Mười Năm

Chương 44: Gặp lại người thân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy người vui chơi đã đời ở trại an dưỡng Mật Vân ba ngày liền, ai cũng phơi nắng tới nỗi đen đi một tông. Mạnh Tiểu Bắc đã gầy sẵn, cháy nắng đen nhẻm, phần gáy y chang cục than. Thân Đại Vĩ cháy nắng thành anh chàng mập đen sì. Trán Kỳ Lượng cháy nắng tới mức bong tróc, lộ cả da thịt đỏ ửng bên trong, cực kỳ đáng thương.

Chỉ có Thiếu Đường vẫn đẹp trai, bờ ngực cùng cánh tay rất hài hòa cân xứng, nâu thẫm khỏe khoắn. Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy đó chính là màu bia thượng hạng Yên Kinh, nồng nàn hương thơm từ lúa mạch lên men, vừa nhìn màu là biết nguyên chất đậm đà thơm ngon.

Vài ngày sau, Thiếu Đường còn đưa Tiểu Bắc và Kỳ Lượng đến bệnh viện Đại học Y Bắc Kinh. Nghỉ hè rảnh quá không có việc gì làm, hai thằng nhóc đều chẳng có người lớn nào ngó tới, Thiếu Đường chính là vua.

Suốt cả đường Kỳ Lượng trách: “Mạnh Tiểu Bắc, đúng là mày ăn may vớ phải bệnh nấm nên trên tay mới bị như thế! Còn lây bệnh sang cho tao nữa!”

Mạnh Tiểu Bắc tức giận nói: “Đây không phải bệnh nấm! Tao cũng không biết đây là gì, chắc do di truyền, cha với ông nội tao đều như vậy.”

Đầu tiên Thiếu Đường chỉ tính là đưa hai thằng nhóc đi khám bệnh ngoài da thôi. Cuối cùng từ chỗ đăng ký lấy số đi ra, Thiếu Đường nắm vài tờ hóa đơn dài như sợi miến, nói với thằng con: “Tiểu Bắc, nhân tiện cha đăng ký khám nam khoa cho bây luôn rồi, bây đi khám cái đó nữa nhé? Đỡ phải để cha suốt ngày lo lắng.”

Mạnh Tiểu Bắc hoảng sợ ôm đầu kêu gào: “Đù mẹ con không đi!!! Con mẹ nó ông đây nhất định không khám cái đó!!!”

Kỳ Lượng reo hò hoan hô cười ầm lên, trong tay mà có hoa thì chắc cậu cũng tung lên luôn rồi.

Tay Mạnh Tiểu Bắc chỉ là bệnh mẩn ngứa bình thường, có di truyền, rất khó trị tận gốc, tuy nhiên không có ảnh hưởng gì tới cơ thể.

Bác sĩ nói: “Bệnh mẩn ngứa không lây!”

Mạnh Tiểu Bắc liếc nhìn Kỳ Lượng: “Nghe thấy chưa, không lây!”

Kỳ Lượng bĩu môi: “Vậy vết trên tay tao là sao? Hai ta sinh đôi chắc?!”

Sau đó Thiếu Đường đi trước dẫn đầu, tóm hai đứa nhóc lên phòng khám nam khoa. Đi đến nửa đường, Mạnh Tiểu Bắc dừng lại quay đầu chạy: “Con không đi con không đi!!!”, ngay lập tức bị Thiếu Đường tóm cổ áo bắt lại, kẹp dưới cánh tay xách vào phòng.

Thiếu Đường làm vậy hoàn toàn chỉ bởi quan tâm thằng con quý báu của mình, nên mới muốn kiểm tra triệt để mọi mặt. Lòng dạ cha mẹ nào cũng đều thế cả, dẫu chẳng có việc gì cũng chỉ mong tìm ra chuyện hỗ trợ, tiêu xài cho con mình. Hơn nữa anh rất để tâm lo lắng chuyện này, đứng trong phòng khám nhìn chằm chằm bác sĩ nam tiến hành kiểm tra.

Lúc Mạnh Tiểu Bắc bị bắt kéo quần xuống, cậu cắn môi, nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt ‘thà chết cũng không làm’. Thật sự cậu chỉ muốn để cha nuôi nhìn thấy chỗ đó của mình thôi!

Bác sĩ xem xét một xíu bèn đuổi Mạnh Tiểu Bắc xuống giường: “Chỗ đó phát triển rất tốt, con trai anh không có bệnh gì hết!”

Bác sĩ nam nói dài nói dai, lảm nhà lảm nhảm: “Con trai, không phải đứa nào cũng đều phải cắt bao quy đầu! Chỉ ở bộ tộc nào đó của Châu Phi, tập quán lạc hậu, con trai sinh ra đều phải làm “lễ cắt quy đầu”. Chỗ tôi bệnh nhân nhiều lắm xếp thành cả đại đội, không có bệnh gì thì về sau khỏi cần tới khám!”

Mạnh Tiểu Bắc hầm hầm nhìn cha nhỏ, cha chính là người của bộ lạc châu Phi!

Thiếu Đường cực kỳ yên lòng, con trai anh phát triển rất tốt.

Kỳ Lượng thò đầu nhìn tiến vào, muốn coi lén kết quả kiểm tra của Mạnh Tiểu Bắc.

Thiếu Đường gọi, Lượng Lượng qua đây, ông quyết rồi, tiện thể bây cũng kiểm tra luôn đi. Mạnh Tiểu Bắc nhanh chóng đẩy Lượng Lượng lên giường kiểm tra, quần soóc cởi xuống tận đầu gối.

Cuối cùng, kết quả kiểm tra đúng là rõ buồn cười, mới một phút Mạnh Tiểu Bắc đã bị bác sĩ tống cổ đuổi thẳng cẳng, Kỳ Lượng bị kiểm tra tới hai mươi phút đồng hồ, giữa lúc đó Thiếu Đường còn chạy xuống lầu đăng ký thêm một số. Lần này, bọn họ cùng tới phòng nam khoa kiểm tra, người chủ đích tới thì không có bệnh, người đi cùng thì lại ra bệnh.

Từ phòng khám đi ra, Kỳ Lượng lấy hai tay ôm mặt, cứ gục sau vai Mạnh Tiểu Bắc, kêu gào thảm thiết: “Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Tao đếch sống nữa!”

Mạnh Tiểu Bắc cười trên nỗi đau của người khác: “Lượng Lượng, bao nhiêu năm nay lúc mày đi tiểu không thấy chỗ đó bị bọc rất khó chịu hả?! Mày có ngu không cơ chứ!”

Kỳ Lượng nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao phải cắt, cớ gì phải cắt! Tao không phải cắt, tao không có bệnh!”

Mạnh Tiểu Bắc thì thầm vào tai Lượng Lượng: “Cha nuôi tao nói sau này mày trưởng thành, lúc ấy ấy với con gái, rất khó chịu, hơn nữa còn dễ nhiễm trùng.”

Kỳ Lượng mắng: “Đù mẹ tao không muốn ấy ấy gì hết với con gái, rành rành ông đây sống thoải mái bỏ mẹ!”

Mạnh Tiểu Bắc ôm Lượng Lượng đi xuyên qua hành lang, Kỳ Lượng ôm đầu không muốn nhìn ai, nói mẹ nó chứ, đàn ông tới phòng khám này toàn là làm bậy làm bạ nên mới mắc bệnh.

Suốt cả đường Mạnh Tiểu Bắc cười giễu không thôi: “Cắt hay không cắt, chính là một vấn đề ảo diệu thần bí ha.”

“Một đao là có thể giải quyết vấn đề, cho mày sống vô tư lự tới hết đời.”

“Nhanh cắt đi nhé Lượng Lượng!!!”

Kỳ Lượng là thằng nhóc lông bông từ nhỏ đã không có ai quan tâm chăm sóc, cả ngày rong chơi bên ngoài. Có vô số vấn đề có thể xảy ra trong thời kỳ dậy thì của con trai, nhưng cha mẹ không ai để tâm đoái hoài, vô cùng đáng thương.

Thiếu Đường yêu ai yêu cả đường đi, Lượng Lượng cũng giống như cháu trai anh vậy. Anh tự quyết, đóng tiền thay Kỳ Lượng hẹn bác sĩ làm tiểu phẫu, lại đưa thằng nhóc đến đây lần nữa. Tiểu phẫu cực kỳ đơn giản, hai mươi phút đồng hồ giải quyết xong chuyện hạnh phúc cả đời. Sau đó, Lượng Lượng được Thiếu Đường và Mạnh Tiểu Bắc, người bên trái người bên phải hộ tống về nhà.

Bên trong quần xà lỏn rộng của Kỳ Lượng phải bọc một lớp bảo vệ, ôm lấy mông để không bị xê dịch. Hai chân cậu chệch choạc, suốt cả đường thở hổn hển. Mạnh Tiểu Bắc cười nhạo đối phương: “Có cắt mỗi một tí da mà mày cứ như là cắt cả chim mày không bằng.”

Mạnh Tiểu Bắc ở nhà Kỳ Lượng mấy ngày, tiếng là chăm sóc anh em nhưng thật ra chỉ chơi với bời. Mỗi ngày ngủ đến tận trưa trật trưa trờ, khuya rồi không ngủ thâu đêm coi truyện tranh rồi đánh bài.

Mỗi ngày Mạnh Tiểu Bắc còn giúp Kỳ Lượng bôi thuốc mỡ tiêu viêm, sát khuẩn, làm tan vết sưng.

Kỳ Lượng cũng chẳng để ý mình bị Mạnh Tiểu Bắc nhìn sạch sành sanh, vén quần lên, nằm ngửa mở rộng đùi đợi Mạnh Tiểu Bắc phục vụ.

Mạnh Tiểu Bắc chỉ vào chim Kỳ Lượng: “Hầy, mày đừng có “dựng” lên nữa, mày cương lên sẽ đau.”

Kỳ Lượng nói: “Tao có muốn dựng lên đếch đâu, mày vừa chạm vào là tao có phản ứng liền!”

Mạnh Tiểu Bắc cảnh giác hỏi: “Tao chạm vào cớ gì mày có phản ứng liền? Mày dâm dê vậy hả?”

Kỳ Lượng oan ức nói: “Đù mé, có là que nhựa thọc vào chỗ đó, chim tao cũng có phản ứng nữa là! May là nó đang bừng bừng sức sống đó, chứ bữa nào bị chạm vào mà cũng không phản ứng thì chứng tỏ nó tèo rồi!”

Kỳ Lượng và Mạnh Tiểu Bắc, tình cảm đôi bên như tình trúc mã (103). Bởi vì Mạnh Tiểu Bắc đã nảy sinh suy nghĩ tâm tư trên phương diện đó, nên có lúc cậu cũng sẽ nghĩ ngợi tới chuyện mình và Kỳ Lượng. Cậu cảm thấy, nếu thuở nhỏ cậu không thể quen biết cha nhỏ, có thể cậu sẽ thích Lượng Lượng, kiểu mưa dầm thấm đất đó. Chí ít Lượng Lượng lớn lên cũng rất đẹp trai, da trắng mịn màng, ông đây nhìn ưng mắt. Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, nếu như đời này không thể quen biết Thiếu Đường… Chắc chắn sẽ tiếc nuối cả đời. Ai cũng không thể vượt qua vị trí của cha nuôi trong lòng cậu. Với cậu, người ấy như vị thần hoàn mỹ nhất.

103. Trúc mã: Quen biết thân thiết từ nhỏ.

Kỳ Lượng mút kem que, cúi đầu nhìn Mạnh Tiểu Bắc bôi thuốc, nói: “Mạnh Tiểu Bắc, mày thật quan tâm tao, ông đây sắp đổ mày mất rồi!”

Mạnh Tiểu Bắc bực bội nói: “Tiếc quá ha, tao đây không có mê mày.”

Kỳ Lượng híp mắt cười: “Mày yêu cha nhỏ mày chứ gì?”

Mạnh Tiểu Bắc cứng mặt, rũ mắt bôi thuốc không nói gì.

Con trai mười sáu tuổi, hiểu gì là yêu?

Nhưng dẫu cho không hiểu thì chỉ cần nhìn thôi cũng đều cảm nhận được.

Kỳ Lượng nói: “Mạnh Tiểu Bắc, nếu mày là một cô gái, gả cho cha nuôi là xong. Cha nuôi mày đã ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa cưới vợ, mày cũng đã mười sáu rồi vẫn chưa từng có bạn gái. Trường mình có nhiều đứa con gái thích mày, bọn nó còn tìm tao, bảo tao giúp làm quen với mày kìa.”

“Mày với cha nhỏ của mày ở bên nhau, trông cực kỳ đẹp đôi. Mày đứng với bất kỳ con nhỏ nào khác trông cũng không xứng đôi bằng, thật đấy!”

Mạnh Tiểu Bắc xỏ lá bóp phần bắp đùi gần ngay chim Kỳ Lượng, trả miếng.

Kỳ Lượng gào ầm lên: “Ái da ái da ái da! Đồ dâm dê!!!…”

Đến cả Kỳ Lượng cũng sắp nhìn ra rồi, trong lòng cha nuôi chắc chắn đã rõ. Mạnh Tiểu Bắc thầm nghĩ, nếu như bản thân bộc lộ rõ ràng hơn, sau này ông bà nội, cha cậu cô cậu sẽ đều nhìn ra.

Mạnh Tiểu Bắc rất thỏa mãn với tình trạng hiện giờ của mình với cha nuôi. Cậu cảm thấy, đôi bên giống như đang yêu đương thầm lặng, lặng lẽ bảo vệ bí mật không muốn cho ai biết giữa hai người.

Điện thoại nhà Kỳ Lượng vang lên, Lượng Lượng bắt máy rồi chuyển qua cho Mạnh Tiểu Bắc: “Tìm mày đó! Cha nhỏ thân thiết của mày đó!”

Mạnh Tiểu Bắc nhận ống nghe, còn lấy tay che lại, sợ Lượng Lượng nghe trộm rồi cười mình. Cậu nói giọng ngoan ngoãn cực kỳ: “Cha nuôi, sao hôm nay lại nhớ mà gọi điện cho con vậy, bao giờ cha rảnh qua nhà con?”

Đầu dây bên kia là giọng hút thuốc nặng nề của Thiếu Đường: “Giờ đang ở nhà bây đây.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Vậy ạ? Thế con về đây.”

Thiếu Đường hơi lo lắng nói: “Bây mau về nhà đi, cha mẹ bây tới, đã đến hết rồi!”

Mạnh Tiểu Bắc: “… À.”

Thiếu Đường nói giọng gấp gáp: “Mặc quần áo tử tế vào, nhanh nhẹn lên, cha mẹ bây đưa Mạnh Tiểu Kinh về nữa, trước mặt cha ruột bây cư xử cho đàng hoàng, biết chưa!”

Thiếu Đường không nói nhiều, chỉ dặn dò đúng câu này. Lời anh nói khá nghiêm khắc nặng nề, bởi anh rất sợ vào lúc Mạnh Kiến Dân về thăm thằng con như này, ở trước mặt người nhà Mạnh Tiểu Bắc cư xử không tốt. Con trai choai choai mâu thuẫn phản nghịch dễ làm người khác ghét, rồi anh lại càng không muốn thấy Mạnh Kiến Dân ruồng bỏ, không yêu thương Tiểu Bắc.

Cả nhà từ Kỳ Sơn về cả Bắc Kinh, ông bà cha mẹ con cháu ba đời thân thích sum họp, hai gian phòng nhà họ Mạnh lại chật ních người. Mà càng nhiều người thì càng lắm chuyện phức tạp, đẻ thêm ra đủ loại mâu thuẫn.

Bà nội Mạnh ở trong phòng bếp vừa nấu ăn vừa càm ràm không ngừng: “Cái đứa con dâu nhà mình cũng thật là! Con cũng không dắt đi, cơm cũng không nấu, Mạnh Tiểu Bắc mới về nhà có thèm nhìn lấy một cái không? Đã đi tiêu mất rồi!!!”

Cô cả nói: “Không phải người ta mặc kệ mà mẹ, khó khăn lắm mới về được Bắc Kinh một chuyến, về nhà mẹ đẻ thăm mẹ rồi.”

Hễ cứ là mẹ chồng thì thể nào cũng có hàng trăm lý do không vừa lòng con dâu, bà nội Mạnh cũng không ngoại lệ, trừng mắt nói: “Xí, cuống cuồng về nhà làm cái gì, chúng nó không về đây tao chỉ làm cơm bốn người ăn. Lần này tới tao lại phải làm cơm cho tám người! Sao nó không làm?!”

Cô hai thờ ơ nói: “Ái chà, chẳng phải mẹ nấu nướng giỏi nhất sao, ai có khả năng đứng bếp nhất thì để người đó làm chứ.”

Bà nội Mạnh: “Tao có khả năng đứng bếp? Nuôi chúng mày rặt một lũ vừa lười vừa ham ăn tục uống. Biến! Biến hết cho bà!”

Lần này tinh thần Mạnh Kiến Dân rất tốt, có lẽ do chân Mạnh Tiểu Kinh trị khỏi, không bị khuyết tật gì nữa. Hơn nữa công nhân và người nhà trong khu tập thể bọn họ ở Tây Câu sắp đổi chỗ ở, đây chính là tin rất tốt.

Bà nội Mạnh ở phòng bên càm ràm oán trách con dâu con gái, trong phòng này Mạnh Kiến Dân kéo tay Thiếu Đường thân thiết nói chuyện, uống rượu.

Rất nhiều năm không gặp nhau, Thiếu Đường vừa gặp đã phát hiện tóc Mạnh Kiến Dân đã lốm đốm bạc cả rồi.

Khuôn mặt ông vẫn còn nét khôi ngô tuấn tú năm nào, lông mày rậm đen, hốc mắt hơi trũng, hai mắt đen láy có thần. Nhưng tuổi tác không buông tha ai, dẫu sao Mạnh Kiến Dân cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi.

Anh em hai người xoa bóp bả vai, đấm lưng cho nhau. Mạnh Kiến Dân cười nói: “Thiếu Đường, cậu cũng lớn tuổi rồi chứ không còn nhỏ nữa, vẫn lông bông hả?”

Thiếu Đường giả ngu: “À, lông bông gì đâu.”

Mạnh Kiến Dân chụm đầu lại cười nói: “Nhanh nhanh kiếm một em dâu, ổn định kiên tâm mà sống thôi!”

Thiếu Đường mím môi: “À, tôi đúng là chẳng ổn định kiên tâm gì hết, thôi đừng làm hỏng đời con gái người ta.”

Sau đó Mạnh Kiến Dân kể với Thiếu Đường chuyện công nhân “bạo động” dữ dội rầm rộ lần thứ hai ở nhà máy chế tài quân sự Tây Câu bọn họ. Người nhà trong khu tập thể của ba nhà máy chế tài quân sự ở Kỳ Sơn trong năm nay sẽ lần lượt chuyển tới Tây An. Mà để có được kết quả này, chính là nhờ toàn thể công nhân ra sức đấu tranh để đạt được.

Những thanh niên năm đó tràn đầy nhiệt huyết chịu khổ chịu sở ở trong thung lũng suốt 20 năm, giờ tất cả đã đều là những cô bác trung niên cả rồi, dắt díu theo cả gia đình, hai bên tóc mai đã hóa hoa râm. Những thế hệ thanh niên mơn mởn tuổi xuân này như hoa mùa hạ tàn lụi trong những năm 70, ước ao duy nhất đó chính là có thể đưa con cái thoát khỏi nơi này. Cho dù không thể về Bắc Kinh, cũng nhất định phải tới được Tây An, tuyệt đối không thể cam chịu chôn thân trong thung lũng này.

Lúc đó, đúng lúc lãnh đạo Ủy ban công nghiệp kỹ thuật khoa học quốc phòng quốc gia đến đơn vị Tam tuyến thị sát công việc. Nghe nói, buổi tối trước khi lãnh đạo xuống cơ sở, công nhân “khởi nghĩa” bắt hết người phòng ban trong nhà máy và công hội, có công nhân lão thành ở trung gian phát động phối hợp. Sau đó, công nhân thay mặt binh lính chia làm hai đường, một đường đón đoàn lãnh đạo khảo sát, ở trong thành phố Bảo Kê kéo băng rôn chặn tại cổng nhà khách, tiến hành đàm phán cùng lãnh đạo ủy ban cấp trên. Một đường khác, vô số công nhân dắt díu người nhà, lũ lượt kéo tới chặn ở tuyến đường sắt từ Bảo Kê tới Tây An. Họ ngồi lì trên đường sắt, dọa dẫm nếu như ngày mai không bàn bạc xong, sẽ nằm hết ở đây.

Làm như này chính là bị ép tới đường cùng, muốn sống mái tới cùng.

Con đường sắt từ Bảo Kê tới Tây An tê liệt năm giờ đồng hồ, tắc cứng không xe nào qua được.

Mạnh Kiến Dân nói, lúc ấy ông quấn vải trắng lên đầu, mặc đồng phục lao động cũ màu lam tía, cùng ngồi với đồng nghiệp lâu năm trên đường ray năm tiếng đồng hồ liền. Hai mươi năm dãi dầu gian khó, đã sắp biến những người đàn ông này thành một đám đàn bà ghê gớm.

Cuối cùng đàm phán thắng lợi, lãnh đạo cấp trên cũng đồng tình với cảnh ngộ của công nhân Tam tuyến, bao nhiêu năm khổ cực phấn đấu vì xây dựng xã hội chủ nghĩa, thiêu đốt sinh mệnh, cống hiến hết thảy, không thể đã trả giá thanh xuân rồi lại hy sinh nốt đứa con. Lãnh đạo gật đầu đưa ra quyết định cuối cùng, toàn bộ người trong khu tập thể nhà máy khí tài quân sự trong năm nay chuyển về Tây An, để tương lai con cháu công nhân có thể học tiểu học trung học ở Tây An. Bởi vì nhà máy chiếm diện tích lớn, trong thành phố Tây An không mua được mảnh đất to như thế nên nhà máy vẫn giữ tại Tây Câu, mỗi tuần có xe đi đi lại lại giữa Tây An và Kỳ Sơn, đưa công nhân vào núi đi làm.

Bởi vậy, sau này Mạnh Tiểu Kinh có thể học ở trường phổ thông Tây An, thường ngày có thể ở trong khu tập thể ký túc xá mới của Tây An.

Cả nhà Mạnh Kiến Dân được sống thoải mái vui vẻ, Thiếu Đường cũng yên lòng yên dạ, hai người sung sướng uống rượu. Hai anh em vốn chẳng có mâu thuẫn, mà nếu có cũng là do thằng con của từng người gây ra.

Bà nội Mạnh ở trong phòng bếp nói: “Ban đầu tưởng thành tích của Kịnh Kịnh còn hơn Bặc Bặc nhà chúng ta, hóa ra còn không thi đậu trường điểm, đi Tây An rồi cũng không học trường điểm.”

Cô cả nói: “Đâu cứ phải học trường điểm, mẹ nghĩ thoáng cái đi, có thể đến Tây An là giỏi lắm rồi.”

Bà Mạnh lớn tiếng nói: “Điểm thi của Bặc Bặc nhà chúng ta vẫn cao hơn!”

Cô cả nhỏ giọng nhắc: “Mẹ đừng như vậy, đó là bởi Mạnh Tiểu Bắc có thêm điểm cộng, bởi vậy điểm mới cao như thế…”

Bà nội Mạnh trợn mắt nhìn con gái: “Thế điểm đó không phải là Bặc Bặc tự kiếm được à?”

Cô cả cũng chẳng buồn tranh cãi với bà nội: “Đúng rồi đúng rồi! Thằng cháu quý tử của mẹ là giỏi nhất!… Con cũng cảm thấy tính cách Mạnh Tiểu Bắc tốt hơn, hồn nhiên thẳng thắn.”

Bà nội Mạnh lại nói: “Mày nhìn Mạnh Tiểu Kinh coi, mới tới đây ở có mấy ngày, đã lấy xe đạp leo núi cao cấp của Mạnh Tiểu Bắc chơi riết mấy ngày! Xe đạp cũ của ông nội sao nó không đạp? Sao khăng khăng phải lấy xe đạp mới của Bặc Bặc!”

Trong nhà này, nếu nói về thiên vị thì bà nội Mạnh xếp thứ hai không ai dám xếp thứ nhất. Thiếu Đường cũng tự nhận không bằng. Bà nội Mạnh thương thằng cháu vàng bạc mà mình tự tay nuôi dưỡng chăm bẵm, đúng là tình cảm mãnh liệt của bà dành cho cháu, thậm chí còn yêu còn thương hơn con ruột.

Chiếc xe đạp leo núi mới màu sắc óng ánh lóa mắt, là màu vàng thời thượng đẹp đẽ. Tất nhiên, xe này cũng lấy từ một người bạn nào đó của cha nuôi dữ dằn. Xe cộ chạy trên đường phần lớn vẫn là xe đạp Phượng hoàng, xe đạp bồ câu màu đen, màu xanh lá cổ lỗ sĩ. Cực hiếm người có thể đi xe đạp leo núi, đạp ra đường cực kỳ phong cách! Chẳng trách Mạnh Tiểu Kinh vừa nhìn đã thèm, cũng rất muốn có…

Mạnh Tiểu Bắc cũng chẳng có nói gì, rằng không đồng ý cho thằng em mình đạp xe quý ấy.

Thế nhưng thứ cảm giác khi cậu gặp mặt em trai lại càng khác xa so với lần trước… Mạnh Tiểu Kinh cũng đã lớn rồi.

Mạnh Tiểu Kinh tuổi mười sáu, nói thật lòng không ngoa chút nào, chính là anh chàng đẹp trai hiếm có, một trăm người mới được một người như vậy. Mạnh Tiểu Bắc vừa nhìn trong lòng đã chửi “đù mẹ”. So với Mạnh Tiểu Kinh, đến cả người đẹp trai nhất trung học như Kỳ Lượng cũng còn thua! Nếu Mạnh Tiểu Kinh mà học ở trường trung học số 1 Triều Dương, nhất định cậu sẽ là nhân vật lừng danh gây sóng gió, khéo phải tới cả đại đội con gái theo đuổi cũng nên?

Mạnh Tiểu Kinh cũng không quá trắng, màu da cậu cũng nhàn nhạt giống lớp bọt bia mềm mại. Cậu vừa cười đã lộ ra má lúm đồng tiền bên phải. Mạnh Tiểu Kinh để kiểu tóc thịnh hành nhất hồi đó, rẽ ngôi 4-6, giống kiểu tóc của Lâm Chí Dĩnh, thần tượng thanh xuân vang dội khắp đại lục Trung Quốc sau này. (104) Về sau, lúc Mạnh Tiểu Kinh học ở trường phổ thông ở Tây An, được đặt biệt danh là “Lâm Chí Dĩnh nhỏ”. Cậu ở tiệm ảnh chụp một tấm ảnh nghệ thuật đen trắng chân dung, treo ở trong nhà. Tất cả mọi người đi qua nhà cậu, lần thứ nhất nhìn thấy đều tưởng người trong áp phích trên tường là Lâm Chí Dĩnh, thật ra đó chính là Mạnh Tiểu Kinh.

104. Lâm Chí Dĩnh hồi xưa (từ hồi nhỏ xíu biết Lâm Chí Dĩnh rồi coi Sợi dây chuyền định mệnh, hình tượng đẹp trai kiểu ngông nghênh, phong cách trong lòng mình vẫn chưa bao giờ thay đổi huhu. Chính là anh, vĩnh viễn là anh T_T)

lâm Chí dĩnh 1

Lâm Chí Dĩnh