Muốn Thượng Liền Thượng

Chương 3-1




Hoàng đế sa vào cao trào vẻ mặt mê loạn, hai mắt vốn thập phần sắc bén giờ đây thất thần khẽ nhếch lên.

Sau khi vận động kịch liệt lồng ngực màu đồng nặng nề mà phập phồng, trên hai nhũ tiêm hồng nhạt còn đọng vài giọt mồ hôi…

Hai chân y vô lực mở ra thật rộng, lộ ra tiểu huyệt vừa bị cuồng thao quá độ bên dưới.

Tiểu hoa cúc đáng thương bị chà đạp sưng đỏ không chịu nổi, theo hoa huy*t còn chưa kịp khô của hoàng đế chảy ra máu xử nữ đỏ thẫm hòa quyện cùng tinh dịch trắng đục của nam nhân…

Chất lỏng hồng hồng trắng trắng chầm chậm lướt dọc theo đùi, nhỏ giọt tí tách trên long bào tượng trưng quyền uy cao nhất…

Bạch Lăng Phi nhìn cảnh này cảm thấy dâm đãng tới cực điểm, rồi lại mỹ lệ tới cực điểm, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ!

Nguyên lai mọi người bảo thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở trong cung, quả nhiên không sai!

Bất quá không phải là Vân quý phi, mà là cục cưng của ta a!

“Cục cưng, ngươi thật đẹp, thật đáng yêu, từ nay về sau, ngươi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân duy nhất của Bạch Lăng Phi ta…” Bạch Lăng Phi si mê nhìn nam nhân dưới thân, một cỗ tình cảm không rõ từ đâu đột nhiên làm hắn muốn phóng bút vẽ tranh!

“Đúng, để kỷ niệm đêm đầu tiên của bản công tử với cục cưng, ta nhất định phải vẽ bức tranh『 tương thân tương ái 』ghi lại hình ảnh đôi ta.”

Ngay khi hắn có cảm hứng, nói là làm ngay, vội vã chạy lẹ đến bên bàn học ngự dụng của hoàng đế, mở ra giấy bút, bắt đầu say sưa vẽ tranh.

Nếu như hoàng đế trông thấy giấy bút mình dùng để xử lý quốc gia đại sự, phê chữa tấu chương lúc này đang bị nam nhân một mạch lấy đi vẽ bức tranh khó coi, chẳng biết có tức đến thổ huyết hay không?!

Bạch Lăng Phi trời sinh thông minh, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, nhưng chỉ yêu thích tranh sơn thuỷ cùng hoa điểu, và cũng không vẽ tranh vì người khác. Chỉ vì hắn nghĩ trên đời ngoại trừ bản thân, không có ai đẹp hơn hắn, căn bản không có tư cách xuất hiện trong tranh hắn.

Nói trắng ra là, căn bản là một người bị tự kỉ cuồng không thể cứu!

Nhưng lúc này đây Bạch Lăng Phi lại giống hệt một tên biến thái, bị “Khuôn mặt đẹp” của hoàng đế mê hoặc đến thần hồn điên đảo, vừa vẽ vừa chảy nước miếng.

“A, thật đẹp… Cục cưng của ta thực sự là một đại mỹ nhân.”

Khi hoàng đế đáng thương của chúng ta hai mắt thất thần chậm rãi tập trung quan sát xung quanh, thấy được một hình ảnh quỷ dị như thế.

Tên… Tên vương bát đản này vừa chảy nước miếng vừa đang làm gì vậy?

“Ha ha, bức tranh xong rồi! Bức tranh xong rồi! Cục cưng ngươi mau nhìn!” Bạch Lăng Phi hoan hô một tiếng, từ bàn học chạy vội đến, bày ra vẻ mặt vội vã mà hiến của quý.

Vương bát đản ý nghĩ xấu xa đầy mình này sao hưng phấn như vậy ta ơi?

Không được, trẫm phải cẩn thận một chút.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Thịnh Bảo Khánh thấy rõ nội dung bức tranh thì, tròng mắt y thiếu chút nữa văng ra!

“Hi, con mắt cục cưng mở lớn như vậy, có đúng hay không nghĩ ta vẽ tranh rất giỏi? Ngươi xem ngươi xem, cục cưng biểu tình dâm đãng lại ngượng ngùng, còn có hình ảnh tiểu cây hoa cúc bị đại bổng bổng ta hảo hảo thương yêu đều được ta minh hoạ hết trong tranh nhìn rất sống động ế.”

“Ngươi… Ngươi…” Thịnh Bảo Khánh tức giận thiếu chút nữa thổ huyết, căn bản nói không ra lời, nhưng cái hành động này lại bị Bạch Lăng Phi giải thích thành…

“Cục cưng có đúng hay không bởi vì quá mức cảm động mà không nói nên lời? Ta hiểu, ta hiểu mà.” Bạch Lăng Phi trưng bày vẻ thân thiện thấu hiểu.

“Cảm động cái rắm! Vương bát đản!” Thịnh Bảo Khánh tức giận chửi ầm lên!

Tay muốn chộp lấy bức tranh khó coi xé thành từng mảnh nhỏ, nhưng phát hiện đang bị trói không thể nhúc nhích, đành đổi lại dùng chân đá hắn một cú, những tưởng có thể giết chết tên vương bát đản trời đánh trước mắt, nhưng kéo theo huyệt khẩu giữa song mông bị hung hăng chà đạp, khiến Thịnh Bảo Khánh đau nhức kêu thất thanh thảm thiết —

“A a — đau quá — “

“Ai nha, cục cưng, đừng lộn xộn a!” Bạch Lăng Phi đau lòng khom người kiểm tra vết thương y, “Ngươi cũng biết cái này của ta rất lớn, bị ta khai bao khẳng định phải đau nhức trên ba ngày. Bất quá ngươi yên tâm, chờ chúng ta làm vài lần ngươi sẽ quen ngay ấy mà.”

“Quen cái đầu ngươi!” Thịnh Bảo Khánh thực sự nghĩ nếu lại để tên nam nhân càn quấy này tự ý quyết định, nói thêm một câu nữa, y nhất định sẽ bị tức đến chết tươi!

“Cục cưng, đừng tức giận mà đừng tức giận mà, ngươi không phải lo lắng bản công tử đối với ngươi bội tình bạc nghĩa, ta tuyệt đối sẽ đối với ngươi chịu trách nhiệm đến cùng nha. Bức tranh này là tín vật đính ước ta cho cục cưng, ngươi tốt nhất nên cất kỹ, mặt trên còn có chữ kí bản công tử ni, ân, có qua có lại mới toại lòng nhau, cục cưng cũng phải cho ta một tín vật đính ước mới được. Bất quá ngươi đừng phiền não, ta đã giúp ngươi tìm được rồi, là cái này, thế nào, rất thích hợp ha?” Bạch Lăng Phi cầm một vật phẩm hình vuông ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, cười đến thập phần rạng rỡ.

Khi hoàng đế Thịnh tông vương triều của chúng ta thấy rõ mồn một thằng lưu manh trời đánh cầm trên tay thứ gì đó thì, lần thứ hai bị tên nam nhân cả gan làm loạn doạ cho hãi hùng đến trợn mắt há mồm, ngay cả nói chuyện đều khó khăn mà cà lăm luôn.

“Ngươi — ngươi — Này… Cái này…”

“Biết biết, ta biết cái ngọc tỷ này rất thích hợp, là vật hoàng đế đều phải ôm khư khư bên mình nha, khẳng định là bảo bối rất quan trọng của ngươi, một khi biến nó thành tín vật đính ước của đôi ta thực sự thích hợp cứ như đúng rồi ấy!”

“Vương bát đản! Nếu biết đây là ngọc tỷ quan trọng như vậy, ngươi còn dám đem ra làm trò! Mau đưa nó trả lại cho trẫm!” Thịnh Bảo Khánh thấy nam nhân đem quốc tỷ mình xem như mạng sống coi như thưởng thức món đồ chơi, không khỏi bị tức giận lẹ luôn!

Quốc tỷ này coi vậy chứ là khai quốc ngọc tỷ của Thịnh tông vương triều, là vật truyền thụ cho người kế vị, mấy trăm năm qua đời này truyền cho đời kia, tầm quan trọng đối với đương kim thiên tử y không cần nói cũng biết.

“Không nên không nên, đây là tín vật đính ước cục cưng cho ta làm sao có thể trả lại được? Tuy rằng tín vật đính ước bản công tử thu được không đến một nghìn thì cũng là một trăm, nhưng mà cục cưng đừng ghen a…” Bạch Lăng Phi vẻ mặt ngọt ngào say đắm in lên gương mặt tức đến đỏ bừng của nam nhân một cái hôn, “Từ nay về sau, bản công tử không bao giờ … thu tín vật của người khác nữa. Tâm tư của ta hiện giờ chỉ chất chứa duy nhất cục cưng mà thôi, đây có thể gọi là nhất『 tố 』chung tình ha!”

“Con bà nó làm cái đầu ngươi! Đánh rắm con mẹ ngươi ấy! Mau đưa ngọc tỷ trả lại cho trẫm!” Thịnh Bảo Khánh giận đến phát điên, đem lễ nghi hoàng gia quăng lên chín tầng mây, cái gì thô tục trong thô tục đều mắng ra tiệt!

“A, dáng dấp cục cưng phát hỏa thật là đẹp mắt…” Bạch Lăng Phi đối diện với vẻ mặt cùng đôi mắt dường như có ánh lửa nhấp nháy ở sâu thẳm của nam nhân phát ra tán thưởng tự đáy lòng.

“…” Thịnh Bảo Khánh đến nước đó đã hoàn toàn không biết nói gì nữa.

Một cỗ mệt mỏi mãnh liệt đột nhiên tập kích đương kim thiên tử từ trước đến nay sức mạnh vô song…

“Cục cưng đáng thương thoạt nhìn đuối quá rồi…” Bạch Lăng Phi yêu thương sờ sờ mặt y, nhíu mày, “Cũng đúng, ngày hôm nay ngươi làm thực sự lợi hại, nhất định mệt muốn chết rồi, vậy cục cưng hảo nghỉ ngơi tịnh dưỡng là tốt rồi. Bây giờ ta phải đi ra ngoài bàn chuyện, ngươi không nên nhớ nhung ta quá, qua hai ngày bản công tử sẽ trở về nhìn ngươi nha. Nga, thiếu chút nữa đã quên một việc, chúng ta hôm nay lưỡng tình tương duyệt, ta sẽ không lại để ý tới nữ tử khác đâu, ngươi hãy bỏ qua Vân quý phi đi, đừng gây phiền phức cho nàng, lại bảo xem như là hai người chúng ta có lỗi với nàng đi. Còn nữa, tín vật đính ước ta đưa cho ngươi, ngươi nghìn vạn lần đừng phá hủy, không là ta suốt đời giận dỗi có thể sẽ không cẩn thận mang chuyện hai người chúng ta tương thân tương ái thông cáo thiên hạ nga. Được rồi, cái gì muốn nói đều đã nói xong, cục cưng nhắm mắt lại hảo hảo ngủ một giấc, cái gì cũng không cần lo lắng, có ta ở đây…”

Khi Thịnh Bảo Khánh lần thứ hai bị thủ pháp quỷ mị điểm huyệt, trước lúc mê man, chính là nhìn thấy dưới ánh trăng đôi mắt mê người hoà quyện cùng ba chữ ôn nhu như nước — có ta đây –