Muôn Trùng Nghìn Dặm

Chương 16




Hạc không ngờ hắn lớn tướng như vậy rồi mà ngủ mơ vẫn gọi mẹ, chẳng khác nào một đứa trẻ. San tiếp tục nói mơ, nhưng lần này phun ra một loại ngôn ngữ lạ, chỉ có một hai câu lặp đi lặp lại vài lần. Cô không rõ hắn nói gì, nhưng có thể đoán đó là tiếng Hàn. Hạc chưa bao giờ nghe hắn nói bất kỳ tiếng gì khác ngoài tiếng Việt. Cho nên khi loại ngôn ngữ xa lạ kia phát ra từ miệng hắn, cô mới bất giác nhận thức được một chuyện, hắn thật sự mang nửa dòng máu người Hàn Quốc. Trước đây khi nghe mọi người nói, hắn nói, nhưng cô đều cảm giác mơ hồ, có lẽ vì cô không nhận ra sự khác biệt trên người hắn. Điều này hiện tại dường như rất rõ ràng. 

San vẫn ôm lấy bàn tay cô. Hạc cố gắng gỡ tay hắn ra. Nhưng càng gỡ, cả cơ thể của hắn dường như cũng càng cuộn lại để giữ lấy tay cô. Hạc dở khóc dở cười, nghĩ tên này rốt cuộc bám mẹ tới mức nào. Sao lại cứ nắm chặt cứng như sợ cô, hoặc trong tiềm thức là mẹ hắn, đi đâu mất như thế? 

Không thể tháo tay ra, cô đành phải ngồi kế bên ghế sofa, chờ cơ hội hắn thả lỏng người sẽ yên lặng rút lui. Trong phòng rất tối, chỉ có ánh đèn đường xuyên qua những khe cửa nhỏ hắt xuống sàn. Mắt cô vốn đã quen với bóng tối, có thể nhìn được đại khái đường nét hình dáng khuôn mặt hắn. Còn biểu cảm nét mặt của hắn cô không thấy rõ. Cô chỉ biết tay cô hắn ôm trong ngực ấm ấm hâm hấp. 

Thật ra khi hắn ôm tay cô gọi mẹ như thế, Hạc cảm thấy hắn thì ra cũng có lúc đáng yêu, không ồn ào, đanh đá, chua ngoa, miệng lưỡi như khi thức. Một đứa trẻ thương mẹ như thế, thật khiến người ta không có cách nào ghét hắn. 

Cô đưa tay khẽ chạm vào mái tóc của hắn, thấy hắn không phản ứng thì khẽ xoa xoa nhẹ đầu người kia. Tóc San rất mềm, khiến cô có cảm giác cô đang vuốt lông cún. Ngoài chuyện ôm chặt tay cô, hắn ngủ rât ngoan, khi bị xoa đầu cũng không động đậy, vẫn yên ổn thở đều đều. 

"Kim San à Kim San, cậu rốt cuộc có phải là bị tâm thần phân liệt hay không?" – Cô không kiềm được mà nhỏ giọng hỏi hắn – "Lúc thì đanh đá chua ngoa không ai bằng, lúc thì lại đàng hoàng đứng đắn, lúc thì lại ngoan ngoãn đáng thương. Rốt cuộc tính cách nào mới thật sự là cậu?" 

Tất nhiên không có tiếng ai đáp lại câu hỏi của cô. Hạc cứ thế nghịch tóc hắn một lúc thì ngủ quên. 

[...] 

Ngày hôm sau cô lại vác bộ dạng nửa mê nửa tỉnh đi làm. Trong vòng mười phút, cô hát xì bảy lần khiến cả phòng làm việc cùng nhao nhao phản kích cô - "Cảm thì nằm nhà nghỉ phép đi. Đừng đến công ty rải vi khuẩn, cả phòng mà bệnh thì chúng ta cùng chết, cuối tháng này có hai dự án lớn và một buổi thuyết trình quan trọng." 

Hạc cảm thấy không biết nên vui hay nên buồn cho sự quan tâm lo lắng này - "Em đâu có cảm, do phòng minh bụi nhiều quá đấy chứ." 

Vừa nói xong cô lại nhảy mũi một cái. Mọi người xung quanh liền bịt mồm bịt miệng tránh xa cô như tránh tà. 

Đến nỗi Hạc phải xuống phòng quét dọn, xin một cái khẩu trang đeo vào suốt ngày làm việc, trong bụng không ngừng chửi rủa Kim San chết tiệt. Tối qua cô rõ ràng dựa vào ghế sofa ngủ, sau khi tỉnh lại thì nằm trên sàn gạch lạnh run. 

Cô ngước măt nhìn đồng hồ thì thấy mới 5 giờ sáng, chính xác là vì lạnh quá mà tỉnh giấc. Ngóc đầu lên cô thấy tên kia vẫn còn ngủ, lưng xoay ra ngoài. Hạc kết luận, lúc hắn ngủ say đã hất tay mình ra, còn bản thân cô thì trượt xuống sàn nằm ngủ cả đêm không chăn không chiếu. 

Cô không cảm cũng lạ. 

Đấu tranh hết một ngày làm việc, cô gắng gượng ngồi xe buýt lết xác về nhà. Lúc về nhà cô thấy phòng khách lẫn sofa đều trống không, nghĩ rằng San đã tự giác về nhà, cô liền đi thẳng lên phòng mình ở tầng trên, định bụng ngủ thẳng một giấc đến sáng mai. 

Nào ngờ vừa mở cửa phòng cô đã suýt nữa thét lên một tiếng. 

Hạc dụi mắt, quả thật thấy San đang ngồi chễm chệ trên nệm giường của cô. Hắn vẫn còn mặc áo sơ mi trắng và quần dài ngày hôm qua, ngồi dựa lưng vào tường, dùng gối đầu của cô để kê lưng. Trên tay hắn cầm một quyển sổ đọc chăm chú. Từ cửa sổ, nắng buổi chiều khẽ hắt lên mặt hắn, phản chiếu mái tóc đen của hắn, lấp la lấp lánh. 

Thế nhưng hắn có phát sáng như kim cương đi nữa cô cũng không thể để tâm, vì tư tưởng của cô dồn toàn bộ lên thứ hắn đang cầm trên tay mà đọc. Cô bước nhanh qua đó, giật quyển sổ khỏi tay hắn, nén giận đến nỗi giọng cũng run lên hỏi hắn – "Cậu đang làm gì ở đây?" 

"Về rồi à?" – San ngẩng lên nhìn cô, trên miệng nở nụ cười nhỏ. 

"Tôi hỏi cậu đang làm gì ở đây?" – Có lẽ cô gằn giọng quá, khoé miệng hắn nhanh chóng hạ xuống. 

Hắn lạnh giọng trả lời - "Bạn chị bảo tôi ở trong này ngồi chờ chị." 

Cô quả thật lúc đó chỉ muốn qua phòng Mây hỏi tội rồi sút cho Mây bay tới Thái Lan. Mắc mớ gì lại bảo hắn chờ trong phòng cô? 

Dường như đọc được ý nghĩ của cô, San nói tiếp – "Chị ấy ra ngoài rồi." 

Hạc lại càng trợn mắt. Hắn và Mây rõ ràng là không quen biết nhau, thế nào bạn cô lại để cho hắn một mình ở trong nhà, không sợ hắn cuỗm hết đồ đạc rồi bỏ chạy hay sao. 

"Cho dù là cô ấy mời cậu vào, không có nghĩa là cậu được vào. Đây là phòng của tôi. Càng không có nghĩa cậu được đụng vào đồ đạc của tôi." 

San nhíu mày nhìn cô, sau đó từ từ đứng dậy. Khi hắn đứng, vóc dáng hoàn toàn áp đảo cô. Hạc lập tức có cảm giác ngộp thở. Trước vẻ doạ người đáng sợ như sư tử gặp thỏ của hắn, cô tự động lùi lại mấy bước. San trừng mắt từ trên cao nhìn cô – "Chị nổi giận cái gì? Vì tôi đọc nhật ký tình yêu của chị với cái tên "Huy" kia sao?" 

Hạc càng không nói nên lời. Cô lúc ấy chỉ hận mình lúc trước sao cứ tiếc tiền không mua loại nhật ký có khoá. Căn bản cô không hề nghĩ đến sẽ có loại động vật hoang dã mang nửa dòng máu Hàn Quốc như hắn xuất hiện trong phòng của mình, lại còn hiên ngang không biết điều lục lọi đọc trộm nhật ký của cô. 

Thấy cô không đáp, San lại lãnh cảm lên tiếng – "Loại đàn ông nhu nhược hèn kém như vậy, đến giờ chị vẫn không thể quên?" 

Hạc trừng mắt nhìn hắn – "Tôi cảnh cáo cậu, cậu muốn nói gì tôi cũng được, tôi ngu hay tôi ngốc tự tôi chịu. Nhưng đối với người cậu không quen cũng không hiểu, tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng." 

Hắn cũng nổi nóng, giơ chân đạp một phát vào bàn học của cô tạo thành một tiếng rầm rõ to - "Người ta đã không coi chị ra gì, vứt chị như một miếng giẻ rách, chị vẫn lên tiếng bảo vệ anh ta? Là vì tình cũ day dứt hay là vì ngu ngốc hết thuốc chữa?" 

Vốn không phải là lần đầu hắn gây sự, Hạc luôn giữ được bình tĩnh nhất định. Cô có cãi với hắn thì cũng chỉ là đấu võ mồm, thật tâm chưa từng gọi là cãi nhau. Thế nhưng lời nói lần này của hắn thật sự chọc đúng điểm nhạy cảm của cô. 

Hạc nghe chính mình quát lớn - "Cậu thì hiểu cái gì? Cậu sinh ra đã ngậm một cái thìa bạc trong miệng rồi, đi đến đâu có người cung phụng đến đó thì làm sao mà hiểu được. Anh ấy không giống như cậu, ngoài tôi ra còn có những trách nhiệm khác phải gánh vác. Người như tôi, người như tôi... " – Nói đến đây giọng cô chợt run rẩy, cô nhắm mắt lại nói – "Gặp người như tôi, anh ấy còn có thể làm gì khác sao?" 

"Chị thật sự cho rằng cuộc sống của tôi vô cùng sung sướng, bất cứ trách nhiệm gì cũng không phải gánh hay sao?" 

Câu hỏi này của hắn khiến cô im bặt. Hơn ai hết, cô là người hiểu rõ, cuộc sống của hắn giả dối thế nào, nặng nề thế nào. Cô chỉ đi theo hắn có vài lần, những bữa tiệc hắn đến, trông bên ngoài thì xa hoa mỹ mãn, nhưng thật chất ăn cũng không được, uống không xong. Người người xung quanh đều cười cười nói nói, nhưng ngay cả cô cũng có thể cảm nhận được, chẳng có gì là thật tâm. 

"Còn nữa, sao tôi lại không hiểu chị?" – Hắn nhìn cô, trong ánh mắt ai oán ánh lên rất nhiều bi thương – "Mẹ của tôi..." – Hắn ngập ngừng nói – "Mẹ của tôi mất năm tôi 15 tuổi." 

Hạc lặng người. Cô nhớ đến buổi tối hôm qua, khi hắn ôm tay cô giữ chặt trong ngực như sợ cô bỏ chạy, miệng liên tục khẩn khoản lẩm nhẩm loại ngôn ngữ mà cô không thể hiểu. 

Cô cảm thấy trong miệng hơi đắng. Sao cô lại ấu trĩ như vậy, vì một chuyện riêng tư của bản thân lại đụng chạm vết thương lòng sâu như thế của người khác? 

Hạc cúi đầu nói nhỏ - "Xin lỗi... tôi không cố ý gây sự với cậu đâu. Chỉ là, lần sau cậu đừng tự tiện lục đồ của tôi. Còn nữa, chuyện của tôi và người kia, xin cậu đừng để ý, cũng đừng nói gì cả. Có thể hiện tại chưa quên được, nhưng tôi đang thật sự rất cố gắng. Tôi nhất định sẽ quên anh ta." 

Có lẽ vì cô chân thành xin lỗi, Hạc trộm nhìn thấy mặt San dịu đi một chút. Hắn còn hỏi lại cô – "Chị nhất định sẽ quên hắn?" 

Hạc cũng thật không hiểu vì sao mình phải giải thích cho hắn, nhưng mà cô cũng gật đầu thay cho câu trả lời. 

San đột nhiên nở một nụ cười - "Được, vậy thì tôi sẽ giúp chị." 

"Cậu giúp cái gì?" - Cô nhìn hắn nghi ngờ. 

"Sau này chị khắc biết." - Hắn nhún vai - "Còn bây giờ, tôi mượn phòng tắm của chị được không? 

"Cậu mượn phòng tắm của tôi làm gì?" 

"Tôi ngồi chờ chị cả ngày rồi."

"Thì sao?" 

"Thì là hơn một ngày tôi đã không tắm rồi." 

"Cậu muốn tắm ở nhà tôi?" – Hạc mở to mắt nhìn hắn. 

Hắn trừng mắt nhìn cô – "Tôi chỉ mượn phòng tắm thôi sao chị hỏi nhiều thế? Được hay không nói một tiếng là được rồi." 

Thấy tư thế gây sự của hắn đã bùng lên, cô đành gật đầu để tránh tai vạ – "Được. Nhưng cậu có đồ thay không?" 

Hắn dường như suy nghĩ lời cô nói, sau đó móc bóp tiền trong túi ra đưa cho cô – "Mua dùm đi." 

Hạc quả thật muốn liệng cái bóp tiền vào mặt hắn, nhưng cô là người có giáo dục đàng hoàng, đối với một đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình, cô càng phải ra dáng người lớn không chấp nhất. Hạc nhẫn nhịn hỏi hắn – "Sao cậu không tự đi mua?" 

San nhếch mày nhìn cô – "Tôi không thân thuộc khu này." 

Hạc xoa xoa trán, trong đầu không ngừng vẽ chữ "Nhẫn" to đùng, hỏi lại - "Vì sao tôi phải mua giúp cậu?" 

"Chị không mua cũng được, lát nữa tôi tắm xong không mặc gì ra cũng không ngại đâu." 

Hắn không nói thì còn đỡ, hắn vừa mở miệng xong đầu óc nhanh nhạy của cô lập tức liên tưởng lệch lạc. Giống như nhìn thấy cô dao động, hắn thuận tiện cũng đưa tay bung nút áo nhìn cô cười cười. 

Hạc liền nói – "Tôi mua, tôi mua." 

"Vậy thì tốt." – San mỉm cười hài lòng – "Trong bóp có tiền mặt. Nếu không đủ thì có thẻ ngân hàng trong ngăn thứ hai, mật khẩu là XXXX."