My Devil! Don't Go

Chương 103: Lời nguyền




– Ơ cô… – tôi tròn mắt nhìn người phụ nữ kia.

Bà ta mặc áo sơ mi trắng bên trong, khoác bên ngoài áo vest đen, mặc váy da cừu, khoác hờ thêm bên ngoài áo da thú, tóc xoăn từng lọn sang trọng. Bà ta cũng nhìn tôi, nhưng trên mặt không có chút cảm xúc nào, chỉ gật nhẹ đầu rồi đi thẳng vào trong.

– Em… quen bà ta à? – Ren ngồi xuống cạnh tôi.

– A… bà ta… – là boss!!!?

– Bà ta làm sao? – Ren chau mày.

– Không… không có gì, mình về đi. – tôi níu vạt áo Ren, bất giác thở dài một hơi.

– Ừ, về thôi. – Ren mỉm cười, chất giọng dịu dàng, đầy vẻ cưng chiều.

Tôi và hắn rời căn nhà, với những suy nghĩ rắc rối trong đầu.

Về tới nhà, tôi đã nằm vật ra giường:

– Bà ta… chính là mẹ của Tokio.

– Mẹ của Tokio, tại sao lại đến nhà anh? – Ren cũng chau mày khó hiểu… thì ra người thông minh phản ứng cũng chẳng khác tôi là bao nhiêu.

– Có thể, chỉ là có thể thôi, người phụ nữ đó chính là boss… là người đứng đầu tổ chức G. – tôi im lặng một lát, rồi nói.

– Tại sao?

– Mẹ kế của anh nói, boss thường đến nhà anh vào thời điểm đó… vậy nên em đã ngồi chờ. – tôi ngồi thẳng người dậy nhìn Ren.

– Mẹ kế? Bà dì đó? – Ren cao giọng hỏi.

– Ừm. – tôi xê dịch trên giường.

– Cái gì vậy? – hàng chân mày của Ren đột nhiên xô vào nhau, trông còn khó chịu hơn ban nãy. Hắn nhìn chằm chằm vào tôi tỏ vẻ khó chịu. Tôi làm gì sai?

– Cái… gì? Là cái gì? Anh nói gì vậy? – tôi vừa dứt câu, hắn đã xông tới, chộp lấy tay kéo tôi đứng dậy trước mặt hắn.

– Cái này là sao? – hắn dùng ngón trỏ quệt qua một đường trên má tôi, tới lúc này tôi mới cảm thấy rát rát.

– A… – tôi reo lên một tiếng rồi khẽ rên rỉ – Đau đau!!! Đau mà!

– Hừ. – hắn đẩy tôi ngã xuống giường rồi quay lưng đi ra khỏi phòng.

Tôi nuốt nước bọt trước khuôn mặt tức giận của Ren. Bình thường hắn thương yêu tôi, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, mà vào những khi hắn đang tức giận, tôi chẳng biết hắn có thể làm gì.

Rốt cuộc hắn bỏ tôi ngồi đây một mình để đi đâu làm gì? Tôi ngồi im lặng lẽ suy tính hết những hành động biến thái hắn có thể làm để chọc cho tôi tức điên lên như hắn.

Đột nhiên cửa phòng bật mở, tôi ngước nhìn Ren cầm một hộp thiếc màu trắng, có in hình dấu cộng màu đỏ, hắn tiến tới quỳ xuống trước mặt tôi. Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn. Hắn không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng chứ không còn đáng sợ như ban nãy nữa, môi hắn từ từ hé mở:

– Cái hộp này anh để ở phòng khách, nếu em bị thương thì lấy ra dùng.

– Cảm ơn anh. – tôi gật nhẹ đầu phì cười, khuôn mặt hắn dù có lạnh thế nào đi nữa cũng không thể giấu được sự lo lắng và dịu dàng vốn có.

– Cười gì? Vui lắm à? – hắn cau có khó chịu, nhưng nhìn đáng yêu phết. Hắn mở hộp ra, bắt đầu cho thuốc vào bông gòn rồi thoa lên mặt cho tôi.

– A… đau! – tôi rên rỉ… rát chết được!!!

– Ai bảo để bị thương thế này? – Ren trầm ngâm một lát – Ai làm? – hắn cuối cùng cũng gặng hỏi lý do.

Tôi cười khì:

– Bà chị đầm đỏ.

– Bà… chị đầm đỏ? – hắn nhướn mày, tưởng tượng ra bà chị đầm đỏ là… con mụ nào.

– Mẹ kế của anh đấy ngốc xít. – tôi bĩu môi – Aaaa!! Đau!!

– Cho đáng. – hắn cố tình!!! Chính là hắn cố tình, giết tôi đi!

– Để em tự làm. – tôi chộp lấy tay hắn, trừng trừng mắt. Ren gạt tay tôi ra, tiếp tục chăm chỉ làm.

Tôi ngồi im vì hắn đã dịu dàng hơn nhiều… từng động tác một cũng thật nhẹ nhàng mà cẩn thận. Rõ ràng là rất sợ tôi đau, vậy mà cứ thích đùa.

Ngắm Ren ở góc độ này… quả không hổ danh là bạn trai truyền thuyết của tôi.

Lông mi dài, chân mày rậm, đôi mắt sâu thẳm, mũi cao, môi mỏng đo đỏ hơi nhếch lên, làn da trắng không tì vết. (có cảm giác Mi đang tả một người con gái ==”)

– Nhìn nữa tí trả công người mẫu. – Ren đột nhiên nói, giọng hắn cười cười.

– Gì… chứ?

– Xong.

Hắn hoàn thành công đoạn bằng cách dán một miếng băng keo cá nhân lên má tôi, sau đó hắn lại hỏi:

– Còn bị ở đâu nữa không?

Tôi lắc đầu, nhưng cái bụng phản chủ vẫn cứ đau âm ỉ… Ren tất nhiên không thể nhận ra điều đó.

Hắn thở dài một hơi thu dọn mọi thứ lại vào trong hộp, rồi đứng lên, một tay cầm hộp, một tay nắm tay tôi đi thẳng xuống tầng. Hắn đẩy tôi vào bếp, còn mình cầm cái hộp ra phòng khách đi cất.

Tôi khó hiểu chau mày… vào nhà bếp… làm gì?

– Ngồi xuống.

Giọng Ren đột ngột vang lên. Tôi tất nhiên vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế… bụng gập lại khiến tôi hơi đau.

Chậc… bà dì này dù ghét tôi cách mấy cũng có cần phải chơi mạnh tay như thế này không? Đau chết được! Chẳng biết có tổn thương gì đến nội tạng bên trong không, có khi bét nhầy hết rồi không chừng?

Hắn mở tủ lạnh, lấy một số thức ăn tươi rồi đem ra nấu… à… hắn vào bếp để nấu ăn… lạ ghê.

Tôi ngồi chăm chú quan sát hắn. Ren thật đảm đang, hệt như mấy bà vợ ý.

Nghĩ tới đây, môi tôi bất giác nhếch lên, tạo thành một nụ cười hạnh phúc. Có lẽ ban nãy hắn thấy tôi ăn ít quá, nên nghĩ tôi vẫn còn đói chăng?

Ren… có cần phải đáng yêu đến thế không?



– Yuki, mau dậy đi học. Yuki. – Ren lầm bầm lèm bèm… khiến tai tôi lùng bùng.

– Không thích. – tôi dụi mặt vào gối ngủ tiếp – Hôm nay em muốn nghỉ học.

Bụng tôi đau dai dẳng từ hôm qua đến giờ… thật là khó chịu a. Bây giờ nếu ngồi dậy, chắc tôi sẽ không kiềm chế nổi mà nhăn mặt. Hic… ra tay ác độc! Ta thề sẽ trả thù…!

A… nhưng bây giờ đau quá! Không thể nói với Ren, mà hắn thì cứ bắt tôi dậy đi học… Tiến thoái lưỡng nan.

Tôi đành chống tay bò dậy, cúi gằm mặt nhăn nhó để hắn không thấy. Sau đó loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, hy vọng hắn không để ý.



– Yuki. Em sao vậy, sắc mặt của em không tốt chút nào. – bà cô chau mày nói khi thấy tôi nằm dài ra bàn… bụng tôi quả thật rất là khó chịu… không những không thuyên giảm mà còn ngày càng tăng.

Tôi sắp không chịu nổi rồi.

Chito và Ren đồng loạt đứng lên rồi đồng thanh:

– Để em đưa bạn ấy xuống phòng y tế.

– Ừ. Hai em mau đi đi.

Không để bà cô nói thêm gì nữa, Ren nhanh chóng cõng tôi lên lưng rồi bước đi.



Phòng y tế…

Ajita ngước nhìn ba chúng tôi:

– Chuyện gì vậy?

– Cô ấy có chuyện gì đó. – Chito đáp, còn Ren nhanh chóng đặt tôi nằm trên giường.

Tôi đau đến bặm chặt môi suýt chảy máu. Ba người họ vây quanh giường tôi. Ajita hỏi:

– Em cảm thấy thế nào?

– Đau… quá. – tôi rên rỉ, tay ôm bụng, tay còn lại bị Ren nắm chặt.

– Đau bụng à? Cho anh xem. – anh nghiêm mặt nói, trông có vẻ rất lo lắng.

– Xem… gì? – tôi nhíu mày.

– … – Ren không nói không rằng, nhẹ nhàng kéo tay tôi ra, rồi vén áo tôi lên… ách! Dù gì thì gì… hoàn cảnh này cũng thật quá chi là…

– Cái gì thế? – tiếng của Chito vang lên, có vẻ hoảng hốt và sợ hãi.

Tôi run run nhìn xuống bụng mình…

Đáng sợ!! Những vệt đen trông như hình con rắn hiện ra đen ngòm… giống xăm hình, nhưng tất nhiên không phải. Chúng đang nuốt tôi!!!

– Có ai đã chạm vào bụng em.

– … – nhìn khuôn mặt nghiêm trọng đến đáng sợ của họ, tôi không dám nói dối, nhưng lại sợ Ren sẽ tức điên mà giết chết bả.

– Ai? – Ren gằng giọng.

– Bà chị đầm đỏ. – tôi giật mình nói nhanh.

– Bà ta… tại sao tối qua em nói…

– Em x… xin lỗi… a…

– Chết tiệt! Con bé bị bà ta đặt lời nguyền rồi. Là pháp thuật đen. Phải bắt bà ta đến đây ngay. – Ajita thở dài, hàng chân mày nhíu lại.

– … – Ren không nói gì, cơ thể mờ dần rồi tan biến mất… hắn dịch chuyển đến đó rồi.

Tôi tiếp tục bặm môi chịu trận.

– Bà ta ác độc thật. – Chito hừ giọng, cô nàng ngồi bên cạnh nắm lấy tay tôi.

– Đừng để con bé ngủ. – Ajita nói – Anh đi tìm tư liệu giải phép.

Anh nói rồi lục tung những cuốn sách trên bàn làm việc của mình, sau đó chuyển sang lôi hết sách trên chiếc kệ, bắt đầu ngồi xuống sàn nghiên cứu. Anh đọc sách với tốc độ siêu thanh, trong khi cơn buồn ngủ của tôi bắt đầu kéo đến.

Chito cứ tiếp tục nguyền rủa bà chị đầm đỏ bên cạnh tôi… cách dùng từ và ngữ điệu của cô ấy thật thú vị. Nhưng mà hiện tại tôi quá đau…

– Đây rồi. – Ajita đột nhiên reo lên, khiến tâm trí đang mơ màng của tôi giật mình.

– Sao rồi? – Chito nhanh chóng sà xuống cạnh anh.

– Hừm… Đúng như anh nhớ, nhất định phải do người đặt lời nguyền tự hóa giải.

– Vậy chỉ còn trông chờ vào Ren.

Chito vừa dứt lời, một cơn gió kéo đến, Ren xuất hiện cùng với bà mẹ kế. Vừa đến nơi, sắc mặt hắn tệ đi trông thấy.

Đừng nói tên ngốc này đã dịch chuyển lần thứ hai, hơn nữa còn đem thêm một người!!!

Ren thở dốc, hắn một tay đẩy bà ta ra phía trước, còn mình thì loạng choạng đến chiếc giường cạnh giường của tôi nằm xuống. Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi… cơ mà… Ren không ngất đi đã là kì tích lắm rồi.

– Anh có sao không?

– Em… hộc… nghĩ anh là ai? – hắn nhếch mép – Ren của em… thì có thể bị gì?

– Vậy thì tốt rồi. – tôi thở dài, dù đang rất đau, nhưng cũng phải phì cười vì cái bộ dạng kiêu ngạo của hắn.

Giường bên đó cách giường tôi một quãng khá xa. Hắn đột ngột nhảy xuống giường, đẩy giường hắn lại gần giường tôi, cả hai cái gần như dính sát vào nhau, rồi leo lên giường nằm tiếp. Hắn thò tay sang nắm lấy tay tôi… Thật là bá đạo a!

– Bà mau hóa giải lời nguyền cho tôi. – Ajita cau mày siết chặt cổ tay bà ta.

Chito tiến thẳng đến tát cho bà ta hai cái:

– Con mụ này thật quá đáng! Bà nghĩ gì lại đi hại Yuki như vậy?! Chết tiệt! Để xem tôi sẽ làm gì bà!!! Xấu còn thích đóng vai phản diện à?

– Cô… – bà chị lắp bắp, rất tức giận nhưng vì bị Ajita giữ mất một tay, nên không dám manh động. Bà ta nhìn sang tôi đang nằm thở hồng hộc trên giường, môi bà ta nhếch lên – Hừ, chịu mỗi một cú đấm mà đã thê thảm đến thế sao? Đồ vô dụng.

Câu nói này khiến tôi quay sang bà ta theo phản xạ. Khuôn mặt bà ta ngoài đỏ ửng vì hai cái tát của Chito, còn có rất nhiều vết bầm tím, trên tay cũng vậy, tôi quay sang lườm Ren, cũng có thể xem là tôi bơ bà ta, nhưng bụng thì vẫn đau, có thể nói đã giảm đi một chút:

– Anh đánh bà ta?

– Không, anh chỉ đem bà ta đến đây… có dùng chút vũ lực nhưng… chẳng lẽ cơ thể bà ta vô dụng thế, anh chỉ nắm bà ta đi thôi cũng thương tích đầy mình như thế. – yup… Ren đang đá xoáy bà kia giúp tôi.

– Ren… – giọng bà ta chua xót, ừ nhỉ, bà ta thích Ren… hehe.

– Bà có mau giải lời nguyền cho Yuki không? – Chito gằn giọng.

– Ha… tụi mày làm gì được tao? Tại sao tao phải làm theo lời tụi bây nói. Nếu tao không giải thì sao?

– Tụi này sẽ giết bà. – Chito hăm he.

– … – bà ta hoảng sợ thấy rõ, rồi lắp bắp – Haha… phép thuật này… cái này chẳng phải cần có tao giải lời nguyền cho nó sao? Tao chết rồi thì nó cũng chết theo! Tụi bây muốn tụi tao chết chung à.

– Bà chỉ mới biết điều đó thôi đúng chứ. – Ajita nhếch mép đầy tự tin. Rõ ràng câu nói của anh chính là một lời khẳng định chứ không phải là câu hỏi.

– … – đúng như dự đoán, bà ta tái xanh mặt.

– Đừng nói với tôi, bà chỉ vô tình đặt lời nguyền lên con bé chứ không hề biết gì đến nó? – khuôn mặt kiêu ngạo của anh nhanh chóng trở thành một khuôn mặt tức giận đến đáng sợ.

– Tao… tao… chuyện đó, tất nhiên là không phải.

– Bà đừng nói dối! – anh thét lớn, làm tôi giật cả mình, bà ta cũng không khác chi là mất, hai vai theo phản xạ cao lên.

– Đúng vậy! Tao không biết cách phá giải nó! – bà ta cuối cũng cũng bị áp lực tâm lý mà hét lớn lên.

– Được, vậy bà phải chết. – Ren nói giọng lạnh tanh với khuôn mặt lạnh te… Hắn đã đứng lên từ đời nào, cảm giác một tay của mình trống vắng tôi bắt đầu cảm nhận được.

– Con trai đánh con gái không tốt cho lắm, để tôi. – Chito trừng mắt, nhếch mép đứng lên trước mặt chị ta.

– Đừng giết, còn phải đưa về nhà Ren nguyên vẹn. – Ajita dặn dò.

Sau đó… một tràn những tiếng van xin vang lên.

(Còn tiếp)