My Beloved

Chương 47




“Anh ta đi đâu vậy, Sebastian?” Juliana đứng bên chàng trên đỉnh tháp phía đông, nhìn theo bóng Jerard dong ngựa qua cổng lâu đài Langlinais. Anh đi chậm rãi, bất chấp thời tiết giá lạnh, thường xuyên liếc nhìn xung quanh như thể muốn khắc sâu vào trí nhớ anh ta hình ảnh quê nhà yêu dấu nơi anh ta đã thân quen trong suốt bảy năm trời. Ông lão Simon đứng ngay ngoài chòi gác cổng, vươn người tới để vỗ một tay lên đầu gối anh, rồi lùi lại và dõi mắt theo anh ta, như họ đang làm, đi vượt qua cánh cổng.

Juliana thấy nước mắt làm mờ tầm nhìn của nàng. Sebastian nắm chặt tay nàng trong tay chàng, những ngón tay họ lồng vào nhau. “Anh đã trao cho anh ta khu điền sản phía bắc. Một vùng đất mà anh đã thắng được trong một trận thi đấu và lẽ ra đã bị hiến cho quân Templar.”

“Em sẽ nhớ anh ta.”

“Lòng trung thành là một đức tính đáng quý trọng, nhưng lại rất khó tìm. Anh ta là một trong những hiệp sĩ trung thành nhất,” Sebastian đáp, quan sát khi Jerard phóng ngựa qua chỗ ngoặt và biến mất khỏi tầm nhìn.

Nàng rút tay ra khỏi tay chàng, bước lùi lại. Liệu chàng có cho rằng những việc làm của nàng là bất trung không? Nàng sẽ không phải chờ lâu để biết điều đó.

“Em đã làm đôi điều, Sebastian, mà anh sẽ không chấp nhận.”

Chàng quay đầu lại và nhìn nàng, môi chàng cong lên thành một nụ cười. “Em đã ăn nằm với người đàn ông khác à?”

Nàng nhăn nhó, rồi lắc đầu.

“Bòn rút tiền của anh chăng?”

"Không, Sebastian."

“Vậy em đã làm gì nào?”

“Đó là tất cả phiền phức với anh, rằng em có thể lấy cắp tiền hay dan díu à?”

“Thực ra,” chàng đáp, một cánh tay vòng quanh thắt lưng nàng, “tiền bạc không làm anh quan tâm như vấn đề kia. Anh ghét phải quỳ cả ngày trước bệ thờ cầu xin sự xá tội.”

“Sao anh lại phải làm thế, Sebastian?”

“Vì anh sẽ giết chết hắn ta, vợ yêu ạ.” Chàng cúi xuống, hôn lên đầu mũi nàng. “mắt em mở to quá, Juliana. Em không nghĩ anh sẽ làm mọi cách để canh giữ tình yêu của mình hay sao?”

“Nếu em cũng có cùng cảm xúc như vậy, anh sẽ thông hiểu cho em chứ?”

“Em đã làm gì?” Nụ cười của chàng không hề tan biến.

“Sao chép lại các cuộn giấy da.”

Thấy chàng im lặng, nàng sửa lại lời khẳng định. “thực ra, chỉ cuốn sách kinh chép tay thôi.”

Chàng rời mắt khỏi nàng, nhìn xa xăm về hướng bắc, nơi Jerard đang rong ruổi.

“Tại sao, Juliana?” Chàng lên tiếng vẻ xa cách. Chàng không hài lòng?

“vì nhỡ có chuyện xảy ra với Jerard. Hay những cuộn giấy có thể bị phá huỷ. Hoặc, nhỡ chúng ta bị bao vây và cần chúng trong tay để làm một cuộc trao đổi.”

Chàng quay lại nhìn nàng. “Sao em không nghĩ đến tất cả những tranh luận này trước khi chúng ta quyết định gửi những cuộn giấy đi cùng Jerard?”

“Không phải có thêm một bản sao chép thì tốt hơn sao, Sebastian? Vì cùng những nguyên nhân đó?”

“Anh đã không cân nhắc đến khả năng đó,” chàng nói, nâng bàn tay phải của nàng lên. “Em có đủ sức làm việc không? Em không thấy đau chứ?”

Có vài vết sẹo trên đôi tay nàng. Nàng không thể phủ nhận sự tồn tại của chúng; nàng sẽ luôn phải chịu đựng chúng. Cũng như nàng sẽ không đủ lực ở những ngón tay như trước, nhưng đó không phải điều nàng muốn đề cập đến với chàng.

“Em làm việc chậm hơn trước,” nàng công nhận. “nhưng không thấy khó khăn. Thậm chí nếu có, em vẫn sẽ hoàn thành nó.” Nàng đứng hiên ngang trước chàng, nhìn chàng trực diện. “em sẽ không để anh gặp nguy hiểm, Sebastian.”

“Thế mới là Juliana dữ dội của anh,” chàng nói, đưa những ngón tay nàng lên môi và đặt một nụ hôn lên đó. “khi lần đầu em bước vào đời anh,” chàng nói dịu dàng. “anh đã cầu nguyện cho sự an lành của em, để em có thể được che chở khỏi quân Templar và chính anh. Anh là một hiệp sĩ, được huấn luyện cho chiến tranh, vậy mà em lại muốn đứng giữa anh và sự nguy hiểm.”

Chàng chạm lên má nàng bằng một đầu ngón tay. “Anh không chắc là anh đồng tình với việc em làm, Juliana, nhưng anh quý trọng lý do đằng sau những hành động đó. Nếu có kì tích thực sự trong đời anh, đó chính là em.”

“Sebastian, làm sao anh có thể nó như vậy? Anh suýt nữa thì đã chuẩn bị cho việc lưu đày và một cuộc sống dở chết.”

“Nếu anh không bị bệnh hủi thì sao?” chàng hỏi nhẹ. “nếu như gã thầy thuốc xem bệnh cho anh và phán anh bị hủi đã nhầm lẫn?”

“Anh định thắc mắc về bản chất của một kì tích hay sao, Sebastian?”

“Anh đã không ngừng làm việc đó,” chàng thú nhận, nhìn xuống nàng. Đôi mắt chàng, đôi mắt xanh đẹp đẽ của chàng, dường như sẫm lại khi ngắm nàng. “anh đã tự hỏi liệu một việc như vậy đã xảy ra nhờ anh đã chạm vào những thánh tích. Hay là vì mặt trời đã tiếp xúc với da anh lần đầu tiên trong suốt những năm qua? Hay nhờ món thuốc của sơ Agnes? Hay có lẽ vì anh đã mặc áo giáp, thay vì cái áo chùng đáng nguyền rủa đó?”

“Việc anh biết rõ có quan trọng không, Sebastian? Nếu anh không bao giờ hiểu rõ thì sao?” bàn tay trái nàng áp lên mặt chàng.

Chàng lại nâng tay nàng lên, lật nó lại, cúi đầu xuống, và đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay nàng. Nụ cười của chàng thay thế một cách tự nhiên, dường như để lưu giữ lại niềm vui sướng thuần khiết nhất. “vậy thì anh sẽ sống mỗi ngày và tạ ơn Chúa vì sự giải thoát của chúng ta, dù cho là nguyên do gì.”

Chàng vòng tay quanh người nàng, áp má chàng lên mái tóc nàng.

Khoảnh khắc tồn tại trong im lặng, những ý nghĩ của mỗi người họ đều có chung cảm xúc. Có lẽ việc nắm bắt một kì tích không quan trọng, mà là chứng kiến, ghi nhớ và chứng tỏ nó. Có lẽ điều kì diệu tuyệt vời nhất là sự tiếp xúc của vòng tay thân ái và niềm hạnh phúc của con tim. Họ thuộc về nhau, và sự thật rằng họ đang đứng đây hoà vào với nhau là bằng chứng xác thực nhất cho những điều đôi khi xảy ra vượt ra ngoài lẽ thường. Trong tâm trí, cơ thể và linh hồn, họ nối kết và có lẽ, sẽ luôn là như vậy cho đến khi thời gian kết thúc công việc đo đếm sự lướt qua của những thập kỉ và sự tấn công của những thế kỉ.

Em, lẽ sống của anh, hứa hẹn rằng mối tình của đôi ta sẽ được sẻ chia đến vĩnh hằng. Cám ơn Chúa toàn năng, vì đã sắp xếp để sự thật này được lên tiếng, và để khẳng định sự thành thật từ sâu thảm trái tim yêu, ban tặng cho chúng con sự tiếp nối cuộc sống cùng với thoả thuận về mối quan hệ bất khả xâm phạm.

Catullus

84-54 trước công nguyên

Hồi kết

Gertrude đón nhận bức thư với cảm xúc trộn lẫn giữa nỗi tò mò và sự cảnh giác. Phải chăng lãnh chúa Langlinais mong muốn nhận lại những thánh tích? Bà ngày càng trở nên quen thuộc với sự hiện diện của chúng trong tu viện trong nhiều tháng qua, không còn lạ lẫm với cảm giác sùng kính mỗi khi nhìn ngắm chúng, mà không còn thiếu tự nhiên hay bất tiện nữa.

Bà mở lá thư với chút lo lắng, nhưng rồi mỉm cười khi đọc được nó.

Tôi xin đặt hết lòng tin vào sơ và mong rằng món quà mà chúng tôi đã tặng cho tu viện không gây bất cứ phiền hà nào cho sơ.

Cám ơn sự giúp đỡ của sơ khi đã cung cấp cho tôi những loại mực tốt nhất cho phòng viết của phu nhân yêu quý của tôi. Nàng sử dụng chúng hết sức khéo léo.

Mục đích của tôi khi viết thư cho sơ là để đặt tu viện chuẩn bị cho phu nhân của tôi những bộ váy đẹp đẽ và rực rỡ nhất. Những thứ phù hợp với vẻ duyên dáng và làm nổi bật màu sắc của đôi mắt nàng, nhưng với ống tay áo vừa khít và đủ ngắn để nàng có thể tiếp tục làm việc trong phòng viết mà không bị dây mực.

Tôi cũng rất mong có một vài trang phục cho lễ rửa tội của đứa con đầu lòng của chúng tôi.

Nhưng điều quan trọng nhất, mong sự độ lượng của sơ sẽ cho phép sơ Agnes ghé qua chỗ chúng tôi lần nữa, trong tháng Tám này. Con chúng tôi theo dự kiến sẽ chào đời vào khoảng thời gian đó, và tôi muốn vợ mình có ai đó có tay nghề ý thuật thành thạo ở bên cạnh nàng lúc lâm bồn. Xin cam đoan với sơ Agnes rằng tôi sẽ tuân theo mọi chỉ định của bà, thậm chí cả việc khép mồm khép miệng. Nhưng xin chuẩn bị trước tinh thần cho sơ ấy rằng tôi kiên quyết từ chối việc bị tách ra khỏi vợ mình trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Gertrude bật cười. Có lẽ điều huyền bí ở Juliana cuối cùng đã được giải quyết. Tài năng của cô gái có thể nằm trong phòng viết, nhưng món quà tuyệt vời nhất là khả năng biết yêu thương. Điều đó đã được chứng thực rõ ràng trong giọng điệu của lá thư. Tình yêu sâu sắc của vị lãnh chúa Langlinais với vợ là không thể chối cãi.

Hai câu kết của lá thư làm bà không nhịn được cười. Bà đọc lại nó lần nữa.

Liệu sơ có tình cờ sở hữu bất cứ bản viết tay nào của Ovid mà sơ có thể vui lòng bổ sung cho thư viện của tôi không? hoặc bất cứ tác phẩm nào của một nhà thơ tên là Catullus?

Bà gấp lá thư lại, đứng lên và bước xuống khu hành lang vắng lặng, đích đến của bà là căn phòng rộng lớn tràn ngập ánh mặt trời nơi những nữ tu làm công việc thêu thùa. Bà sẽ truyền lại yêu cầu và sau đó thu xếp những cuốn sách sẽ được gửi tới cho lãnh chúa Langlinais. Bà mỉm cười một lần nữa, đoan chắc cả hai mục đích sẽ làm vừa lòng đôi vợ chồng.