Mưu Đồ

Chương 8




Editor: bonica82

Giang Nhị vừa hướng ra phía cửa trả lời vừa ác ý vọt lên phía trước, luật động miệt mài cho đến khi mũi nhọn cảm nhận được một hồi sóng triều, hắn mới thỏa mãn thở dài ra một hơi.

Giang Nhị vô cùng sảng khoái. hắn ngước nhìn Lâm Cảnh Tĩnh. Đập vào mắt hắn là cô gái mặt mày trắng bệt, gương mặt phủ một tầng mồ hôi, không có cái gì gọi là đỏ mặt mê ly, mà lại tái nhợt vô lực.

Lúc này, Giang Nhị mới phát hiện có cái gì đó không đúng. hắn vén chăn lên, thấy giữa hai chân trắng nõn của Lâm Cảnh Tĩnh có một vệt máu chói mắt thì hít một hơi khí lạnh.

“Ngốc ngốc, em làm sao vậy?”

Mà lúc này ở ngoài cửa, âm thanh của Giang phu nhân cũng không khách khí vang lên.

“Giang Nhị, mở cửa cho mẹ nhanh lên.’’

Đêm tân hôn lại bị làm đến rách nơi tư mật, nếu Lâm Cảnh Tĩnh còn tỉnh, cô chắc chắn sẽ không dám ngây ngốc ở lại nơi này.

May mà Lâm Cảnh Tĩnh lúc này còn đang hôn mê.

Bác sĩ trưng ra sắc mặt lanh tanh. Giang phu nhân cũng không kém, nụ cười trên mặt đã tắt từ lâu, trực tiếp nhéo lỗ tai Giang Nhị, rống lên: “Tiểu tử thúi. anh là cầm thú đầu thai sao? Sao lại đối xử với con gái nhà người ta như vậy?”

“Mẹ…,” Giang Nhị rất áy náy, giọng ỉu xìu, “Con rất thương cô ấy mà.”

“Thương? anh nói xem anh vừa làm cái gì kìa? Tiểu Tĩnh không có kinh nghiệm thì thôi đi, còn anh thìsao? anh muốn mang tiếng đêm tân hôn cường bạo con gái nhà người ta đến ngất sao? anh không biết đau lòng Tiểu Tĩnh hả?”

“Mẹ, buông tay đi, đau quá!’’ Giang Nhị bị lấy lỗ tai, giở giọng yếu ớt.

“Con biết đau thế sao không nghĩ đến Tĩnh Tĩnh đi?’’ Giang phu nhân càng nghĩ càng bực bội, lực tay cũng nặng hơn nhiều, “Tên tiểu tử đáng chết này. anh chẳng lẽ còn không biết hả? Ba mẹ Tĩnh Tĩnh vốn chẳng muốn gả nó đến Giang gia. Bây giờ khuê nữ nhà người ta bị anh biến thành cái dạnh như vậy, anh nói anh muốn tôi với ba anh nhìn mặt họ thế nào đây?’’

‘’Những chuyện khuê phòng như vậy… không khỏi có chút ngoài ý muốn.’’

‘’Ngoài ý muốn cái rắm!’’ Giang phu nhân luôn luôn đúng mực văng nhã tức đến mức văng tục, “anh cút ra ngoài cho tôi! Mấy ngày này không cho phép anh đến gần Tĩnh Tĩnh.’’

‘’Mẹ…’’’

‘’Còn nói cái gì. Cút ra ngoài ngay.’’

Trước Giang phu nhân đang nổi giận đùng đùng, Giang Nhị đuối lí đành vuốt mũi đi ra cửa. May mà Giang lão gia không ở nhà, nếu không chuyện cũng không đơn giản mà xong như vậy.

Cha Giang ở dưới lầu uống trà thấy Giang Nhị đi xuống bèn đặt chén trà xuống, hỏi,

“Tĩnh Tĩnh thế nào rồi?’’

‘’Chỉ cần nghỉ ngơi là ổn.’’

‘’Con lần đầu tiên là từ khi nào?’’

‘’…’’, nghe sao cũng thấy không thích hợp. Giang Nhị chưa kịp phản ứng, kéo dài ngữ điệu, ‘’Cha, cha hỏi vậy làm gì?’’

Giang gia khẩu khí nhạt đi vài phần, ‘’Cha vẫn cho là bây giờ internet tv rất phổ biến, trước khi kết hôn không cần phải phổ cập chút kiến thức giới tính cho con. Xem ra, bây giờ là rất cần thiết.’’ Cha Giang bất đắc dĩ lắc đầu.

Lật bàn!

Giang Nhị rất muốn lật bàn! hắn chỉ lỡ hơi quá đáng, lỡ làm ngộ thương Tiểu Tĩnh. Vì cái gì mà mọi người ai cũng xem hắn như cầm thú vậy? hắn làm sao biết Lâm Cảnh Tĩnh lại chặt như vậy…À khôngđúng, ai kêu cô không thoải mái cũng không nói.

Thấy Giang Nhị sắc mặt không tốt, Giang gia nhẹ giọng: ‘’sự tình hôm nay ta sẽ không truy cứu, xem như con vừa cưới vợ nên xúc động. Nhưng sau này con phải chú ý hơn một chút. Tĩnh Tĩnh là một nha đầu tốt, con phải tốt với người ta một chút.”

‘’Con đã biết rồi.’’

Tất cả bực bội của hắn sáng giờ, khi trở về phòng, thấy Lâm Cảnh Tĩnh bình yên ngoan ngoãn nằm trêngiường, đều hóa thành hư ảo.

Lòng Giang Nhị chợt trở nên ngọt ngào, mềm nhũn.

Lâm Cảnh Tĩnh tỉnh dậy vì đói.

cô cảm thấy hơi kì lạ. Vì sao khi tỉnh lại, đập vào mắt cô không phải là tên đại ma đầu Giang Nhị, mà ngược lại là vẻ mặt ôn nhu của Giang phu nhân.

‘’Tĩnh Tĩnh, còn tỉnh rồi, có muốn ăn chút gì không?’’

‘’Mẹ, sao mẹ lại ở đây?’’

Lâm Cảnh Tĩnh ngủ mơ mơ màng màng, không hề biết khi cô hôn mê đã xảy ra chuyện gì.

Giang phu nhân cũng không vội trả lời câu hỏi của Lâm Cảnh Tĩnh, chỉ bưng chén cháo cẩu kỷ táo đỏ đút từng chút cho cô: ‘’Ngoan, con ăn chút gì trước đi.’’

Cháo cẩu kỷ táo đỏ vừa nóng vừa mềm, hương vị ngọt ngào, làm cho Lâm Cảnh Tĩnh vất vả một đêm đói đến mức ngực dán vào lưng cũng phải khoan khoái. Ăn xong mới phát hiện, cô bây giờ đang nằm ở trên giường, còn rất không lễ phép để mẹ chồng hầu hạ.

‘’Mẹ, con…’’

Lâm Cảnh Tĩnh cuống cuồng xuống giường lại bị Giang phu nhân đè xuống ổ chăn mềm.

‘’Con cứ nằm đi. Là Giang Nhị nhà chúng ta không tốt, lại khi dễ con.’’

Nghe Giang phu nhân nói vậy, Lâm Cảnh Tĩnh trong nháy mắt nhớ lại sự tình đêm qua. Kỳ thật cô đãsớm cảm nhận được nơi đó của mình không thoải mái, đau rát vô cùng, nhưng Giang Nhị vẫn cứ làm, hơn nữa còn hiểu lầm sự nghẹn ngào của cô thành sướng đến phát khóc. Đến cuối cùng, Lâm Cảnh Tĩnh đã không còn cảm giác được gì, chỉ cảm thấy dòng nước dưới hạ thân cứ chảy mãi.

Thậm chí, khí lực để nhấc tay lên Lâm Cảnh Tĩnh cũng không có.

Trong đầu nhớ tới Giang Nhị, nét mặt Lâm Cảnh Tĩnh liền trở nên khủng hoảng, làm cho Giang phu nhân thở dài không nói được gì.

Xem ra, con đường thu phục vợ của Giang Nhị lại trắc trở hơn rồi.

Giang phu nhân vuốt ve gương mặt tái nhợt của Lâm Cảnh Tĩnh, nhẹ giọng khuyên: ‘Tĩnh Tĩnh, mẹ biết con rất ủy khuất. Là do tên tiểu tử kia không tốt, quá kích động làm tổn thương con. Lần sau…”

Giang phu nhân cũng muốn lật bàn rồi! một thứ khó nói như vậy, sao bà có thể mở miệng đây!

Mà Lâm Cảnh Tĩnh trong nháy mắt đã kịp phản ứng, mơ hồ cảm thấy toàn thân chua xót đau đớn, trong không khí còn tràn ngập mùi thuôc mỡ, còn có gương mặt thập phần khó xử của Giang phu nhân.

Lâm Cảnh Tĩnh trước mắt suýt nữa tối sầm. Mọi người trong Giang gia đều biết hết rồi sao?

Lập tức Lâm Cảnh Tĩnh cảm thấy tương lai vô cùng mờ mịt. Tên khốn khiếp Giang Nhị làm như vậy, làm sao sau này cô còn mặt mũi ở lại Giang gia đây?

Lâm Cảnh Tĩnh chợt có cảm giác rất muốn về nhà., nhưng khi tay chạm đến điện thoại liền dừng lại.

cô có thể nói cái gì bây giờ?

nói mình bị Giang Nhị cường bạo sao?

Chỉ sợ đến lúc đó hai nhà càng khó thể nhìn mặt nhau.

Lâm Cảnh Tĩnh ấm ức để điện thoại xuống, mà cửa cũng đồng thời được mở ra

âm điệu miễn cưỡng quen thuộc, không phải Giang Nhị thì là ai.

“Làm sao vậy, định cáo trạng với ai sao?”

Nhìn thấy Giang Nhị tiến vào, cảm giác áp bức quen thuộc truyền đến, làm Lâm Cảnh Tĩnh nhịn khôngđược rụt rụt cơ thể lại.

Bộ dáng sợ hãi của Lâm Cảnh Tĩnh làm cho Giang Nhị hơi nổi giận, trực tiếp vọt vào, đứng ở bên giường, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào người phụ nữ đang né tránh kia, âm thanh nhạt dần: “Em như vậy là sao? Tôi chỉ là khí lực hơi lớn, em lại nhìn tôi như tên cường bạo.”

“anh…anh…” Lâm Cảnh Tĩnh kìm nén đã lâu, rốt cuộc cũng chỉ thẳng vào mặt Giang Nhị, “anh vốn chính là một tên cường bạo.”

Lâm Cảnh Tĩnh tức giận đến đôi mắt trợn tròn, hai má phình lên, vốn là một bộ dáng rất nghiêm túc, lọt vào mắt Giang Nhị lại trở thành hết sức đáng yêu.

Lửa giận trong lòng Giang Nhị đột nhiên tiêu tán toàn bộ, âm thanh mềm lại, ngồi lên giường: “Làm sao vậy ngốc ngốc, còn đau lắm sao?”

Giang Nhị trở mặt quá nhanh, làm Lâm Cảnh Tĩnh không hiểu rốt cuộc trong lòng hắn đang suy tính cái gì.

Thân thể Lâm Cảnh Tĩnh lui về sau một bước, cảnh giác nhìn Giang Nhị chằm chằm, giống như sợ hắntùy thời sẽ lao lên ăn cô vậy.

“Tiểu Tĩnh, em rất sợ anh sao?”

Giang Nhị nhích đến, cầm tóc Lâm Cảnh Tĩnh sờ sờ lại ngửi ngửi: “Tiểu Tĩnh, em thật sự rất thơm.”

Giang Nhị vừa nói còn vừa liếm liếm miệng.

Bộ dáng bỉ ổi kia của Giang Nhị thành công dọa Lâm Cảnh Tĩnh sợ chết khiếp, làm cô nhớ lại hắn tối hôm qua khi cường bạo cô.

Ánh mắt cũng y chang như bây giờ.

Lâm Cảnh Tĩnh như một con thỏ sắp bị thợ săn lột da, run lẩy bẩy.

“anh…anh tránh ra…”

Da đầu nhói lên một cái. Lâm Cảnh Tĩnh phát hiện tóc mình bị Giang Nhị kéo lại, cả người cô ngã vào ngực Giang Nhị. hắn ôm bả vai cô, ở bên tai Lâm Cảnh Tĩnh nhẹ nhàng thổi thổi vài hơi: “thật muốn… một ngụm… ăn hết em.”

Giang Nhị vừa nói vừa mê muội liếm liếm vành tai Lâm Cảnh Tĩnh.

trên thế gian này, trừng phạt thống khổ nhất, chính là nước ấm nấu ếch. ( Là chết từ từ ế ))))))

Lâm Cảnh Tĩnh cảm giác mình sắp bị nấu đến chết rồi. cô bị Giang Nhị ôm chặt trong ngực, hô hấp cũng dần nóng lên.

Mà tên Giang Nhị này vẫn còn cười: “thật nhớ em đến chết. Sao có thể thơm như thế?”

cô sợ hãi lắc lắc đầu, cuối cùng hét lên: “anh thả tôi ra ngay đi.”

Lâm Cảnh Tĩnh đẩy Giang Nhị không được, bèn liều lĩnh cắn hắn.

Dùng hết khí lực cắn hắn.

Mà Giang Nhị cũng không nhúc nhích, mặc cô như con thú nhỏ, cắn tay hắn.

Mà khi hắn cảm thấy mình bị cắn đến chảy máu, trong lòng đột nhiên cảm thấy bi thương tràn lan.

Tiểu Tĩnh

thật sự không thích hắn.