết hôn, hôn lễ thì chờ đến mùa xuân sẽ tổ chức, đây là lần tết đầu tiên Tử Du trải qua cùng Lôi gia.

Lôi Dật Thành lắc đầu, Tử Du nghiêng đầu hỏi. “Bố hỏi thì sao, trả lời thế nào đây?”

Lôi Dật Thành không thể không thở dài. “Có lẽ đang ở cũng Phong Ấn.”

Tử Du híp mắt cười tươi. “Phong Ấn à, vậy xong rồi, Trình Trình sẽ bị chén sạch.”

Lôi Dật Thành không lên tiếng, gần như đã mặc nhận.



Sáng sớm gió rất mát, gió từ cửa sổ ùa vào trong phòng, gió thổi phất qua tấm chăn vương víu trên cơ thể không che đậy của Lôi Vận Trình. Cô ôm chặt chăn, rồi rúc mình vào đó, trở mình tìm một tư thế thoải mái chuẩn bị tiếp tục ngủ.

Chỉ là chiếc giường này… Dường như hơi mềm, mùi hương trên drap giường cũng không phải hương vị cô yêu thích.

Bỗng nhiên Lôi Vận Trình mở to mắt, trần nhà như tuyết trắng đập vào mắt cô, cô bật dậy, toàn bộ những thứ xung quanh cô đều xa lạ.

“Thức sớm vậy sao?” Một thanh âm quen thuộc ở gần đó truyền đến, Lôi Vận Trình nghe được giọng nói đó thì trong lòng cô nhíu chặt lại, cô hoàn toàn không có dũng khí quay đầu.

Lục Tự đứng cạnh cửa sổ hít thở không khí mới mẻ ngày mùng một tết, tâm trạng vô cùng tốt. Anh ta đóng cửa sổ bước đến, vỗ nhẹ lên trán cô một cái. “Đây là quà tết tôi chuẩn bị cho em, tôi đã chuẩn bị từ lâu rồi.” Sau đó, anh ta thừa dịp lúc cô vẫn chưa kịp phản ứng đóng cửa đi ra ngoài.

Lôi Vận Trình giống như kẻ ngốc sững sờ ngồi rất lâu, cô giật phắt chăn lên mới phát hiện bản thân chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh, đôi chân trần nhẵn bóng của cô lồ lộ ra bên ngoài, tuy rằng cô vẫn còn mặc nội y nhưng thắt lưng đã bị cởi ra từ bao giờ. Cô kiềm chế sự sợ hãi, tay chân luống cuống mặc quần áo vào, cô lại nhìn xung quanh phòng một lần nữa, cả người cô hoảng sợ.

Đây là… Khách sạn.

Cô ra khỏi phòng, Lục Tự đã chuẩn bị sẵn điểm tâm và sữa nóng cho cô, sắc mặt của anh ta cực kì tốt, Lục Tự nhìn cô nhíu mày. “Sao, phải đi à?”

Lôi Vận Trình cố kiềm chế sự hoảng loạn của mình, cô dốc sức ra vẻ bình tĩnh hỏi anh ta. “Tại sao tôi lại ở đây?”

“Tôi đưa em đến, em không có bất kì ấn tượng gì sao? Tối hôm qua, là em ôm tôi, hôn tôi rồi bảo tôi yêu em đi.” Lục Tự sờ sờ chóp mũi, “Tôi không phải là Liễu Hạ Huệ, dù sao thì chúng ta cũng không thể làm ở chỗ Châu An Đạt… cho nên mới đến đây.”

“Lục Tự, anh nói dối! Tôi không thể nào -----”

Lục Tự buông thõng tay, ngước mắt lên rồi cong môi nhìn cô. “Tôi chỉ biết như vậy thôi, được rồi, em cứ xem như tôi nói dối đi, em chỉ là uống rượu say, em nói em không muốn về nhà, tôi đã đưa em đến đây, em ngủ giường, tôi ngủ sofa, chỉ là như vậy thôi, em đi đi.”

“Anh đang nói dối!” Lôi Vận Trình nghẹn ngào, cuối cùng cô cũng không nói được gì nữa, hoảng loạn chạy ra ngoài, cô cứ tùy tiện chặn một chiếc xe về nhà.

Dọc theo đường đi, cô cố gắng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, cô nhớ được bản thân đã đến quán bar của Châu An Đạt, nhớ được bản thân mình đã uống rượu, nhưng sao cô có thể uống say được? Từ lần cô uống rượu say làm hỏng việc lần đó, cô đã không để bản thân mình uống say nữa.



Đến nhà, Lôi Vận Trình đứng bên ngoài sân kề cà không dám vào, hai tay cô che mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Rầm ------

Một tiếng đóng cửa xe thật mạnh vang lên, sau đó là tiếng giày dẫm lên tuyết phát ra tiếng lộp cộp.

Lôi Vận Trình ngẩng đầu, chỉ thấy Phong Ấn đang đi đến chỗ cô, mặt anh trầm như nước, xung quanh thân người tản ra khí thế khiến người khác sợ hãi, dường như mỗi một bước đi như muốn nghiền nát xương cốt ai đó.

Cô nuốt nước bọt, dõi theo bóng dáng của anh. “Phong ----”

Phong Ấn đi đến trước mặt cô, nâng cô đứng dậy ôm vào ngực, không cho cô cơ hội nói chuyện, anh nắm lấy cằm cô rồi cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô, điên cuồng mút lấy môi cô.

Cùng với hôn là cắn xé, tất cả đều khiến cô đau đớn không ngừng, cô cảm thấy bản thân như bị anh nuốt vào bụng.

Lôi Vận Trình không biết anh bị gì, cô bị hành động của anh làm kinh ngạc đến mức quên cả suy xét. Phong Ấn ôm cô thật chặt, hai cánh tay giống như muốn cắt đứt thắt lưng cô, ôm cô chặt đến mức khiến cô hít thở khó khăn.

Chờ cho đến lúc cuối cùng nụ hôn của anh cũng kết thúc, anh vẫn kề sát môi mình trên môi cô, giọng nói khàn khàn hỏi cô.

“Điện thoại của em đâu? Đêm qua em đi đâu? Em ở cùng với ai?” Phong Ấn vuốt ve thân thể cô, áp đầu cô vào trước ngực mình, cúi đầu hôn lên tóc cô, mở miệng vô cùng khó khăn. “Tối hôm qua, trong nhà Lục Tự không có ai cả, nói với anh hai người không ở cùng nhau, Trình Trình, nói với anh hai người không ngủ...”

Vành mắt Lôi Vận Trình đỏ lên, “Anh có tư cách gì quản em? Anh và Hạ Viêm Lương thì sao? Đừng nói với em hai người chưa từng lên giường!”

“Nếu anh nói kể từ sau khi anh chia tay cô ta vài năm trước, anh và cô ta chưa từng có một lần nào nữa, em có tin anh không?”

Lôi Vận Trình cười mỉa mai, “Vì sao tôi phải tin anh?”

Bỗng chốc Phong Ấn ôm cô nâng lên cao, “Bởi vì anh tìm em một buổi tối, bởi vì em là Lôi Vận Trình, bởi vì anh… Không chỉ là thích em.”

Cô cảm thấy hoảng hốt, bàn tay nhỏ bé chạm vào khuôn mặt anh, trong một đêm râu anh đã mọc lổm chổm. Hóa ra, câu chuyện về việc xa đến mức không thể chạm vào đã thành sự thật, cô bỗng ngây ngốc, một hồi lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại được

Nước mắt cô tuôn rơi, cô che mặt lại khóc ròng, không dám nhìn anh.

“Tại sao không nói sớm với em một chút…”

Những lời này giống như con dao nhỏ đâm vào trái tim Phong Ấn, ngoại trừ sự đè nén, còn lại chính là đau đớn.