Mưu Sát Tuổi Xuân

Quyển 2 - Chương 6




Hai ngày sau.

Chiếc xe taxi của hãng Santana dừng lại dưới lầu.

Tiểu Mạch mặc một bộ quần áo màu đen, trên tóc cô cài một bông hoa nhỏ màu trắng, trông giống như một người góa phụ trẻ tuổi đang lo tang lễ, nhìn từ phía bên, cô vẫn rất xinh đẹp, cuốn hút, đôi mắt hơi đỏ và sưng, sắc mặt trắng trẻo tiều tụy, lòng cô đang rối như tơ vò - nếu như cô lại khóc lóc thảm thiết nữa thì bộ dạng bi thương như hoa lê bị mưa gió vùi dập còn khiến cho bao người phải thương tiếc xót xa.

Tiểu Mạch mở cửa xe Taxi chui vào ngồi ở hàng ghế trên, cô nói với người lái xe: “Làm phiền chú quá, lão Đinh.”

”Hàng xóm láng giềng mà, cô đừng có khách sáo.”

Người lái xe taxi họ Đinh đạp ga, đưa Tiểu Mạch đến nhà tang lễ. Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi này, trên mặt đã có không ít nếp nhăn, có lẽ là do những năm tháng chạy xe khách đường dài nhiều năm về trước. Ông sống ở tầng dưới phòng Tiểu Mạch, hai người thường gặp nhau trong thang máy lúc nửa đêm. Giờ tan tầm ở trung tâm thành phố rất khó bắt xe, có nhiều khi Tiểu Mạch không muốn chen chúc trong những toa tàu điện ngầm đông như nêm, liền gọi điện trước cho lão Đinh một ngày, thông thường lúc nào chú cũng đến rất đúng giờ để đợi cô.

Tiểu Mạch lấy ra một chiếc đĩa từ trong túi.

Hôm qua cô nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh, là một chiếc đĩa vi tính, bên trong chỉ có một file định dạng avi, quả nhiên là bộ phim Đông Đức“Ảo giác“. Chỉ mười phút ngắn ngủi, chính là đoạn kết của phim, bài hát chủ đề nghe rõ nét một cách lạ thường. Một giọng nam trung niên với âm vực thấp trầm da diết, cất lên lời ca chậm rãi bằng tiếng Đức nghe không hiểu gì, trong bộ phim, khi ông cảnh sát già hy sinh trong lúc đang làm nhiệm vụ, liền hiện lên hình ảnh khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của ông từ mấy tập trước, sau đó đoạn nhạc này vang lên một cách đầy xúc động - buổi tối mấy năm trước, khi cả nhà đang ngồi trước màn hình tivi, thì bố cô, người vốn hầu như không bao giờ rơi nước mắt, đã ôm lấy mẹ cô và khóc một trận rất to.

”Cửa hàng của chúng tôi có thể cung cấp tất cả những gì bạn muốn.”

Khi để ý đến thời gian gửi đi của bưu kiện chuyển phát nhanh, thời gian của ông ta (bà ta) chỉ cần khoảng mười tiếng đồng hồ, quả đúng là “Ma nữ”?

Nửa tiếng sau, chiếc xe taxi dừng lại ở trước cửa nhà tang lễ. Bố cô là một anh hùng công an nên có lãnh đạo thành phố đến tham dự lễ truy điệu, ở ngoài cửa có rất nhiều cảnh sát. Tiểu Mạch vẫn chần chừ không chịu xuống xe, cô lấy điện thoại ra gửi cho bạn trai cũ một tin nhắn.

”Ba giờ chiều hôm nay là lễ tang của bố em.”

Bạn trai cũ của cô tên Thịnh Tán, một tháng trước hai người vừa mới chia tay nhau. Trong điện thoại của cô vẫn còn giữ tấm ảnh của anh ấy, vẫn chưa xóa đi nhưng cô cũng không dám mở ra xem. Cô sợ rằng mỗi lần nhìn thấy bức ảnh của anh ấy, cô sẽ không kìm được nước mắt. Anh là một người vừa cao ráo lại đẹp trai, có một khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, anh chỉ hơn cô đúng một tuổi, có thể nói anh là bạch mã hoàng tử trong tim rất nhiều người.

Anh và Tiểu Mạch quen nhau thông qua sự giới thiệu của Tiền Linh - bố của anh là tổng giám đốc nơi Tiền Linh làm việc, mẹ của anh xuất thân từ một gia đình quý tộc đỏ, vì thế có thể coi anh ta là một quý công tử có gia thế hiển hách. Bạn trai cũ của cô là một bác sĩ ngoại khoa ở một bệnh viện tư nhân, nếu như tính cả tiền bồi dưỡng, thu nhập hằng năm của anh ít nhất cũng hai hoặc ba trăm nghìn tệ, gia đình anh còn có mấy căn nhà và mấy chiếc xe hơi. Những người đàn ông có điều kiện ưu việt như vậy đúng là một món hàng cao cấp trong mắt các cô gái đến tuổi lấy chồng, nếu như bản thân mình bị mù mắt mà gạt đi không thèm thì trong nháy mắt sẽ bị các cô nàng khác cướp mất ngay.

Thịnh Tán cũng nhanh chóng yêu cô, thật trùng hợp khi họ lại học cùng trường trung học với nhau, Thịnh Tán học trước cô một lớp - Tiểu Mạch rất tiếc là tại sao mình không quen biết anh từ mười năm trước? Cô quyết tâm nắm giữ cơ hội tốt này để họ có thể yêu nhau trong hạnh phúc. Tình cảm giữa hai người tiến triển rất thuận lợi, Tiểu Mạch không muốn cứ ở trong nhà đợi người đến rước nữa, cô chủ động đưa bạn trai về nhà gặp bố. Thật không ngờ là ông bố cảnh sát của cô rất vui mừng, chủ yếu là vì hoàn cảnh gia đình của bạn trai cô, hoàn toàn phù hợp với người con rể lý tưởng trong mắt ông.

Điền Tiểu Mạch cũng đã chuẩn bị để đi gặp bố mẹ anh, mấy ngày trước khi đưa bạn gái về nhà ra mắt, Thịnh Tán mới lần đầu tiên nói với bố mẹ anh về hoàn cảnh của Tiểu Mạch, không ngờ rằng bố anh lại dứt khoát từ chối, bắt con trai phải chia tay với Tiểu Mạch - Đó là mệnh lệnh chứ không phải thỉnh cầu hay hy vọng, lý do là hoàn cảnh gia đình cô không phù hợp.

Đúng là rất nực cười, bởi vì cô ấy là con nhà cảnh sát, một cô gái mẹ mất sớm được bố nuôi dạy trưởng thành, không xứng đáng với hoàn cảnh gia đình bạn trai ư? Đã là thế kỉ 21 rồi! Huống hồ anh làm bác sĩ ngoại khoa thu nhập không tồi, Tiểu Mạch cũng làm cho doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, hai người họ hoàn toàn có thể tự túc được cuộc sống, Tiểu Mạch cũng không để ý đến việc phải thuê nhà để sống với nhau.

Nhưng bạn trai cô vốn chưa từng làm trái ý bố anh, từ trước đến giờ chỉ có phục tùng mệnh lệnh của bố.

Thịnh Tán đề nghị chia tay.

Tiểu Mạch đã khóc, nhưng cô chỉ khóc một phút, rồi bước đi không hề quay đầu lại.

Không phải cô khóc vì chuyện chia tay, mà cô khóc vì người đàn ông cô yêu lúc nào cũng chỉ có phục tùng ý chỉ của bố mẹ, vậy thì rốt cuộc mình có vị trí ở đâu trong lòng anh ấy chứ? Có lẽ cũng chẳng đâu vào với đâu, cô con dâu tồn tại để lấy lòng bố mẹ cũng coi như xong.

Lễ tang của bố sắp bắt đầu, Tiểu Mạch biết rằng người đàn ông đó sẽ không thể đến, cô cũng chưa từng hy vọng. Nhưng cô muốn cho anh biết việc này, giống như trước kia mỗi lần nép vào lòng anh mà khóc, để anh có thể chia sẻ bớt nỗi buồn của cô, dù cho anh có cảm giác đó hay là không.

Lễ tang đã bắt đầu, nhưng không hề có tiếng nhạc đám tang như bình thường mà, mà dùng chiếc đĩa do Tiểu Mạch mua được ở “Khu Ma nữ” để phát ra bài hát chủ đề trong bộ phim truyền hình của Đông Đức có tên là “Ảo giác” - Không có ai có mặt ở tang lễ từng nghe qua bài hát này.

Sau khi kết thúc lễ truy điệu, thấy thi hài bố được đưa đi xa, Tiểu Mạch đứng ngây người một chỗ, giống như một khúc gỗ không có linh hồn, rồi cô bắt tay từ biệt các vị lãnh đạo.

Lúc này, có một đôi nam nữ ngoài ba mươi tuổi bước tới - là bố mẹ cậu bé được bố cô cứu, lúc bắt tay chia buồn với cô, họ lặng lẽ nhét vào tay cô một tờ chi phiếu, con số bên trên dường như là “năm trăm nghìn tệ chẵn“.

Tiểu Mạch ném trả tờ chi phiếu cho họ, cô bước ra khỏi phòng mà không hề quay đầu nhìn lại, đúng lúc đó cô trông thấy một khuôn mặt quen thuộc.

”Tiền Linh?”

Suốt buổi tang lễ, Tiền Linh trốn ở hàng cuối cùng, cũng không hề bị Tiểu Mạch phát hiện ra. Người bạn thân thời trung học này, chẳng mấy khi cô ấy mặc đồ đen, nhưng vẫn không giấu nỗi vẻ gợi cảm. Các bạn thời trung học thường bình luận riêng về hai người bọn họ: Tiền Linh là một đóa hoa đào tranh đua khoe sắc trong tháng ba, Tiểu Mạch là một đóa hoa sen dập dờn trong mặt nước, hoa đào thì luôn tranh đua nở trước khắp trong vườn, hoa sen thì lại lặng lẽ đợi chờ người đến hái - thực ra, Tiền Linh thích nhất là hoa mai, còn Tiểu Mạch lại thích nhất là hoa anh đào. Bất luận thế nào thì Tiền Linh vẫn là người nở trước, Tiểu Mạch nở sau.

”Cảm ơn cậu đã giới thiệu.” Tiểu Mạch kéo cánh tay của Tiền Linh, thì thầm bên tai: “ “Khu Ma nữ” đúng là lợi hại thật!”

Tiền Linh không hề trả lời, sắc mặt còn kém hơn người vừa khóc một trận thật lớn là Tiểu Mạch.

”Sao thế?” Tiểu Mạch nhìn chăm chú vào mắt cô, “Xảy ra chuyện gì à?”

”Xin lỗi, mình phải đi đây!” Tiền Linh giãy ra khỏi cánh tay Tiểu Mạch đang nắm lấy tay cô, “Đừng có vào cửa hàng trên Taobao ấy nữa nhé!”

”Khu Ma nữ á?”

Tiền Linh chau mày nghiêm nghị, cảnh cáo nói: “Đúng, mãi mãi không bao giờ được vào lại nữa! Hứa với mình đi!”

”Tại sao chứ?”

”Không cần lý do.”

Nói xong, Tiền Linh quay người đi thẳng, cô ngồi vào chiếc xe nhỏ mới mua, lái như bay rời khỏi nhà tang lễ.

Cũng may là còn có các đồng nghiệp của bố lúc còn sống đến giúp đỡ, là con gái duy nhất của người đã khuất nên Tiểu Mạch cũng sắp xếp một bữa cơm cho bạn bè thân thích theo đúng phong tục. Cô giống như một con búp bê bằng gỗ chỉ biết bắt tay và gật đầu, nói lời cảm ơn không ngớt đối với những người còn ở lại. Bận bịu đến lúc cuối cùng, Tiểu Mạch bước ra từ một nhóm cảnh sát, cô nhận ra mình đã không còn nước mắt để mà khóc nữa rồi.

Đến tối, Tiểu Mạch trở về căn nhà không còn sinh khí, cô nhìn lên tấm di ảnh đen trắng trên tường, biết rằng từ nay mình sẽ mãi bơ vơ không nơi nương tựa nữa thật rồi. Cô lại bước vào phòng của bố, nên thu dọn lại một lần cho xong? Hay là cứ giữ nguyên trạng mãi mãi như thế này nhỉ? Cũng như ba mươi sáu quyển sổ công tác đang bày trên bàn kia.

Những ngón tay thon dài lạnh lẽo của cô khua đi khua lại trên những quyển sổ kia, cuối cùng dừng lại trên bìa của quyển sổ năm 1995.

Tiểu Mạch mở quyển sổ công tác đã bị lật giở đến nỗi rách nát ấy, dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi khói thuốc lá của bố, cô lại trông thấy cái thẻ đánh dấu trang có ghi dòng chữ: “Hung thủ là một tên ác quỷ?”

Trang sau là những nét chữ viết ngoáy của bố:

'Ngày 8 tháng 8 năm 1995, buổi sáng, ở trong Sở.

Vụ án mạng ở đường Nam Minh.

Cậu bé thiếu niên, người duy nhất chứng kiến sự việc, cậu ta đã nói ra.

Hung thủ là một tên ác quỷ.'