My Angel :) You Are My Wife!

Chương 6: Sự quan tâm của anh ... Tôi nhớ cậu bé đó ... Sự thật ... Làm tôi hạnh phúc




Nó đánh một giấc từ trưa đến tận chiều tối , hắn vẫn ở trong phòng , Angie chờ nó mà bụng kêu ọt ọt đòi ăn , tội nghiệp nhỏ , nhỏ quan tâm nó lắm đó chứ ... Sợ ăn rồi bỏ nó một mình ( T|g: Vậy anh Devil đâu ạ =.= )

Thấy đã chiều rồi , ngày nay nó không ăn gì ,đành chạy qua phòng nó gọi ... Cốc .. cốc

- Angel ơi , mình Angie đây , mình vào được chứ? - Nhỏ nói rồi đứng đợi , tưởng nó không quan tâm đến mình nữa rồi , mặt buồn lủi thủi trở về phòng quên đi cái bụng trống rỗng của mình

Cạch ... Nghe tiếng động , nhỏ quay lại , nó mở cửa rồi kìa , nét buồn mất đi thay vào đó là sự mừng rỡ vui tươi vỡ òa trong lòng , nó còn quan tâm nhỏ kìa ...

Nó đứng nhìn- mình ... mình vào được chứ? - Mừng quá mà , nhỏ nói không nên lời

Đáp lại đó , cái gật đầu nhẹ , nó xoay người bước vào phòng để cửa cho nhỏ vào

Quaaa , phòng nó đẹp thiệt , rộng cực kì , toàn bộ màu trắng hết nha , chiếc giường đính đệm và kim cương đen , khung trắng , grap trắng tinh , tấm màn xung quanh lưới tuyết đính kim cương trắng hình giọt nước , lung linh lắm , nhìn thích thật , hai bên là chiếc bàn tròn nhỏ hình vương miệng , rất dễ thương , đối diện chiếc giường là tivi màn hình cong , kệ kê có những ngăn nhỏ trang trí đẹp mắt hình đôi cánh trắng viền đen , hai bên tường dài , là chiếc tủ âm tường trái phải , gương kéo nhìn thấu mọi thứ đồ gì , áo , chân váy , quần dài , quần đùi , đồ da , đầm đi chơi , dự tiệc và ở nhà , tất cả mọi thứ đều chỉ hai màu trắng và đen , được sắp theo thứ ttự rất rõ ràng , trái trắng phải đen giữa là giàn tivi , phía trên chiếc giường nằm của nó vvẫn là tủ âm tường ( chủ yếu nhiều cho gọn đó mà ) một bên là giày , đủ mọi loại và màu sắc , bên trái là trang sức đắt tiền ... phòng nó thật huy hoàng nha , đúng chất công chúa , bên cạnh chiếc tủ nhỏ vương miện gắn liền với bàn trang điểm thật rộng lớn , phải là cửa , trái nhìn ra sẽ thấy một khung cảnh thơ mộng có chiếc bàn nhỏ và bộ tách nhìn ra vường hoa hồng thoắt ẩn hiện chiếc đình ....Mãi ngắm mà nhỏ quên luôn cả nó , phòng đã đẹp , khung dát vàng , trắng sữa hình đôi cánh lồng với chiếc vương miện nha , sàn còn trải thảm lông trắng sữa , rất êm.

Cả căn phòng trắng bước vào như lạc vào thế giới thần tiên động lòng người , ngắm mãi nhỏ giật mình , vào để tìm nó mà , sao lại mãi ngắm mà quên nó chứ , nó ngồi trên giường những tấm màn được cột cẩn thận , nhìn Angie , nó vui vì nó lạnh lùng mà Angie lại không giận nó , nhỏ như vậy nó vui rồi- Cậu đói không? Chúng mình ăn chiều thôi nào - Nhỏ chạy lại cầm tay hỏi nó

Nó cứ nhìn , suy nghĩ gì đó- Sao cậu lại nhìn mình ? Mặt mình bị dính gì hả? Chỉ cho mình được không ? Hay là có gì cậu muốn nói với mình? - nhỏ cứ liên tục hỏi tiện tay vuốt vuốt mặt mình tưởng chứng như dính gì đó

Nó lắc đầu , nhìn Angie- Sao cậu không nói gì vậy? Mình muốn cậu trả lời , mình muốn nói chuyện , tâm sự , kể cho cậu thứ mình đã thấy trong ngày , cậu buồn hay vui mình đều muốn biết , mình quan tâm cậu , mình lo cho cậu nhiều lắm - Chợt nhỏ gục mặt vào giường , nói giọng nghẹn ngào chừng như sắp khóc , suy nghĩ tâm tư của nhỏ nói ra rồi

- Mình không thíchh cậu lạnh lùng vô tình như thế đâu , Angel của mình đâu rồii huhu - Nói đến câu thứ 2 , nhỏ òa khóc , sao nó cứ như vậy mãi chứ huhu , Angel ngày xưa của nhỏ đâu rồi ? Về với nhỏ đi mà , Angel lạnh lùng này nhỏ không quen đâu , nhỏ cô đơn trong tòa lâu đài này lắm , mặc dù có papa rồi. Ngoại trừ papa nhỏ không có ai nữa ...

Nó cúi người , vuốt đầu Angie làm nhỏ ngỡ ngàng nhìn nó , ánh mắt đỏ hoe tràn ngập sự buồn bã - Cảm...ơn...và...Xin... lỗi

- Hức ... hức ... Cậu ... hức ... đừng như ... như vậy ... hức ... được ... không - Nhỏ vừa khóc vừa nóiDần như sự lạnh lùng đã chiếm lấy toàn bộ con người nó rồi , nó không nói , nhưng vẫn mỉm cười nhẹ , gật đầu - Đừng...khóc...không...muốn - Giọng nó chợt dịu dàng

- hức...mình...mình không...khóc ...hức...nhưng... cậu hứa...hức...nhé - nhỏ không khóc nữa nhìn nó mỉm cười- hứa...cần...thời...gian

- Được...mình tin cậu , nhưng giờ , mình đói -không khóc nữa nhỏ nhăn mặt , hôm nay nhỏ vui lắm luôn nha

Nó gật đầu , nhỏ hiểu ý , kéo nó ra ngoài , nhưng vừa ra đến cửa , nhỏ chợt khựng lại - Con kêu tên lạnh lùng chồng cậu không nhỉ?

Nó lắc đầu- Hai người thân mật đến nởi tớ phải ganh tị đó chứ - Chép miệng

- Mình ... Anh ... Ta- Haiizz , vậy thì - Nhỏ bước lại cánh cửa màu đen

Cốc ... cốc - Cậu gọi đi nhá , mình xuống trước hehe - nói xong nhỏ chạy mất bỏ lại nó , nó bị nhỏ chơi một vố đây mà

Cạch ... lại một tiếng mở cửa , hắn vẫn trung thành với áo thun đen quần dài ở nhà , vừa thấy nó hắn bất ngờ , sao nó lại ở đây được cơ chứ ? Bình thường nó có thèm đếm xỉa đến ai đâu - Em gọi tôi?

Nó lúng túng - Angie ... Ăn... - Nó đành nói đại đó mà , đỡ ngại xíu , chuyện lạ của ngày

- Được ... đi ăn thôi - hắn thản nhiên cầm tay nó đi xuống ( T|g: ChuChoee hạnh phúc gớm | Nó: Gì đó?! | T|g: à hèhè e nói hôm nay anh Devil đập trai quá *ÔmTrym* | T|g: Cô ... hừ *mặtchúttiaTứcTức* |T|g: À há... biết ròi nhaa ... Angel ghen húyhúy *đắcthắng* |Nó: Gì? *SátKhí* | T|g: Ờ ờ êm hát chụy |Nó: hừ | T|g: Hoi chụy némtaii anh Devil đê , coi chừng êm cướp *MặtGian* |Nó: *KhôngNói**MặtĐen* | T|g: Trúng kế héhé *CườiHíHửng* , viết tiếp nàooo *NghiêmTúc* ẹc hemm ... * Cạch cạch* "Tiếng đánh máy* )

Xuống tới phòng ăn - VỢCHỒNG cậu đi lâu thế? - nhỏ có kéo dài chữ VợChồng- Cậu...- Nó lên tiếng , nói gì vậy chứ

Hắn không nói gì , đặt nó xuống ghế , nhanh chóng về chỗ của mìnhThế là cả 3 bắt đầu ăn , một bàn ăn đầy đủ Sơn Hào Hải Vị , cả chục món đấy chứ (T|g: Cho miếng iii | Nó: Hông | T|g: NănNỉ ó | Nó: Hông , cho chừa , Bến Tre #BẾNTRE: ở đây của mình có nghĩa BếnTre là nơi xứ dừa mà dừa tụi mình hay nói là ĐÁNGĐỜI đó mấy bạn # T|g: Được lắm *MặtGian* Coi xíu tui trả thù nè *CườiÁc* |Nó: Xíu nào? *LoLo* |T|g: *ChàChàTay* Xíu đang trong bữa ăn của Chụy nàii |Nó: Xem làm dì đc tuii *ĐắtThắng* | T|g: Hãy đợi chụy *ChămChú ViếtVạchKếHoạch* )

Lát sau - Mình ăn xong dồii , VỢCHỒNG cậu cứ từ từ thưởng thức hèhè - Nhỏ lại cố nhấn mạnh , muốn VợChồng này có khoảng không khí riêng đó mà (T|g: CếHoạch của tuii bắt đầu nè *CườiÁc-MặtGian*)

- Cậu...Ở...Đây- Nó hơi sợ sợ cố gắng giữ Angie ở lại

- Hì hì hông được dồi , mình tự nhiên nhớ Papa quá à , với lại ăn xong là phải tập thể dục chứ Cậu ốm lắm nhaa Cậu nên ăn nhiều vào đi nhá , không thì CHỒNG cậu chăm sóc cho cậu cũng được nè , thoi nha Bái Baii nha - Nói xong nhỏ chạy nhanh đi mất , để lại nó với cục tức nghẹn họng , chăm sóc gì chứ , hừ ( T|g: *CườiGian* )

Cả phòng ăn giờ chỉ còn có nó và hắn , không ai nói câu nào , im lặng đến đáng sợ (T|g: Haiizz , hai tảng băng di động nài chẹp...chẹp *ChépMiệng* , xứ sở tuyết gần tạo thành dồi Tạo xong nhớ báo êm đi nặn người tuyết hình anh chụy tình củm nha háhá *CườiLớn* |nó&hắn: nói dì đó *lườm* | T|g: hoii đừng lườm lé mất đẹp á háhá *VỗTayKhenMình* |nó&hắn: *khôngquantâm=>CãiHôngLại* |T|g: Cãi hông lại húy húy *CườiĐắcThắng* )

- Tôi ... ăn ... xong ... rồi - nó nói

Hắn nhìn cả bàn ăn , trừ Angie nãy giờ ăn ra , nó ăn rất rất ít , thân hình lại gầy mà nhỏ bé , thế nào cũng đổ bệnh mất thôi ...

- Em ăn thêm vào

- Không - Nó kiên quyết

- Không được , vậy tôi đút em ăn - hắn thản nhiên , lại nói tiếp - Đừng quên lời nói của tôi ( lần còn ở vương quốc Dalk đó ạ )

- Không ... không ... bao ... giờ - nó giật mình nói , đồng thời cũng nhớ lại lời hắn nói

- Em không ăn tôi đành đút thôi , không nhưng nhị gì hết - hắn giữ vững câu nói của mình , nhanh chóng hắn với tay lấy dĩa tôm hùm giữa bàn , từ từ lột cho nó ( T|g: Thương ghê chưa *MặtGian* )

Lát sau , hắn kéo chiếc chén đầy thịt cho nó - Ăn hết , không thôi tôi lại đút em ăn từ từ , không cần vận động tay chân

Nó không nói gì , nhìn đôi tay hắn , rồi lại cuối xuống ăn , đang ăn có vẻ không yên lòng , nó ngước gương mặt thiên thần của mình lên , đôi mắt ánh chút tia lo lắng , nhẹ giọng - Tay ... có ... sao ... không ? - Tay hắn đỏ cả lên , vỏ tôm hùm rất cứng , lại dùng tay mà bỏ vỏ cho nó , lòng mình (nó) lại thấy xót xót , không hiểu sao lại thấy không vui chút nào

Sau khi đã lau tay bằng nước rửa tay , hắn mỉm cười , xoa đầu nó dịu dàng

- Tôi không sao , em có thể ăn nhiều thì tôi vui rồi , như vậy cũng không nhằm nhò gì

Lời nói của hắn , nó nghe thấy vui vui , hắn quan tâm nó quá , nghe vậy nó cảm động , tim như lệch một nhịp ( T|g: Vui vui trong lòng , cảm động , tim lệch là THÍCH *CườiĐắcThắng* , từ từ sẽ thành YÊU , chụy không Thích anh không được rồi , kế hoạch trã thù chụy đã thành công hơn mong đợi *TungHoa* )

Nó đỏ mặt - Gì ... chứ - Lấp bấp

Hắn không nói gì , xoay người nó lại đối diện mình , chiếc môi bạc khẽ hôn trán nó , thật dịu dàng

Đã đỏ mặt , giờ hắn làm thế , nó còn đỏ mặt hơn nữa đó chứ - Làm ... làm ... gì ... vậy

- Em như thế ... Rất dễ thương - Nói xong hắn đứng dậy đi khỏi

Hiện giờ , nó cứ tưởng nhiệt độ là nhiệt độ cả nghìn độ rồi chứ , mặt nó đỏ hơn rất nhiều cứ như trái cà chua vậy

Lần đầu tiên sau lần biến đổi nó lại quan tâm và còn bị đỏ mặt nữa đó chứ ( T|g: Em trả thù chị nè háhá )

Nhanh chóng nó đứng dậy , cố gắng định thần lại sắc thái lạnh lùng vốn có của mình , nó thở dài bước chân nhanh về phòng mình

Thấy hắn đi trước , nó đi sau nhanh chóng còn như chạy , hai người này có gì đây mà , mập mờ lắm nha , suy nghĩ của mọi người trong lâu đài đó mà

Về đến phòng , đóng cửa lại nhanh chóng , nó dựa lưng vào cửa trượt xuống , nó ôm tim , sao tim đập nhanh vậy nè , đập bình thường lại coi , bị gì vậy hả?! Còn cái mặt này , đỏ hoài thế , đừng đỏ nữa đi chứ , nó cứ nghĩ trong đầu , kêu tim của mình và cả gương mặt của mình dừng lại , không may cho nó rồi , không dừng được đâu , suy nghĩ cuối cùng của mình , nó muốn đi hỏi bác sĩ ( T|g: Chụy ơi hỏi êm nè héhé Sẵn phục thù cho em luôn chụy ơi ) , suy nghĩ mãi , nó chán nản lên giường , tập trung sức mạnh , lẩm bẩm trong miệng , lập tức căn phòng trắng sữa của nó , bốn mặt tường , đều xuất hiện những viên pha lê to hình giọt nước to nhỏ trên tường , làm cả căn phòng lung linh lấp la lấp lánh , xong rồi nó lại suy nghĩ vu vơ ... Sao tên này lại giống Cậu Bé Dịu Dàng thế nhỉ ( Biệt danh nó tặng CậuBé *hắn* sau lần gặp mặt , ấn tượng tốt nha ) , nó nhớ mãi lúc cả hai gặp nhau , nhớ lại nó cười nhẹ , mãi không quên được

Lắc đầu thật mạnh , nghĩ đến hắn chỉ toàn là ấn tượng xấu nhưng lại rất nhiều sự quan tâm , ấn tượng xấu hả? , ăn hiếp nó nè , làm phiền nó nè , ép nó ăn nữa chứ , nghĩ bực à nhaa , hên cho hắn nó vẫn tha thứ được , hắn quan tâm nó cũng đỡ , không hiểu sao vô thức nó cười nhẹ - Rãnh rỗi - nó tự chửi mình , sao lại nghĩ đến hắn chứ , cười vì hắn nữa

Cốc...cốc , nó thức tỉnh trong những dòng suy nghĩ về ai đó , lập tức đi mở cửa , là hắn - Tôi chỉ muốn nói cho em biết một điều , tôi mãi nhớ về cô bé thiên thần trong vườn hoa hồng , nhớ lúc cô bé vui cười , cậu bé đó ... Chính là Tôi ... Nên vì thế , đừng thắc mắc mà sao tôi lại quan tâm em như vậy , cũng đừng tìm ra cậu bé đó , cậu bé ở ngay bên cạnh em rồi , đừng quan tâm đến ai hết ... Hãy quan tâm ... Tôi thôi ... - Hắn nói xong lập tức đi về phòng không chờ nó nói câu nào

Đóng cửa lại , nó ngỡ ngàng , sao hắn lại nói với nó chứ , chẳng lẽ hắn biết nó đang tìm cậu bé đó sao? Nhưng ... cuối cùng không đâu xa nó tìm được cậu bé rồi , Cậu Bé Dịu Dàng của nó nhưng sao lại là hắn chứ , suy nghĩ của nó cứ liên tục xuất hiện , rất nhiều , nghĩ ra sao cuối cùng lòng nó lại vui vui , mừng mừng , cảm giác buồn vui ngập tràn ... - Sự Quan Tâm Của Anh ... Tôi Nhớ Cậu Bé Đó ... Sự Thật ... Làm Tôi Hạnh Phúc - nói xong nó khẽ cười

Hắn ở trong phòng mình , vui vì đã nói với nó , chắc chắn nó sẽ dễ dàng chấp nhận anh dễ hơn , cả căn phòng tối , có người con trai ngồi cạnh cửa sổ cười nhẹ nhưng lòng lại hạnh phúc như ai đó