Muốn Cùng Anh Già Đi

Chương 41




“Tiểu Tình, anh chuẩn bị đi Trung Quốc một chuyến, công ty dạo này có chiến lược hợp tác xuyên quốc gia, nghe nói tập đoàn họ Kỳ và tập đoàn họ Hổ ở thành phố Thiên Tân pkhá hùng mạnh, anh muốn đi khảo sát một chút.” Đoan Mộc Thụy nghĩ lại, “ Tiểu Tình, em không phải là người ở Thiên Tân hay sao? Thế em đi cùng anh đi nhé, đằng nào anh chưa đi đến đó bao giờ.”

Lời nói của Đoan Mộc Thụy, khiến Hổ Tình không có lý do nào để từ chối. Về mặt công việc, đây là chiến lược phát triển của công ty, Hổ Tình là giám đốc điều hành, phải suy nghĩ cho công ty, về mặt cá nhân, Hổ Tình lại là dân bản địa, rất quen thuộc chỗ đó.

Khóe môi Hổ Tình toát lên một tia khổ sở, nhưng lập tức giấu đi như chưa từng xuất hiện, cô không thể ngờ được, vòng đi vòng lại, cô lại phải về nơi từng khiến cô đau lòng.

“ Sao? có vấn đề gì à?” Đoan Mộc Thụy nhẹ nhàng hỏi, nhìn sắc mặt Hổ Tình có vẻ không ổn, chẳng lẽ người mà Hổ Tình muốn quên đi chính là ở Thiên Tân?

Đoan Mộc Thụy gần như khẳng định, thế thì anh ta càng phải đi xem là loại người giỏi giang như nào có thể khiến tiểu Tình đau buồn như vậy.

Hổ Tình lắc đầu. “ Chúng ta bao giờ khởi hành?” điều đáng suy nghĩ trong đầu đều liền quan đến Kỳ Thiệu Xuyên nên cô hoàn toàn không ý thức được chuyến công tác lần này chỉ có Đoan Mộc Thụy và cô đi thôi

Tất nhiên, Đoan Mộc Thụy sẽ không ngớ ngẩn nhắc cô về vấn đề này đâu.

“Mai đi.” Đoan Mộc Thụy nghĩ một lúc, để tránh trường hợp ngoài ý muốn, anh quyết định đi càng sớm càng tốt.

“ Nhanh vậy?” Hổ Tình nhíu mày, có chút bất ngờ, ngày mai hình như là mùng sáu, mùng sáu tháng chín.

Hổ Tình vẫn nhớ lúc cô đến Anh, cũng là mùng sáu tháng chín.

Đồng tử gian to vài phân, chẳng lẽ đây chính là ý trời?

Bước ra khỏi văn phòng, Hổ Tình vẫn chưa thể định thần, một năm trước, cô vì tình nên đến Anh, bây giờ cô lại phải từ Anh về tới nơi chứa đầy kỉ niệm đau thương vì công việc.

Còn là cùng một ngày tháng cơ chứ.

Chẳng lẽ mình vẫn không thể chạy thoát được hay sao? Hổ Tình tự hỏi, nhưng không thể tự đưa ra đáp án.

Một ngày trôi qua rất nhanh, Đoan Mộc Thụy đã đến nhà Hổ Tình từ sớm, Hổ Tình ăn sáng xong hai người liền đi thẳng đến sân bay.

Trong lòng Hổ Tình bồi hồi khi ngồi trên máy bay, đi một vòng cuối cùng cô lại về, có thể ý trời thật sự tồn tại.

Đoan Mộc Thụy đã sớm dặn trợ lý đặt sẵn khách sạn, Hổ Tình cũng biết cách đây không lâu, nếu cô sớm phát hiện trợ lý Đoan Mộc Thụy đã sắp xếp hành trình chu đáo kỹ càng, thì cô cần gì phải đi theo anh, chắc chắn sẽ từ chối chuyến đi lần này.

Hổ Tình cũng nghi ngờ mục đích chuyến đi lần này của Đoan Mộc Thụy là muốn có nhiều thời gian gặp mặt với mình, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ làm việc trên máy bay của anh, những suy nghĩ trong lòng của cô bị đánh tan.

Máy bay đã hạ cánh vào buổi chiều, thành phố xa cách đã một năm nay, vẫn khoác trên mình diện mạo như trong ký ức của cô.

Nhưng tâm trạng của con người đã khác.

Xuống máy bay, hai người đi thẳng tới khách sạn để check-in và sắp xếp đồ đạc.

“ Tiểu Tình, em không dẫn anh đi dạo chơi một chút sao?” Đoan Mộc Thụy nháy mắt với Hổ Tình, ý cười nồng đậm.

Hổ Tình xoa đầu cho đỡ nhức, hôm qua cô không ngủ được mấy, lại còn ngồi nửa ngày trên máy bay, cảm giác toàn thân đã tàn tạ muốn đổ xuống, đâu còn tinh thần dẫn Đoan Mộc Thụy đi lang thang!?