Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 16




Buổi chiều, đội trưởng Trần vội vàng bước vào phòng làm việc của Cao Đông, Cao Đông nhìn anh ta, hỏi: "Việc của Lâm Tiêu điều tra thế nào rồi?" Anh dự cảm có thể xảy ra chuyện rồi, bởi vì sắc mặt của đội trưởng Trần rất bồn chồn.

"Lâm Tiêu lúc 6 giờ 30 phút tối ngày mồng 10 tháng 12 tiến vào tiểu khu dân cư, ngày hôm sau không thấy đi ra, xe của anh ta vẫn đỗ trong tầng ngầm gửi xe của tiểu khu."

"Ồ?" Cao Đông khẽ nhíu mày nói: "Nói như vậy, anh ta ở trong tiểu khu, cứ thế mà mất tích sao?"

Đội trưởng Trần nói: "Bây giờ cũng chỉ có thể đưa ra phán đoán như vậy, dù sao thì cũng chỉ mới xem qua máy camera giám sát ở cổng tiểu khu."

Cao Đông gật đầu, từ sáng đến bây giờ cũng chỉ có vài tiếng đồng hồ, bọn họ điều tra máy giám sát cũng chỉ có thể xem qua loa, không thể nào xem tỉ mỉ từng giây từng phút, anh nghĩ một lát, nói: "Tức là 6 giờ 30 phút tối ngày 10 tháng 12, anh ta lái xe tiến vào tiểu khu, từ đó về sau chiếc xe đó chưa lái ra ngoài?"

Đội trưởng Trần gật đầu nói: "Đúng vậy."

Cao Đông thấp thoáng có một thứ dự cảm, việc Lâm Tiêu mất tích không chừng lại có mối quan hệ nào đó đối với vụ án của Lý Ái Quốc. Bởi vì nhân viên công vụ mất tích vốn không thường gặp, mà lại vừa vặn xảy ra vào ngày thứ tư từ khi xảy ra vụ án.

Cao Đông đưa cho đội trưởng Trần một điếu thuốc, tự anh cũng châm một điếu và hút mấy hơi, nói: "Xe của Lâm Tiêu đỗ ở tầng ngầm để xe, vậy thì Lâm Tiêu rốt cuộc có trở về nhà không, máy quay camera có thể điều tra ra không?"

"Ở cầu thang máy có máy quay camera, chúng tôi vẫn chưa kịp kiểm tra. Tôi vừa mới đi đến nhà anh ta, tất cả đồ đạc đều rất ngay ngắn, không có dấu vết bị lục lọi."

Cao Đông nghĩ một lát, nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Anh có chìa khóa nhà của anh ta à?"

"Lấy ở chỗ chủ nhà, bây giờ đã trả lại rồi." "Chủ nhà ở đâu?"

"Chủ nhà mở một công ty nhỏ, cách đây không xa." "Được rồi, anh hãy đi lấy chìa khóa, để lát nữa chúng ta đến đó một chuyến."

"Anh Cao, anh tự mình đi sao?"

Đội trưởng Trần vốn nghĩ rằng Cao Đông dựa vào thế lực của nhạc phụ mới có thể lên được vị trí này, Cao Đông phá án chỉ là ngồi một chỗ chỉ huy, anh đưa ra phương hướng, để cho cấp dưới đi điều tra, kết quả điều tra được báo cáo lên, sau khi phân tích thì sẽ bố trí nhiệm vụ.

Anh ta không hề biết Cao Đông trước khi kết hôn đã là nhân vật cốt cán của đội Cảnh sát hình sự thành phố.

Sau khi thi được vào nhân viên công vụ cảnh sát trị an, dựa vào những cống hiến đột xuất phá được liền mấy vụ án lớn, được cấp trên rất khen ngợi, chỉ cần mất thời gian ba năm đã được làm trưởng phòng. Lãnh đạo cấp trên rất coi trọng anh, bởi vì anh rất có năng lực, các vụ án lớn lãnh đạo đều phải dựa vào anh, cho nên trong khi anh không có thế lực, cũng vẫn có thể bước từng bước lên cao. Sau đó dưới sự giới thiệu của lãnh đạo mới kết hôn với người vợ hiện nay, mới có được người nhạc phụ có thế lực hiện nay. Đương nhiên, gương mặt của anh cũng được nữ giới rất yêu mến. Nếu đem so sánh, gương mặt của Từ Sách không thể nói là đẹp, chỉ được coi ở mức trung bình kém.

Nếu như chính Cao Đông không có năng lực, gương mặt có đẹp hơn nữa, thì thư ký Ủy viên ban chấp hành thành phố liệu có gả con gái cho anh hay không?

Khả năng chuyên nghiệp và sắc bén, sự tinh tế tỉ mỉ trong việc trinh sát hiện trường của anh không thua kém bất cứ vị bác sĩ pháp y nào trong thành phố. Bác sĩ pháp y thông qua thực nghiệm để phán đoán kết quả, nhiều khi, Cao Đông chỉ dựa vào kinh nghiệm đã có thể suy đoán ra được những điểm then chốt. Thường thì những người bác sĩ pháp y trẻ tuổi còn không có được khả năng này.

Cao Đông tự mình đi đến đó, bởi vì anh chắc chắn cảm thấy việc Lâm Tiêu mất tích có thể có liên quan đến vụ án của Lý Ái Quốc. Anh muốn loại trừ khả năng này, để tránh phải gây ra hướng tư duy sai lệch cho vụ án Lý Ái Quốc, cho nên mới tiếp nhận vụ án mất tích chẳng liên quan gì đến anh.

Cao Đông ừm một tiếng, nói: "Chỉ cần có thể loại bỏ khả năng bị bắt cóc, vậy thì mất tích cứ để cho anh ta mất tích đi, để mọi người còn chuyên tâm điều tra vụ án của Lý Ái Quốc."

Một giờ đồng hồ sau, đội trưởng Trần mặc cảnh phục, lái xe cảnh sát, dẫn theo Cao Đông mặc thường phục đi đến tiểu khu Văn Phong.

Họ dừng xe ở dưới tòa lầu đơn nguyên Lâm Tiêu thuê, vốn dĩ đội trưởng Trần định trực tiếp dừng xe ở chỗ trống trước cửa toàn là đơn nguyên, Cao Đông bảo anh ta hãy lái xe đến vị trí dừng xe ở bên đường, cho đúng quy tắc.

Đội trưởng Trần thấy hơi khó hiểu, họ hiện giờ đang chấp hành công vụ, dừng ở khoảng đất trống không hề ngăn cản việc đi lại của những chiếc xe khác, hơn nữa cũng không có ai dám dán giấy phạt đối với xe cảnh sát.

Nhưng Cao Đông nhắc nhở anh ta, phàm làm việc gì cũng phải thận trọng một chút, đặc biệt là khi lái xe cảnh sát ở bên ngoài, tránh để cho người khác gièm pha, mất thêm vài phút cũng không tổn hại gì.

Đội trưởng Trần coi như cũng hiểu được phần nào tác phong của vị quan chức Cao Đông này.

Sau khi xuống xe, Cao Đông quan sát cả tiểu khu một lượt. Đây là tiểu khu dân cư cao cấp trong huyện thành, bất luận là thiết kế hay bố cục, phong cách kiến trúc đều không thua tiểu khu ở trong thành phố. Tiểu khu dân cư này rất lớn và cũng rất quy mô, bên trong có những tòa nhà cao tầng, phía sau hình như còn có cả mấy dãy tòa nhà biệt thự.

Nơi Lâm Tiêu thuê là một tòa nhà kiến trúc mười tầng, mỗi tầng hai hộ, có cầu thang máy.

Lâm Tiêu sống ở tầng 3. Cao Đông đi theo đội trưởng Trần đến cửa nhà Lâm Tiêu, đội trưởng Trần mở cửa ra, hai người bước mấy bước vào trong, tiến vào phòng khách. Đây là căn hộ loại nhỏ, chỉ khoảng hơn 70 mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, một ban công. Phòng khách không rộng lắm, bài trí cũng rất đơn giản, dù sao thì cũng chỉ là căn hộ cho thuê.

Cao Đông nhìn xung quanh một lượt, không phát hiện ra có điều gì khác thường, lúc này đây, anh chợt chú ý thấy, bên cạnh cửa ra vào đặt một chổi lau nhà, là một chiếc chổi lau nhà hình chữ nhất bây giờ thường dùng, là loại khi vắt khô nước chỉ cần nắm lấy cán là được.

Tiếp đến tầm nhìn của anh lại hướng xuống dưới đất, phát hiện ra ở dưới đất có dấu vết đã bị chổi lau nhà lau sạch.

Bên cạnh cửa ra vào là một chiếc tủ kính, chổi lau nhà lau xong sao lại dựa vào tủ kính chứ? Tiếp đến anh liền bừng tỉnh, nhìn thấy đội trưởng Trần định bước vào phòng ngủ, bèn gọi giật lại: "Đừng đi vào đó!"

Đội trưởng Trần hỏi vẻ băn khoăn: "Anh Cao, sao vậy?" Cao Đông lại nhìn chiếc chổi lau nhà, ở phía dưới chiếc giẻ này dính đầy tóc đen, bụi và những đồ bẩn, còn chưa được giũ sạch đã đặt ngay ở đó, ở đó vốn dĩ là nền nhà sạch, ngược lại lại làm cho bẩn thỉu nhơ nhuốc.

Anh cúi đầu nhìn xuống nền nhà, ở trên nền nhà có một số dấu vết chân không còn rõ lắm, chắc là do cảnh sát để lại. Nhưng phía trước ghế sofa và những nơi bình thường dễ đi lại thì chỉ thấy có dấu vết đã bị chổi lau nhà lau đến, không có bất cứ dấu chân nào.

Cao Đông nói: "Cánh cửa này đến sáng nay mới mở ra à?"

"Đúng vậy."

"Sáng nay ngoài cảnh sát ở đồn công an, người nhà anh ta có cùng vào không?"

"Bố mẹ anh ta cùng đến." "Sau đó cùng rời khỏi à?"

"Đúng vậy. Nhìn sơ qua tình hình không phát hiện ra điều gì khác thường bèn cùng rời khỏi nơi đây luôn."

"Bố mẹ anh ta sau đó có quay lại nữa không?"

"Chắc là không, chìa khóa đã trả lại cho chủ nhà rồi." Anh hít thở một hơi thật sâu, nói: "Anh cẩn thận dưới đất, cẩn thận từng bước chân, bước từng bước lớn ra ngoài."

Đội trưởng Trần lòng đầy nghi hoặc đi theo Cao Đông bước ra khỏi phòng, quay trở lại đến cửa ra vào, Cao Đông ra chỉ thị: "Lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ Trần, bảo anh ấy dẫn thêm mấy người ở khoa Vật chứng, cảnh sát trong Sở các anh cũng đến hai người, để lát nữa đến lấy băng video của máy giám sát ở ban Quản lý."

Đội trưởng Trần hoàn toàn không hiểu gì, bèn nói: "Anh Cao, anh phát hiện ra điều gì rồi?"

Cao Đông chỉ vào chiếc giẻ lau đang dựa vào tủ kính, nói: "Có người đã lau sạch toàn bộ dấu chân ở trong phòng rồi, nếu không phải là bố mẹ của Lâm Tiêu sáng nay lau, tôi nghĩ cũng chẳng phải là do Lâm Tiêu lau."

Chú thích:

[1] Một trường đại học rất nổi tiếng ở Thượng Hải.