Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 48




Sau khi Cao Đông quay trở lại văn phòng làm việc của mình, Trương Nhất Ngang liền vào theo, hỏi: "Anh cả, chỗ Giám đốc Vương điều động nguồn nhân lực lớn để điều tra loại trừ khu vực tín hiệu hôm qua và hôm nay. Chúng ta liệu có cần phải nghĩ cách để theo sát không?"

Cao Đông lắc đầu, bình thản nói: "Mặc kệ anh ta!" Trương Nhất Ngang nói: "Ngộ nhỡ bị bọn họ đi trước một bước, chúng ta... chúng ta chẳng phải là sẽ rất mất mặt sao?"

Cao Đông cười, "Sợ gì chứ? Bọn họ thuần túy chỉ là phí công vô ích, tôi dám khẳng định, cuối cùng họ cũng chẳng tìm được chút manh mối nào có giá trị đâu. Cứ bị giày vò vài lần như vậy, không chỉ người của huyện Bạch Tượng, ngay cả người mà Vương Hiếu Vĩnh dẫn tới cũng sẽ nảy sinh bất mãn đối với anh ta, công việc này, anh ta còn có thể tiếp tục làm thế nào được?"

Trương Nhất Ngang hiếu kỳ hỏi: "Anh cả, sao anh có thể khẳng định là họ sẽ không điều tra ra được manh mối nào?"

Cao Đông nói: "Cậu vẫn chưa nhận ra, đến giờ hung thủ vẫn là đang bỡn cợt chúng ta sao?" "Bỡn cợt chúng ta?"

"Cậu nghĩ xem, làm gì có vụ án bắt cóc nào, hôm qua để cho người bị bắt dùng điện thoại của mình để gửi tin nhắn, hôm nay lại một lần nữa để cho người bị bắt dùng số điện thoại lạ gọi điện? Hung thủ ngu như lợn sao?"

"Ừm... đây đúng là rất khả nghi."

"Đối phó với Lý Ái Quốc và Trương Tương Bình, hung thủ trực tiếp gϊếŧ luôn hai người tại hiện trường, nhưng lại mang Lâm Tiêu đi. Mang Lâm Tiêu đi đến nay đã lâu như vậy, cũng không thấy hung thủ liên hệ với bất cứ ai người nhà của Lâm Tiêu, hắn cũng không đưa ra bất cứ yêu cầu nào, hắn mất bao công sức để bắt cóc một con người, với mục đích gì? Không ai biết rõ cả. Lâm Tiêu bây giờ còn sống hay đã chết, cũng không ai biết được."

"Nhưng... trong điện thoại sáng nay, chẳng phải là

Lâm Tiêu vẫn nói sao?"

"Cuộc điện thoại chỉ kéo dài mấy giây, trong suốt cả cuộc điện thoại, chỉ có mình Lâm Tiêu nói mấy chữ, Vương Tu Bang không nói được câu nào, sao có thể phán đoán ở đầu dây bên kia chính là Lâm Tiêu? Có thể hung thủ ghi âm lời nói của Lâm Tiêu, gọi một cuộc điện thoại, bật ghi âm lên thì sao?"

Trương Nhất Ngang nói: "Vâng, đúng như vậy!" "Huống hồ, từ hôm qua đến hôm nay, chỉ mới một ngày, địa điểm phát ra tín hiệu đã bị dịch chuyển. Nếu như Lâm Tiêu ở đầu bên kia điện thoại, cuộc điện thoại hôm nay là phát đi từ bên đường cái, Lâm Tiêu ở trong xe ô tô, hoặc là ở trong căn nhà sát bên cạnh đường cái, anh ta đã có thể dùng tay gọi được điện thoại, lẽ nào không thể gây ra chút động tĩnh để cầu cứu sao?"

"Đúng vậy." Trương Nhất Ngang suy ngẫm, nói: "Hung thủ làm như vậy, mục đích của hắn chính là muốn chúng ta lãng phí lực lượng cảnh sát, phí công vô ích, cuối cùng không điều tra ra được bất cứ manh mối nào cả."

"Cậu sai rồi." Cao Đông nói, "Hung thủ làm như vậy là có mục đích, có thể là làm lãng phí lực lượng cảnh sát của chúng ta, khiến cho chúng ta điều tra sai phương hướng, nhưng đây chưa chắc đã là mục đích chính của hung thủ. Công tác trinh sát của chúng ta, cho đến giờ vẫn không có được bất cứ sự tiến triển nào có thể tạo nên mối uy hiếp cho hung thủ, sao hắn lại phải mạo hiểm gửi tin nhắn, gọi điện thoại, để gây lại sự quan tâm của chúng ta sao? Theo như phong cách gây án thận trọng và hướng tới độ hoàn mỹ của hung thủ, hắn luôn cố gắng hết sức để hạn chế tối đa manh mối, chứ không phải là để lại nhiều manh mối. Nếu như hắn muốn lãng phí nhân lực cảnh sát để điều tra bừa, thì ngay từ vụ án của Lý Ái Quốc, hắn mở ngăn kéo ở trong xe, lấy súng đi, lúc đó có thể lấy luôn mấy vạn tệ tiền mặt, như vậy thì ngay lúc đầu chúng ta sẽ phán đoán là gϊếŧ người cướp của. Nhưng hắn đã không làm như vậy, hắn để lại tiền, nói thẳng cho chúng ta biết, hắn không vì tiền. Hắn làm như vậy, hoặc là hắn tự suy xét thấy thủ đoạn phạm tội của mình rất cao siêu, cảnh sát không làm gì được hắn; hoặc là hắn không muốn gây thêm việc rườm rà, hắn chỉ muốn mưu sát. Cho nên, hôm qua hắn gửi tin nhắn, hôm nay gọi điện thoại, trước khi công tác trinh sát của cảnh sát vốn không hề tạo thành mối uy hiếp cho hắn, hắn đã vẽ rắn thêm chân, làm thêm hai việc, chắc chắn là có động cơ nào đó. Chỉ có điều, động cơ này là gì, thì tạm thời chúng ta vẫn không thể nào biết được."

"Có lẽ, hung thủ là một kẻ tâm lý hơi biếи ŧɦái, đồng thời cũng rất tự tin là trí tuệ mình rất cao, thấy cảnh sát chúng ta lâu thế mà mãi vẫn chưa phá án được, cố ý muốn để lại chút manh mối cho chúng ta."

Cao Đông nói vẻ phớt lờ: "Cậu đã gặp một tên sát thủ trí tuệ cao lại đặc biệt muốn cảnh sát bắt được mình chưa?"

"Việc này... tôi vẫn chưa từng gặp." Trương Nhất

Ngang cúi đầu.

Cao Đông nói: "Loại người mắc bệnh thần kinh đó chỉ xuất hiện trong phim ảnh của nước ngoài thôi, kẻ phạm tội trong cuộc sống thực, làm gì có tên hung thủ nào lại mong muốn cảnh sát bắt được hắn chứ?"

Trương Nhất Ngang nói: "Vậy thì, nếu điều tra khu vực tín hiệu không có tác dụng gì, hãy cứ để cho bọn Giám đốc Vương điều tra đi. Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta có cần bám theo Vương Tu Bang không?"

Cao Đông nói: "Có phải là cậu cảm thấy mục tiêu tiếp theo của hung thủ là Vương Tu Bang?"

Trương Nhất Ngang nói: "Đúng vậy, tôi đoán rất nhiều người đều nghĩ như vậy."

Cao Đông cười, gật đầu nói: "Vương Hiếu Vĩnh nhất định sẽ phái người để ý đến Vương Tu Bang, nhưng nếu có nạn nhân tiếp theo, vậy thì chắc chắn không phải là Vương Tu Bang."

"Tại sao?"

"Thứ nhất, hung thủ muốn gϊếŧ Vương Tu Bang, quá khó. Không cần công an bảo vệ, hung thủ cũng rất khó có thể gϊếŧ được Vương Tu Bang. Tôi đã tìm hiểu rồi, con người Vương Tu Bang này hằng ngày đi làm và tan làm đều rất quy củ, hơn nữa gần như không bao giờ về nhà muộn. Quãng đường giữa nhà anh ta và đơn vị không có chỗ vắng vẻ, hung thủ không có cơ hội ra tay. Trừ phi cuối cùng hung thủ sử dụng loại thủ đoạn nào đó, lừa Vương Tu Bang đến một nơi khác, nhưng... ha ha, Vương Tu Bang đã biết được nhiều về tình hình vụ án, liệu anh ta có thể không cảnh giác được sao? Hắn không ngốc đâu. Thêm nữa, nếu như mục tiêu tiếp theo của hung thủ thực sự là Vương Tu Bang, hắn liệu có cố ý gửi tin nhắn và điện thoại cho anh ta không? Đây chẳng phải là vừa vặn nhắc nhở công an, cần phải để ý bảo vệ Vương Tu Bang và con trai anh ta sao?"

Trương Nhất Ngang nói vẻ không hiểu: "Vậy... vậy thì tại sao tin nhắn và cuộc điện thoại đều là Vương Tu Bang nhận được, hơn nữa đều là tín hiệu di động được phát ra ở khu vực nơi Vương Tu Bang có mặt chứ?"

Cao Đông nói: "Lâm Tiêu bị bắt, tin nhắn và điện thoại có thể gọi cho ai? Trong đơn vị, người lãnh đạo trực tiếp của Lâm Tiêu, cũng là người có mối quan hệ thân thiết nhất với anh ta, chính là Vương Tu Bang, tin nhắn và cuộc điện thoại đương nhiên là gửi cho anh ta rồi. Gửi cho những người ở cấp bậc thấp khác, hoặc là gửi cho người nhà của Lâm Tiêu, thì không đủ sức ảnh hưởng. Cấp bậc của Vương Tu Bang đủ cao, càng dễ dàng gây nên sự chú ý của cảnh sát chúng ta. Tôi đã nói rồi, bây giờ hung thủ chính là đang bỡn cợt chúng ta, chúng ta không nên bị hung thủ dắt mũi."

"Anh cả, vậy ý của anh là gì?"

"Bất luận người của Vương Hiếu Vĩnh điều tra thế nào, phương hướng của chúng ta cũng không thay đổi, chính là cứ theo dõi sát sao nguồn gốc của lốp xe."

Họ vừa nói chuyện xong một lúc, di động của Trương Nhất Ngang vang lên, sau khi nghe xong điện thoại, anh ta vội nói: "Anh cả, ông chủ cửa hàng sửa chữa xe gọi điện thoại tới, cái người bán lốp xe cho anh ta đã đến rồi."

Cao Đông hạ giọng nói: "Đi thôi, mau dẫn theo mấy người của chúng ta, mặc thường phục, bắt giữ kín!"

Chú thích:

[1] Network adapter.

[2] Là phương thuốc kinh điển được lưu truyền hàng ngàn năm, có tác dụng bổ âm, bổ thủy, giúp điều trị chứng thận âm hư.