Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 11




Mễ Kha cười rộ lên. Hình Khắc Lũy cầm tay của cô đặt vào lòng bàn tay: “Có qua có lại, đại gia cũng cười với em một cái.”

Anh đưa gương mặt tươi cười lại sát gần mặt cô, Mễ Kha mỉm cười giơ tay đánh anh.

Làm Mễ Kha cười, ai có kinh nghiệm hơn Hình Khắc Lũy?

Véo nhẹ gương mặt chưa khô nước mắt của cô, Hình Khắc Lũy thở dài: “Đã ngốc đến không còn thuốc chữa, nghĩ lại trong lòng vẫn còn hoảng sợ.” Nghĩ lại tình hình lúc trước, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi.

Mễ Kha bĩu môi: “Em sợ độ cao.”

Chẳng trách suốt quá trình không thấy cô nói một câu. Hình Khắc Lũy cau mày: “Làm sao em bị anh ta lừa tới sân thượng?”

Mễ Kha xoa nhẹ hai mắt: “Anh ta hỏi đường, em chỉ cho anh ta, anh ta nói không tìm được, nên em dẫn anh ta đi, kết quả đến tầng bẩy anh ta trở mặt…” Trong đầu không tự chủ nghĩ cảnh lần trước bị bắt cóc, dao găm súng đạn rồi cả lần này, nước mắt cô lại rơi xuống: “Sao cứ phải bắt cóc em, tất cả mọi người ai cũng bắt nạt em.”

Cô khóc đến hoa lê đái vũ, bộ dáng nhỏ bé khiến Hình Khắc Lũy trong lòng giống như có ngàn con ngựa chạy qua, anh vội nói: “Anh thích em không phải bắt nạt em, bọn họ mới là người xấu.”

Mễ Kha lại chỉ chú ý tới câu cuối cùng, giơ nắm đấm nhỏ đánh anh: “Anh cũng là người xấu.”

Hình Khắc Lũy cười cười, tay giơ lên giúp cô sửa lại tóc, vẻ mặt ôn hòa đề nghị: “Dẫn em đi ăn ngon, cho đỡ sợ, đồng ý không?”

Anh quen thói bá đạo, hiếm khi dịu dàng lại hỏi ý kiến cô, Mễ Kha hít hít mũi, đáng thương lầu bầu: “Em còn phải đi làm đấy.”

“Đi làm cái gì, suýt chút nữa hi sinh vì nhiệm vụ đấy, xin nghỉ!” Bỏ qua dị nghị của cô, Hình Khắc Lũy giơ tay giúp cô cởi áo khoác blouse xuống.

Mễ Kha theo bản năng tránh né, thấy Hình Khắc Lũy trừng mắt nhìn cô, cô không có tiền đồ rụt người lại, sau đó phối hợp với động tác của anh duỗi tay, mặc cho anh cởi áo blouse xuống mặc vào áo khoác, chờ anh giúp cô cài nút áo cuối cùng, gương mặt Mễ Kha vì hoảng sợ tái nhợt đã khôi phục ửng hồng.

Một màn ấm áp trước mắt khiến Hạ Nhã Ngôn có một cảm giác an tâm, cô cười trong lòng, hắng giọng đi tới, “Buổi chiều cũng không có chuyện gì, em về nghỉ ngơi đi.”

Mễ Kha nhận ly nước cô đem tới: “Cám ơn chị, Nhã Ngôn.”

Hạ Nhã Ngôn cười nhìn Hình Khắc Lũy: “Khách sáo cái gì, chị đang khen ngợi đại anh hùng đấy.”

Hình Khắc Lũy cười một tiếng, nói: “Đúng là chỉ có chị dâu tốt với em.”

Thiệu Vũ Hàn xử lý xong chuyện người thân của bệnh nhân, đang muốn đi đến phòng làm việc Hạ Nhã Ngôn, ở đại sảnh gặp Hình Khắc Lũy và Mễ Kha đang chuẩn bị rời đi.

Hình Khắc Lũy toàn thân mặc quân trang vừa xuống lầu, vừa cúi đầu cùng Mễ Kha nói chuyện, bóng dáng cao lớn nổi bật trong dòng người đi lại trên đại sảnh, bên cạnh anh là cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, nở nụ cười rạng rỡ. Hai người đi cùng nhau bộ dáng giống như người đang yêu, khiến người khác phải ngoảnh nhìn.

Thiệu Vũ Hàn nhìn về phía xa, gương mặt không biểu cảm, trong lòng cũng không rõ có cảm giác gì. Hình Khắc Lũy chú tâm nói chuyện với Mễ Kha, không chú ý tới đã trở thành cảnh đẹp cho người khác ngắm, cho đến khi tới gần, mới phát hiện sự tồn tại của viện trưởng đại nhân.

Thiệu Vũ Hàn vẻ mặt hoàn hảo, nhìn Mễ Kha, anh nhẹ nhàng hỏi: “Em có bị thương ở đâu không?”

Mễ Kha lắc đầu: “Người thân của anh ta không sao chứ? Anh ta cũng đáng thương, nhà cũng bán để chữa bệnh cho vợ, lần trước lén xuất viện cũng là không còn cách nào…”

Cô vẫn thiện lương trước sau như một. Thiệu Vũ Hàn mỉm cười ngắt lời cô: “Anh sẽ xử lý, em yên tâm!”

Nghĩ tới điều gì Mễ Kha trả lời: “Nghe nói cuộc phẫu thuật rất thành công, chúc mừng viện trưởng.”

Thiệu Vũ Hàn gật đầu, nhưng trên mặt không có chút vui vẻ, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Em về nghỉ ngơi đi, chủ nhật giáo sư mà thấy sắc mặt em, nhất định phê bình anh không chăm sóc sư muội cho tốt.”

“Sư huynh muội? Xem ra chủ nhật cô thực sự có hẹn, là cùng anh ta. Lời nói mang theo ý thông báo cùng nhắc nhở, Hình Khắc Lũy nghe hiểu rõ.

Lúc này, lực chú ý của Thiệu Vũ Hàn chuyển dời sang Hình Khắc Lũy, anh thản nhiên duỗi tay: “Xảy ra chuyện như vậy, tôi thật xin lỗi.” Mặc dù không rõ lắm về quan hệ hai người, nhưng từ hành động của hai người không khó nhận ra được sự thân mật quen thuộc.

Nghênh đón ánh mắt của anh, Hình Khắc Lũy trong mắt hiện lên ý cười, sắc mặt bình tĩnh bắt tay, “Thân là viện trưởng, anh đúng là phải xin lỗi!”

Hàn huyên, đối với hai người đàn ông đang tiến vào trạng thái chiến đấu mà nói là dư thừa. Cho nên hiệp thứ nhất chính diện giao phong, trừ việc Hình Khắc Lũy ở trên sân thượng lời nói tràn đầy khiêu khích, thì giữa họ chỉ có hai câu trên là nói chuyện bình thường.

Ngồi trên xe việt dã, Mễ Kha chu môi bất mãn: “Sao anh lại nói chuyện như vậy với viện trưởng, chuyện hôm nay không thể trách anh ấy, anh như vậy thật hẹp hòi.”

“Anh hẹp hòi?!” Hình Khắc Lũy thật muốn cắn cô một ngụm, nhưng chỉ đưa tay vò đầu cô: “Anh rộng lượng, thì em đã đưa dê vào miệng cọp rồi, bé ngốc.”

Mễ Kha đẩy bàn tay anh: “Lại nữa, không cho phép đem hành động giống như xoa cún sờ đầu em.”

Hình Khắc Lũy bật cười, khởi động xe, đến Hình phủ.

Giờ cũng đã quá trưa, cũng không phải giờ cao điểm dùng cơm nhưng đại sảnh Hình phủ cũng kín chỗ.

Thấy Hình Khắc Lũy tới, quản lý vội ra nghênh đón, “Hình thiếu!”

Hình Khắc Lũy ừ một tiếng đáp lại, nhìn xung quanh hỏi: “Dao Dao không ở đây? Cùng Lý Niệm ra ngoài?” thấy quản lý gật đầu anh phân phó: “Bảo Trần bá tôi tới đây.” Nói xong cùng Mễ Kha lên lầu, khúc quanh đụng phải khách vừa rời đi, Mễ Kha vừa đi vừa quay đầu lại, Hình Khắc Lũy theo ánh mắt cô nhìn sang, phát hiện cô nhìn chằm chằm con rối mà em bé cầm trên tay, mỉm cười nói: “Vẫn còn con nít như thế!”

Mễ Kha tức không nhịn nổi, một bên tránh được anh nắm tay dắt, kháng nghị: “Người không có tuổi thơ như anh không hiểu!”

Hình Khắc Lũy nheo mày, nghĩ thầm: tính tình trẻ con như vậy, cứ như là đang nuôi con gái nhỏ.

Vào phòng lần trước, Mễ Kha rốt cuộc phản ứng: “Đây đúng là nhà anh mở?”

“Em gái anh quản lý. Hôm nay không có ở đây, hôm nào sẽ giới thiệu hai người với nhau.” Sắp xếp ổn thỏa cho Mễ Kha, Hình Khắc Lũy ra ngoài một lúc, chờ anh trở lại thức ăn đã mang lên hết.

Món ăn ở Hình phủ rất hợp với khẩu vị Mễ Kha, thêm việc cô đang đói nên ăn được khá nhiều, bộ dáng ăn như rồng cuốn khiến Hình Khắc Lũy buồn cười: “Vóc dáng không cao, sức ăn sao lại lớn thế.” Vừa nói vừa đưa bát canh cho cô, trong lòng âm thầm cảm kích đầu bếp Trần bá, đem dạ dày cô bé bắt làm tù binh.

Mễ Kha nhận lấy uống cạn: “Còn không phải tại anh, vì anh xấu xa, nên em mới bỏ mất bữa trưa đấy.”

Thấy cô ăn ngon miệng, Hình Khắc Lũy có cảm giác thỏa mãn: “Anh làm sao đắc tội với em rồi tiểu cô nãi nãi? Không phải chỉ nói mấy câu thôi ư, cũng vì muốn tốt cho em, thế mà mắng anh một ngày? Nói xem, mắng anh thành cái gì rồi, giải buồn.”

“Nói anh không giải thích tự dưng tức giận, nói anh coi em như lính của anh ra mệnh lệnh, nói anh…” Mễ Kha nói một hơi, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu, chọc tới Hình Khắc Lũy cả người ngứa ngáy khó nhịn.

Vì vây, lúc cô vừa nói xong cũng ăn no, Hình Khắc Lũy duỗi tay đem cô từ ghế ôm lên trên đùi.

Mễ Kha chỉ cảm thấy hoa mắt, cả người rơi vào ngực anh.

“Anh”, cô vừa nói được một chữ, đã bị Hình Khắc Lũy dùng hành động kiên quyết dứt khoát hôn xuống.

Mễ Kha còn chưa kịp phản ứng, Hình Khắc Lũy đã nhân cơ hội cạy hàm răng cô, đưa lưỡi vào trong xâm nhập. Cơ bắp dưới quân trang hiện ra rõ ràng, hơi vị nam nhân hòa với hơi thở thuốc lá nhàn nhạt tạo ra một loại hấp dẫn trí mạng. Cô cảm thấy môi anh rất mềm, rất ấm, cánh tay ôm ở bên hông cũng bền chắc có lực.

Mễ Kha bị hành động dịu dàng của Hình Khắc Lũy làm mất đi lực chống cự, trong lúc vô tình cánh tay bám vào cổ anh, mà hành động lệ thuộc này càng làm cho Hình Khắc Lũy kích động. Ngay tại lúc anh suy nghĩ rời trận địa tiến công xương quai xanh khêu gợi của cô thì tiếng chuông điện thoại vang lên, xóa tan không khi mờ ám trong phòng.

Hình Khắc Lũy vùi mặt ở cổ Mễ Kha, hít lấy hương thơm cô, còn không cam tâm cắn cô một ngụm.

Mễ Kha đau hít nhẹ một tiếng, gương mặt ửng đỏ giùng giằng muốn từ trên người anh xuống, Hình Khắc Lũy cố chấp ôm cô không thả, lấy điện thoại từ áo cô, âm thanh buồn bực oán trách: “Ai lại không tức thời phá hư chuyện tốt của thiếu gia? Đuổi hắn!”

Thấy trên điện thoại là số Lão Mễ, Mễ Kha hoảng hốt nhận điện, alo một tiếng mới phát hiện âm thanh không đúng, cô xấu hổ che mặt, có loại cảm giác muốn độn thổ cho xong. Âm thanh mềm mại vô lực lọt vào tai, khiến tâm trạng Hình Khắc Lũy bỗng vui vẻ, cười nhẹ một tiếng.

Gọi điện là Trình tiên sinh, trợ lý Lão Mễ, trợ lý tiên sinh thông minh nháy mắt nghe thấy âm thanh Mễ Kha có chút lạ, vội vàng hỏi: “Kha Kha sao thế? Xảy ra chuyện gì?”

Trong lòng thấp thỏm, mắt lại không dám nhìn Hình Khắc Lũy, Mễ Kha mất một lúc ổn định thanh âm mới nói: “Không có, không xảy ra việc gì.”

Trình tiên sinh khẽ cau mày, im lặng, lấy giọng điệu vững vàng nói: “Mễ tiên sinh nhờ chú chuyển lời cho cháu: Ông ấy nửa tiếng nữa sẽ về, cháu nhanh chóng mà về chịu phạt!”

Lần nào cũng là nhắn y nguyên lời nói, không thể uyển chuyển một chút sao?

Kết thúc cuộc gọi, Mễ Kha dùng sức đẩy Hình Khắc Lũy, “Em phải về nhà.”

Không giống lần trước vừa khóc vừa kêu, chỉ xấu hổ. Ai nói cô không hiểu tình yêu nam nữ, chẳng qua chờ người khai phá thôi. Kết quả như thế khiến Hình Khắc Lũy tâm trạng đột nhiên tốt hơn. Cũng không làm khó cô, anh tiện tay cầm túi xách, nói: “Anh đưa em về!”

“Em tự về.” Mễ Kha từ chối, lấy lại túi xách.

Hình Khắc Lũy thuận thế ôm vai cô, khẽ sẵng giọng: “Đừng lộn xộn” Ôm cô đi ra ngoài.

Dọc đường đi, Mễ Kha cùng Hình Khắc Lũy xô xô đẩy đẩy.

Xuống lầu anh ôm, cô đẩy; ngồi trên xe, anh cài dây an toàn cho cô, cô tránh; chờ đèn đỏ anh nắm tay cô, cô đánh; đẩy tới đẩy lui, xe cũng dừng ở trước cổng Mễ gia.

Cầm bàn tay Hình Khắc Lũy véo mạnh, cô tức giận: “Lần trước anh nói uống say, lần này thì sao? Lần này không uống rượu, anh còn dám làm vậy?”

Hình Khắc Lũy không giận, ăn vạ hỏi ngược lại: “Lần nào nhỉ? Cũng giống nhau sau? Em nói, giống hay không giống?”

Thấy anh cười hì hì, nháy mắt lỗ tai Mễ Kha ửng đỏ, “Hình Khắc Lũy, anh nghiêm túc một chút…”

“Em đúng là ngốc mà!” Hình Khắc Lũy xụ mặt: “Anh đã nói là anh nghiêm túc? Do em không tin! Được, anh lặp lại lời nói đêm đó một lần nữa, nghe kĩ cho anh: anh thích em, anh muốn cùng em kết giao!”

Mễ Kha sửng sốt một chút tiêu hóa lời anh nói, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ai muốn anh thích? Em đồng ý à, anh tự tiện thích!”

Hình Khắc Lũy cầm cổ tay cô, giọng cứng rắn: “Chỗ có thể hôn và không thể hôn đều hôn qua, không cùng anh kết giao, cẩn thận không ai thèm lấy em!”

Còn dám nói có thể hôn, không thể hôn! Mễ Kha đỏ mặt rút tay nhảy xuống xe: “Lưu manh! Ai muốn cùng anh…”

Cô gái nhỏ trước mắt lần lượt cự tuyệt anh, cô nàng nhu nhược lúc đó thăng cấp thành cứng rắn rồi.

Nhìn bóng dáng cô rời đi, Hình Khắc Lũy khổ não bới bới tóc, có loại cảm giác bất lực không biết phải làm gì.

Còn chưa kịp ngăn cô chủ nhật ước hẹn cùng người khác, đang chuẩn bị gửi tin nhắn: “Nhắc nhở hữu nghị” lại hạ xuống, giương mắt nhìn một người đàn ông mặc tây trang màu xám từ Mễ gia ra ngoài, ngồi vào xe hơi màu đen.

Xe thương vụ lái qua, dừng lại bên cạnh xe việt dã, Trình tiên sinh mở cửa kính xe xuống quan sát Hình Khắc Lũy toàn thân quân trang, sau đó chậm rãi mở miệng: “Là đồng chí Thiếu ta đưa Kha Kha về? Cảm ơn. Chỉ là,” hơi dừng lại, tầm mắt ông nhìn vào quân hàm trên vại Hình Khắc Lũy: “Mễ tiên sinh từ trước đến giờ không thích con bé tiếp xúc với quân nhân.”